CHƯƠNG 48: THÂN MẬT
Dịch giả: Luna Wong
Rất nhanh, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến sáng lên trước kia cũng nhất nhất dập tắt, tia sáng có chút tối.
Lão đại phu thoát lực ngã ngồi dưới đất, cả người như là chết một hồi.
Nói thật, người không phải hắn cứu giúp, hắn chỉ là giúp đỡ cầm cái rương, thắp mấy ngọn đèn cùng ngọn nến mà thôi, nhưng mà hắn là người duy nhất mắt thấy Cố Kiều từ diêm vương điện lôi người trở lại.
Quá trình có bao nhiêu kinh tâm động phách, từ trước hắn chưa từng gặp qua, sau này cũng không muốn gặp lại.
Quản sự ma ma gọi nha hoàn đỡ hắn lên, bản thân nàng lại mại tiểu toái bộ đi trước giường, kết quả nàng đã nhìn thấy một tiểu nha đầu ăn mặc kiểu thôn cô ngồi ở mép giường tiểu chủ tử nhà mình.
Đây chính là giường của công tử hầu phủ!
Dã nha đầu từ đâu tới, dám ô uế giường của tiểu công tử!
Quản là ma ma há mồm liền quát lớn, lại ngoài ý muốn phát hiện cũng không phải đối phương nương nhờ trên giường của tiểu công tử nhà mình, mà là tiểu công tử… Bắt được tay của nha đầu này.
Quản sự ma ma là thị tì của hầu phu nhân, nàng nhìn tiểu công tử lớn lên, tiểu công tử đức hạnh gì… Ách không, phẩm tính gì nàng lại không rõ lắm sao, tính tình cao ngạo, không gần nhân tình, không cùng người thân cận, đó là tay của thân nương cùng thân tỷ tỷ hắn cũng chưa từng nắm.
Quản sự ma ma hoài nghi là bản thân nhìn lầm, lại lên nhìn một chút, xác định không phải nha đầu này đùa giỡn thông minh, thực sự là tiểu công tử nhà mình kéo lại nàng, còn lôi kéo chặt, bóp đến tay người ta đỏ.
Khó có được nha đầu này không ngại đau hất ra…
Tiểu công tử đang ngủ, hô hấp cùng sắc mặt của hắn đều hoàn toàn khác với lúc hôn mê, nên quản sự ma ma có thể nhìn ra hắn có chuyển biến tốt.
“A, làm sao có thể, vừa rõ ràng…” Tiểu nha đầu theo vào trợn to con ngươi.
“Câm miệng!” Quản sự ma ma quát bảo nàng ngưng lại, năm mới, nàng đã nói một câu tiểu công tử không thở nữa, nàng sẽ xé nát miệng của nàng!
“Khụ khụ, đây là dược đồng của ta.” Lão đại phu giải thích.
Nguyên lai là dược đồng của Hồi Xuân đường.
Bookwaves.com
Thần sắc của quản sự ma ma khách khí chút, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu công tử nhà của ta mới vừa rồi có phải từng tỉnh không?”
“Ân.” Cố Kiều gật đầu, quay đầu nhìn về phía nàng, “Tỉnh một hồi, uống thuốc đã ngủ rồi.”
Bởi động tác quay mặt của Cố Kiều, quản sự ma ma thấy rõ má trái của nàng, lại có một bớt lớn như vậy, xem trắc nhan tưởng một tiểu mỹ nhân nữa, thực sự đáng tiếc…
Nàng vốn nghĩ, nếu như tiểu công tử thật coi trọng nha đầu này, thu ở trong phòng làm thể kỷ nhân(người sát bên) cũng không phải là không thể được.
Đầu lông mày của tiểu công tử đều thư giãn, xem bộ dáng là ngủ thật thoải mái, quản sự ma ma đã không nhớ rõ bao lâu rồi tiểu công tử không ngủ được một giấc ngon, hắn luôn luôn ngủ liền bắt đầu thở không nổi, không lại chính là đổ mồ hôi trộm, quặn đau tim đập nhanh.
Quản sự ma ma không dám lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ đứng ở một bên.
Cố Kiều vừa mới vội vàng cứu giúp, không cố nhìn dung mạo của hắn, lúc này tỉ mỉ nhìn, mới phát hiện hắn đẹp đến lạ lùng.
Đây là thuần mỹ tiểu bệnh kiều gì a, đẹp đến phạm quy!
Được rồi, nể mặt dung mạo ngươi xinh đẹp như thế, cho phép ngươi kéo tay nhỏ một chút.
Dưới sàn nhà của gian nhà đốt địa long, thập phần ấm đều không nói, còn không khô ráo, rất thoải mái ấm áp.
Cố Kiều buồn ngủ đột kích, đầu từng chút từng chút bắt đầu con gà con mổ thóc, chẳng biết mài đến lần thứ bao nhiêu, bịch một tiếng nằm úp sấp xuống.
Lão đại phu cùng quản sự ma ma sợ hết hồn, chỉ thấy Cố Kiều dĩ nhiên ghé vào bên gối của tiểu công tử ngủ mất, đây làm hai người sợ hãi nha, lão đại phu đến thanh âm đều không phát ra được!
Khóe miệng của quản sự ma ma ngẫu nhiên bay lên, nắm tay ngươi là cho ngươi mặt mũi, ai cho ngươi ngủ ở bên gối của tiểu công tử? Vuốt mặt không nể mũi đúng không!
Quản sự ma ma này cũng không quản có thể đánh thức tiểu công tử hay không, ba bước thành hai bước đi tới, liền muốn cậy mạnh kéo Cố Kiều dậy, nhưng ở một chốc đưa tay, tiểu công tử ngủ say phảng phất có cảm giác vậy, bá một chút tỉnh.
Bookwaves.com
Hắn hình dung gầy, da cũng mỏng hơn người bình thường, dưới da thịt mơ hồ có thể thấy huyết quản đạm thanh sắc .
Ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn quản sự ma ma một mắt.
Quản sự ma ma bị ánh mắt kia làm sợ đến run một cái, lảo đảo vài bước!
Vị tiểu công tử của hầu phủ này là nổi danh không dễ chọc, tính tình kém không nói, còn không gần nhân tình, lại ỷ vào bản thân thân mắc bệnh nặng, ai cũng không dám làm gì hắn, tác phong hành sự hoàn toàn không giảng đạo lý.
Nha hoàn trong phòng hắn không một người có khả năng ở đủ một tháng, không phải bị hắn đuổi đi, chính là bị hắn hù chạy.
Quản sự ma ma là tâm phúc của hầu phu nhân, không thôi cũng bị hắn đuổi đi bao nhiêu lần.
Quản sự ma ma không dám mạnh bạo với hắn, cười cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu…”
Tiểu công tử: “Cút!”
Quản sự ma ma: “Vâng!”
Quản sự ma ma ma lưu đi ra.
Lão đại phu mờ mịt luống cuống: Cái kia… Ta có cần ra ngoài hay không a?
Không ai để ý đến hắn!
Quá thương cảm rồi!
Tiểu công tử nhìn người ghé vào bên gối bản thân ngủ say, mặt của nàng hướng phương hướng của hắn, nửa khuôn mặt bị áp ra tiểu phì nhục, cái miệng nhỏ nhắn đô đô, có chút khả ái.
Nàng lộ ở bên ngoài chính là má trái có bớt.
Cố tiểu công tử ghét bất luận thứ gì có vết bẩn, cũng cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần.
Duy chỉ có lần này là một ngoại lệ.
Hắn một chút cũng không cảm thấy nàng xấu, hắn nhìn nàng ngủ say, nghe hô hấp của nàng gần trong gang tấc, đáy lòng bừng tỉnh mọc lên một cổ cảm giác muốn thân cận nàng.
Người bình thường có lẽ sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng Cố tiểu công tử không phải người bình thường. Hắn từ khi sinh ra đã là nhân sinh chờ chết, người như vậy làm sao có thể sẽ quan tâm quy củ thế tục?
Hắn cảm thấy tới gần nàng rất thoải mái, liền thực sự làm như vậy.
Cố tiểu công tử nhích lại gần bên người nàng, lôi kéo tay nàng không có buông ra, ngược lại suy yếu giơ tay kia lên, chia chăn của mình cho nàng.
Sau đó hắn nhích gần nàng, an tâm ngủ không gì sánh được.
Khi Cố tiểu công tử tỉnh lại Cố Kiều đã không ở, hắn rất tức giận xé rớt mấy bức tranh cổ đổng của tiền triều thân cha hắn cất kỹ! ! !
Xuất sơn trang, nhị đông gia hỏi tới bệnh tình của tiểu công tử hầu phủ.
Cố Kiều không đáp, mà là hỏi trước: “Ngự y nói như thế nào?”
Nhị đông gia ở ngoài cũng không nhàn rỗi, hướng ngự y tìm hiểu một ít tình huống, ngự y coi như rộng lượng, nói chuyện mình biết với nhị đông gia : “… Nói là tâm khí không đủ, ứ máu cản trở, là bệnh tim.”
“Lý đại phu thấy thế nào?” Cố Kiều hỏi.
Lão đại phu ở lúc tiểu công tử ngủ thì cũng chẩn mạch cho hắn, hắn như có điều suy nghĩ nói: “Chắc là bệnh tim không sai.”
Cố Kiều trầm mặc, kỳ thực kết quả nàng chẩn đoán bệnh cùng hai người không sai biệt lắm, dùng lời của kiếp trước mà nói, hắn mắc chính là bệnh tim thiên tiên tính.
Cái bệnh này ở cổ đại quá khó trị.
Chỉ có dược vật là không đủ, phải giải phẫu, giải phẫu này phức tạp hơn giải phẫu Tiêu lục lang nhiều, nàng hiện nay không cụ bị điều kiện giải phẫu tương ứng.
“Cố cô nương, có thể trị không?” Nhị đông gia hỏi.
Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Ta lưu thuốc cho hắn, bảo thủ trị liệu trước đi.”
Hai nhà đều họ Cố, chỉ do vừa khớp, không có quan hệ ngược dòng sâu xa gì.