CHƯƠNG 54: ĐƯỜNG HẸP
Dịch giả: Luna Wong
Trên mạc ly bán trong suốt tạo sa trường tới mắt cá chân, vẫn như cũ khó nén dáng người mạn diệu của nàng.
Nữ tử trên trấn cũng không lưu hành mang mạc ly, duy quý nữ kinh thành mới có chú ý như vậy.
Tay mịn màn như ngọc của nàng khoát lên cánh tay của nha hoàn, tiêm trường mỹ hảo, chỉ nhìn tay này liền không biết là người phú quý biết bao mới có thể dưỡng ra.
Nàng xuống xe ngựa xong liền tự vào Hồi Xuân đường, một khắc cũng không dừng lại, nhưng mà người chung quanh tất cả đều sợ ngây người, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Ở trấn nhỏ cằn cỗi này xuất hiện nhân vật số một như vậy, quả thực giống như tiên nữ trên trời hạ phàm.
“Đây là thiên kim nhà nào a? Tần gia sao?”
“Ta thấy không giống, Tần gia tiểu thư không quý khí như vậy!”
“Chẳng lẽ là Lô gia?”
“Cũng không giống.”
Hai gia đình lớn nhất trên trấn thuộc về Tần gia cùng Lô gia, một nhà có viên ngoại, liên hôn phú thương, gia tài bạc triệu; một nhà có một vị huyện thái gia, một tay che trời ở Thanh Tuyền trấn.
Thiên kim nhà bọn họ tự nhiên tôn quý không gì sánh được, kỳ thực dân chúng tầm thường không có cơ hội nhìn thấy các nàng, nhưng cũng chẳng biết tại sao, bọn họ cảm thấy vị thiên kim này không thể nào là người trên trấn.
Đương nhiên cũng có người từng gặp qua thiên kim của Tần gia cùng Lô gia, quả nhiên là khác nhau một trời một vực, thiên kim của Tần, Lô hai nhà còn chưa đủ xách hài cho đối phương.
Nhân vật số một như vậy vào cửa Hồi Xuân đường, không khỏi để mọi người cao nhìn Hồi Xuân đường, đều trị chết người, còn có quý nhân như vậy nguyện ý tới cửa, là nàng đần, hay là Hồi Xuân đường có thật có vài phần bản lĩnh?
“Đông gia của các ngươi có ở đây không?” Thiếu nữ vào đại đường, hỏi Vương chưởng quỹ trợn mắt hốc mồm.
Vương chưởng quỹ quả thực đều nói lắp, sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy qua nữ tử bất phàm đẹp như thiên tiên lại hoa quý như vậy a.
Tiểu nha hoàn không vui cau lại nhíu mày, nói: “Nhà ta tiểu thư hỏi ngươi chuyện các ngươi đó? Đông gia của các ngươi có ở đây hay không?”
Tiểu, tiểu thư?
Bookwaves.com
Lẽ nào vị này chính là thiên kim hầu phủ, tỷ tỷ long phượng thai với tiểu công tử sao?
Trời ạ!
Sinh thời, hắn cư nhiên nhìn thấy quý nhân lợi hại như vậy!
Vương chưởng quỹ vội vàng phục hồi lại tinh thần, lau mồ hôi hột to lớn chừng hạt đậu nói: “Ở, ở, tiểu nhân đi gọi đông gia ra ngay.”
Thiếu nữ lạnh nhạt nói: “Không cần, ngươi đi thông báo một tiếng, ta tự mình đi gặp hắn.”
“Không dám không dám!”
Hắn nào dám để người hầu phủ chờ chứ? Phản chính lúc này nhị đông gia cũng không việc gì, Vương chưởng quỹ đơn giản làm chủ mang người đi thư phòng sau đại đường.
Vương chưởng quỹ đoán không lầm, thiếu nữ thật là đến đưa tiền xem bệnh, chỉ bất quá nàng ngoại trừ trà tiền xem bệnh, còn cho không ít thưởng ngân.
Lúc cứu trị tiểu công tử thiếu nữ không ở, rất nhiều chuyện thiếu nữ đều là sau này nghe nói, nhưng không ngại nàng hiểu chuyện quá trình.
“Vị lão đại phu kia cùng tiểu dược đồng của hắn, đệ đệ ta rất hài lòng, lần sau còn để cho bọn họ tới.” Thiếu nữ dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Thiên kim hầu phủ tự mình đến Hồi Xuân đường, là vì cảm kích Hồi Xuân đường diệu thủ hồi xuân, cứu chữa tiểu công tử hầu phủ, không có nghĩa là Hồi Xuân đường thật có tư cách kết giao với thiên kim hầu phủ.
Nhị đông gia là một người thông minh, biết cân lượng của mình, cũng biết mình căn bản kết giao không được, vì vậy không có nịnh bợ phí công.
Hắn khách khí đáp ứng yêu cầu của thiếu nữ, tự mình tiễn thiếu nữ đến cửa chính.
“Nhị đông gia mời trở về đi.” Thiếu nữ không nhanh không chậm nói.
Nhị đông gia chắp tay làm một ấp, mãi cho đến thiếu nữ ngồi lên xe ngựa ly khai mới xoay người vào Hồi Xuân đường.
Xe ngựa đi tiếp một đoạn đường, thiếu nữ bỗng nhiên nhìn về phía bên hông, hơi biến sắc mặt: “Không tốt, ngọc bội của ta không thấy nữa!”
“Là khối ngọc bội hầu gia tặng cho người sao? Ngày hôm nay ra cửa không phải người còn mang sao? Sao lại không thấy nha?” Tiểu nha hoàn gấp đến độ tìm vòng vòng, nhưng mà trong xe ngựa cũng không có.
Tiểu nha hoàn hỏi: “Có thể … Là rơi ở Hồi Xuân đường hay khôn? Ngày hôm nay ngoại trừ Hồi Xuân đường, chúng ta không đi địa phương khác.”
Bookwaves.com
Thiếu nữ như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ân, ngươi đi tìm một chút.”
Xe ngựa lộn trở lại, dừng ở phụ cận Hồi Xuân đường.
Tiểu nha hoàn dẫn theo váy vào đại đường.
Vương chưởng quỹ thấy nàng trở về, không khỏi ngẩn ra: “Vị cô nương này, sao ngươi trở lại? Là còn có phân phó gì khác sao?”
Tiểu nha hoàn tức giận nói rằng: “Ngọc bội của tiểu thư nhà ta không thấy! Ngươi mau để người tìm xem!”
Vừa nghe lời này, Vương chưởng quỹ ngay tức khắc cẩn thận: “Xin hỏi, ngọc bội của Cố thiên kim dáng dấp ra sao? Là loại ngọc gì?”
Tiểu nha hoàn khoa tay múa chân nói: “Lớn như vậy, vòng tròn, dương chi ngọc.”
Vương chưởng quỹ ngay tức khắc mang hỏa kế tìm kiếm mọi nơi trong đại đường, tiểu nha hoàn cũng không nhàn rỗi, nàng đi thư phòng của nhị đông gia.
Nàng nhớ kỹ tiểu thư nhà nàng ngồi qua ở đó, có lẽ là rơi ở nơi đó cũng nói không chừng.
Nhị đông gia không ở, nàng không đợi nhị đông gia trở về, cứ như vậy đi vào tìm kiếm một trận, nhất vô sở hoạch.
Ngay sau đó, nàng lại ở lối đi nhỏ cùng hành lang gấp khúc tỉ mỉ tìm, vẫn là đến cái bóng của ngọc bội cũng không thấy.
Mà khi nàng đi ngang qua một gian sương phòng, chú ý tới cửa sương phòng khép hờ, nàng do dự một chút, vẫn là tiến vào.
Trên bàn sương phòng bày một cái sọt rách không hợp với nơi này, trong cái sọt có chút thổ sản vùng núi, còn có một cái rương nhỏ rách nát.
Tiểu nha hoàn ghét bỏ nhìn cái rương kia một mắt, bỗng nhiên ở bên cái rương phát hiện một hà bao.
Nàng mở hà bao nhìn, mơ hồ cảm giác không đúng, đổ hết toàn bộ đồ bên trong ra, mất trật tự rơi lả tả ở trên bàn, có mấy viên ngân trần tử lăn trên mặt đất.
Tiểu nha hoàn không nhặt, ánh mắt nàng trực câu câu nhìn chằm chằm khối ngọc bội kia, cùng với cùng ngọc bội rơi ra ngoài là một ngọc ban chỉ.
Nàng lăng lăng nói thầm nói: “Đây không phải là ngọc bội của tiểu thư, và ngọc ban chỉ của tiểu công tử sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
Cố Kiều có nguyệt sự, nàng đi chuyến cung phòng, vào phòng liền thấy một tiểu cô nương đang đỏ hà bao của nàng.
Nàng lạnh lùng đi vào phòng, liếc nhìn đống hỗn độn trên bàn cùng trên đất , hỏi: “Ngươi làm gì?”
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Kiều.
Cố Kiều chính là trang phục thôn cô, trên mặt còn chỉa vào một bớt hồng sắc, nét mặt của tiểu nha hoàn hiện lên khinh bỉ không che giấu: “Là ta thì thế nào? Những vật này là của ngươi?”
Hai tay Cố Kiều khoanh trước ngực, sâu kín nhìn nàng, trong ánh mắt không có một tia chột dạ cùng sợ.
Tiểu nha hoàn là hạ nhân hầu phủ, ăn mặc của nàng cũng không kém tiểu thư đại hộ nhân gia , nàng đi ra ngoài, chẳng biết để bao nhiêu người kiêng kỵ, một thôn cô nhỏ, lại dám nhìn chằm chằm nàng bằng nhãn thần như vậy.
Tiểu nha hoàn cả giận nói: “Ngươi điếc sao? Không có nghe thấy ta đang hỏi ngươi sao?”
Cố Kiều: “A.”
“Ngươi…” Tiểu nha hoàn bị thái độ của nàng chọc giận, càng phát ra tức giận nói rằng, “Trộm đồ của chủ tử nhà ta, không dám thừa nhận đúng không?”