Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 55: TƯƠNG PHÙNG


Dịch giả: Luna Wong – Nhiều thế đủ rồi ha, bão nữa chắc ta khóc chết vì dịch không kịp mất.


“Chuyện gì xảy ra?” Nhị đông gia cùng Vương chưởng quỹ đã đi tới, hỏi chuyện chính là nhị đông gia.


Nhị đông gia mới vừa đi tiền trang đối diện đổi bạc, mới vừa vào đại đường liền nghe Vương chưởng quỹ nói thiên kim hầu phủ ở Hồi Xuân đường làm mất đồ, hắn liền cùng Vương chưởng quỹ tìm kiếm, không ngờ ở sương phòng thấy một màn như vậy.


Gian sương phòng này là phòng nghỉ chuyên chuẩn bị cho Cố Kiều, mặc dù Cố Kiều dùng cũng không nhiều, nhưng bình thường không có người xông vào, khi nghe nha hoàn nói “Trộm đồ của tiểu thư nhà ta”, bọn họ còn tưởng là tiểu tặc kia núp ở đây.


Kết quả hai người phát hiện trong sương phòng chỉ có hai người, nha hoàn hầu phủ cùng Cố cô nương.


Như vậy, tiểu tặc trong miệng nha hoàn là Cố cô nương sao?


Tiểu nha hoàn cũng không nhận ra Cố Kiều, thấy nhị đông gia cùng Vương chưởng quỹ tới, ngay tức khắc chỉ vào Cố Kiều nói: “Các ngươi tới vừa lúc! Chính là tiểu tặc này trộm ngọc bội của tiểu thư nhà ta! Nàng còn trộm ngọc ban chỉ của tiểu công tử nhà ta!”


Nhị đông gia ngẩn người: “Đây sợ có cái hiểu lầm gì đó? Nàng sẽ không trộm đồ!”


Tiểu nha đầu làm sao có thể trộm đồ của người khác được chứ? Nàng có thể tự do ra vào phòng thu chi của hắn, trong phòng thu chi nhiều đồ đáng giá như vậy nàng đều chưa từng động tới.


Hơn nữa nhãn thần của tiểu nha đầu bằng phẳng, nếu thật là bắt bắt quả tang, thế nào cũng sẽ không thể đến một tia chột dạ cũng không có chứ.



Vương chưởng quỹ lại không cho là như vậy, ngày ấy mặc dù hắn không đi theo vào hầu phủ, nhưng sau nghe nhị đông gia cùng lão đại phu nói, là Cố cô nương cứu chữa Cố tiểu công tử, nàng có cơ hội trộm đi ngọc ban chỉ của tiểu công tử.


Hơn nữa hôm nay thiên kim hầu phủ vừa tới Hồi Xuân đường, ngọc bội bị mất trộm xuất hiện ở trên bàn Cố Kiều, không phải do Vương chưởng quỹ suy nghĩ nhiều.


Tiểu nha hoàn nổi giận: “Cái gì gọi là nàng sẽ không trộm đồ? Ý của ngươi là ta đang vu oan nàng sao? Nàng toán cái thứ gì, cũng đáng để ta thiên lý xa xôi chạy tới oan uổng nàng!”


Lời nói này không dễ nghe, nhưng lời thô lý không thô, tiểu nha hoàn là hạ nhân hầu phủ, thân phận còn tôn quý hơn tiểu thư của một số đại hộ nhân gia, nàng muốn vu hãm cũng phải tìm một người thân phận đủ quy cách mà, loại thôn cô nhỏ này quả như Cố Kiều thực dường như kiến hôi trên đất, nàng điên cũng sẽ không chuyên đạp nàng.


Bookwaves.com

Trừ phi nàng thực sự trộm đồ của hầu phủ.


“Ngươi xác định không nhận sai sao? Trên đời này có rất nhiều thứ đều là giống nhau.” Nhị đông gia vẫn kiên định tin tưởng vững chắc Cố Kiều thuần khiết.


“Ta nhận sai?” Tiểu nha giận đến cười, “Ngươi nghĩ rằng đồ của tiểu thư và công tử nhà ta dùng mấy thửẻ tiền rách nát trên đường sao? Khối ngọc bội này là trong cung thưởng, toàn bộ Hồ gia các ngươi táng gia bại sản cũng mua không nổi!”


Sắc mặt của nhị đông gia trắng một cái chớp mắt, nếu như là vật trân quý như thế, vậy đích xác không thể nào là Cố Kiều, hắn không tin Cố Kiều sẽ trộm: “Không cho phép có đồ giả?”


Không chừng đồ trong tay Cố cô nương đồ là giả đó!


Vương chưởng quỹ lo âu nhìn nhị đông gia một mắt, nhị đông gia thâm tín không nghi ngờ Cố Kiều, đây không thể nghi ngờ sẽ đắc tội hầu phủ, hắn không hy vọng nhị đông gia gặp chuyện không may.



Ngay khi hắn châm chước ngữ khí, dự định khuyên Cố Kiều thừa nhận hành vi phạm tội không nên đắc tội hầu phủ, Cố Kiều nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải giả, là thật.”


“Ngươi nghe ngươi nghe! Nàng thừa nhận rồi!” Tiểu nha hoàn hung tợn nói rằng.


“Ngọc Như.”


Một đạo thanh âm mềm nhẹ không mất cao quý từ ngoài cửa từ từ vang lên.


“Tiểu thư! Ngươi đã đến rồi!” Tiểu nha hoàn vội thay đổi thần sắc cung kính, thi lễ với thiếu nữ một cái.


Thiếu nữ mang mạc ly đại sắc dẫn theo tạo sa của mạc ly cùng váy chậm rãi bước vào, sơ vân lược nguyệt, nghi thái vạn phương.


Trên người nàng dùng hương phấn quý nữ kinh thành mới mua được, trong lúc bước liên tục nhẹ nhàng, hoa mai di động, cả gian phòng đều hương khí di nhân.


“Hắt xì!” Cố Kiều hắt hơi một cái.


Nàng dị ứng với loại hương phấn này a.


Tiểu nha hoàn nộ trừng Cố Kiều một mắt, nhìn thấy tiểu thư nhà nàng không hành lễ, còn dám thô bỉ nhảy mũi, thôn cô chính là thôn cô, cả đời lên không được mặt bàn!



Bookwaves.com

Ngữ khí của thiếu nữ như thường nói rằng: “Khối ngọc bội này không có khả năng có giả, ngọc nó sở dụng là Côn sơn dương chi ngọc, ở Chiêu quốc, chỉ có hoàng thất có quyền khai thác. Giả tạo vật hoàng thất sở dụng là trọng tội, huống hồ còn vô pháp nhái đến giống nhau như đúc.”


“Nga.” Cố Kiều sờ sờ cằm.


“Ngươi, ngươi thái độ gì a?” Tiểu nha hoàn tiếp tục trừng nàng, bất quá bởi thiên kim hầu phủ ở đây, nàng trái lại không ương ngạnh như lúc trước vậy.


Thiếu nữ nhìn về phía Cố Kiều, ôn thanh nói: “Ngươi chính là tiểu dược đồng kia đi?”


“Ân.” Cố Kiều ứng tiếng, không có hỏi nàng làm sao đoán được, dù sao cũng không khó đoán.


Thiếu nữ không nhanh không chậm nói rằng: “Ngọc bội tặng cho ngươi, ngọc ban chỉ trả lại cho ta, chuyện này ta sẽ xem như chưa từng phát sinh qua.”


“Tiểu thư!” Tiểu nha hoàn giậm chân.


Vương chưởng quỹ không ngờ tới sự tình nghịch chuyển tới kinh người như vậy, thiên kim hầu phủ thực sự là đại nhân đại lượng a, vật quý trọng như vậy nói tặng là tặng, còn không tuyên dương ra ngoài, bảo vệ danh tiếng của Cố cô nương cùng với Hồi Xuân đường.


Thấy Cố Kiều không nói lời nào, thiếu nữ nói tiếp: “Ngọc bội là của ta, ngươi thích cứ việc cầm đi, nhưng ngọc ban chỉ là của đệ đệ ta, ta phải lấy về trả lại cho hắn.”


Vương chưởng quỹ ở một bên gấp đến độ chết khiếp, mau trả lời ứng a mau trả lời ứng a!


Cố Kiều mặt không thay đổi nhìn thiếu nữ một mắt, nói rằng: “Ngọc ban chỉ ngươi lấy về, ngọc bội để lại cho ta.”



Trước kia nàng hoài nghi tới ngọc ban chỉ là của tiểu công tử hầu phủ, hôm nay tính là chứng thực suy đoán của mình.


Nàng không giải thích ngọc ban chỉ là lúc mình cứu giúp tiểu công tử không cẩn thận trợt vào tay áo nàng đâu, nhất là nàng không có cách nào giảng thuật quá trình cứu giúp, hai đôi chủ tớ này căn bản không tin.


Nếu như thế, nàng cần gì phải lãng phí nước miếng?


Thiếu nữ nói: “Ngươi trái lại thật biết chọn đồ, ngọc ban chỉ này chỉ là có ý nghĩ đặc thù với đệ đệ ta mà thôi, nói đến đáng giá, đích xác không bằng khối ngọc bội kia.”


Cố Kiều nói: “Ngọc ban chỉ trả lại cho ngươi, bởi vì nó đích thật là của đệ đệ ngươi. Ngọc bội không phải là của các ngươi, nên các ngươi phải trả lại cho ta.”


Tiểu nha hoàn hừ nói: “Không phải của chủ tử nhà ta, lẽ nào là của ngươi nha? Ngươi cũng không tạt nước tiểu soi thử, ngươi mang nỗi ngọc bội quý trọng như vậy sao?”


Thiếu nữ: “Ngọc Như.”


Nhị đông gia cau mày: “Cô nương thỉnh thận ngôn!”


“Các ngươi không tin ta cũng không có biện pháp.” Cố Kiều dứt lời, vươn tay ra, “Ta nói một lần cuối cùng, ngọc bội trả lại cho ta.”


Tiểu nha hoàn lui về sau một bước: “Ngươi nằm mơ! Đây là của tiểu thư nhà ta!”


Thiếu nữ nhéo nhéo ngón tay, đè tức giận xuống, nói với nhị đông gia: “Chuyện ngày hôm nay nhị đông gia cũng nhìn thấy, nàng chính mồm thừa nhận bản thân trộm, nể tình Hồi Xuân đường các ngươi i chữa bệnh cho đệ đệ ta, ta sẽ không báo quan. Nhưng ta hy vọng sau này không nên phát sinh chuyện như vậy nữa!”


Cố Kiều từ đầu đến đuôi chỉ thừa nhận một việc: Đó chính là ngọc ban chỉ của tiểu công tử, cũng không có nói là bản thân trộm, nhưng mà đến trong miệng đối phương, thành nàng thừa nhận bản thân trộm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận