#8/8/2021:
Edit by MikiKobayashi1031
Chương 6: Bán gà
Cố Kiều khom người, dùng tay trái nhặt quải trượng trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Tiêu Lục Lang đưa cho hắn.
Tiêu Lục Lang nhàn nhạt tiếp nhận quải trượng, sau đó đứng lên.
Hắn đi tới lấy thùng nước bị ngã trên mặt đất.
"Ngươi đi." Cố Kiều nói với Cố Tiểu Thuận.
"Vâng." Cố Tiểu Thuận nhanh chóng đi qua, trước Tiêu Lục Lang một bước, bưng thùng nước lên.
"Đi múc nước." Cố Kiều nói với Cố Tiểu Thuận.
"Đi múc nước!" Cố Tiểu Thuận nói với một tên ác ôn dưới trướng.
Truyện Mỹ Thực
Khóe miệng tên ác ôn kia khẽ giật một cái, bưng cái thùng đi múc.
Tiêu Lục Lang mặt không đổi sắc trở về, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.
Mãi cho đến khi hắn đi xa, Cố Tiểu Thuận mới nói: "Tỷ, chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi không phải ghét hắn sao? Còn nữa, khí lực của ngươi sao lại trở nên lớn như vậy? Vừa mới nãy đó là chiêu thức gì? Ngươi lại làm một lần nữa cho ta xem đi! Sau này ta sẽ dùng!"
Ánh mắt Cố Kiều như đao liếc hắn một cái.
Cố Tiểu Thuận hậm hực ngậm miệng.
"Lão đại! Nước đây!" Tên ác ôn bưng thùng nước đã được đổ đầy, nhanh chóng đi tới đây.
"Còn không mau bưng về cho tỷ ta...!Khục." Trong ánh mắt tràn ngập áp bách của Cố Kiều, Cố Tiểu Thuận nhận lấy thùng nước, "Được rồi, đưa cho ta, mấy người các ngươi đều giải tán!"
"Nhưng lát nữa còn phải qua thôn bên cạnh đánh..."
"Đánh cái gì mà đánh! Tất cả cút! Cút ngay cho ta!"
Đám ác ôn tản dần.
Cố Tiểu Thuận cười híp mắt nhìn về phía Cố Kiều: "Tỷ, ngươi đừng nóng giận mà, nếu như ngươi không ghét tỷ phu, sau này ta sẽ không khi dễ hắn nữa."
"Ngươi thường xuyên khi dễ hắn sao?" Cố Kiều hỏi.
Cố Tiểu Thuận gãi đầu một cái: "Cũng...!Không thường xuyên lắm, chỉ một tháng ba bốn lần, bốn năm lần? Năm sáu bảy tám lần?"
Càng nói về phía sau, tiếng của Cố Tiểu Thuận càng nhỏ, trí nhớ của hắn không tốt, khi dễ bao nhiêu lần bản thân hắn cũng không biết.
"Trở về đi." Cố Kiều nói.
"Vâng!" Cố Tiểu Thuận hì hì cười một tiếng, bưng thùng nước đi theo Cố Kiều.
Bỗng nhiên, bước chân hắn dừng lại, ánh mắt rơi vào cánh tay phải của Cố Kiều: "Tỷ, tay của ngươi bị thương?"
"Không sao." Cố Kiều nói.
"Không sao cái gì?! Chảy máu rồi!" Cố Tiểu Thuận thả thùng nước xuống, bắt lấy cánh tay của Cố Kiều, vén tay áo của nàng lên, chỉ thấy trên cổ tay phải một mảnh huyết hồng, "Có phải là vừa rồi ta đánh trúng không?"
"Đã nói không sao." Cố Kiều rút tay về.
"Còn nữa, gáy tỷ bị làm sao vậy?"
"Trước đó rơi xuống nước bị đập đầu một chút."
Vết thương bị tóc che đi, con mắt của tiểu tử này sao lại tinh vậy?
Cố Tiểu Thuận lại nói: "Tỷ rơi xuống nước? Lúc nào vậy?"
Cố Kiều không trả lời mà quay đầu rời đi.
"Ai da! Tỷ! Tỷ! Ngươi chờ ta một chút!"
Lúc Cố Tiểu Thuận đi theo Cố Kiều về đến nhà, thình lình phát hiện một thư sinh trẻ tuổi lạ mặt đứng ở trước cửa nhà.
Đối phương mặc trường sam, hào hoa phong nhã, khí chất nho nhã, nhưng ở giữa lông mày lại có chút ngạo khí.
"Ngươi là ai hả? Ở trước nhà tỷ ta làm gì?" Cố Tiểu Thuận chống nạnh hỏi.
Đối phương nhìn cũng không nhìn Cố Tiểu Thuận, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Kiều một cái: "Ngươi lại kêu người khi dễ Tiêu huynh có phải không? Ngươi là một con ác phụ!"
"Ngươi dám mắng tỷ ta?" Cố Tiểu Thuận buông thùng nước xuống, vung nắm đấm lên xông thẳng vào mặt người kia.
Đừng nhìn hắn chỉ mới mười ba, thật ra hắn đánh nhau rất giỏi, bằng không thì cũng sẽ không trở thành đệ nhất ác ôn vang danh mười dặm tám hướng.
Một tên thư sinh yếu ớt, căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
"Tiểu Thuận." Cố Kiều ngăn cản hắn.
Cùng lúc đó, Tiêu Lục Lang cũng thay y phục xong, từ trong nhà đi ra.
"Đồng môn của ta." Tiêu Lục Lang nói với tỷ đệ Cố Kiều.
Đồng môn kia khinh thường hừ một cái, đi tới đỡ Tiêu Lục Lang, cũng tiếp nhận tay nải trĩu nặng trong tay hắn: "Chúng ta đi thôi!"
Cố Tiểu Thuận thấy Tiêu Lục Lang mang cả tay nải theo, không khỏi sững sờ: "Các ngươi đi đâu vậy?"
Sẽ không phải là bị hắn đánh cho sợ, thật sự định rời đi chứ?
Đồng môn kia không thèm trả lời Cố Tiểu Thuận.
Cố Kiều cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi vào nhà.
Khi đi ngang qua người Tiêu Lục Lang, Tiêu Lục Lang liếc mắt nhìn cổ tay phải của nàng.
Cố Kiều dùng tay áo che tay lại, không nhìn thấy được vết máu chảy từ cánh tay xuống.
Nhưng khi nàng đã vào nhà, chợt nghe được tiếng nói thanh lãnh của Tiêu Lục Lang ở sau lưng: "Ta đi một chuyến lên trấn trên."
"Trị chân sao?" Cố Kiều vô ý thức hỏi.
Không biết vì sao, Cố Kiều nghĩ đến giấc mơ kia, nàng thật sự không tin chuyện này, nhưng...
"Ba ngày sai ngươi phải thi thử sao?" Cố Kiều nhìn về phía hắn.
Trong con ngươi Tiêu Lục Lang hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: "...!Ừ."
Đồng môn tức giận nói: "Ngươi nói với nàng chuyện này làm gì? Coi chừng nàng lại ngăn cản không cho ngươi đi! Ngươi quên kì thi lần trước ngươi bỏ lỡ cùng bởi vì nàng sao? Còn chân của ngươi nữa, nếu không phải nàng nhốt ngươi ở trong nhà, ngươi cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội gặp Trương đại phu!"
Cố Kiều quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Thuận.
Nàng không nhớ rõ có những chuyện này.
Cố Tiểu Thuận chỉ vào hắn nói: "Ngươi biết gì mà nói chứ? Cái gì gọi là tỷ ta ngăn cản không cho hắn đi? Tỷ ta ngã bệnh, hắn vừa thành thân đã mặc kệ tỷ ấy mà coi được sao?"
Nhắc tới chuyện này, Cố Kiều liền có chút ấn tượng, vừa thành thân không lâu nguyên chủ đúng là bệnh nặng một trận, nhưng không phải là thật sự bị bệnh, mà là giả bệnh.
Bởi vì có người nói cho nàng biết, Tiêu Lục Lang đi thì sẽ không trở về, nàng sẽ trở thành tiểu quả phụ như Tiết Ngưng Hương.
Nàng không muốn làm tiểu quả phụ, thế là nhốt Tiêu Lục Lang lại không cho đi.
Nàng cũng hề không biết, Tiêu Lục Lang bởi vì chuyện này mà bỏ lỡ kỳ thi nửa năm trước, cùng cơ hội trị chân duy nhất.
Cố Kiều nhìn chân của Tiêu Lục Lang một cái: "Chuyện đó, thật ra..."
"Tiêu huynh, đi thôi! Xe ngựa còn đang chờ ở cửa thôn đấy!" Đồng môn ngắt lời Cố Kiều, lôi kéo Tiêu Lục Lang không quay đầu đi tới cửa thôn.
"Ta muốn ăn bánh quế!" Cố Kiều đột nhiên đi tới, nhìn Tiêu Lục Lang nói, "Bánh quế Lý Ký! Ta muốn ăn! Nếu ngươi không mua về cho ta, ta sẽ không cho ngươi vào nhà! Còn đem sách của ngươi cầm đi đốt hết!"
"Ác phụ!" Đồng môn cắn răng, đỡ Tiêu Lục Lang ngồi lên cỗ xe ngựa cũ ở cửa thôn, "Tiêu huynh, ngươi đừng nghe nàng! Lý Ký là danh tiếng lâu năm, bánh quế nhà đó rất khó mua! Chờ ngươi mua xong, Trương đại phu cũng đi mất rồi! Hắn là đại phu từ kinh thành đến, lợi hại hơn mấy đại phu khác ở trấn trên, chỉ có hắn mới có thể trị chân của ngươi, ngươi ngàn vạn không thể bị ác phụ này liên lụy!"
"Đây mới là tỷ ta, phải sai sử hắn như vậy mới được!" Cố Tiểu Thuận giơ ngón tay cái cho Cố Kiều.
Cố Kiều đỡ trán: "Biết chợ phiên ở đâu không?"
Cố Tiểu Thuận gật đầu: "Biết a, tỷ hỏi cái này làm gì? Ngươi muốn đi sao? Đi làm cái gì?"
"Bán gà."
"Gà? Gà của tỷ từ đâu tới vậy?"
"Gà rừng."
Không thể nói đây là phí xem bệnh mà mình cưỡng ép người ta được.
Cố Tiểu Thuận đương nhiên cho rằng là tỷ hắn tự mình bắt: "Tỷ, ta phát hiện ngươi thay đổi rồi, trở nên lợi hại so với lúc trước!"
Không phải không ngốc, là so với lúc trước lợi hại hơn, trong lòng Cố Tiểu Thuận, chưa từng xem nguyên chủ như đồ đần mà đối đãi.
Cố Tiểu Thuận nói phương hướng của chợ phiên, chợ phiên và y quán đều ở trấn trên, chỉ có điều một cái ở phía tây, một cái ở phía đông.
Cố Tiểu Thuận nhất quyết muốn đi cùng nàng, nhưng lại bị Cố Kiều cự tuyệt.
Người Cố gia cũng không thích Cố Tiểu Thuận gần gũi với Cố Kiều, nói Cố Kiều ngốc, sẽ khiến hắn bị ngốc lây.
Cố Kiều trở về nhà mở hộp thuốc nhỏ ra, lấy i-ốt xử lý vết thương, bôi thêm chút thuốc cao kháng khuẩn.
Đói bụng quá.
Cố Kiều đi vào nhà bếp.
TBC.