CHƯƠNG 61: KIÊU NGẠO
Dịch giả: Luna Wong
Trong miệng tiều phu phía sau núi không lời hữu ích, các tiểu hòa thượng đã nghe qua vài lần, ba người kia đều không nhớ rõ, chỉ có Tiểu Tịnh Không qua tai không quên.
Hắn hiểu ý là ý trên mặt chữ, dù sao bánh chẻo quả thực ngon, cũng dù sao hắn quả thật rất muốn chơi với Kiều Kiều.
“Lời này sau này không được nói nữa.” Tiêu lục lang nghiêm túc nói.
“Vì sao?” Tiểu Tịnh Không chớp con ngươi hỏi.
Tiêu lục lang há mỏ: “Kiều Kiều sẽ không thích.”
Dứt lời, hắn không dấu vết nhìn sang nhà bếp một mắt.
Xa như vậy, chắc là nàng không nghe được tiếng Kiều Kiều đâu ha.
Khi Cố Kiều đem thức ăn từ nhà bếp qua đây, hai nam tử hán trong nhà đã xác định quan hệ tốt với nhau.
Tiêu lục lang chỉ vào Cố Kiều nói: “Nàng là tỷ ngươi, thân tỷ của ngươi.”
Đây cũng không thể loạn nghĩ cách.
Huống hồ Cố Kiều phản chính đã có một đệ đệ, thêm nữa cũng không sao.
Tiểu Tịnh Không đã hiểu quan hệ gia đình của Cố Kiều, dường như người lớn nhỏ thở dài: “Được rồi, tuy rằng ta không phải đệ đệ độc nhất vô nhị của nàng, nhưng ngươi cũng không phải nam nhân độc nhất vô nhị của nàng.”
Hắn vỗ vỗ trong ngực nhỏ, biểu thị mình cũng là tiểu nam nhân của Kiều Kiều!
Tiêu lục lang: “…”
Tiểu hòa thượng, tới nhà ngày đầu tiên, ngươi rất kiêu ngạo a.
Để tỏ lòng mình là một tiểu nam nhân có đảm đương, Tiểu Tịnh Không còn giúp Cố Kiều bày chén đũa.
Kỳ thực trong miếu tiểu hòa thượng gian khổ hơn hài tử bình thường, bọn họ luyện công, đi học, làm việc, như nhau không thiếu. Nên chớ nhìn vóc dáng hắn nhỏ, làm việc vẫn là cực hữu mô hữu dạng.
Cơm tối là nấm núi dại, ớt xanh trứng gà, canh bột ngô bánh cùng cải trắng bánh bao, điều kiện trong nhà sớm đã đủ tiền trả ăn thịt, chỉ là ngày hôm nay bận quá, không lên trấn mua thịt.
Tiểu hòa thượng nhìn một bàn thức ăn chay tràn đầy, khó nén thất vọng nho nhỏ: “Không có thịt a?”
Tiêu lục lang ha hả nói: “Ngươi không phải là hòa thượng sao? Hòa thượng còn có thể ăn thịt?”
Tiểu Tịnh Không nghiêm túc nói: “Nhưng ta xuống núi thì không phải là hòa thượng nha!”
Ánh mắt của Tiêu lục lang rơi vào trên đầu trọc nhỏ của hắn.
Tiểu Tịnh Không vội vàng dùng tay nhỏ bé che lên đầu nhỏ bóng lưỡng của mình: “Ta, tóc của ta sẽ mọc ra!”
Tiêu lục lang nghiêm trang nói rằng: “Nhà chúng ta ăn không nổi thịt.”
Tiểu Tịnh Không a một tiếng, nhìn trần thiết trong nhà một chút, nghèo như vậy, hình như thực sự rất nghèo.
Bookwaves.com
“Nga.” Hắn không đòi ăn thịt, lấy tay nhỏ bé tay từ trên đầu xuống, trái lại gắp thức ăn chay.
Hắn là Tiểu Tịnh Không không kén ăn, hắn rất dễ nuôi!
Cố Kiều thổi phù một tiếng nở nụ cười: “Tỷ phu ngươi chọc ngươi, ngày mai cho ngươi ăn thịt.”
“Ân!” Tiểu Tịnh Không cười vui vẻ, nghĩ đến cái gì, lại nghiêm túc khuôn mặt nhỏ nhắn trừng Tiêu lục lang một mắt, “Tỷ phu xấu!”
Sức ăn của Tiểu Tịnh Không quả thực không thể khinh thường, còn may Cố Kiều làm quá nhiều bánh bao.
Ăn cơm xong, Cố Kiều đi thu thập chén đũa, Tiểu Tịnh Không kiên trì rửa chén đũa của mình.
Đây là ở chùa miểu đã thành thói quen, đại sư huynh vì để cho bọn họ tự lập, mặc quần áo rửa mặt rửa chén đều tự làm.
Tắm vẫn là cần người hỗ trợ, dù sao quá nhỏ, còn chưa cao bằng thùng nước tắm.
Trong nhà không thùng nước tắm, chỉ có mộc bồn, bất quá hắn nhỏ như vậy, cho cái chậu bồn hắn cũng không biết tự mình rửa tắm.
Cố Kiều chưa từng tắm cho hài tử nhỏ, quá mới lạ.
Nàng lấy bồn đến nhà bếp, nhà bếp vừa làm cơm xong, lò bếp còn giữ củi lửa còn chưa tắt hoàn toàn, ấm áp hơn cả trong phòng lão thái thái, hơn nữa trong nồi còn có nước sôi, nước lạnh trong bồn tùy thời có thể đổ thêm.
Cố Kiều trở về phòng lấy xiêm y cho Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế nhỏ chờ Cố Kiều.
Vậy mà hắn chờ tới cũng không phải Cố Kiều, mà là Tiêu lục lang.
Tiêu lục lang còn hơn lạnh như băng có chút ghét bỏ mình, Tiểu Tịnh Không đương nhiên càng thích tản mát ra vô tận thiện ý với hắn đồng thời Cố Kiều thường thường sẽ bị hắn manh đến.
“Ai.” Tiểu Tịnh Không thở dài.
Cực thất vọng.
Tiêu lục lang: “…”
Tắm xong, Tiểu Tịnh Không nên đi ngủ.
Trong nhà tổng cộng ba gian phòng, không dư thừa cho hắn, Cố Kiều suy nghĩ hắn nhỏ, chen một chút cũng không thành vấn đề.
Trong phòng lão thái thái ấm áp nhất, nên được chọn đầu tiên.
“Đi ngủ với bà cô.” Cố Kiều cầm một gối nhỏ cho hắn.
Tiểu Tịnh Không ôm gối nhỏ đi tới phòng của lão thái thái, hắn không có gấp tiến vào, mà là đứng ở cửa, nghiêm túc quan sát một phen nói: “Nếu như người đồng ý chia phân nửa mứt hoa quả giấu đi cho ta, ta sẽ ngủ với người.”
Lão thái thái không nói hai lời, bịch một tiếng đóng cửa lại!
Bookwaves.com
Tiểu Tịnh Không ôm gối trở lại trong phòng Cố Kiều: “Bà cô không cùng ta ngủ.”
Nghĩ đến tính tình quái của lão thái thái, lại nghĩ tới tiếng đóng cửa kịch liệt, Cố Kiều không nghi ngờ hắn, lôi kéo chăn nói: “Vậy ngươi ngủ với ta đi.”
“Tốt nhất!” Tiểu Tịnh Không vui vẻ cười, để gối lên, mình cũng kéo chân ngắn leo lên, vừa leo đến phân nửa, bị Tiêu lục lang xách lên.
Tiêu lục lang: “Ngươi ngủ với ta.”
Tiểu Tịnh Không: “Ta không muốn ngủ với ngươi.”
Tiêu lục lang: “Không, ngươi muốn.”
Tiểu Tịnh Không bị Tiêu lục lang xách về phòng.
Giường của Tiêu lục lang không to như của Cố Kiều bên kia, nhưng cũng không nhỏ, một lớn một nhỏ dư dả, Tiểu Tịnh Không cũng không quy củ nằm ở một bên, hắn trực tiếp như một hồng tâm để ngang sàng ngay chính giữa, ngã chỏng vó.
Tiêu lục lang cất xong quải trượng, mi tâm cau lại: “Ngủ ngon.”
Tiểu Tịnh Không ở trên giường lăn qua lăn lại: “Không muốn.”
Tiêu lục lang lạnh lùng nói: “Còn như vậy ta liền ném ngươi xuống, không để cho ngươi ngủ.”
Tiểu Tịnh Không đang muốn nói.
Tiêu lục lang nói: “Cửa phòng cũng khóa rồi, không cho ngươi đi qua.”
Đường lui bị phá hỏng, Tiểu Tịnh Không không lên tiếng.
Đuôi lông mày của Tiêu lục lang nhướng một cái, nói: “Ngươi tốt nhất thành thật một chút, có thể ta sẽ xem xét cho ngươi chen một chút.”
Tiểu Tịnh Không sửng sốt một hồi, đứng lên nói rằng: “Lời này hẳn là ta nói với ngươi mới đúng, Kiều Kiều nói, ta cũng là người trong nhà! Nên là ta để ngươi cùng ta chen một chút!”
Lời trước Tiêu lục lang có thể nghe hiểu, nhưng hai câu cuối cùng là mấy ý?
Hắn đạm nói: “Cái gì gọi là ngươi để ta chen một chút?”
Tiểu Tịnh Không xách eo nhỏ nhìn hắn: “Bởi vì ta cũng là người trong nhà, nên gian phòng trong nhà cũng có phần của ta! Ngươi và Kiều Kiều thành thân rồi, các ngươi nên ngủ cùng một phòng, gian kia mới là của ngươi! Gian này là của ta! Kiều Kiều không cùng ngươi ngủ, bây giờ là ta đang thu lưu ngươi!”
Tiêu lục lang: Dĩ nhiên vô pháp phản bác…
Tiểu hài tử là người không thể dùng lẽ thường để phán đoán nhất, một giây trước còn đang bá bá bá với Tiêu lục lang, quay đầu Tiểu Tịnh Không đã ghé vào trên gối mềm hồ hồ, ngủ đến nước bọt giàn giụa.
Tiêu lục lang thích yên lặng, đối với vật nhỏ cả đêm đều bá bá bá tự nhiên sẽ không quá thích ứng, nhưng hắn cũng không ném người ra bên ngoài thật.
Hắn ôm Tiểu Tịnh Không từ gối đầu xuống, nhét vào trong chăn nằm.
Tiêu lục lang nhìn tiểu tử đoạt danh tiếng của bản thân, bởi vì hắn đến, tất cả mọi người đã quên hắn thi huyện thi đệ nhất.
Tuy nói hắn thi đệ nhất ước nguyện ban đầu không phải là vì làm náo động, nhưng trong lòng chính là có chút không thoải mái, giống như là… Ít một chút cái gì.
Hắt xì ——
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra một đường nhỏ, Cố Kiều dán khe cửa nhẹ giọng hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Tiêu lục lang dứt lời, dừng một chút, liếc nhìn Tiểu Tịnh Không ngủ say nói, “Hắn ngủ rồi.”
“Ta đây tiến đến nha.” Cố Kiều rón rén đi đến, cầm một ngọn đèn trong tay, “Ta thấy ngọn đèn của ngươi sắp dùng hết rồi, đêm nay dùng của ta đi.”
“Ân.” Tiêu lục lang ngồi ở mép giường, nhàn nhạt ứng tiếng.
Cố Kiều đặt ngọn đèn lên trên bàn hắn: “Cái kia… Còn chưa chúc mừng ngươi thi huyện thi đệ nhất.”
Mí mắt của Tiêu lục lang hơi nhấc.
“Cho ngươi.” Cố Kiều đưa một món đồ cho hắn.
“Cái gì?” Tiêu lục lang hỏi.
Cố Kiều mỉm cười: “Ngươi tiến bộ lớn như vậy, đây là tưởng thưởng cho ngươi.”
Tiêu lục lang quay mặt đi: “Ta cũng không phải tiểu hài tử, cần tưởng thưởng gì?”
Lời tuy như vậy, hắn vẫn đưa tay nhận lấy. Là một hương nang Cố Kiều tự mình làm, bên trong đặt hoa khô trợ miên, hoa khô cũng là bản thân nàng chế.
Cố Kiều nhẹ giọng nói: “Đeo hương nang trên người, ngươi có thể ngủ ngon giấc rồi.”
“Ngươi…” Tiêu lục lang muốn hỏi nàng làm sao biết hắn ngủ không ngon.
Cố Kiều đoán được hắn muốn hỏi cái gì, mỉm cười nói: “Ngươi quên rồi, chúng ta từng cùng ngủ.”
Mi tâm của Tiêu lục lang khẽ động, thần sắc lại vẫn như cũ trấn định.
Cố Kiều dự định trở về phòng, mới vừa đi một bước bỗng nhiên quẹo trở về, cúi người ở hắn bên tai a khí như lan: “Mới vừa rồi… Có phải ngươi gọi Kiều Kiều hay không?”
o(* ̄︶ ̄*)o