CHƯƠNG 62: BỆNH KIỀU
Dịch giả: Luna Wong
Hai người cách quá gần, hô hấp của nàng toàn bộ rơi vào lỗ tai hắn, hắn có thể rõ ràng cảm giác được tai của bản thân nóng lên.
“Không có.” Hắn phủ nhận, không quay đầu nhìn nàng.
Cố Kiều lại vẫn nhìn hắn, tai cùng gương mặt hắn đều nóng, dưới tóc đen một đoạn cổ dài nhỏ hơi phiếm hồng, thiếu niên ngây ngô cùng mỹ hảo.
“Ta mặc kệ, ta nghe thấy được.”
Dứt lời, Cố Kiều hài lòng đi ra.
Lần này nhìn thoáng qua nàng, phát hiện thân nàng cao chút, thân thể nhỏ tuy rằng như trước ốm gầy, chỗ nên phát triển cũng đã có chút thịt.
Nhìn đi đâu rồi?
Tiêu lục lang cảm thấy thẹn thu hồi ánh mắt.
Đêm nay, Tiêu lục lang ngủ coi như an ổn.
Lúc hắn rời giường, một mắt thoáng nhìn nhỏ chân đặt ngang trên ngực.
Tiểu Tịnh Không ngã chỏng vó, tướng ngủ kiêu ngạo không gì sánh được.
Tiêu lục lang lấy chân nhỏ của hắn ra, trầm mặc một hồi, xuất ra hương nang Cố Kiều tặng mình, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên gối, sau đó liền đi mở đèn chép sách.
Tiểu Tịnh Không tỉnh lại, một mắt nhìn thấy hương nang trên gối đầu, xoa mắt to nghi ngờ nói: “Ngô? Đây là cái gì?”
Tiêu lục lang vừa chép sách, vừa vân đạm phong khinh nói rằng: “Hương nang.”
Tiểu Tịnh Không chưa thấy qua hương nang, lật qua lật lại xem: “Ai làm nha? Thật đẹp mắt!”
“Tỷ ngươi làm.” Tiêu lục lang nói.
“Là tặng cho ta sao?” Tiểu Tịnh Không cầm lấy hương nang, lưu loát ngồi dậy, ở trên giường hưng phấn nhảy lại nhảy.
Tiêu lục lang mặt không đổi sắc liếc hắn một mắt: “Ngươi suy nghĩ nhiều, là tặng cho ta.”
“…” Tiểu Tịnh Không đột nhiên nhảy không nỗi nữa.
Tiểu Tịnh Không không tin, đặc biệt cầm hương nang đi tìm Cố Kiều ở nhà bếp làm điểm tâm.
Cố Kiều nói thế nào, đương nhiên là thừa nhận.
Tiểu Tịnh Không ủy khuất ba ba.
Hắn không phải hài tử lòng tham không đáy, chỉ là tiểu hài tử thiên tính cho phép, để hắn không rõ vì sao tỷ phu xấu có, mà hắn không có!
Dáng dấp nhỏ ủy khuất kia, càng làm Cố Kiều bị manh.
Cố Kiều chưa từng nuôi hài tử, không nghĩ đến chuyện này có thể sẽ tạo thành tâm lý cho hắn nhiều như thế, chủ yếu cũng không biết Tiêu lục lang sẽ ngây thơ như vậy, cư nhiên cầm hương nang huyền diệu với Tiểu Tịnh Không…
Cố Kiều giải thích với Tiểu Tịnh Không tác dụng chân tướng của hương nang, Tiểu Tịnh Không là hài tử rất hiểu chuyện, biết ý nghĩa của hương nang xong liền không hề khó chịu nữa.
Bookwaves.com
Hắn hùng dũng oai vệ trở về phòng, rộng lượng trả lại hương nang cho Tiêu lục lang.
Tiêu lục lang hí mắt nhìn hắn: “Không tức giận?”
Tiểu Tịnh Không hất cằm, thương hại nhìn hắn một cái: “Nguyên lai thành tích của ngươi kém như vậy! Thi một lần đệ nhất đã muốn thưởng! Ta ở trong miếu luôn luôn thi đệ nhất, đều đã quen, không cần phần thưởng!”
Tiêu lục lang: “…”
Ngày hôm nay, lại là một ngày muốn ném tiểu hòa thượng thối ra ngoài.
Một hồi, Cố Tiểu Thuận tới nhà ăn điểm tâm, biết trong nhà có thành viên mới Tiểu Tịnh Không.
Tiểu Tịnh Không mới biết nguyên lại nhà không phải chỉ có hai nam tử hán, Cố Tiểu Thuận cũng là nam tử hán trong nhà, chỉ là không ở trong nhà mà thôi.
So sánh với Tiêu lục lang luôn có thể để Tiểu Tịnh Không đào hầm, sức chiến đấu của Cố Tiểu Thuận nghiễm nhiên không đủ để khiến cho Tiểu Tịnh Không cảnh giác, Tiểu Tịnh Không khoái trá trở thành hảo huynh đệ với hắn!
Hai người đi học rồi, Cố Kiều cũng chuẩn bị lên trấn.
Sau khi lão thái thái tới chỗ này quần áo mùa đông là tìm Tiết Ngưng Hương làm, lúc ấy Tiết Ngưng Hương thong thả, nhưng sau đầu xuân Tiết Ngưng Hương phải bắt đầu ngày mùa, không thời gian may vá, Cố Kiều dự định lên trấn mua mấy bộ cho lão thái thái.
Tiểu Tịnh Không cũng cần mua thêm xiêm y, hắn nửa tuổi bị người vứt bỏ ở chùa miểu, sau đó không xuống núi nữa, trong bao phục tất cả đều là tiểu tăng y.
Nghe nói Cố Kiều muốn đi lên trấn, Tiểu Tịnh Không ngay tức khắc hai mắt phóng lục quang: “Ta có thể đi không? Ta có thể đi không?”
Nếu chỉ là mua xiêm y, Cố Kiều đương nhiên sẽ dẫn hắn đi, thế nhưng Cố Kiều còn có chuyện khác.
Cố Kiều xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của hắn: “Lần sau dẫn ngươi đi.”
Cố Kiều nhìn ra được Tiểu Tịnh Không vẫn rất muốn đi, nhưng hắn không có cáu kỉnh, trái lại lưu lại.
Hài tử này, rất để người bớt lo.
Cố Kiều cõng sọt nhỏ đi lên trấn.
Nàng không phải làm nghề y, nàng chỉ là có thói quen mang tiểu dược tương trên người, dù sao bí mật của tiểu dược tương quá lớn, mang ở trên người mới yên tâm; hai nói không chừng một hồi bản thân thực sự cần dùng đến dược phẩm bên trong.
Cố Kiều đi cái nhai đạo đầy đổ phường, thanh lâu cùng võ trường kia .
Một lúc lâu sau, Cố Kiều xoa cổ tay phải, thần thanh khí sảng đi ra.
Chảy không ít mồ hôi, áo bông bị nàng cởi ra, chỉ mặc một bộ áo nhỏ đơn bạc.
“Vài ngày không tới, ngượng tay không ít.”
Nàng vừa cảm khái, vừa xoay người, dự định đi tiệm trấn đông mua xiêm y cho lão thái thái và Tiểu Tịnh Không, nhưng mà chưa đi được hai bước, nàng đã nhận ra có cái gì không đúng.
Có người đang theo dõi nàng!
Cố Kiều lành lạnh kéo khóe môi, một chút cũng không ngoài ý muốn để người để mắt tới.
Cũng tốt, vốn là chưa đánh đủ, thêm mấy người luyện tay một chút.
Lúc sắp ra ngõ nhỏ, Cố Kiều chậm rãi dừng bước.
Bookwaves.com
Nhóm người đuổi theo nàng kia cũng đồng loạt dừng lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng.
Cố Kiều chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn mọi người một mắt: “Tám người các ngươi, cùng lên đi!”
Tráng hán cầm đầu lạnh lùng hí mắt: “Khẩu khí thật lớn! Nha đầu, ngươi biết chúng ta là ai không?”
Cố Kiều bừa bãi nhìn hắn: “Ta quản các ngươi là ai, muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút.”
Tráng hán cầm đầu xuy một tiếng: “Nha đầu, Hắc Thủy hạng không phải địa phương ngươi nên tới, ta cho ngươi một cơ hội cầu xin tha thứ, chỉ cần ngươi tự đoạn cánh tay phải, đáp ứng từ nay về sau không đến quấy rầy sinh ý của chúng ta nữa, ta sẽ tha mạng nhỏ cho ngươi!”
Kiên trì của Cố Kiều không phải cho những người này, nên nói nàng đều nói rồi, hắn còn kỷ kỷ tra tra, cái này rất đáng ghét!
Cố Kiều thật nhanh chạy vội qua chỗ đối phương, một cước đặng lên tường, một cái chân khác quay về đạp mặt của tráng hán dẫn đầu. Tráng hán dẫn đầu đến phản ứng cũng không kịp, liền cả người bị đá bay ra ngoài!
“Đại ca!”
Bọn họ đều trợn tròn mắt.
Cố Kiều cũng sẽ không cho bọn hắn cơ hội phản ứng, xuất chưởng thành đao, đảo mắt phách hôn mê ba người.
Đã đi hơn phân nửa nhân số.
Còn lại bốn người mạnh mẽ nhào tới chỗ Cố Kiều, Cố Kiều bắt lại hai người trước, luân tau hung hăng đập vào trên người của hai người sau.
Bốn người đều bị đập hộc máu, che ngực, quả thực hoài nghi đây không phải là thật!
Cố Kiều vỗ tay một cái, xoay người ly khai, nhưng mà đầu nàng xẹt qua một đạo hắc ảnh.
Còn sao?
Hơn nữa còn là một người biết khinh công?
Đây cũng quá xem trọng nàng!
Cố Kiều từ trên mặt đất nắm một cây côn gỗ lên, vài bước đặng tường mà lên, hắc y nhân kia bịch đập xuống tới!
Hắc y nhân té xuống đều bối rối.
Cô nương? Ngươi cùng ta có cừu oán sao?
Cố Kiều: “A, giả ngu cũng vô dụng.”
Hắc y nhân: Không phải, ta thật sự không biết ngươi a!
Một gậy Cố Kiều đập hắn hôn mê!
Hắc y nhân: “…”
Cố Kiều đánh xong cái này liền phát hiện phụ cận còn có một người, bất quá người nọ thập phần cảnh giác, ở một cái chớp mắt Cố Kiều phát giác liền ẩn vào đoàn người.
“Mau! Thích khách ở nơi đó!”
Kèm theo một đạo quát chói tai ngoài ngõ nhỏ, vài tên thị vệ lỗ võ hữu lực vọt tới.
Bọn họ nhìn thích khách chết ngất bất tỉnh một cái, lại nhìn du côn ngã đầy đất một chút, hoàn toàn không rõ vừa nãy xảy ra chuyện gì? Lẽ nào thích khách này phát sinh xung đột với du côn lên trấn, lưỡng bại câu thương?
Nhưng thích khách này dầu gì cũng là cao thủ, làm sao sẽ đến mấy du côn đều đánh không lại?
“Cô nương, không ngươi bị thương đi?” Một thị vệ hỏi Cố Kiều.
“Không có.” Cố Kiều lắc đầu, nàng cảm thấy quần áo của bọn thị vệ có chút quen mắt, phảng phất gặp qua ở nơi nào.
Đang suy nghĩ, một chiếc xe ngựa dừng ở đầu hẻm.
Rèm cửa sổ xe ngựa bị một ngọc thủ thương bạch chậm rãi xốc lên, một khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên hư nhược lộ ra.
Con ngươi của Cố Kiều sáng ngời, tiểu bệnh kiều?
Đệ đệ tìm đến Kiều Kiều rồi ~