CHƯƠNG 63: TỶ ĐỆ
Dịch giả: Luna Wong
Nhãn thần của Cố Diễm thấy Cố Kiều đã biết nàng còn nhớ rõ bản thân, trên mặt tiểu tuấn vạn năm bi quan chán đời của hắn có tiếu ý vui sướng.
Cố Kiều thấy hắn cười, tâm tình cũng tốt theo, đang muốn tiến lên chào hỏi hắn, chỉ thấy ngón trỏ như ngọc của hắn đặt ở trên môi.
Trong nháy mắt Cố Kiều hiểu ý, rũ mâu xem như cái gì cũng không phát hiện.
Vài tên thị vệ mặc dù cũng là người của Ôn Tuyền sơn trang, lại cũng chưa gặp qua Cố Kiều, bởi vậy không nhận ra thân phận của Cố Kiều, nhưng thấy Cố Kiều không có việc gì, liền tiếp tục tìm ở phía trước.
Xác định người đi xa, Cố Kiều mới đến đến trước xe ngựa.
Đây là xe ngựa dân gian, thập phần đơn sơ, bọn thị vệ đánh chết cũng không ngờ tới tiểu công tử tự phụ của hầu phủ sẽ ủy thân lên một chiếc xe ngựa thế này.
Cố Kiều vén màn cửa lên, nhìn thiếu niên tiểu bệnh kiều mặt mày tinh xảo trước mắt, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Còn bỏ hết thị vệ của mình?”
“Ta tới tìm ngươi.” Cố Diễm thành thực nói.
“Tìm ta? Thân thể ngươi không thoải mái sao?” Cố Kiều theo bản năng với tay vào cửa sổ, muốn bắt mạch cho hắn, vừa với lên cổ tay hắn mới nhớ lại mình chỉ là một tiểu dược đồng.
Nàng bất động thanh sắc thu tay về.
Nét mặt tái nhợt của Cố Diễm hiện lên một tia tiếu ý yếu ớt: “Ta biết là ngươi.”
A, đây làm sao mà biết được?
Bản thân lộ ra chân ngựa chỗ nào?
Cố Kiều túm đầu nhỏ.
Cố Diễm bị dáng dấp mộng quyển của nàng chọc cười: “Người khác không biết, ngươi lên đây đi.”
Bí mật của nàng càng ngày càng không được rồi, đầu tiên là lão gia gia, tiếp là nhị đông gia cùng lão đại phu, hiện tại lại là vị tiểu công tử hầu phủ này.
Nhưng Cố Kiều vẫn quyết định cẩu thả: “Không phải ta chữa cho ngươi bệnh, là Lý đại phu của Hồi Xuân đường, ta chỉ là tiểu dược đồng của hắn!”
Cố Diễm mỉm cười nói: “Được, tiểu dược đồng, ngươi lên không? Còn không lên, bọn họ sẽ phát hiện ta.”
Cố Kiều suy nghĩ một chút, lên xe ngựa.
Nàng ngồi xuống bên người Cố Diễm.
Chiếc xe ngựa này Cố Kiều ngồi đều ngại keo kiệt, thực sự là làm khó vị tiểu công tử hầu phủ này.
Cố Diễm không thấy ủy khuất chút nào, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, ngồi cái gì đều được.
Cố Diễm cười vươn cổ tay trắng nõn ốm tới thấy tới xương ra: “Tiểu dược đồng ngươi có muốn bắt một mạch cho ta hay không?”
Cố Kiều mặt không đổi sắc: “Không nhất định chuẩn.”
Cố Diễm hàm tiếu gật đầu: “Ân.”
Cố Kiều chẩn mạch cho hắn, mạch tượng so sánh với lần trước vững vàng không ít.
Bookwaves.com
Sau đó nàng lại mở ra tiểu dược tương, xuất ra ống nghe bệnh.
“Đây là cái gì?” Cố Diễm tò mò hỏi.
“Ống nghe bệnh, cởi y phục.” Cố đại phu cao lãnh nói.
Cố Diễm sửng sốt: “…”
Cố Kiều cởi nút áo của hắn ra, bỏ ống nghe bệnh vào.
Vẫn có tâm luật không đồng đều và tạp âm, dược vật kháng tâm suy với hắn mà nói là hữu hiệu, chỉ là cũng không có thần hiệu như vậy.
“Rất khó chịu đi?” Cố Kiều thu hồi ống nghe bệnh.
Cố Diễm cúi đầu, đầu ngón tay thon dài tái nhợt từng chút khép lại y sam: “Không khó chịu, thực sự, tốt hơn trước.”
Hắn nhiều năm như vậy đều là vượt qua trong bệnh dằn vặt, chưa từng cảm thụ qua thư thích của người bình thường, chỉ cần ít khó chịu một chút, với hắn mà nói đều là dễ chịu.
“Chuyện ngọc ban chỉ để ngươi chịu ủy khuất.” Cố Diễm bỗng nhiên mở miệng.
Cố Kiều sửng sốt một chút, hắn không đề cập tới nàng đều đã quên, kỳ thực cũng không có gì, người râu ria, hiểu lầm nàng thì hiểu lầm: “Là ban chỉ trước ta lấy của ngươi, ta nên xin lỗi ngươi mới phải.”
Cố Diễm ghét nàng xa lạ mình: “Ta không cần lời xin lỗi của ngươi.”
Cố Kiều đạm cười một tiếng, không tiếp tục cái đề tài này nữa: “Tại sao phải bỏ qua thị vệ?”
“Bọn họ phiền.” Cố Diễm nói.
Cố Kiều đẩy mành ra, nhìn hắc y nhân phía trên đất: “Là ngươi gặp phải thích khách.”
Cố Diễm cười nói: “Hắn không phải thích khách, là ám vệ của ta, là hắn dẫn dắt bọn họ rời đi.”
Cố Kiều vô tội trừng mắt nhìn: “Vậy hắn thật là xui xẻo a, bị mấy du côn đập thương.”
Cách đó không xa một ám vệ khác phun ra một ngụm máu tưới, cô nương, mở mắt nói mò quá giỏi đi?
“Ân.” Cố Diễm cười khẽ, “Bị du côn đập thương, mặc kệ hắn, để hắn tự sinh tự diệt.”
… Ngược lại cũng không cần.
Cố Kiều hắng giọng một cái: “Ám vệ của ngươi không chỉ một đi?”
Cố Diễm tiếu ý không giảm: “Có hai người.”
Xem ra ám vệ chạy mất kia là của hắn không sai, may mà bản thân không đuổi theo, không thôi đập hôn mê luôn tên kia thì phiền toái.
Cố Kiều đầy mặt viết xấu hổ.
“Ngươi tên là gì?” Cố Diễm hỏi.
“Cố Kiều.” Cố Kiều nói.
Cố Diễm kinh ngạc: “Ngươi cũng họ Cố a, ta là Cố Diễm, chúng ta năm trăm năm trước là một nhà.”
Cố Kiều vui vẻ, ngươi đường đường công tử gia hầu phủ, tự hạ thân phận leo quan hệ với một thôn cô nhỏ, không sợ hầu gia hầu phu nhân biết đập ngươi sao?
Bookwaves.com
“Ngươi có đói bụng không?” Cố Diễm hỏi.
Cố Kiều thức dậy sớm, lại đi một đường, lúc này thật có chút đói bụng.
Trấn tây không thể phồn hoa hơn trấn đông, tửu lâu không có thức ăn gì có thể dọn lên mặt bàn, một lát mới tìm quán cơm nhỏ coi như thấu hoạt.
“Ngươi đã tới loại địa phương này sao?” Cố Kiều xuống xe ngựa hỏi.
“Chưa.” Cố Diễm thành thực nói.
Làm tiểu bệnh kiều gặp gió thổi qua hận không thể ngã xuống, hầu phủ có thể nói là ôm hắn trong lòng bàn tay, làm sao có thể cho phép hắn tới phố phường chứ?
Đương nhiên chính hắn cũng không quá hứng thú, nhất là không khí lực lăn qua lăn lại, hai là bi quan chán đời lười lăn qua lăn lại.
Hôm nay bất đồng.
Hắn không khó chịu như vậy, còn có, hắn muốn gặp nàng.
Hai người tìm một góc yên lặng ngồi xuống, dung mạo khí chất cùng quần áo của Cố Diễm quyết định sẽ chọc nhiều ánh mắt, hắn ghét bị người nhìn chằm chằm, nhưng nếu như là cùng nàng, hắn có thể không ngại.
Tiểu nhị chưa từng thấy qua công tử tôn quý như vậy, ngay cả chào hỏi đều quên.
Cố Diễm gọi bàn thức ăn ngon lớn.
Cố Kiều nhíu mày: “Ngươi có thể ăn chứ?”
Vừa là giò đường phèn, vừa là thịt kho đầu sư tử, còn có đồ sấy hợp chưng, cái bệnh này của hắn, phải ăn kiêng!
Cố Diễm chống má nhìn nàng: “Ngươi giúp ta ăn.”
Cố Kiều: “…”
Cố Kiều rất muốn rụt rè một chút, nhưng hắn chọn tất cả đều là món nàng thích ăn.
Kỳ thực cũng là đồ cho tới nay Cố Diễm muốn ăn, chỉ là ngự y không cho hắn ăn.
Cuối cùng chính là Cố Kiều ăn thịt cá, Cố Diễm chỉ có thể ở một bên ăn cháo.
Bất quá, nhìn nàng ăn, giống như là mình ăn, cái loại cảm giác thỏa mãn này là chưa bao giờ có.
Ăn cơm xong, Cố Diễm tính tiền, Cố Kiều coi lại tiểu dược tương một lần.
Quả nhiên, lại có thuốc kháng tâm suy.
Ban đầu Cố Kiều tháo đóng gói ra, như lần trước đựng ở trong mấy cái bình nhỏ bất đồng, thân bình dùng chu sa viết cách dùng cùng dùng lượng.
Lúc Cố Diễm qua đây, đưa thuốc cho hắn: “Thuốc của ngươi sắp hết rồi chứ?”
Cố Diễm nhìn thuốc trong tay nàng, trong lúc nhất thời rơi vào trầm tư.
Cố Kiều tiếp tục xạo: “Lý đại phu cho ta!”
Cố Diễm: “… Nga.”
“Đúng hạn uống thuốc, ra cửa giải sầu là được, nhưng không nên tách thị vệ, vưu kì bản lĩnh của ám vệ ngươi còn không ra gì, một gậy đánh xuống…”
Lúc nói chuyện thần tình của Cố Kiều nghiêm túc, đột nhiên thoáng nhìn hắn cười tủm tỉm nhìn mình, trong lòng lộp bộp một chút, nghiêm mặt nói: “Không phải ta đánh, ta không có! Ta không đánh người!”
—— giấu đầu lòi đuôi.
Trong lòng Cố Diễm cười thành ma dưa.