CHƯƠNG 64: HẦU GIA
Dịch giả: Luna Wong – Hôm nay lại bão thêm 4 chương nữa nè mọi người ui.
Cố Diễm không thể ở quán cơm nhỏ quá lâu, bởi vì thị vệ hầu phủ tìm tới cửa.
Cố Diễm không để cho bọn họ quấy rầy Cố Kiều, nhẹ giọng cùng Cố Kiều nói từ biệt.
Nhìn bóng lưng hắn từ từ đi xa, nghĩ đến hình dạng khiêm khiêm hữu lễ của hắn, tim nhỏ của Cố Kiều có không chịu nổi, —— muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, còn ôn nhuận như ngọc hiểu lễ phép như thế, tiểu ngoan ngoãn hoàn mỹ như vậy, tại sao lão thiên gia muốn dằn vặt hắn?
Tiểu ngoan ngoãn khiêm khiêm hữu lễ mỗ, vừa ngồi lên xe ngựa hầu phủ tiếu ý hoàn toàn không có, lệ khí toàn bộ khai hỏa, nhãn thần băng lãnh, cùng ở trước mặt Cố Kiều tưởng như hai người.
Tên hắc y nhân bị một gậy của Cố Kiều đập ngất cùng đồng bạn về tới bên người Cố Diễm, hai người nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thở mạnh cũng không dám một chút.
Bọn họ tính là kiến thức không biết xấu hổ của tiểu công tử, có thể giả bộ như vậy sao? Có bản lĩnh ngươi ở trước mặt của hầu phu nhân cùng hầu gia cũng giả thành tiểu ngoan ngoãn nha!
Quỷ kia suốt ngày táo bạo đáng ghét muốn chết rốt cuộc là ai nha? ? ?
Nghiêm chỉnh mà nói ngày hôm nay tính là hai người bọn họ thất trách, tiểu công tử ngay cả một câu trách phạt cũng không có, nhìn ra được tâm tình của hắn thực sự rất tốt. Nói như vậy, có phải có thể nói cái tin tức kia cho hắn biết không?
“Còn không đi, có việc?” Cố Diễm ghét bỏ hỏi.
Hai người trao đổi một cái ánh mắt, cuối cùng vẫn là hắc y nhân bị đập một gậy kia mở miệng: “Hầu gia ở trên đường tới.”
Khí tràng của Cố Diễm thoáng cái lạnh xuống.
Một lát, hắn vươn tay: “Bức tranh.”
Hai người thập phần có ăn ý đều tự đưa một bức tranh cổ đổng hầu gia cất kỹ lên.
Cố Diễm nắm tới xoẹt xoẹt xoẹt xé đi!
Bên kia, Cố Kiều cũng dự định ly khai.
Thức ăn hôm nay ăn thật ngon, Cố Kiều mua một phần giò đường phèn và một chén thịt kho đầu sư tử, cũng thanh toán năm mươi văn tiền, tìm chủ quán mua hai cái vò đựng mang về vào cho người nhà.
Nhưng ngay khi nàng ôm vò đi ra quán cơm nhỏ, một con tuấn mã chạy qua, trong tay người giục ngựa quơ roi, cậy mạnh xua đuổi đàn người trên đường phố.
Một đại nương trong đó bị xua đuổi vì tránh né roi của hắn, lảo đảo ra trước nhào vào vò của Cố Kiều.
Vò của Cố Kiều rơi trên mặt đất, bịch một tiếng đập đến nát bấy, nước canh cùng giò cắt khúc văng đầy đất, rất nhanh lại bị đại thẩm hốt hoảng đạp một cước.
“Ôi —— ”
Lòng bàn chân của đại thẩm trượt, suýt nữa ngã sấp xuống, Cố Kiều đưa tay lôi nàng, lôi nàng sang một bên.
Bookwaves.com
Vị đại nương kia phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, vội vàng xin lỗi Cố Kiều: “Xin lỗi a cô nương, ta… Ta không phải cố ý…”
Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không oán nàng, muốn trách cũng nên trách nam nhân phóng ngựa bên đường kia.
Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ với hỗn loạn mình tạo thành, thậm chí ngay cả một nhãn thần cũng chưa từng cho Cố Kiều, hai tròng mắt của Cố Kiều híp một cái, gặp thoáng qua lúc hắn lại một lần nữa vung roi ra, Cố Kiều bắt lại roi của hắn.
Sau đó, không để cho đối phương có dư địa thương lượng, không khách khí chút nào lôi người từ ngựa xuống tới.
Người nọ nặng nề té xuống đất, con ngựa tuột tay, đát đát đát chạy mất dạng!
Hắn là một luyện gia tử, cái té này không có gì đáng ngại, chỉ là bị chút vết thương nhẹ. Nhưng mà hắn thập phần tức giận, ai to gan như vậy, lại ở bên đường túm hắn xuống ngựa!
Hắn mạnh tiến tới chỗ Cố Kiều, Cố Kiều cầm roi ở trong tay, một roi đánh tới, đánh cả người hắn bay ra ngoài.
Đụng vào xe ngựa phía sau hắn.
Thùng xe mạnh nhoáng lên, thiếu nữ bên trong xe không ổn định, đầu đập ở trên vách xe, phát ra một tiếng kinh hô đau đớn: “A —— ”
Nhưng vào lúc này, xe ngựa cũng bị vội vả ngừng, nam nhân bị Cố Kiều quất roi kia sợ hãi từ trên mặt đất bò dậy, quỳ gối bên xe ngựa, chắp tay nói: “Thuộc hạ có tội! Thỉnh hầu gia trách phạt!”
Cố Kiều cổ quái cau đầu lông mày nhỏ, hầu gia?
Bên trong xe ngựa, cố hầu gia đỡ lấy nữ nhi đụng phải đầu, lo âu hỏi: “Cẩn Du ngươi thế nào? Có sao không?”
Cái trán của Cố Cẩn Du đỏ, kỳ thực đây căn bản đến thương nhỏ cũng không tính, Cố Kiều vươn tay ra, tùy tiện vết thương cũ mới nào cũng nghiêm trọng hơn so với cái kia, ai bảo Cố Cẩn Du được nuông chiều từ bé chứ?
Nàng chưa ăn qua nửa điểm khổ, chưa từng chịu chút tội nào.
Cố Cẩn Du che cái trán, ủy khuất nhìn cố hầu gia, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh: “Đau.”
“Để cha nhìn một cái.” Cố hầu gia lấy tay của Cố Cẩn Du ra, khi hắn thấy cái trán của nàng đỏ lên, lửa giận chui lên trong lòng.
Hắn vén rèm lên, lạnh lùng nhìn về phía thị vệ quỳ trên mặt đất: “Đã xảy ra chuyện gì? !”
Thị vệ chỉ chỉ Cố Kiều, nói: “Thuộc hạ đang mở đường, ai ngờ nàng đoạt roi của thuộc hạ, còn lôi thuộc hạ xuống ngựa, dùng roi quất thuộc hạ, lúc này thuộc hạ mới đánh lên xe ngựa của hầu gia.”
Ngay một chốc người chung quanh nghe thấy hầu gia, tất cả đều sợ đến hai chân nhũn ra, hô lạp lạp quỳ đầy đất, chỉ có Cố Kiều quật cường ngạo đứng ở đó.
Ánh mắt của Cố hầu gia lạnh lùng rơi vào trên mặt của Cố Kiều.
Đó là một gương mặt kẻ khác không muốn nhìn lần thứ hai , mặt mày thanh lãnh, bớt máu đỏ để màu da nàng dị dạng trắng nõn, trong yêu dã lộ ra một tia ngang ngạnh.
Ánh mắt của nàng băng lãnh mà lợi hại, chống lại đường nhìn của Cố hầu gia không chút né tránh nào.
Quần áo trang phục của nàng như một thôn dân ở nông thôn, niên kỷ không sai biệt lắm với Cẩn Du, lại có nhãn thần đáng sợ như vậy.
Bookwaves.com
Cố hầu gia lạnh lùng nói: “Lá gan của ngươi không nhỏ!”
Bất luận là bên đường ấu đả thị vệ của hắn, hay không quỳ hắn, đều quá cả gan làm loạn!
Cố Kiều lại không vì hắn quát lớn mà có điều nao núng, nàng nắm bắt roi đi lên trước.
Thị vệ đứng lên, rút bội kiếm bên hông ra ngăn cản nàng.
Mí mắt của Cố Kiều chưa từng nâng một cái, một roi đánh kiếm của hắn trở về vỏ kiếm!
Mọi người sợ ngây người!
Cố hầu gia cũng giật mình.
Cố Kiều đi tới bên cạnh xe ngựa, còn lại như ong vỡ tổ xông tới, nàng như trước mặt không đổi sắc.
Nàng vươn tay với Cố hầu gia.
Cố hầu gia nhíu mày: “Làm cái gì?”
Cố Kiều đạm nói: “Vò năm mươi văn, giò đường phèn sáu mươi văn, thịt kho đầu sư tử bốn mươi văn, còn có ta phải một lần nữa bảo chủ quán làm một phần, ngộ công phí một trăm văn, tổng cộng hai trăm rưỡi.”
Cố hầu gia: “…”
Cố hầu gia liếc nhìn đống hỗn độn trên đất, vừa nhìn về phía thị vệ gây chuyện kia. Thị vệ chột dạ cúi đầu, Cố hầu gia cái gì đều hiểu.
Cố hầu gia lạnh lùng hừ một cái nói: “Người của ta cố nhiên có lỗi, nhưng tiểu nha đầu có phải ngươi cũng quá cuồng vọng hay không? Ngươi không sợ bổn hầu trị ngươi tội chết?”
Cố Kiều nhìn hắn một cái, làm như đang chăm chú tự lời của hắn, giây lát sau nói rằng: “Hai trăm bốn mươi chín văn.”
“…” Cố hầu gia quả thực mê, đây đều cái gì với cái gì?
Cố Cẩn Du nhận ra Cố Kiều, nàng lôi kéo tay áo của Cố hầu gia, hướng hắn khẽ lắc đầu.
Cố hầu gia nhíu mày, nói với Cố Kiều: “Nữ nhi của bổn hầu thay ngươi cầu tình, bổn hầu tạm tha cho ngươi!”
Dứt lời, ném cho Cố Kiều một nén bạc, hạ màn xe xuống để xa phu lái xe ngựa ly khai.
Cố Kiều nói hai trăm bốn mươi chín văn cũng chỉ lấy hai trăm bốn mươi chín văn, hắn cho nhiều.
Cố Kiều bẻ một chút trên nén bạc xuống, còn thừa lại tiện tay ném trở về trong xe ngựa của hắn.
Nén bạc bất thiên bất ỷ đập trúng đầu của Cố hầu gia, lúc này đập ra một cục u to!
Cố hầu gia: “! ! !”
Cố hầu gia: Cha ngươi không dạy ngươi không thể ném đồ loạn sao?
Kiều Kiều: Cha ta đã chết.
Cố hầu gia: Hắt xì! ! !