CHƯƠNG 67: HỐ CHA
Dịch giả: Luna Wong
Không phải thân thể có tật xấu gì chứ?
Cố Kiều ôm người trở về phòng kiểm tra một phen.
Làm người hai đời, gặp qua say máu, gặp qua sốc, vẫn là lần đầu nhìn thấy say thịt, thật là sống lâu mới thấy.
Những người còn lại cũng cực ngoài ý muốn, nhưng nghe tiểu gia hỏa này còn ngáy ngủ, liền biết hắn không trở ngại.
Khi Tiểu Tịnh Không tỉnh lại thịt trên bàn đã hết, hắn phục ở trên bàn, oa một tiếng khóc lên!
“Thịt của ta! Thịt của ta! Thịt của ta…”
Mọi người: Không phải chúng ta không chừa thịt cho ngươi, là ngươi căn bản ăn không được a.
Dỗ người không phải sở trường của Cố Kiều, lão thái thái tự mình ra trận, nàng lừa dối người quyền cao chức trọng nhất khắp thiên hạ, một tiểu hài tử xấu xa, căn bản không sợ!
Lão thái thái dỗ một hồi mà liền dỗ được.
Tiểu Tịnh Không ra phòng của lão thái thái, đi tới trong phòng của Cố Kiều, thút tha thút thít nói với Cố Kiều: “Thịt, nó không muốn bị ta ăn.”
Cố Kiều mục trừng khẩu ngốc: “A… Nó không muốn bị ngươi ăn a…”
Tiểu Tịnh Không cố nén nước mắt, kiên cường nói rằng: “Bà cô nói bởi vì ta còn quá nhỏ, chờ ta trưởng thành rồi, nó sẽ nguyện ý bị ta ăn.”
Cố Kiều bội phục sát đất với bà cô nhà mình, loại mượn cớ này cũng nghĩ ra, đúng là đại vương lừa bịp a, từ trước lừa dối không ít người đi?
Lão thái thái cũng nhớ không rõ, nàng chỉ là mơ hồ cảm giác mình đích xác từng lừa dối không ít người, lợi hại hơn nàng, không lợi hại bằng nàng, đều bị nàng lừa đến mất mặt.
Tiêu lục lang tắm rửa cho Tiểu Tịnh Không xong, Tiểu Tịnh Không mặc tiểu tẩm y trở về phòng của Tiêu lục lang, ách không, phòng của bản thân hắn!
Cố Kiều rửa mặt xong cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này, Tiểu Tịnh Không ôm một gối đầu nhỏ đi tới.
“Làm sao vậy?” Cố Kiều nhìn về phía hắn, “Là nơi đó không thoải mái sao?”
Tiểu Tịnh Không trợn to mắt thủy uông uông: “Giường của ta, ngày hôm nay nó không muốn bị ta ngủ.”
Cố Kiều sửng sốt, lời này sao quen tai như thế?
Không phải, mới học ngụy biện, cái này ngươi xạo đi?
Hai tay Cố Kiều khoanh trước ngực: “Giường của ngươi không nói như vậy.”
Tiểu Tịnh Không: “Nó có.”
Cố Kiều: “Nó không có, nó không biết nói.”
Tiểu Tịnh Không đứng thân thân thể nhỏ mới: “Kiều Kiều làm sao biết nó không biết nói? Thịt của ta đều biết nói, vậy giường của ta cũng biết nói!”
Cố Kiều: “…” Ta dĩ nhiên vô lực phản bác.
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều nghiêm túc khuôn mặt nhỏ nhắn đi tìm lão thái thái.
Ai ngụy biện quen, người đó tới đối phó!
Lão thái thái quả đoán cài then chốt cửa, nằm dài trên giường dùng chăn che đầu lại: “Ngủ rồi! Ngủ rồi!”
Cố Kiều: “…”
Người không chịu trách nhiệm như vậy là không đúng, lừa dối xong đến bảo hành cũng không có, đánh giá kém!
Cố Kiều sẽ không dùng sức mạnh với hài tử nhược tiểu, cuối cùng nàng vẫn mang Tiểu Tịnh Không về phòng của bản thân.
Trong lúc, Tiêu lục lang một chữ cũng không nói.
Tiểu Tịnh Không mang theo biểu tình thắng lợi tiểu phất tay với Tiêu lục lang: “Đêm nay tây phòng nhường ngươi ngủ! Không cần quá nhớ ta!”
Vui vẻ Tiểu Tịnh Không ôm gối đầu ở nhảy ở trên giường Cố Kiều hồi lâu, sau khi nhảy mệt ngã đầu liền ngủ.
Nhưng nếu như Tiểu Tịnh Không cho rằng như vậy liền có thể ngủ cả đêm với Cố Kiều vậy quá ngây thơ rồi.
Hắn mới vừa ngủ, Tiêu lục lang liền chống quải trượng qua đây, không nói hai lời nâng hắn đi về tây phòng.
Không có hố sâu nhất, chỉ có hố càng sâu, tỷ phu ngươi vẫn là tỷ phu ngươi!
Khi Tiểu Tịnh Không tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường tây phòng, không ngạc nhiên chút nào thương tâm một hồi!
Hắn cảm giác mình ngủ uổng công một giấc! ! !
Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng là Kiều Kiều không cần hắn, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được mình bị người nào đó trộm trở về phòng!
May là Tiểu Tịnh Không hiểu chuyện hơn nữa lúc này cũng không kềm được, hắn ngửa đầu, nâng tiếng nói đạp chân, gào khóc: “Tỷ phu xấu! Tỷ phu xấu! Hắn cư nhiên trộm hài tử! Hắn nửa đêm trộm ta qua đây! Hắn là kẻ buôn người!”
Đang ở nhà chính nẻ hạt dưa tay của lão thái thái run một cái, hạt dưa đều văng!
Còn kẻ buôn người? Dùng như thế sao?
Tiêu lục lang đi học, Cố Kiều đi hái thổ sản vùng núi, trong nhà chỉ còn lại có Tiểu Tịnh Không cùng lão thái thái.
Lão thái thái lần thứ hai phát huy một hồi lừa dối đại pháp, nhưng mà lúc này Tiểu Tịnh Không không dễ gạt gẫm.
“Ta muốn trời tối! Ta muốn trời tối! !”
“Buổi tối thì trời sẽ tối…”
“Không muốn không muốn! Ta muốn hiện tại! Hiện tại trời tối! Ô oa —— ”
Đứa bé hiểu chuyện bình thường không khóc, khóc lên người bình thường chiêu không chịu nổi.
Tiểu Tịnh Không oa oa khóc lớn, khóc đến tất cả hương thân đều chạy tới, nhãn thần chất vấn phảng phất như lão thái thái ở nhà làm nhục tiểu hòa thượng.
Đầu của lão thái thái đều lớn!
Đêm qua không có bảo hành, lão thái thái rốt cục vẫn phải một mình gánh tất cả.
——
Cố Kiều còn không biết chuyện sau khi Tiểu Tịnh Không rời giường tan vỡ khóc lớn, nàng không kinh nghiệm nuôi hài tử, bản thân nàng lại từ nhỏ cha không yêu nương không thương, cũng không có thể nghiệm ở phương diện này.
Bookwaves.com.vn
Nếu ở sau núi hái nấm, tiếng khóc của Tiểu Tịnh Không nàng có thể nghe, hết lần này tới lần khác hôm nay nàng đi có chút xa, đi ra ngọn núi khác đào măng xuân.
Nàng nhận nuôi Tiểu Tịnh Không trở về, liền phát hiện trong rừng phụ cận chùa miểu có măng xuân.
Nàng ở chợ bán thổ sản vùng núi, từng có người dùng măng mùa đông cùng nàng đổi hai nắm mộc nhĩ, nàng dùng măng mùa đông nấu canh gà, Tiêu lục lang uống sạch cạnh.
Lúc này không có măng mùa đông, nhưng vị đạo của măng mùa xuân cũng không tệ.
Đường trong rừng rất khó đi, cho nên tới đào măng cũng không có nhiều người, Cố Kiều rất nhanh liền đựng đến sọt nhỏ nặng nề.
Ngay lúc nàng sắp xuống núi, ở chỗ sâu trong cánh rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ thống khổ.
Phản ứng đầu tiên của Cố Kiều là thôn dân nào bị thương, nàng không có do dự gì, cất bước đi tới chỗ sâu trong cánh rừng.
Khi nàng đến hiện trường, thình lình phát hiện là một nam nhân tiến vào trong bẫy rập đủ hai thước sâu.
Bẫy rập có chút quen mắt…
Ách… Hình như là năm trước nàng đào.
Bởi vì vẫn không có con mồi sụp bẫy cho nên nàng cũng quên mất cái bẫy này của mình.
Không ngờ tới qua đi lâu như vậy, con mồi chưa bắt được, ngược lại trúng chiêu người sống!
Người sống nào dám tới cánh rừng sâu như vậy a?
Cố Kiều lộ ra đầu nhỏ, nhìn trong hố sâu.
Người nọ chỉ cảm thấy tia sáng trên đỉnh tối sầm lại, ngay tức khắc ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người giật mình.
“Là ngươi?”
“Là ngươi?”
Trăm miệng một lời!
Cố Kiều: Đây không phải là thối hầu gia ở trên đường cái để thị vệ đấu đá lung tung, đụng ngã lăn đồ của nàng còn kém chút quỵt nợ sao?
Cố hầu gia: Đây không phải là xú nha đầu bên đường đánh thị vệ của hắn, ném bạc hố được từ hắn vào đầu hắn sao?
Mặt của Cố hầu gia nhất thời lạnh xuống, đáy lòng bay lên mừng rỡ gần được cứu cũng tiêu thất hầu như không còn.
Cố Kiều: Ha hả a.
Cố Kiều xoay người rời đi!
Người này, nàng không cứu!
Tiểu Tịnh Không: lêu lêu lêu!