CHƯƠNG 72: THI PHỦ
Dịch giả: Luna Wong
Tiêu lục lang không lời chống đỡ.
Kỳ thực Tiêu lục lang cũng chưa từng nuôi hài tử, không biết có phải người khác cũng kỳ ba như thế hay không.
Nhà của Tiết Ngưng Hương khẳng định không phải, tiểu đậu đinh kia chỉ biết ăn, không giống tiểu hòa thượng Cố Kiều mang về, trong đầu ngạc nhiên cổ quái quả thực chẳng biết chứa những gì.
An tâm đợi hôn hôn nẩy mầm Tiểu Tịnh Không ôm chăn vù vù ngủ mất.
Hôm nay tây phòng ở Cố Kiều xử lý thu thập xong, đã sớm không ẩm ướt, đệm giường là mấy ngày trước đây vừa phơi nắng, mềm lại ấm áp.
Tiểu Tịnh Không ngủ rất thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn đều phảng phất tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Tiêu lục lang nhìn Tiểu Tịnh Không một mắt, không để trong lòng, tiếp tục chép sách.
Tiêu lục lang chép một hàng chữ, mi tâm cau lại, để bút xuống, cầm lấy một quyển sách nhìn một chút.
Rất nhanh phát hiện sạch cũng không đọc nỗi bao nhiêu, hắn thật sâu nhăn đầu lông mày nhỏ lại.
Giây lát, hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt rơi vào trên người tiểu hòa thượng ngủ đến tứ chi chỏng vó.
Hắn đứng lên, đi tới trước giường, hơi khom người, lộ ra đầu ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng mở đầu sa Tiểu Tịnh Không bọc đầu lại.
Tiểu Tịnh Không ngủ đến sét đánh bất tỉnh, chẳng biết tỷ phu xấu đang tác yêu với mình chút nào.
Tiêu lục lang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đồng đồng của hắn, xấu xa vươn ma trảo, nhổ nhổ trên mặt hắn!
Cố Kiều làm xong việc, qua tây phòng gọi Tiêu lục lang luyện tập chân.
Cửa là mở, nàng cứ như vậy đường hoàng đi đến, kết quả là thấy Tiêu lục lang nằm lỳ ở trên giường, tay chạm ngọc tinh xảo ở trên gương mặt của Tiểu Tịnh Không cào cào nhổ nhổ, phảng phất như đang nhổ cây cỏ nhìn không thấy gì đó!
Hắn còn nhổ cực chăm chú, còn chăm chú hơn cả học bài nữa!
Cố Kiều đều mê.
Làm cái gì vậy nha?
Trúng tà sao?
Nhìn người đọc sách lão khí hoành thu, trêu đùa hài tử ấu trĩ thế sao?
Bookwaves.com.vn
Ngày mai, Tiểu Tịnh Không bị Cố Kiều đánh thức.
Tiểu Tịnh Không tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là sờ sờ đầu sa của mình, thấy đầu sa còn hoàn hảo không tổn hao gì quấn ở trên đầu của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một buổi tối qua đi, nha nha(mầm) khẳng định đã mọc ra, sau này hôn hôn của Kiều Kiều sẽ một mực ở trên mặt hắn!
Cố Kiều không đành lòng nói cho hắn biết, mầm nhỏ của ngươi tối hôm qua liền đã chịu khổ độc thủ, bị tỷ phu ngươi lột sạch sạch hết rồi!
Ăn xong cơm sáng, Cố Kiều đưa Tiêu lục lang đi cửa thôn, từ trước nàng đều tự tiễn, hôm nay có Tiểu Tịnh Không, hai mẫu… Ách không, hai tỷ đệ cùng nhau tiễn.
Một nhà ba người, cực tề chỉnh!
Đáng giá nhắc tới chính là, Tiêu lục lang thi huyện án thủ, ở trên trấn danh tiếng vang lên không ít, người tới tìm hắn chép sách cũng nhiều không ít. Nhưng vì để cho hắn an tâm phụ lục, Cố Kiều không cho phép hắn chép thêm sách trợ cấp gia dụng nữa.
Sách trước đó Tiêu lục lang đáp ứng chép xong, cầm mười lượng bạc, lượng sách chép còn không bằng một nửa dĩ vãng, bạc lại sinh ra gấp mấy lần.
Bạc hắn kiếm được đều đưa hết cho Cố Kiều, sau đó quả thực không nhận thêm nhiệm vụ chép sách nữa.
Thi phủ dần dần tới gần, các thí sinh bắt đầu thu xếp.
Bổn triều thi huyện cùng thi phủ phải sớm hơn tiền triều, tháng hai hạ tuần, các thí sinh liền phải động thân đi trường thi phủ thành nghênh tiếp thi phủ.
Cố Kiều thập xong bao phục cho Tiêu lục lang thu, ngoại trừ xiêm y cùng bạc ra, còn đựng mấy bình thuốc khẩn cấp lấy từ dược tương nhỏ ra nữa, để ngừa hắn đường xá quá dài say xe, cũng để ngừa hắn không phục khí hậu tiêu chảy.
Xe ngựa lên trấn là viện trưởng đại nhân chuẩn bị, xa phu cũng là của thư viện, rất thuộc với phủ thành vùng.
Trời chưa sáng, xa phu liền lái xe ngựa tới trong thôn, Phùng Lâm ở trên trấn chờ, hắn xin thư viện nghỉ, bồi Tiêu lục lang một đạo đi phủ thành.
Cố Kiều lấy bao phục lên xe, tiện thể cho xa phu một hà bao: “Khổ cực ngươi.”
Bookwaves.com.vn
“Không được không được!” Xa phu là phụng mệnh của viện trưởng tiễn Tiêu lục lang đi thi phủ, hắn chưa từng thấy viện trưởng quan tâm với học sinh nào như vậy, tự nhiên không dám lén thu chỗ tốt của Cố Kiều.
Huống chi viện trưởng liêm khiết, nếu để viện trưởng biết hắn thu hối lộ, không đuổi hắn ra thư viện không được.
Cố Kiều nói: “Thu đi, bao đỏ tặng viện trưởng to hơn cho ngươi.”
Xa phu: “…”
Bên kia trong mao xí, Tiểu Tịnh Không cùng Tiêu lục lang triển khai một hồi nói chuyện giữa nam nhân.
Tiểu Tịnh Không thần tình nghiêm túc: “Cần đàm không?”
“Nói chuyện gì?” Tiêu lục lang vân đạm phong khinh.
Tiểu Tịnh Không liếc nhìn hắn một cái nói: “Ngươi không cần lén ta suỵt suỵt, ta sẽ không nhìn lén.”
Tiêu lục lang diện vô biểu tình: “Nói chính điểm.”
Tiểu Tịnh Không nghiêm mặt nói: “Nghe nói ngươi và Kiều Kiều thành thân lâu như vậy, còn chưa có đi xa nhà.”
Tiêu lục lang thiêu mi nói: “Cho nên?”
Mắt của Tiểu Tịnh Không nhìn phía trước: “Trong nhà có một chút không yên lòng về ngươi.”
Tiêu lục lang nhàn nhạt kéo kéo khóe môi: “A.”
Tiểu Tịnh Không nghiêm túc giơ tay nhỏ lên một cái, làm một thủ thế ngươi không cần nói nữa: “Ngươi không cần có áp lực quá lớn, thi không tốt cũng không quan hệ. Phản chính chờ ta trưởng thành rồi, ta sẽ thi tốt là được. Trong nhà không cần dựa vào ngươi, ta chống được!”
Dứt lời, khí tràng của hắn toàn bộ khai hỏa đứng lên trên bồn cầu nhỏ, kéo quần nhỏ, vẻ mặt khí phách đi ra!
Tiêu lục lang giơ tay bị xem thường: “…”
Tiểu hòa thượng kiêu ngạo vô khổng bất nhập gì vậy? !