CHƯƠNG 76: NỮ NHI
Dịch giả: Luna Wong
Người Cố gia sợ là đã quên, Cố Tiểu Thuận là từ tay tiện từ nhỏ đến lớn.
Vì cái này, từ nhỏ không ít bị Lưu thị đánh.
Lúc xe ngựa cùng Cố Tiểu Thuận gặp thoáng qua, Cố Tiểu Thuận tiện tay chọc lên: “Di? Cố Nguyệt Nga?”
Cố Nguyệt Nga chỉ nhỏ hơn Cố Kiều tiểu hai tháng, theo lý cũng là tỷ tỷ của Cố Tiểu Thuận, nhưng cho tới bây giờ Cố Tiểu Thuận chỉ gọi tên nàng.
Cố Nguyệt Nga lúc này luống cuống.
Mặc dù nàng không muốn rời nhà, nhưng nàng càng sợ thất bại bị phụ thân đòn hiểm.
Hoàng Trung ngừng xe ngựa lại.
Hắn nhảy xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Cố Tiểu Thuận, từ trong tay Cố Tiểu Thuận đoạt lấy mành cửa sổ xe, lạnh lùng hỏi: “Mao tiểu tử từ đâu tới?”
Cố Tiểu Thuận mặc viện phục của Thiên Hương thư viện, nhưng toàn thân mỗi một sợi tóc của hắn đều phảng phất viết không đứng đắn.
Đọc sách nhiều, tựa hồ để người đã quên hắn là tiểu ác bá đệ nhất mười dặm tám trong thôn.
Mới vừa rồi hắn nhìn thấy, Cố Nguyệt Nga ở trong xe ngựa khóc.
Trong lòng của hắn nhất thời có suy đoán không tốt nào đó—— Cố Nguyệt Nga đến tuổi nói thân rồi, trong nhà đang phát sầu của thân sự Cố Nguyệt Nga, kém Cố gia chướng mắt, tốt Cố gia trèo không tới.
Tao lão đầu tử này, sẽ không phải là muốn mua Cố Nguyệt Nga trở về làm thiếp chứ?
Thối tính tình của Cố Tiểu Thuận nổi lên: “Đến Tiểu Thuận gia gia ngươi cũng không nhận ra, dám đến Cố gia cướp người? Nguyệt Nga, xuống xe!”
Cố Nguyệt Nga không nhúc nhích.
Một bước Cố Tiểu Thuận bước lên xe ngựa, kéo Cố Nguyệt Nga xuống.
Hoàng Trung là người tập võ, làm sao dể một mao đầu tiểu tử từ trong tay hắn cướp người, hắn bắt cánh tay của Cố Tiểu Thuận, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, chuyện gì cũng từ từ.”
Cố Tiểu Thuận tức giận nói rằng: “Đại bá ta đòi người bao nhiêu bạn? Bán luôn cả khuê nữ của mình?”
“Cái gì khuê nữ của đại bá ngươi? Đây là khuê nữ của Cố gia tam phòng, Cố Kiều nương! Chờ một chút, ngươi là người Cố gia?” Hoàng Trung đột nhiên ngẩn ra, hình như có chỗ nào không thích hợp.
Lúc này, Cố Trường Hải cùng Chu thị, Lưu thị thở hồng hộc chạy đến.
Cố Trường Hải lạnh lùng nói: “Tiểu Thuận! Tới đây cho ta!”
Cố Tiểu Thuận không quản Cố Trường Hải, mà là cổ quái nhìn về phía Hoàng Trung, dùng một tay đẩy mành ra, tay kia chỉ hướng Cố Nguyệt Nga: “Ngươi thấy ngu chưa? Tỷ của ta ta không biết a? Mở to con mắt chó của ngươi lên nhìn rõ ràng, khuê nữ của Cố gia đại phòng, Cố Nguyệt Nga!”
Bookwaves.com.vn
Trời trong nắng ấm, nhai đạo trên trấn như nước chảy.
Cố hầu gia ngồi ở trong sương phòng lầu hai của trà tứ, vừa thưởng thức trà, vừa nghe xa phu bẩm báo.
Cửa sổ bên tay hắn mở rộng ra, ánh dương quang cùng tiếng động lớn tiếng huyên náo đồng loạt truyền đến, bất đồng với náo nhiệt ở kinh thành, thôn trấn náo nhiệt hơn vài phần phong thổ địa phương.
“… Đi thôn, người nhà kia cũng họ Cố.” Xa phu nói.
Sự quan trọng đại, Cố hầu gia dùng đều là người tin cẩn của bản thân, xa phu cũng không ngoại lệ.
Xa phu nói tình huống nhất ngũ nhất thập ở Cố gia nghe được.
Nghe tới đối phương cũng họ Cố, phản ứng của Cố hầu gia cũng rất lớn, nhưng nghe đến hài tử kia quả thực chính là nữ anh năm đó ôm sai, cái ly của Cố hầu gia loảng xoảng một tiếng đánh rơi trên bàn.
Xa phu sợ hãi: “Hầu, hầu gia, người không có sao chứ?”
Cố hầu gia hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Không có việc gì, người ở nơi nào?”
Xa phu nói: “Ở trên đường, Hoàng thị vệ bảo ta sớm báo tin cho người, hắn lập tức đưa người đến.”
Cố hầu gia gật đầu: “Đã biết, ngươi lui ra đi.”
“Vâng, hầu gia.”
Xa phu lui xuống.
Hài tử kia rốt cục vẫn tìm được, không kinh lịch quá nhiều khúc chiết, có lẽ là thượng thiên đã định trước để hắn nhận nàng trở về.
Cũng không biết hài tử kia lớn lên giống ai, là giống hắn nhiều một chút hay là giống Diêu thị nhiều một chút.
Thời gian coi như đột nhiên chậm lại, Cố hầu gia ở trên lầu dần dần có chút ngồi không yên, hắn đơn giản đứng dậy đi xuống lầu.
Hắn mới ra trà tứ không được hai bước, liền đụng phải một viên trôi nước đang cầm điểm tâm gạo nếp.
Viên trôi nước ôi một tiếng, mặt nhào lên trên mặt đất, một hộp điểm tâm trong tay ngã văng ra ngoài, hoa lạp lạp lăn xuống.
Viên trôi nước nhìn điểm tâm thật vất vả mua được đã không còn, cả người đều ngây dại.
“Làm sao vậy, Tịnh Không?”
Cố Kiều ở cách đó không xa mua một mứt quả qua đây, thấy tiểu tử kia đầy mặt ngu dốt cuốn trên mặt đất, bước lên phía trước nâng hắn lên.
Tiểu Tịnh Không nhìn Cố Kiều, lại nhìn quế hoa cao lăn đầy đất, cái miệng nhỏ nhắn mếu, trong đôi mắt to có nước mắt: “Quế, Quế Hoa cao không còn…”
Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Tịnh Không lên trấn, lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy, cũng là lần đầu tiên xếp hàng mua Quế Hoa cao.
Hắn cực quý trọng, một khối cũng không nỡ ăn, kết quả là mất hết như vậy.
Cố Kiều liếc nhìn Quế Hoa cao trên đất, hỏi Tiểu Tịnh Không nói: “Ngã có đau không? Có chỗ nào bị thương hay không?”
Bookwaves.com.vn
Tiểu Tịnh Không che tim nhỏ của mình, đầy mặt ủy khuất nói: “Ở đây bị thương.”
Cố Kiều: “…”
Đây là nhớ Quế Hoa cao, bọn họ xếp hàng hơn nửa canh giờ mới mua được, tiểu tử kia là thương tâm.
Nhưng ngươi có cần hí nhiều như vậy hay không?
Cố Kiều lấy khăn lau sạch tay nhỏ bé của hắn: “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Ta rất cẩn thận, không phải lỗi của ta, là hắn đựng ta!” Tiểu Tịnh Không nói xong, giơ tay lên một ngón tay, chỉ hướng Cố hầu gia một bên đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Nghiêm chỉnh mà nói chuyện này thật đúng là hắn đi vội, lúc đó Tiểu Tịnh Không không nhúc nhích, đang cầm điểm tâm ở dưới mái hiên chờ Cố Kiều mua mứt quả cho hắn.
Chỉ bất quá, Cố hầu gia cũng không phải cố ý, Tiểu Tịnh Không quá lùn, hắn không nhìn thấy.
Chờ hắn dự định gọi người xách Tiểu Tịnh Không đứng lên, Cố Kiều xuất hiện.
Thế nào chỗ nào cũng có nha đầu này? Cố hầu gia quá buồn bực.
Cố Kiều lạnh lùng nhìn về phía Cố hầu gia, Cố hầu gia bị mâu quang sắc bén của nàng nhìn có chút chột dạ, nhưng muốn đường đường hầu gia như hắn nhận sai với hài tử là không thể nào.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ai bảo hắn cản đường? Ngươi nói ngươi đưa hài tử ra ngoài, sao không trông kỹ người? Được rồi, bổn hầu hôm nay tâm tình tốt, tha cho các ngươi, ít bạc này, mua một trăm hộp Quế Hoa cao cũng được rồi!”
Dứt lời, hắn xuất ra một thỏi nguyên bảo, ném vào trên mặt đất trước mặt hai người.
Tầm thường bình dân nhìn thấy nhiều bạc như vậy, sớm đã dập đầu tạ thưởng, nhưng Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không chưa từng động.
Mắt lạnh của Cố hầu gia đảo qua: “A, tùy các ngươi!”
Nói xong, hắn sải bước ly khai.
Áo của hắn phi phú tức quý, tự nhiên không ai dám thay Cố Kiều hai người nói chuyện.
Ngay tại một chốc hắn cùng với Cố Kiều gặp thoáng qua, Cố Kiều nhẹ nhàng vươn chân, làm hắn vấp phải.
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng nhào ra, tại chỗ ngã sấp!
Trong nháy mắt hắn nổi giận, quay đầu hung hăng trừng hướng Cố Kiều: “Xú nha đầu, ngươi muốn chết?”
Cố Kiều đem lời của hắn y nguyên không thay đổi trả lại cho hắn: “Ai bảo ngươi cản đường?”
Cố Kiều ngáng chân xong liền dẫn Tiểu Tịnh Không xoay người ly khai.
Lúc này Cố hầu gia thật sự nổi giận, trùng hợp huyện thái gia mang theo bộ khoái nha môn ở một bên đi ngang qua.
Dưới cơn nóng giận Cố hầu gia để huyện thái gia bắt người!
Một chương này hầu gia: Ha ha ha!
Chương sau hầu gia: Ô ô ô ~