CHƯƠNG 79: NẰM MƠ
Dịch giả: Luna Wong
Ăn cơm xong, Cố Kiều thu thập trong nhà một phen, đi tây phòng đắp kín mền cho Tiểu Tịnh Không, sau đó liền trở về phòng ngủ.
Cách lần nằm mơ trước đã qua đi hai tháng, sau đó Cố Kiều vẫn không mơ nữa.
Không ngờ đêm nay, nàng lại nằm mơ.
Chỉ là nàng mơ tới không phải Tiêu lục lang, mà là “Bản thân” nàng.
Nàng mơ thấy mình thành thiên kim Cố phủ, gặp được Cố Cẩn Du Ôn Tuyền sơn trang, cũng cùng Cố Cẩn Du một đạo trở về kinh thành.
Nàng tiến vào trạch tử rường cột chạm trổ, mỗi ngày đều có mười mấy hạ nhân hầu hạ nàng, cũng có những người bị che mặt yêu thương nàng.
Bọn hạ nhân cung kính gợi nàng Cố tiểu thư, nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Cố Cẩn Du mạo mỹ khuynh thành, nhã nhặn lịch sự ưu nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn nói bất phàm.
Trái lại nàng, dung nhan có khuyết điểm, cử chỉ thô bỉ, chữ lớn không biết một chữ, nói càng bổn chủy chuyết lưỡi.
Ở dưới cường liệt đối lập với Cố Cẩn Du, nàng thành chê cười triệt đầu triệt đuôi.
Tất cả mọi người đang nói, Cố gia mang về một dã nha đầu ở nông thôn.
Bọn hạ nhân bắt đầu cười nhạo nàng, các thiên kim bắt đầu bất hòa với nàng, ngay cả người nhà đã từng thương yêu nàng cũng tựa hồ không biết nên làm sao đối mặt với nàng.
Nàng vì vãn hồi mọi thứ thuộc về tự mình, ở dưới sự xúi giục của người có lòng làm chút chuyện không được tốt, dẫn đến mọi người thất vọng cực độ với nàng.
Cuối cùng, nàng bị đưa đi biệt trang ngoài kinh thành, mỗi ngày buồn bực không vui, thương tâm gần chết, sau cùng bệnh chết ở một mùa đông giá rét.
Sau khi Cố Kiều tỉnh lại, rất kỳ quái vì sao bản thân mơ như thế.
Lúc mơ đến chuyện có liên quan đến Tiêu lục lang, nàng minh bạch những thứ kia sẽ phát sinh, nhưng phóng tới trên người mình lại không tự nhiên.
Không vì cái gì khác, chỉ vì “nàng” trong giấc mộng kia căn bản không phải nàng.
Nàng không phải không học vấn không nghề nghiệp, cũng không có bổn chủy chuyết lưỡi.
Nàng không để ý tới cái nhìn của người khác đối với nàng, sẽ không đố kị Cố Cẩn Du, cũng sẽ không bị người xúi giục, lại sẽ không vì những thứ ngón trò nhược trí Cố Cẩn Du sử dụng mà muốn chết
Nàng chân chính muốn giết chết một người, sẽ làm sạch hơn cả lau nhà.
Bookwaves.com.vn
Về phần không chiếm được người nhà thương yêu liền thương tâm gần chết, vậy thì càng khỏi nói.
Nên, sao nàng phải nằm mơ giấc mộng thiên mã hành không này? Đầu óc rút gân sao?
Bên kia, xe ngựa của Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm trải qua mấy ngày lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đã tới phủ thành Bình thành.
Bọn họ tới không tính là sớm, khách sạn bên trường thi đều đầy, bọn họ lui tìm nơi khác, chọn khách sạn cách xa một con đường.
Hai lượng bạc một gian phòng, đơn giản là chào giá khắp bầu trời.
Bất quá cái này cũng không có biện pháp, ai bảo các thí sinh cũng chờ ở chứ? Chỉ có thể moi bạc.
Chờ thi phủ kết thúc, nhóm thí sinh đầu tiên rớt ly khai, giá sẽ giảm phân nửa, chờ thi viện cũng kết thúc, giá sẽ lại giảm phân nửa.
Phùng Lâm cùng xa phu trên đường nhạt miệng ăn tạp ăn phải đồ không sạch sẽ, tiêu chảy huyên đến suýt nữa không thể ra ngoài, may là có thuốc tiêu chảy Cố Kiều chuẩn bị.
Tiêu lục lang tất cả an hảo, chỉ là mỗi đêm đi vào giấc ngủ thì cũng sẽ có chút không quen.
Hai ngày sau, thi phủ bắt đầu.
Địa điểm thi phủ ở trường thi Bình thành, giờ mẹo một khắc các thí sinh vào trường thi.
Không giống với công văn thi huyện, thi phủ phát cho mỗi vị thí sinh là một khảo bài làm từ xương cá, phủ nha xưng là thi dẫn, mặt trên có tính danh, thi bằng(nơi thi), tọa hào(số báo danh) của thí sinh.
Trường thi Bình thành có tứ đại thi bằng, thi bằng giáp tự hiệu phần nhiều là thi huyện án thủ các nơi cùng với thứ tự gần đó, Tiêu lục lang cũng ở trong đó.
Thi bằng to lại chia thành vô số gian chòi nhỏ, một người một gian, địa phương không lớn, lại đặt một cái bàn, một bồ điếm cùng với một cái giường cây hẹp.
Thí sinh ngoại trừ thi dẫn ra, cái gì cũng không cho mang vào, bút mực giấy nghiên của thí sinh do trường thi thống nhất cho mượn, ngoài ra còn có một ngày ba bữa, chăn bông qua đêm cũng đều có người chuyên đưa tới.
Nếu thí sinh mệt mỏi, có thể tùy thời nghỉ tạm, chỉ cần không phao bài, không vi phạm kỷ luật trường thi, dù ngủ bốn ngày bốn đêm tại đây cũng không người can thiệp.
Thi phủ không tồn tại cục diện một hồi định giang sơn, bởi vậy các thí sinh đều phải ngoan ngoãn thi xong ba lần, ngoại trừ đi mao xí mới có thể ở dưới sự hướng dẫn của chuyên gia đi ra chòi thi, thời gian còn lại đều không được rời sân.
Một khi ly khai, bất luận trạng huống gì, cũng không thể về trường thi.
Trận đầu là thiếp kinh.
Bookwaves.com.vn
Yêu cầu thiếp kinh của thi phủ thông tam kinh như sau,《 Hiếu Kinh 》cùng《 Luận Ngữ 》 nhất định phải chọn, còn lại một khi các thí sinh ở trong hai loại《 Kinh Thi 》cùng《 Chu Lễ 》chọn một, viết chính tả theo chỉ định.
Đây nhìn như giản đơn, nhưng nhu biết, ngoại trừ《 Hiếu Kinh 》chỉ có hai nghìn ba trăm sáu mươi chín chữ ra, ba sách còn lại cộng lại đủ vượt lên trước chín vạn chữ, dù là bỏ《 Chu Lễ 》có số lượng từ nhiều nhất, vậy cũng còn có hơn năm vạn chữ, lượng nhớ nằm lòng là to lớn.
Đề lượng của thiếp kinh cũng rất lớn, nhanh nhất cũng muốn viết đến xế chiều, bình thường đến lúc hoàng hôn mới lục tục có người nộp bài thi.
Tiêu lục lang lại chỉ viết nửa canh giờ liền ngừng bút đi ngủ.
Bài thi của hắn lấy giấy trắng phủ lên, dùng nghiên mực ngăn chặn.
Quan giám khảo đều bối rối.
Đây là… Đáp xong rồi?
Không, điều đó không có khả năng, không ai có thể đáp nhanh như vậy!
Trừ phi là nhiều lần đọc làu làu, không cần tự hỏi có thể hạ bút.
Đây cũng không phải là thiên tài có thể làm được, hắn cho là hắn là ai? Thiếu niên tế tửu trước đó —— Chiêu đô tiểu hầu gia sao?
Quan giám khảo cảm thấy hắn hơn phân nửa là đáp không được, đơn giản buông tha không viết.
Còn là một thi huyện án thủ nữa, thật mất mặt cho huyện thành của bọn hắn!
Thi xong có người chuyên đi thu quyển, dán tên trước, mới để vào trong hộp chuyên dụng, ngay cả quan giám khảo cũng không thể nhìn thấy quyển diện. Mà chờ nhìn thấy, tên đã bị dán lại, cũng không biết bài thi nào là của vị thí sinh nào.
Có lẽ là trận đầu Tiêu lục lang khắc cho quan giám khảo ấn tượng quá sâu, hai trận kế tiếp, quan giám khảo cũng phá lệ lưu ý hắn.
Trận thứ hai tạp văn, thi chính là năng lực văn chương của các thí sinh, hạn chế tìm từ cùng hành văn cũng không lớn, tính là một trận thoải mái nhất trong ba trận thi.
Tiêu lục lang lại là chỉ làm nửa canh giờ liền đắp quyển đi ngủ.
Ngươi… Có thể chớ tự giận tự bỏ như thế hay không? Tạp văn giản đơn bao nhiêu! Đến cái này cũng không biết viết sao? Ngươi thi huyện làm sao đậu án thủ? Thí sinh các ngươi lần này quá bất động như thế sao? !
Trận cuối cùng là bát cổ văn, hợp với thi hai ngày, đủ thấy khó khăn.
Vưu kì lần này là Trang thứ sử từ kinh thành tới tự mình ra đề mục, Trang thứ sử từ trong《 Luận Ngữ 》trích được hai câu không liên quan nhau —— bần nhi vô siểm, phú nhi vô kiêu, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn, để các thí sinh cực rắn phá đề.
Bất quá một khắc đồng hồ, liền có hai vị thí sinh áp lực quá lớn ngã xuống.
Bọn họ bị mang ra ngoài, cuộc thi tại chỗ trở thành phế thãi.
Quan giám khảo thầm mắng đồ phá hoại, khảo đề khó như vậy, sao ngươi không cho gia trảo đi!
Hắn cho rằng lúc này đây Tiêu lục lang nhất định nửa canh giờ không tới liền sẽ buông tha đi ngủ, ai biết hắn lại vẫn ngây ngô ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
“‘Bần nhi vô siểm, phú nhi vô kiêu, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn’, tại sao Trang tiên sinh phải bố trí bài tập khó như vậy a? A Hành, ngươi giúp ta làm!”
Dáng tươi cười của thiếu nữ minh mi hiện lên trong óc, rõ ràng ở trước mắt, thoáng như hôm qua.