CHƯƠNG 80: CỐ HỮU
Dịch giả: Luna Wong
Hoàng hôn ngày thứ tư, cuộc thi kết thúc.
Phùng Lâm sáng sớm liền ở chỗ này ngồi chồm hổm thủ, giữ cả ngày, các thí sinh khác đều lục tục đi ra, chỉ có Tiêu lục lang không thấy bóng dáng, hắn không khỏi lo lắng.
Đang do dự có cần hỏi thăm người bên trong một chút hay không, đã thấy Tiêu lục lang thần sắc lạnh như băng đi ra.
Phùng Lâm vội vàng nghênh đón, phát hiện sắc mặt hắn không được tốt, liền hỏi: “Làm sao vậy? Là nơi nào không thoải mái sao? Hay là thi không được tốt?”
“Không có gì.” Tiêu lục lang nhàn nhạt nói.
Phùng Lâm nghe hắn tiếng nói không việc gì, chắc là không phải vấn đề thân thể, trấn an nói: “Ta vừa nghe được thí sinh đi ra ngoài nói, khảo đề lúc này đây đặc biệt khó, ngươi đừng nản chí a, có khả năng bọn họ thi không bằng ngươi!”
“Quay về khách sạn đi.” Tiêu lục lang nói, xoay người liền đi phương hướng khách sạn.
Phùng Lâm muốn nói lại thôi.
Hắn tựa hồ chưa từng thấy qua cái bộ dáng này của Tiêu lục lang, mặc dù hắn vẫn rất lạnh mạc, nhưng sẽ không lạnh đến để hắn không dám tới gần, quanh người hắn tràn đầy một cổ lệ khí để kẻ khác sợ, phảng phất một giây kế tiếp sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.
“Lục, lục lang, ngươi chờ ta một chút!”
Phùng Lâm sợ thì sợ, lại vẫn là cắn răng đuổi theo.
Hôm nay hắn không gọi hắn Tiêu huynh, vốn có, hắn lớn hơn Tiêu lục lang a, gọi Tiêu huynh là bởi vì Tiêu lục lang cứu hắn, kính xưng mà thôi.
Nhưng hai người cùng nhau qua trừ tịch, là vượt qua giao tình thử thách, kêu Tiêu huynh nữa mới lạ!
Tiêu lục lang chống quải trượng, không đi nhanh được như Phùng Lâm, một hồi Phùng Lâm liền đuổi kịp hắn.
Hai người cùng nhau quay về khách sạn.
Đi ngang qua một gian trà tứ, hai danh nam tử trung niên mặc cẩm y hoa phục từ trong trà tứ đi ra, một người trong đó lơ đãng liếc mắt Tiêu lục lang. Khởi điểm không có để ý, giây lát như là mạnh ý thức được cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn sang Tiêu lục lang.
Lúc này Tiêu lục lang đã cùng Phùng Lâm vượt qua nhai đạo, đi khách sạn đối diện.
Ánh mắt của hắn vẫn đuổi theo bóng lưng của Tiêu lục lang, thẳng đến hắn triệt để tiêu thất ở góc đường.
“Trang đại nhân, người làm sao vậy? Là nhìn thấy người quen gì sao? Có cần hạ quan đi chào hỏi hay không?”
Hỏi chuyện chính là thái thú Bình thành, họ La.
Trang Tiện Chi lắc đầu: “Không cần, không phải người quen của bổn quan, chỉ là có vài phần tương tự mà thôi.”
Bookwaves.com.vn
Tiểu hầu gia đã chết, là đích thân hắn ôm thi thể của tiểu hầu gia từ trong phế tích của Quốc Tử giám ra ngoài, thi thể đã bị hỏa hoạn đốt thành tiêu thi, hình dạng thảm không nỡ nhìn kia vô luận qua đi bao lâu đều không thể quên.
Cũng có thể, căn bản không phải có vài phần giống nhau, mà là thuần túy là hắn hoa mắt.
“Có cần hạ quan đi xác nhận một chút hay không?” La thái thủ thấy Trang đại nhân tựa hồ rất lưu ý người nhận sai kia, không khỏi đưa ra đề ý muốn vì hắn đi coi trộm một chút.
Trang Tiện Chi lần thứ hai lắc đầu: “Không cần, vị cố nhân kia đã qua đời.”
“A…” Người chết vậy cũng không cần xác nhận.
Tiêu lục lang cùng Phùng Lâm trở lại khách sạn, mới vừa vào cửa liền nghe một người hô lớn: “Phùng đôn tử!” (tên béo họ Phùng)
Tóc gáy của Phùng Lâm xù lên!
Bị bóng ma lúc nhỏ chi phối trong nháy mắt chui lên đỉnh đầu!
Hắn đã không phải là đôn tử năm đó nữa!
Hắn giảm giảm giảm… Giảm cân rồi!
Phùng Lâm cử mâu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên bộ dáng thư sinh hào hứng đi xuống lầu, đi tới trước mặt Phùng Lâm, cười nói: “Thật là ngươi a, Phùng đôn tử! Biến hóa thật lớn, hại ta thiếu chút nữa không nhận ra! Di? Hắn là ai a?”
Ánh mắt của thanh niên rơi vào trên người Tiêu lục lang.
Ngày thường Tiêu lục lang nhìn còn đẹp hơn nữ tử, thực sự để người nhịn không được nhìn thêm hắn hai mắt. Hơn nữa nói câu không sợ bị Phùng Lâm đánh, thanh niên mới vừa rồi chính là tiên bị Tiêu lục lang hấp dẫn, sau đó mới chú ý tới Phùng Lâm bên cạnh Tiêu lục lang.
Một lát Phùng Lâm mới nhận ra đối phương: “Đỗ Nhược Hàn?”
Thanh niên cười vỗ vỗ vai của Phùng Lâm: “Là ta!”
“Thật là ngươi a!” Phùng Lâm cũng cười, giới thiệu với Tiêu lục lang, “Lục lang, ngươi còn nhớ hắn không? Tiểu Phúc tử! Ba chúng ta khi còn bé cùng học qua tư thục!”
Thanh niên khó có thể tin nhìn Tiêu lục lang một chút, nói với Phùng Lâm: “Ngươi nhận lầm đi? Hắn không phải Tiêu lục lang!”
Phùng Lâm chắc chắc nói: “Không nhận sai! Chính là lục lang!”
Thanh niên nghi ngờ quan sát Tiêu lục lang: “Tiểu Lục tử… Ở một năm kia đã dời đi?”
Phùng Lâm nói: “Đúng vậy! Chính là hắn! Hắn dọn đi không được hai năm, nhà các ngươi cũng dời đi! Tính toán, ba chúng ta có mười năm không gặp rồi.”
Thanh niên vẫn cảm thấy đối phương không phải Tiêu lục lang.
Hắn nói với Phùng Lâm: “Ta đều có thể nhận ra ngươi, vì sao không nhận ra hắn?”
Kỳ thực mắt đầu tiên Phùng Lâm cũng không nhận ra Tiêu lục lang, là nhìn lộ dẫn của Tiêu lục lang mới biết được hắn là hàng xóm năm đó của bản thân, hơn nữa Tiêu lục lang cứu hắn một cái mạng, hắn đối với thân phận của Tiêu lục lang liền càng thêm không có hoài nghi.
Về phần nói Tiêu lục lang không nhớ rõ chuyện trước kia, vậy rất bình thường mà! Đều đi qua mười năm rồi, lúc Tiêu lục lang dọn đi mới không được bảy tuổi, oa oa sáu bảy tuổi có thể nhớ kỹ cái gì!
“Tiểu tử kia, khi còn bé lá gan rất nhỏ, luôn luôn trốn ở phía sau nương hắn.”
Tiêu lục lang lên lầu trước, thanh niên cùng Phùng Lâm theo ở phía sau nhỏ giọng nghị luận, người nói chuyện là thanh niên.
Bookwaves.com.vn
“Lục lang hiện tại không giống nữa! Hắn rất dũng cảm! Hắn còn từng cứu ta!” Phùng Lâm nói.
“Là không giống…” Thanh niên nhìn bóng lưng của Tiêu lục lang một chút, luôn cảm thấy trên người đối phương có một cổ khí thế của công tử kinh thành, người chưa từng thấy qua loại khí thế này là khó có thể phát giác.
“Chân của hắn làm sao vậy?” Mới vừa rồi ngay trước mặt Tiêu lục lang, thanh niên ngại hỏi.
“Hơn nửa năm trước vì cứu ta bị thương, hiện tại đang trị liệu.” Phùng Lâm hổ thẹn nói xong, hỏi, “Nói, ngươi dọn đi rồi ở đâu vậy?”
“Đi kinh thành.” Thanh niên nói.
Phùng Lâm trừng con ngươi: “Ngươi cư nhiên đi kinh thành?”
Đó là địa phương Phùng Lâm nằm mộng cũng muốn đi, đáng tiếc kinh thành phòng giữ sâm nghiêm, loại bình dân này như bọn họ trừ phi là vào kinh đi thi, bằng không tuyệt không thể nào có lộ dẫn đến được kinh thành.
Thanh niên ha hả nói: “Cô cô ta ở kinh thành làm tiểu thiếp, đón cả nhà chúng ta đến đó. Hiện tại, ngưỡng mộ chưa?”
Phùng Lâm không lên tiếng.
Thanh niên cười to: “Lừa ngươi, đi thôi!”
Ba người cùng ăn cơm tối, từ trong miệng thanh niên, Phùng Lâm biết được hôm nay hắn ở một thư viện rất nổi danh kinh thành đọc sách, hai năm trước thi đậu tú tài, tháng tám năm nay chuẩn bị một chút tràng thi hương, lần này là theo cô phụ ra cửa du lịch, tăng trưởng kiến thức.
Toàn bộ quá trình cũng chỉ là thanh niên cùng Phùng Lâm nói chuyện với nhau, Tiêu lục lang nói ít, còn không thích phản ứng người.
“Tiểu tử này trước kia không như vậy a…” Tiêu lục lang trở về phòng rồi, thanh niên kéo Phùng Lâm nói thầm.
Phùng Lâm nhẹ giọng nói: “Nương cùng đại ca hắn đều qua đời rồi, mấy năm nay quá không dễ dàng.”
“Nga.” Thanh niên không nói cái gì nữa, sau một lúc lâu thoại phong của hắn nhất chuyển, “Năm nay ngươi cũng phải đi đi? Ta ở kinh thành chờ ngươi!”
Phùng Lâm suy nghĩ một chút, nói rằng: “Ta và lục lang cùng nhau hạ tràng.”
Thanh niên bĩu môi: “Làm sao ngươi biết hắn có thể thi đậu? Tiểu tử kia đầu óc cũng không tốt, ngươi quên hắn luôn bị phu tử mắng sao?”
Dù là không nhớ được hình dạng của Tiêu lục lang khi còn bé, nhưng thanh niên chưa quên chuyện xấu của Tiêu lục lang. Hắn ngược lại không phải sỏa, chỉ là phản ứng chậm hơn người khác, người như thế làm việc được, học bài lại sẽ cật lực.
Phùng Lâm nghiêm mặt nói: “Lục lang hôm nay không giống trước, hắn thi huyện thi được án thủ, lần này… Lần này tuy rằng đề mục rất khó, nhưng ta tin tưởng hắn có thể thi đậu tú tài!”
Thanh niên cười xấu xa: “Đánh cuộc, hắn không thi nổi.”
Phùng Lâm quả đoán hạ lệnh trục khách!
Không ai có thể xem nhẹ Tiêu lục lang, dù là tiểu bằng hữu nhỏ của hắn lúc đó cũng không được!
Thanh niên đòi mất mặt, bị Phùng Lâm đuổi từ khách sạn ra ngoài, hắn không có tâm tình đi dạo, nhàm chán trở về thái thú phủ.
Thị vệ của thái thú phủ thấy hắn, cung kính vạn phần mở cửa cho hắn.
Hắn một cước vừa bước vào đình viện, liền bị một tiếng quát chói tai đông ở tại chỗ: “Đi đâu vậy? Trễ như thế mới về!”
Thanh niên ngượng ngùng xoay người, cười cười, nói rằng: “Cô phụ hảo. Người không phải đi phê quyển sao? Nhanh như vậy đã phê xong?”
Trang thứ sử nghiêm túc nói: “chớ đổi chủ đề! Hỏi ngươi đó, đi đâu vậy?”
Thanh niên cười khan nói: “Ta đụng phải hai hàng xóm ở Tùng huyện xưa kia, cùng bọn họ hàn huyên một hồi, cơm tối… Cũng là cùng bọn họ ăn chung một chỗ.”
Trang thứ sử lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ngươi nói như vậy ta sẽ tin sao? Có phải ngươi lại làm chuyện gì không đứng đắn hay không? Ta đáp ứng cô cô ngươi mang ngươi ra ngoài, không phải để ngươi chơi bời lêu lổng! Người đến! Bắt hắn nhốt vào gian phòng cho ta! Không có phân phó của ta, không cho phép hắn ra ngoài nửa bước!”
Thanh niên hô to oan uổng: “Ta không có! Cô phụ! Ta thực sự đi gặp hữu! Bọn họ ở Duyệt Lai khách sạn! Một người tên là Phùng Lâm! Một người tên là Tiêu lục lang! Tiêu lục lang là thí sinh năm nay! Ngày hôm nay vừa thi xong khảo đề biến thái ngươi ra! Mặt đều thi tái rồi! Không tin ngươi phái người đi thăm dò!”