Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 81: CHÓ NHỎ


Dịch giả: Luna Wong – Thời tiết độc hại, bụi mịn tràn lan, mình đã trúng chiêu. Vì thế mọi người hãy chú ý giữ gìn sức khỏe nha.


Lời nói này vừa ra tới, Đỗ Nhược Hàn liền minh bạch bản thân hôm nay hết cứu.


Hắn hận chết cái mỏ của mình, sao thời khắc mấu chốt lại nói ra sự thật to lớn này!


Quả nhiên, khi La thái thủ chạy tới khuyên can, Đỗ Nhược Hàn đã bị Trang Tiện Chi dùng gia pháp “Hầu hạ” đến cha mẹ cũng nhận không ra.


La thái thủ xấu hổ mà không thất tôn kính hỏi: “Đại nhân, có cần đi điều tra hai người kia một chút hay không?”


Trang Tiện Chi một ngụm phủ quyết: “Lời trong miệng tiểu tử kia có nói thật sao?”


Khóe miệng của La thái thủ giật một cái: Đỗ tiểu công tử nói khảo đề người ra rất biến thái, thỏa thỏa là lời nói thật nha…


Cố Kiều hoàn toàn không biết chuyện phát sinh ở Bình thành, nàng đang trên đường đi Ôn Tuyền sơn trang.


Sáng nay nhị đông gia tự mình tới cửa, cùng nàng nói chuyện đến lúc xuất chẩn của tháng này rồi: “… Tuy rằng ta biết trước đó chúng ta nói là nhận chẩn, nhưng tình huống của Cố tiểu công tử ngươi cũng biết, hắn quả thực không quá tiện ra cửa.”


Nhị đông gia còn không biết trước đó không lâu Cố Diễm đã tới tìm nàng, đồng thời nàng đã tái khám cho hắn.


Cố Kiều dừng một chút: “Được.”


“Ôi chao?” Nhị đông gia sửng sốt, dễ nói chuyện như thế?


Tuyệt chiêu ta nghẹn một đường a, uổng công rồi?


Trời trong nắng ấm, xe ngựa đi rất nhanh, chưa tới một canh giờ liền đã tới sơn trang.

Thái độ người của sơn trang đối với bọn họ có chuyển biến cực lớn, mặc dù thị vệ như trước nghiêm túc gương mặt, cử chỉ lại hết sức khách khí.



Tiểu nha hoàn tới đón bọn họ là một người như lần trước, nghe nói là tên Ngọc Nha Nhi.

Ngọc Nha Nhi lĩnh Cố Kiều, nhị đông gia cùng với lão đại phu đi lương đình phụ cận hoa viên nhỏ: “Tiểu công tử đang ngâm ôn tuyền, các vị chờ chốc lát, ta đi bẩm báo với tiểu công tử một tiếng.”


Ngọc Nha Nhi đi thỉnh tiểu công tử, lại phân phó một tiểu nha hoàn đi trù phòng cầm chút điểm tâm cùng nước trà qua đây chiêu đãi Cố Kiều ba người.


Nhị đông gia nếm thử một miếng hoa hồng tô, cười đến cười toe tóe.


“Có đồ ăn ngon như vậy?” Cố Kiều hỏi.


Nhị đông gia cười nói: “Đồ của hầu phủ, quý không ở ngon, ở chỗ không ăn được.”


“Ô! Ô!”


Mấy người chờ, trong vườn hoa nhỏ truyền đến tiếng kêu của vật nhỏ gì đó.


Lão đại phu buồn bực hỏi: “Thanh âm gì a?”


Nhị đông gia ngưng thần lắng nghe, không quá nghe được.


“Ta đi xem.” Cố Kiều nói.


Bookwaves.com.vn

Nàng men theo thanh âm, không bao lâu liền tìm được vật nhỏ dưới hàng rào kia.


Là một con chó nhỏ vừa sinh không lâu, không biết sao đập vào hàng rào, dưới hàng rào có một vòng bụi gai, nó càng giãy dụa, càng để gai trong bụi đâm vào trong thịt của nó.


Nó cực đau, lệ uông uông, thấy có người qua đây, không biết là kinh hách hay là kích động, đưa đầu lưỡi ra, nhưng không ngờ thoáng cái liếm vào bụi gai, đau đến nó lúc này kêu gào.



“Thực sự là còn chó nhỏ ngốc.” Cố Kiều ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nhỏ mao nhung nhung của nó, “Đừng nhúc nhích.”


Chó con nghe không hiểu, nó vẫn động, động đến cực đau.


Muốn cứu nó ra thì phải dời hàng rao trước, rồi rút từng nhánh gai trên thân chó nhỏ ra.

Cố Kiều chọn một vị trí tốt nhất, động thủ kéo hàng rào.


Nhưng vào lúc này, nha hoàn cả người bỉ giáp hạnh đã đi tới: “Người nào? Dừng tay cho ta!”


Cố Kiều không dừng tay.


Cố Kiều đeo sọt nhỏ, trang phục thôn cô.


Nha hoàn kia chỉ cảm thấy ăn diện này có chút quen mắt, nhưng chưa để vào mắt, nàng sải bước đi tới, một tay níu lại sọt nhỏ của Cố Kiều: “Ta bảo ngươi dừng tay không nghe thấy sao?”


Cố Kiều nhàn nhạt nghiêng đầu lại, ánh mắt lạnh như băng như đao, sợ đến nha hoàn run một cái buông lỏng tay ra.


Sau đó, nha hoàn nhận ra nàng: “Là ngươi?”


Cố Kiều cũng nhận ra nàng, hạ nhân ở Hồi Xuân đường lục hà bao của nàng lại nói xấu nàng là kẻ trộm, tâm phúc của Cố Cẩn Du, tên gọi Ngọc Như.


“Sao ngươi lại tới đây?” Ngọc Như nhíu mày, nhớ tới mới vừa rồi nghe người ta nói đại phu của Hồi Xuân đường vội tới tái khám cho công tử, nàng mặt trầm xuống, “Ngươi bất quá là một tiểu dược đồng, không cần mỗi lần đều theo tới!”


Cố Kiều mặc kệ nàng, động thủ kéo hàng rào.


Ngọc Như mắng: “Ngươi làm gì? Nơi đó tất cả đều là hoa của tiểu thư! Làm hư ngươi thường nổi sao?”


“Ô! Ô!” Chó nhỏ đau đến hô hoán lên.



Ngọc Như nhìn nó một mắt, cười lạnh nói: “Liền vì một con chó? Chó của ngươi sao? Quả nhiên là người nào phối cho nấy! Ngươi biết mẫu đơn ở đây tốn bao nhiêu bạc một đóa không? Chính là bán ngươi và chó của ngươi …”


Ồn ào.


Cố Kiều phiền táo nhíu nhíu mày, nhổ hàng rào lên.


“Ngươi ——” Ngọc Như biến sắc nhào về phía nàng.


Kỳ thực Cố Kiều nhổ hàng rào thì là tránh được những hoa mẫu đơn này, nhưng Ngọc Như phi thân nhào tới, nhào vào trên hàng rào, ngược lại làm cho phần đuôi của hàng rào đảo qua, là gãy một nhánh mẫu đơn trong đó.


Bookwaves.com.vn

Đó còn là nhánh nở đẹp nhất.


Mặt mũi của Ngọc Như trắng bệch.


Nàng mạnh lui về sau vài bước, cách hiện trường xa xa, một tay che miệng lại, một tay chỉ Cố Kiều: “Ngươi… Ngươi làm hư hoa của tiểu thư!”


“Chính ngươi làm hư! Trách người ta nha!”


Là thanh âm của Ngọc Nha Nhi.


Nàng bẩm báo xong Cố Diễm đã trở về, Cố Diễm để cho nàng mang người đến bên kia ôn tuyền, trùng hợp để nàng bắt gặp một màn này.


“Không biết xấu hổ!” Ngọc Nha Nhi nói.


Ngọc Như là nha hoàn thiếp thân của Cố Cẩn Du, hạ nhân sơn trang không mấy người dám nói chuyện với nàng như vậy.


Mặt của Ngọc Như đều đen: “Là nàng làm hư! Là nàng nhổ hàng rào! Không tin ngươi hỏi một chút… Hỏi bọn họ một chút! Bọn họ đều nhìn thấy!”


Bốn phía chẳng biết lúc nào tới mấy hạ nhân xem náo nhiệt.


Ngọc Như bảo bọn họ làm chứng.


Ngọc Nha nhi chống nạnh nói: “Tốt, các ngươi nói! Rốt cuộc là ai làm hư?”



Mọi người đều cúi đầu.


Chỗ dựa vững chắc của Ngọc Như là Cố Cẩn Du, vì một tiểu dược đồng đắc tội nàng hiển nhiên cũng không có lời.


Ngược lại không phải là Cố Diễm sẽ không để người kiêng kỵ, mà là thái độ của Ngọc Nha Nhi căn bản không phải thú ý của Cố Diễm nha! Người nào không biết tiểu công tử ghét nhất những thứ a mèo a chó này?


Ngọc Như cười nhạt: “Nhìn thấy chưa? Là nàng làm hư!”


Bị Ngọc Như lấy tay chỉ Cố Kiều không chút để ý ầm ĩ bốn phía, nàng ôm chó nhỏ trong bụi cây ra, dùng khăn sạch sẽ bao lại nó.


Chỉ chốc lát sau khăn liền bị vết máu trên người nó nhiễm đỏ.


“Ô… Ô…” Chó nhỏ đau đến mắt nước mắt lưng tròng.


Nhị đông gia cùng Phòng ma ma cùng chạy đến.


Chuyện Cố Kiều trèo lên giường ký ức của Phòng ma ma vẫn còn mới mẻ, ấn tượng không được tốt với Cố Kiều, vưu kì thấy con chó nhỏ máu dầm dề trong tay nàng kia thì càng không kiên nhẫn: “Còn không nhanh chóng ném đi?”


Lời này nói với Cố Kiều, cũng là nói với nhị đông gia.


Nhị đông gia biết Cố Kiều thì không.


Tiểu nha đầu ăn mềm không ăn cứng, nói không được sao? Cứ muốn hung dữ với nàng? Xong con nghé rồi.


“Đưa ta đi, ta đặt lên trên xe ngựa.” Nhị đông gia đưa tay lấy chó nhỏ.


Cố Kiều lại không cho hắn.


Phòng ma ma lạnh lùng nói: “Ta lặp lại lần nữa, ném tiểu súc sinh này đi! Không thôi nàng cũng cút ra ngoài cho ta!”


“Ngươi bảo nàng cút ra ngoài?”


Kèm theo một đạo thanh âm không mặn không lạt, mềm kiệu của Cố Diễm được hạ nhân mang qua đây.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận