Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 87: VẠCH TRẦN

Dịch giả: Luna Wong

Tựa hồ là tiếng đọc sách của nam nhân, gián đoạn, mỗi lần đến cùng một chỗ sẽ quên, sau đó lại đọc lại từ đầu.

Chứng cưỡng bức của Tiểu Tịnh Không có chút không chịu nổi, hắn lùa con gà con đát đát đát đi tới, ở dưới một cây đại thụ ngoài Cố gia nhìn thấy Cố Đại Thuận cau mày.

Tiểu Tịnh Không quen biết Cố Đại Thuận, chỉ là không nói chuyện nhiều với Cố Đại Thuận, hắn không rõ vì sao Cố Đại Thuận không ở trong nhà học bài, phải chạy đến dưới tàng cây để đọc.

Người nhà đang vì chuyện lá trà cùng gà mái nháo cho túi bụi, nhị phòng trách chủ ý thối của đại phòng ra, đại phòng trách Cố Tiểu Thuận của nhị phòng làm hỏng chuyện…

Cố Đại Thuận vô pháp tập trung tinh lực vì vậy đến dưới tàng cây tìm thanh tĩnh, không nghĩ tới đọc đọc lại phát hiện mình có mấy chữ không biết.

“Đóa! Cái chữ này đọc đóa!” Tiểu Tịnh Không đứng ở hắn phía sau, nhìn chữ trong sách hắn nói.

Đột nhiên có giọng sữa để Cố Đại Thuận sợ hết hồn, hắn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tịnh Không.

Tiểu Tịnh Không đến thôn lâu như vậy, hắn nghe qua cũng xa xa gặp qua, chỉ là chưa từng trao đổi.

Tiểu Tịnh Không thấy hắn phát mộng, cho là hắn không minh bạch, lại đọc một lần: “Đóa, đóa đồng âm với trốn đi !”

Cố Đại Thuận mới sẽ không tin một ba tuổi hài tử, nhàn nhạt quat mặt: “Không hiểu chớ nói mò.”

Tiểu Tịnh Không chống nạnh: “Ta không nói mò! Ta đã học qua!”

Cố Đại Thuận nói: “Ngươi làm sao có thể học qua?”

Tiểu Tịnh Không nói: “《 Kim Cang Tát Đóa Tâm Chú 》, ta sớm thuộc lòng!”

Cố Đại Thuận nửa ngờ nửa tin nhìn hắn một cái, chỉ vào một chữ khác nói: “Cái này thì sao?”

“Nậu!’Tam thế chư phật, y bàn nhược ba la mật đa cố, đắc a nậu đa la tam miểu tam bồ đề’ !《 Bàn Nhược Ba La Mật Kinh 》!” Cái miệng nhỏ nhắn của hắn bá bá bá, một hơi thở nói ra, lưu sướng đến một chút dừng lại cũng không có.

Dù là Cố Đại Thuận không hiểu kinh Phật, cũng hiểu câu khó như vậy không thể nào là một hài tử ba tuổi rưởi thuận miệng bịa ra được.

Nên hắn biết thật.

Sau đó Cố Đại Thuận lại chỉ cho Tiểu Tịnh Không mấy chữ, có cái bản thân biết, cũng có cái bản thân không biết, không nghĩ tới toàn bộ Tiểu Tịnh Không đều biết, còn có thể chính xác nói ra.

Tiểu Tịnh Không vô cùng đau đớn nhìn về phía Cố Đại Thuận: “Ngươi đọc sách thế nào vậy? Nghe nói ngươi là một tú tài, tú tài đều kém cõi như vậy sao?”

Tiểu Tịnh Không đột nhiên nhớ tới tỷ phu xấu cũng vừa thi đậu tú tài, sẽ không phải cũng kém như vậy chứ?

Vậy làm sao nuôi gia đình nha?

Có thể chống đỡ tới khi bản thân lớn lên chứ?

Quan tâm trong nhà khó có thể vi kế đột nhiên Tiểu Tịnh Không không có tâm tình lùa con gà con nữa, mang hết thảy tiểu nhất đến tiểu thất về nhà.

Hắn thả con gà con về lồng gà xong, tức khắc đi tây phòng.

Hắn bây giờ còn không chưa quá biết viết chữ, chủ yếu là lực đạo nhỏ, không cầm được bút lông, nhưng hắn có kinh thư.

Bookwaves.com.vn

Hắn từ trong rương nhỏ của mình lấy ra mấy quyển kinh thư, đi tới trước mặt của Tiêu lục lang, tiện tay mở ra một tờ, chỉ vào một chữ lạ bên trên nói: “Cái này đọc thế nào?”

Tiêu lục lang liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói ra.

Tiểu Tịnh Không nghiêm túc cau mày, âm thầm gật đầu.

Không đọc sai.

Tiểu Tịnh Không lại chỉ một chữ, chính là chữ thứ nhất mới vừa rồi Cố Đại Thuận không biết.

Tiêu lục lang dễ dàng nói ra.

“Ân.” Tiểu Tịnh Không coi như thoả mãn.

Sau đó hắn lại lục tục thi Tiêu lục lang rất nhiều chữ, mỗi một một Tiêu lục lang đều nói đúng.

Hắn lại thi Tiêu lục lang giải thích, Tiêu lục lang giải thích được không sai biệt lắm với sư phụ, thậm chí nói giản thông thấu hơn cả sư phụ.

Ân, xem ra tỷ phu xấu có đọc sách nghiêm túc, cuối cùng Tiểu Tịnh Không hơi yên lòng một chút.

Tiêu lục lang nào biết đâu rằng tâm tư của hắn? Còn tưởng là hắn là đột nhiên muốn học chữ.

Trên trấn hài tử bảy tuổi vỡ lòng, nhưng tiểu hòa thượng thông minh hơn hài tử tầm thường, lại ở chùa miểu từng có một điểm cơ sở, có thể sớm đưa đi học vỡ lòng cũng được.

Đỡ phải suốt ngày kề cận Cố Kiều.

Tiêu lục lang âm thầm ghi tạc chuyện tiểu hòa thượng vỡ lòng trong lòng.

Bên kia, thương thế của Cố hầu gia cơ bản đã khỏi rồi.

Hắn không nói mình là bị một cước của thân khuê nữ đá thành như vậy, chỉ nói là không cẩn thận té, bọn hạ nhân ép mình đều tin.

Hoàng Trung bên này nhận được thư nhà từ kinh thành tới.

Cố hầu gia xem qua thư nhà xong, đầu lông mày dần dần ninh thành chữ xuyên.

Hoàng Trung hỏi: “Làm sao vậy hầu gia? Là hầu phủ xảy ra chuyện gì sao?”

Cố hầu gia thở dài: “Hầu phủ không có việc gì, là thư của thục phi.”

Hoàng Trung buồn bực nói: “Thục phi nương nương? Nàng có việc triệu kiến người?”

Cố hầu gia bất đắc dĩ lấy thư tín xếp lại cho vào phong thư: “Sinh thần của nàng sắp tới, sinh thần của Cẩn Du với nàng cùng tháng, nàng hỏi ta lúc nào đưa Cẩn Du hồi kinh, năm nay là Cẩn Du cập kê, bảo ta nghìn vạn lần chớ quên.”

Hoàng Trung cảm khái: “Đúng vậy, chỉ chớp mắt, tiểu thư đều sắp mười lăm rồi.”

Cố hầu gia nói: “Còn kém nửa năm.”

Long phượng thai là sinh thần tháng mười.

Hoàng Trung cười cười: “Thục phi nương nương nhất định nhớ thương tiểu thư.”

Thục phi là thân muội muội của Cố hầu gia, quan hệ với tiền hầu phu nhân vô cùng tốt, không quá thân thiện với kế thất Diêu thị, đối với Cố Diễm cũng ôn hoà, duy chỉ có Cố Cẩn Du bằng vào một thân tài hoa thu được sủng ái của nàng.

Cố hầu gia đau đầu.

Bookwaves.com.vn

Hắn bây giờ còn chưa thể hồi kinh, hơn nữa dù quay về, hắn cũng muốn mang theo Diêu thị cùng Cố Diễm.

Dù sao cũng là lễ cập kê của Cẩn Du, làm sao có thể không có thân nương bồi bên người được chứ?

Huống hồ hắn nhìn bệnh tình của Cố Diễm có chuyển biến tốt đẹp rất lớn, có thể theo hồi kinh.

“Vậy… Tiểu thư thì sao?” Hoàng Trung chỉ là Cố Kiều.

“Đương nhiên cùng mang đi.” Cố hầu gia nói.

Quả đoán như thế? Người là thiếu ngược sao?

Hoàng Trung ngẩn người: “Không lấy máu nghiệm thân?”

Cố hầu gia xù lông nói: “Vậy cũng phải lấy được a! Ngươi đi lấy sao?”

Hoàng Trung rụt cổ một cái: “Thuộc hạ không dám.”

Cố hầu gia cau mày nói: “Diễm nhi thân cận nàng như thế, không có sai. Về phần thuốc dẫn, thuốc của Hồi Xuân đường tạm thời hữu hiệu, thuốc dẫn trị ít ngày cũng không sao. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Hoàng Trung hỏi.

Cố hầu gia trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “Hài tử kia lớn lên ở hương dã, một thân tập tục xấu, ngôn hành cử chỉ nửa phần dáng vẻ củ nữ nhi gia cũng không có, trở về kinh thành thế tất chọc người lên án. Trước khi quay về, phải tìm người dạy nàng một chút.”

Tròng mắt của Hoàng Trung vòng vo chuyển: “Người… Có phải nhảy vọt qua bước gì then chốt hay không? Tỷ như… Tiểu thư có khả năng sẽ không thích?”

Cố hầu gia phủi tay áo rộng một cái: “Hừ! Loại sự tình này có dư địa cho nàng không thích sao? Bổn hầu là thân cha của nàng! Bất kể nàng tin hay không, bổn hầu thật muốn mang nàng đi, nàng còn có thể phản sao?”

Hoàng Trung bĩu môi mà, vậy là ai bị tiểu thư treo ở trên cây thế?

Cố hầu gia không phải phồng má giả làm người mập, hắn lúc này lo lắng nhất thật đúng là không phải Cố Kiều, mà là Diêu thị.

Hắn chẳng biết làm sao mở miệng với Diêu thị, mới có thể giảm kích thích của Diêu thị xuống đến thấp nhất.

“Phu nhân đâu?” Cố hầu gia hỏi.

Hoàng Trung hồi ức nói: “Hình như là ở Mẫu Đơn viên ngoài ôn tuyền, mới vừa rồi thuộc hạ đi ngang qua nơi đó thấy phu nhân.”

Diêu thị đích thật là ở Mẫu Đơn viên.

Sau khi mẫu đơn của Cố Cẩn Du bị làm hỏng, Cố hầu gia lại để cho người ra roi thúc ngựa vận tới vài bụi cây, để bổ sung thêm cho Mẫu Đơn viên của Cố Cẩn Du.

Đó cũng là bồi thường cho Cố Cẩn Du mất đi nha hoàn Ngọc Như.

Cố Cẩn Du cùng Diêu thị ngồi ở trong vườn mẫu đơn chơi cờ: “Nương, đến người.”

Diêu thị xuất thần.

Cố Cẩn Du dùng tay quơ quơ ở trước mắt nàng: “Nương, nương!”

Diêu thị hoàn hồn, xin lỗi cười cười: “Đến nương sao? Nương xem đi như thế nào.”

Cố Cẩn Du đưa qua quân cờ nàng vừa xốc lên, ôn thanh nói: “Hạ đã lâu, người nhất định là mệt mỏi, không bằng nghỉ một lát, ăn một chút gì đi.”

“Ân.” Diêu thị gật đầu, để nha hoàn lấy bàn cờ xuống, lại lấy một đĩa dưa và trái cây cắt xong cùng với một hộp Quế Hoa cao nàng tự mình làm tới.

Cố Cẩn Du ăn một chút dưa và trái cây, cũng nếm một ngụm Quế Hoa cao nhỏ.

Diêu thị nhìn ra được nàng không quá muốn ăn, vì thân cô cô của Cẩn Du thục phi từng nói qua điểm tâm ăn nhiều sẽ béo phì.

Từ đó về sau Cẩn Du liền không quá thích đồ ngọt.

“Nương, gần đây khí sắc của người không tệ.” Cố Cẩn Du cười nói với Diêu thị.

Diêu thị sờ sờ mặt gò má.

Đúng vậy, dùng thuốc của Cố cô nương xong, nàng cảm giác cả người thư thái hơn rất nhiều, ăn được ngủ được, cũng không còn dễ dàng hạ tâm tình nữa.

Duy nhất khó hiểu chính là gần đây nàng luôn nhớ thương Cố cô nương, mới vừa rồi thất thần cũng là nhớ đến nàng.

Chơi cờ với nữ nhi, thực sự cứ không yên lòng.

“Nương, người chờ!” Cố Cẩn Du thả điểm tâm trong tay xuống, cất bước đi sương phòng phụ cận cầm món kiện lông cừu khoác lên trên người của Diêu thị, “Gió lớn, coi chừng lạnh.”

Nữ nhi là săn sóc, chỉ là phần săn sóc này của nữ nhi, Diêu thị nhận có chút ngại.

Không người biết, trong lòng kỳ thực nàng vẫn có một bí mật.

Nàng đã từng chán ghét Cẩn Du không gì sánh được.

Nàng ở trong tháng đã thích Cố Diễm hơn Cẩn Du nhiều, nàng nhìn hài tử trong tã lót kia, luôn có một loại cảm giác vô pháp thân cận.

Bookwaves.com.vn

Như vậy đến năm bọn họ ba tuổi, Cố Diễm hất một chén thuốc lên trên người của Cẩn Du, Cẩn Du ước chừng là bị chọc tức, xông lại liền đẩy Cố Diễm xuống mặt đất, chặt chẽ cưỡi ở trên người của Cố Diễm.

Cố Diễm bị ép tới thở không nổi.

Nàng phát hiện, đi tới thô lỗ lôi Cẩn Du ra, trở tay cho nàng một cái tát!

Là Cố Diễm ra tay trước, Cẩn Du phản kích cũng bình thường, huống chi cũng chỉ là hài tử ba tuổi.

Nàng làm mẫu thân, tách hai hài tử ra là tốt rồi, không nên động thủ đánh nàng.

Nàng đến nay đều nhớ nhãn thần vô cùng kinh ngạc cùng bị thương của Cẩn Du.

Cẩn Du khóc gọi nương, nàng cũng không đau lòng, trái lại có một cổ xung động bỏ lại nàng!

Chuyện này qua đi lâu như vậy, hai hài tử cũng bị mất ký ức ngay lúc đó, rốt cục nàng ở ngày qua ngày ở chung tìm về cảm tình với nữ nhi.

Chỉ là mỗi khi nhớ tới chuyện này, nàng cũng cảm giác mình không xứng làm mẫu thân.

Tất cả mọi người cho rằng tâm bệnh của nàng là đến từ quan hệ của nàng cùng hầu gia, đến từ thế nhân lên án.

Kỳ thực không phải.

Nàng chỉ cần nghĩ đến bản thân làm mẫu thân, cư nhiên có thể không yêu hài tử của mình, thậm chí nghĩ tới vứt bỏ hài tử của mình, nàng đã không có biện pháp tha thứ cho bản thân.

Cẩn Du là một hài tử hoàn mỹ.

Coi như mình đã từng thương tổn nàng như vậy, nàng cũng như trước kính trọng mình, đồng thời vô hạn bao dung đệ đệ luôn luôn khi dễ nàng.

“Nương, tại sao người khóc?” Cố Cẩn Du phát hiện nước mắt của Diêu thị.

Diêu thị lau lệ, cười khổ nói: “Ngươi có cảm thấy mấy năm nay… nương không tốt với ngươi không?”

Cố Cẩn Du cầm tay của Diêu thị, trịnh trọng nói: “Làm sao sẽ thế chứ? Nương rất tốt với ta, như cha còn có tổ mẫu nữa, các ngươi và đệ đệ đều là người thân cận nhất trên đời này của nữ nhi, nữ nhi sẽ cả đời yêu thương các ngươi.”

Trên đường trở về, Cố Cẩn Du bị nha hoàn gọi đi, lại một bồn mẫu đơn đến, nàng phải đi nghiệm hàng.

Diêu thị một mình quay về viện tử, không để bọn nha hoàn theo.

Đi ngang qua một tòa núi sơn, Diêu thị nghe được thanh âm khắc khẩu.

“Ngươi không muốn sống nữa? Loại sự tình này cũng có thể nói bậy? Cẩn thận bị người nghe bẩm báo hầu gia cùng phu nhân, muốn cái mạng nhỏ của ngươi!”

“Thẩm nương, ta không nói bậy! Ta chính tai nghe được!”

Diêu thị nhận ra thanh âm của hai người, một là nàng viện tử Phương ma ma, một người khác là biểu chất nữ của Phương ma ma Thúy Thúy.

Thúy Thúy ở ngoài thư phòng của Cố hầu gia vẩy nước quét nhà.

Tiếng nói chuyện vẫn còn tiếp tục, Diêu thị ngừng bước chân.

“Ngươi sợ không phải nghe lầm!” Phương má má quát lớn.

Thúy Thúy lớn tiếng nói: “Ta không có nghe lầm! Hầu gia chính là nói như vậy! Tiểu thư chúng ta ôm sai rồi! Nàng không phải thân sinh của hầu gia cùng phu nhân!”

Diêu thị chỉ cảm thấy đánh đòn cảnh cáo, lăng lăng lên tiếng nói: “Ngươi nói cái gì? Ai ôm sai rồi?”

“Phu nhân?” Thúy Thúy cùng Phương ma ma nghiêng đầu qua chỗ khác, đồng loạt ngẩn ra.

Diêu thị kinh ngạc nhìn đi tới trước mặt Thúy Thúy: “Đem ngươi lời nói mới rồi lặp lại lần nữa, cái gì ôm sai? Cái gì không phải thân sinh?”

Phương ma ma vội nói: “Phu nhân ngươi đừng nghe nàng nói bậy…”

Diêu thị quát lên: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Diêu thị là một người tính tình ôn nhu, nhưng thỏ bị ép cũng có lúc cắn người.

Thúy Thúy cúi đầu, ấp úng nói: “Tiểu… Tiểu thư ôm sai rồi, nàng không phải nữ nhi của người cùng hầu gia, tiểu thư chân chính lưu lạc dân gian, lớn lên ở một thôn, vừa xấu vừa sỏa, thường xuyên bị người khi dễ, lúc hầu gia tìm được nàng, nàng…”

Câu nói kế tiếp Diêu thị không nghe được nữa, nàng chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, một trận thiên toàn địa chuyển.

Sau khi nàng mắt nhắm lại, nặng nề mà ngã trên mặt đất.

(Luna: Thực ra ở khúc giằng co miếng ngọc, tác giả miêu tả CCD là một thiên kim mà có thể độ lượng để ta cảm thấy bả không xấu. Sau tác lại để nữ chủ nằm mơ và xác định người hại nữ chủ là CCD thì đã biết bả đóng vai phản diện rồi. Chưa kể còn ông hầu gia nữa, cách làm của ổng đối với CCD ta tán thành, nhưng ổng làm thế với nữ chủ thì hơi…bởi thấy 2 đứa con luôn nghịch ý ổng ta vui vô cùng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui