Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 89: THƯỢNG DƯỢC

Dịch giả: Luna Wong

Cố hầu gia bắt đầu hạ lệnh tra rõ chuyện Diêu thị trúng độc.

Theo hai vị tiểu nha hoàn nói, thuốc là Phương ma ma nấu, cũng là Phương ma ma đưa tới, hai nàng bị Phương ma ma phái đi đưa đồ cho Cố Cẩn Du, chuyện sau đó liền cái gì cũng không rõ lắm.

“Gọi Phương ma ma tới!” Cố hầu gia lạnh giọng phân phó.

Chỉ chốc lát sau, liền có hạ nhân báo lại: “Hồi hầu gia, Phương ma ma đã không thấy!”

Bàn tay của Cố hầu gia phút chốc tạo thành nắm tay.

Rất nhanh, hắn nhớ lại Phương ma ma ở trong phủ còn có một chất tức: “Nha hoàn Thúy Thúy kia đâu? Đem nàng tới cho bổn hầu!”

“Vâng!” Hạ nhân lĩnh mệnh đi.

Vì không để cho người chú ý, Phương ma ma vẫn không mang Thúy Thúy đi.

Chờ Thúy Thúy ý thức được sự tình tựa hồ có cái gì không đúng, vội vã thu thập bao phục rời đi, đáng tiếc chung quy chậm một bước, để thị vệ sơn trang đuổi kịp.

Chờ nàng bị đưa trước mặt Cố hầu gia, mới biết Diêu thị dĩ nhiên trúng độc.

Người hạ độc là ai dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là Phương ma ma.

Thúy Thúy phác thông quỳ trên mặt đất, lạnh run nói: “Hầu gia tha mạng a! Không phải nô tỳ làm! Nô tỳ cái gì cũng không biết! Nô tỳ là oan uổng!”

Cố hầu gia nói: “Oan uổng? Vậy bổn hầu hỏi ngươi, phu nhân đến tột cùng làm sao té xỉu?”

Thúy Thúy ấp úng nói: “Là… Là…”

Cố hầu gia châm chọc nói: “Được, giữ lại cái lưỡi này cũng vô dụng, vậy không bằng rút nó!”

Thân thể của Thúy Thúy chấn động: “Nô tỳ nói! Nô tỳ cái gì cũng nói! Là Phương ma ma… Phương ma ma bảo nô tỳ làm! Nàng bảo nô tỳ mang tin tức lén nghe được cố ý nói cho phu nhân nghe!”

Cố hầu gia tâm căng thẳng: “Ngươi đều nói cái gì?”

Thúy Thúy sợ nói: “Đã… Đã nói… Tiểu thư không phải thân sinh… Là ôm sai rồi…”

“Đồ hỗn trướng!” Cố hầu gia tức giận đến ném trà trản trong tay!

Cả người Thúy Thúy phủ phục ở trong mảnh vụn trà trản, tay đều chảy máu, lại nửa phần không dám nhúc nhích: “Lão gia tha mạng… Là Phương ma ma ép nô tỳ…”

Cố hầu gia là lo lắng sẽ như vậy, nên hắn vẫn luôn không dám nói cho Diêu thị biết chân tướng, hắn tình nguyện cả đời không nhận hài tử kia về, cũng không hy vọng Diêu thị có một chút sơ xuất!

Nhưng hắn cẩn cẩn dực dực, trái lại để hai tiện tỳ thọc chân tướng ra ngoài!

Hắn lạnh lùng nói: “Phu nhân đối xử với nàng không tệ! Vì sao nàng làm như vậy?”

Thúy Thúy trừu khấp nói: “Nô tỳ không rõ ràng lắm… Thẩm nương… Không phải… Là Phương ma ma… Nàng bảo nô tỳ làm việc… Chưa bao giờ cho phép nô tỳ hỏi nguyên do… Nô tỳ cũng không biết vì sao phải nàng hãm hại phu nhân… Nếu nô tỳ không nghe lời của nàng, nàng để chất nhi nàng đánh chết nô tỳ! Hầu gia minh giám a, nô tỳ nói đều là thật!”

“A, ngươi nghe lời của nàng trái lại còn nhiều hơn nghe lời của bổn hầu cùng phu nhân, thế nào? Lời của nàng là thánh chỉ?” Cố hầu gia đến đây, lại sao nhìn không ra Thúy Thúy nói nửa thật nửa giả.

Phương ma ma sai sử nàng là thật, nhưng nàng lòng muông dạ thú càng thành, không phải nàng ham chỗ tốt Phương ma ma hứa cho nàng, sao thay Phương ma ma bán mạng?

Chỗ nàng chắc là hỏi không ra cái gì nữa, Cố hầu gia chán ghét khoát khoát tay: “Mang xuống, loạn côn đánh chết.”

“Hầu gia tha mạng a! Hầu gia tha —— ”

Thị vệ không cho nàng cơ hội cầu xin tha thứ, trực tiếp lấy khăn lau chận miệng của nàng, mạnh mẽ mang nàng xuống hành hình.

Thị vệ sơn trang chia ra bốn đường đi bắt Phương ma ma, bầu trời tối đen cuối cùng cũng tìm được tung tích của Phương ma ma, chỉ tiếc Phương ma ma đã ở tự treo trên một cây đại thụ.

“Đã chết?” Trong thư phòng, Cố hầu gia lạnh mặt.

Hoàng Trung là vũ phu, đấu đá tâm kế không phải sở trường của hắn, nhưng nếu nói nghiệm thi thể người, hắn từng ở trong đống người chết, gặp qua vô số tử trạng, nơi nào sẽ nhìn không ra Phương ma ma là sau khi tắt thở mới bị người treo ở trên cây?

Thần sắc của Cố hầu gia ngưng trọng: “Nói như vậy… Nàng là bị người diệt khẩu?”

Diệt khẩu hay không diệt khẩu Hoàng Trung không dám vọng ngôn, nhưng hắn xác định Phương ma ma là bị giết.

Bookwaves.com.vn

Cố hầu gia trầm mặc hồi lâu: “Bổn hầu đã biết, mấy ngày nay ngươi tăng mạnh đề phòng sơn trang, bên thân phu nhân ngoại trừ Phòng ma ma, những người còn lại toàn bộ đuổi đi.”

“Vâng!”

Cố hầu gia đi phòng của Diêu thị.

Phòng ma ma mang bệnh thủ ở bên trong phòng, khí sắc không được tốt.

Cố hầu gia nói với nàng: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần tới nữa.”

Phòng ma ma chưa lập tức lui ra, mà là dừng một chút, cả gan mở miệng: “Hầu gia, người nhất định phải đưa phu nhân hồi kinh sao?”

“Làm sao vậy?” Cố hầu gia hỏi.

Phòng ma ma ngữ trọng tâm trường nói: “Nô tỳ biết hầu phủ sủng ái phu nhân, nhưng toàn bộ hầu phủ ngoại trừ hầu gia, chỉ sợ không ai hoan nghênh phu nhân trở về.”

Cố hầu gia siết chặt nắm tay: “Nàng là thê tử của bổn hầu, bổn hầu sẽ hộ nàng chu toàn, không cần ngươi phải lo lắng!”

“Hầu gia…”

Hai mắt của Cố hầu gia như đuốc: “Bổn hầu sẽ không để cho nàng xảy ra bất cứ chuyện gì!”

Phòng ma ma không phản bác nữa, khom người với Cố hầu gia: “Nô tỳ xin cáo lui.”

Cố hầu gia phong tỏa tin tức viện tử của Diêu thị, không để Cố Diễm cùng Cố Cẩn Du biết chuyện.

Một lúc lâu sau, Diêu thị từ từ chuyển tỉnh.

Cố hầu gia ngồi ở bên giường, cầm tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã tỉnh? Có chỗ nào khó chịu hay không?”

Diêu thị suy yếu lắc đầu, yên lặng nhìn hắn: “Hài tử đâu? Hài tử của ta ở nơi nào?”

Việc đã đến nước này, Cố hầu gia cũng không có gì có thể giấu giếm, hắn nắm thật chặt nắm tay nàng, hít sâu một hơi nói: “Nàng mới vừa tới, ở nơi này.”

Diêu thị lần thứ hai kích động.

Cố hầu gia sợ nàng lại hôn mê bất tỉnh, vội đỡ lấy hai vai của nàng nói: “Nàng đừng kích động, nghe ta nói hết lời. Nàng ta rất tốt, ta đã tìm được nàng ta, chờ nàng dưỡng khỏi bệnh, ta dẫn nàng đi thấy nàng ta.”

Diêu thị không chút nghỉ ngợi nói: “Ta khỏi rồi!”

Cố hầu gia nói: “Ta biết, ta biết, chỉ là sắc trời ngày hôm nay quá muộn, nàng sang đó cũng là quấy rầy nàng ta nghỉ ngơi, sáng mai, ta đáp ứng nàng.”

Lúc này Diêu thị mới một lần nữa nằm trở về.

Nàng không hiểu nhìn hắn: “Vì sao ngươi không sớm nói cho ta biết?”

Cố hầu gia trầm mặc.

Mi tâm của Diêu thị ngưng lại: “Có phải nàng không muốn nhận hài tử kia về không?”

Cố hầu gia bị nàng dọa cho loạn trận cướ, cầu sinh dục to lớn để hắn ở giữa thẳng thắn cùng nói sạo quả đoán làm ra quyết định: “Không thể nào! Nàng không nên suy nghĩ nhiều! Nàng ta là thân cốt nhục của ta, ta làm sao có thể không muốn nhận nàng ta về chứ? Chỉ là… Đã sai rồi một lần, ta không muốn lại sai lần thứ hai.”

Cố hầu gia nói chuyện thuốc dẫn với Diêu thị.

“… Ta là muốn lấy được máu của nàng ta, cùng Diễm nhi dung hợp qua rồi mới nói cho nàng biết. Bất quá Diễm nhi cùng nàng ta chung đụng vô cùng tốt, ta nghĩ, nếu như không phải huyết mạch tương liên, Diễm nhi sẽ không thích nàng như vậy.”

Thần sắc của Diêu thị ngẩn ra: “Diễm nhi cũng đã gặp nàng?”

Cố hầu gia chậm rãi gật đầu: “… phải, nàng ta chính là tiểu dược đồng của Hồi Xuân đường.”

“Có bức họa của nàng không?” Diêu thị khẩn cấp muốn nhìn bộ dáng của nữ nhi.

Cố hầu gia chần chờ: “Đây…”

“Van ngươi, hầu gia.” Diêu thị lần đầu tiên cầu xin hắn.

Liền vì bức họa của một xú nha đầu, trong lòng Cố hầu gia không quá tư vị.

Nhưng Cố hầu gia vẫn kiên trì vẽ, hắn tựa hồ vĩnh viễn đều không thể cự tuyệt Diêu thị.

Chỉ bất quá, khi Diêu thị đầy cõi lòng kích động mở bức hoạ cuộn tròn, dáng tươi cười thoáng cái cứng lại rồi: “Ngươi vẽ cái gì?”

Vòng tròn vòng tròn? !

Có gương mặt không vuông không tròn như cái bánh sao?

Có đôi mắt như hạt đậu xanh nhỏ sao?

Có cái mũi đựng được cả bầu trời sao?

Còn có cái mồm cũng là lệch sao!

Cố hầu gia lúng túng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Là nàng xấu.”

Tuyệt không thừa nhận là bản thân vẽ xấu!

Tài hoa hơn người Cố hầu gia vẫn có một bí mật không muốn người biết, đó chính là thư pháp cùng vẽ tranh của hắn tệ cực kỳ, ngoại nhân chỉ nói Cố hầu gia vẽ đẹp không cầu được, lại không biết là hắn căn bản không dám để người thấy.

“Ngươi mới xấu!” Diêu thị ném bức tranh trở về trong ngực hắn, vén chăn lên xuống giường.

Cố hầu gia một mắt đã đoán ra nàng muốn làm cái gì, vân đạm phong khinh nói: “Nàng muốn đi tìm Diễm nhi vẽ sao? Ha hả a, hắn vẽ còn không bằng ta.”

Diêu thị rất muốn đánh chết hắn: “…”

Diêu thị cuối cùng vẫn chiếm được bức họa của nữ nhi.

Là Cố Cẩn Du vẽ.

Cố hầu gia không nói chân tướng với Cố Cẩn Du, chỉ bảo nàng vẽ ra tiểu hình dạng của dược đồng, họa công của Cố Cẩn Du rất cao, ở trong quý nữ toàn bộ kinh thành chí ít có thể xếp vào hàng thứ ba.

Cố hầu gia lấy đến trước mặt Diêu thị.

Khi Diêu thị thấy rõ tiểu cô nương trên bức họa, thần sắc bỗng dưng giật mình.

Hôm nay trời tối đen, Cố Kiều trở lại đầu thôn còn chưa xuống núi, trong thôn khói bếp lượn lờ, mùi thơm thức ăn khắp nơi, một mảnh hồi hương khói lửa.

Cố gia gần đây rất an tĩnh.

Nghe nói chức vị lý chính của Cố lão gia tử đã mất, hơn mười mẫu điền của Cố gia cũng bị lấy đi, những ruộng kia vốn là cấp trên cho quyền Cố gia trồng, nói là ruộng, nhiên địa tô hàng năm cũng không hơn trăm cân mà thôi, cùng tặng không có gì sai biệt.

Dính ánh sáng của Cố lão gia tử, cũng là dính ánh sáng của Cố Đại Thuận.

Nhưng mà lúc này, hết thảy không còn.

Cuộc sống của Cố gia trở nên trứng chọi đá.

Nghe nói học phí của Cố Đại Thuận đều sắp không trả nổi nữa rồi.

Bất quá đây cùng Cố Kiều không có bất kỳ can hệ, Cố Kiều mới lười phản ứng bọn họ.

Sau lưng của Cố Kiều có chút đau rát đau nhức, nàng không quá để ý, đi nhà bếp làm cơm tối.

Bookwaves.com.vn

Tiểu Tịnh Không ngồi chồm hổm ở hậu viện cho con gà con ăn, đút tới phân nửa, hắn cầm lấy một con gà vàng nhỏ đi tới: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, tiểu thất nó không ăn cái gì! Có phải là nó bị bệnh hay không?”

“Sớm nói ngươi không biết nuôi gà rồi, xem đi, ngươi sắp nuôi chết nó rồi.”

Là thanh âm hài hước của Tiêu lục lang.

Tiểu Tịnh Không tức giận nghiêng đầu lại, chống nạnh giậm chân: “Ta không có! Tiểu thất sẽ không chết! Ta có nuôi nó đàng hoàng!”

“Cho ta xem.” Cố Kiều vươn tay.

Tiểu Tịnh Không ủy khuất đặt tiểu thất vào trong lòng bàn tay của Cố Kiều.

Trong miệng hắn nói tự tin, viền mắt lại có chút đỏ.

Nhìn ra được tiểu tử kia thật lo lắng tiểu thất sẽ bị hắn nuôi chết.

Cố Kiều sờ sờ bụng con gà con, cười nói: “Nó ăn no, không ăn được nữa.”

“A?” Tiểu Tịnh Không trợn to mắt hắc lưu lưu nhìn con gà con, nhức đầu, vẻ mặt u oán hỏi, “Tiểu thất, có phải ngươi lại đoạt thực hay không?”

Con gà con: “Cúc!”

Tiểu Tịnh Không cầm lại con gà con, làm mặt quỷ với tỷ phu xấu, đát đát đát thả tiểu thất về lồng gà.

Tiêu lục lang buồn cười nhìn hắn một cái, ánh mắt ngược lại rơi vào trên mặt của Cố Kiều, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt hơn so với ngày thường.

“Cơm chín rồi, ăn cơm đi.” Cố Kiều nói.

Tiêu lục lang dừng một chút: “Được.”

Cơm tối, khẩu vị của Cố Kiều không được tốt.

Tiểu Tịnh Không ôm chén đũa hỏi nàng: “Kiều Kiều, ngươi ăn no chưa?”

Ánh mắt của Tiêu lục lang phức tạp nhìn nàng một cái.

Lão thái thái cũng nhìn nàng một cái.

Cố Tiểu Thuận cũng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Tỷ, sắc mặt của ngươi khó coi như vậy? Có phải ngươi bị bệnh hay không?”

Tiểu Tịnh Không buông chén đũa, đứng lên đứng ở trên cái băng: “Nói bậy! Kiều Kiều mới sẽ không sinh bệnh!”

“Ta không sinh bệnh.”

Quả thực không sinh bệnh, là bị thương nhẹ.

Đau thì đau, chỉ bất quá loại đau đớn này kiếp trước nàng sớm đã quen, nàng căn bản không để ở trong lòng. Nàng đã quên thân thể này nhỏ xíu, đâu chịu nỗi một rơi của một võ tướng chứ?

Ban đêm, tình huống của Cố Kiều càng chuyển biến xấu.

Bầu trời đêm đen như mực sấm chớp rền vang, chiếu gian nhà lúc sáng lúc tối.

Trên giường Tiểu Tịnh Không ghé vào trên gối đầu nhỏ của hắn, ngủ nước bọt giàn giụa.

Tiêu lục lang mở mắt ra, nhìn phương hướng cửa, do dự một hồi ngồi dậy, dịch lại chăn cho Tiểu Tịnh Không tránh bị hắn đá chăn, sau đó phủ thêm y sam đi phòng của Cố Kiều.

Cố Kiều từ trước khóa cửa, nhưng lúc có một lần nửa đêm Tiểu Tịnh Không gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, ôm gối đầu tìm đến nàng lại đẩy không được cửa, sợ quá khóc rất lâu.

Từ đó, Cố Kiều không khóa cửa nữa.

Tiêu lục lang đẩy cửa phòng khép hờ ra, xông vào mũi chính là một cổ huyết tinh khí nhàn nhạt.

Tiêu lục lang nhướng mày, dừng một chút, vẫn là cất bước vào phòng.

“Cố… Cố Kiều.”

Hắn gọi nàng một tiếng không phản ứng, vì vậy đi tới trước giường.

Hắn lộ tay ra, sờ sờ cái trán của Cố Kiều, một mảnh nóng hổi!

Lại một đạo thiểm điện chớp lên, chiếu gian nhà sáng như ban ngày, Tiêu lục lang nhìn thấy quần áo dính máu trên ghế.

Sắc mặt của hắn đổi đổi, cầm quần áo dính máu, sau đó liền phát hiện đó là một kiện áo lót.

Không tính là mềm mại, từng ma luyện ở trên da thịt mềm mại của nàng, huyết tinh khí che lấp tản mát ra một cổ mùi thơm thiếu nữ như có như không.

Tiêu lục lang đỏ bên tai thấy rõ vị trí vết máu, xác định Cố Kiều thương ở lưng, hắn hít sâu một hơi, dự định lật Cố Kiều lại, sau đó đi thỉnh một lang trung qua đây.

Tay hắn vừa tới gần Cố Kiều, liền bị tay nhỏ bé lạnh như băng của Cố Kiều bắt được.

Nàng túm túm nói rằng: “Hơn nửa đêm không ngủ, muốn chiếm tiện nghi của ta a.”

Tiêu lục lang xấu hổ một trận, giải thích: “Không phải, ta là…”

“Không được chiếm quá nhiều.” Cố Kiều mơ hồ không rõ nói xong, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nên… Là nói mớ sao?

Hô hấp của Tiêu lục lang hơi gấp, mồ hôi lạnh đều rỉ ra.

Nhưng mà đó cũng không phải đáng sợ nhất.

Hắn lơ đãng quay đầu, lại một đạo thiểm điện giật mình, ở cửa soi sáng ra thân ảnh âm sâm sâm của lão thái thái âm sâm sâm.

Tóc gáy của hắn đều dựng lên!

Lão thái thái mặt không thay đổi vào phòng, đặt một lọ kim sang dược trên bàn Cố Kiều.

Lưng áo của Tiêu lục lang ướt đẫm.

Hắn nói không rõ mình là sợ nhiều, hay là chột dạ nhiều hơn.

Dù sao, tay hắn còn đặt tại ngực nàng, mặc dù là bị nàng kéo qua, nhưng nhìn thế nào cũng giống như là hắn chủ động.

“Bà cô ngươi đừng hiểu lầm…”

“Không phải phu thê nhỏ sao? Có cọng lông gì để hiểu lầm?”

Lão thái thái buông kim sang dược, mũi hừ một cái đi ra.

Thật là!

Nguyệt hắc cao phong!

Còn không mau cho nàng bế tiểu trọng tôn!

(Luna: haha, hết nói luôn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui