Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 90: THẲNG THẮN

Dịch giả: Luna Wong

Tiêu lục lang nào biết đâu rằng hí nội tâm của lão thái thái. Lại càng không biết kim sang dược của nàng từ đâu tới, bất quá trước mắt không phải là lúc nghĩ đông nghĩ tây, tình huống của Cố Kiều rất nghiêm trọng, phải lập tức chữa thương.

Tuy nói hai người từng đồng sàng cộng chẩm, nhưng đó cũng là ở dưới tình hình y sam hoàn chỉnh, mà lúc này, hắn không thể không vén xiêm y của nàng lên.

Tiêu lục lang lấy lại bình tĩnh, êm ái trở thân nàng, để cho nàng nằm ngủ.

Đầu ngón tay thon dài như ngọc của hắn mang theo run nhỏ nhẹ kéo áo lót hơi nóng của nàng, chậm rãi xốc lên một chút.

Vết roi kia thật dài, như ẩn như hiện từ bên phải thắt lưng của nàng vẫn lan tràn vai trái.

Hắn không thể không vén hết toàn bộ áo của nàng lên, lộ ra toàn bộ cái lưng trơn bóng.

Hai tay của nàng khoát lên trên gối, dưới thân đè hình dạng mỹ hảo độc hữu của thiếu nữ.

Vì thấy rõ thương thế của nàng, Tiêu lục lang ở trong phòng châm một ngọn đèn, nhưng ánh mắt của Tiêu lục lang lại lơ đãng rơi vào nơi không nên nhìn.

Hô hấp của hắn đều dồn dập một chút, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn loạn nữa.

Lần thứ hai lấy lại bình tĩnh rồi, đầu ngón tay hắn dính chút thuốc mỡ thanh lãnh, từng chút bôi lên trên vết thương của nàng.

Trong lúc ngủ mơ nàng làm như cảm thấy đau đớn, nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày.

Vết roi kia thực sự dữ tợn, không giống như roi bình thường đánh ra.

Nàng không giống như là một người dễ bị người khi dễ, chí ít hôm nay nàng không phải, Tiêu lục lang không khỏi nghi hoặc thương thế kia của nàng làm sao có, nàng giao ác với ai?

Mà bản thân nàng nửa điểm không thèm để ý, như là hình dạng đã quen càng làm cho người ta không nghĩ ra được.

Từ nhỏ đến lớn tuy nói nàng từng chịu khổ, nhưng còn không đến mức thời khắc bị người đòn hiểm.

Tiêu lục lang mang theo đầy bụng nghi hoặc thoa xong thuốc, lại tìm khối vải sạch sẽ đắp lên trên vết thương của nàng, sau đó tài kéo lại y sam của nàng, đắp kín chăn bông.

Làm xong những thứ này, hắn dự định trở về phòng, nhưng ở lúc đứng lên một chốc đá phải một vật.

Chỉ nghe bịch một tiếng, như là cái rương ngã xuống đất, sau đó đồ bên trong hoa lạp lạp lăn đầy đất.

Tiêu lục lang ôm rương gỗ nhỏ đặt lên bàn, đồ trên đất cũng nhất nhất nhặt lên để lên bàn, sau đó hắn nhìn đống đồ chất đầy cả mặt bàn có chút mộng.

“Đây đều là những thứ gì?”

“Còn có, làm sao sẽ nhiều như vậy?”

Những thứ vật ly kỳ cổ quái này bày khắp toàn bộ mặt bàn, thật không biết một cái rương nát nho nhỏ làm sao chứa đủ?

Lần đầu tiên Cố Kiều rơi xuống nước, hắn từng đến gian phòng của Cố Kiều tìm đồ, hắn không gì sánh được xác định khi đó nàng còn chưa có cái rương này.

Đầu tiên là thương thế không giải thích được, lại tới cái rương cổ quái, trên người nàng đến tột cùng cất giấu bao nhiêu bí mật?

Ánh mắt của Tiêu lục lang phức tạp nhìn Cố Kiều ngủ say một mắt, đột nhiên có chút phiền táo, lại không nói ra được mình đang phiền táo cái gì.

Bất quá rốt cuộc hắn cũng không có thói quen điều tra tư ẩn của người khác, hắn không nghiên cứu dược phẩm trên bàn, nhất nhất thả lại chúng nó về tiểu dược tương.

Cất xong chính hắn đều cảm thấy thần kỳ, cái rương gì a, quá có thể đựng.

Hắn thật dự định trở về phòng.

Nhưng ước chừng là hắn đặt không chắc dược tương, tiểu dược tương lại xoạch một tiếng, trực tiếp từ trên bàn ngã xuống.

Đồ bên trong lần thứ hai hoa lạp lạp lăn ra.

Nhưng mà để kẻ khác ngạc nhiên là, lúc này đồ rơi ra ngoài tựa hồ không giống với mới vừa rồi!

“Là ta hoa mắt hay là…”

Tiêu lục lang cổ quái nhìn thuốc dưới đất, lần đầu hoài nghi hai mắt của mình.

Hắn thả lại đồ vật về, định lật cái rương lại nghiệm chứng một lần. Lại đột nhiên, trên giường Cố Kiều trở mình, đè trúng vết thương, khó chịu nói mớ một tiếng.

Động tác của Tiêu lục lang ngừng lại, đột nhiên ý thức được bản thân hơn nửa đêm lực cái rương của người ta tựa hồ không quá đúng. Hắn thở dài một tiếng, thả lại cái rương trên bàn xoay người trở về phòng.

Ngày mai, Tiêu lục lang dậy thật sớm.

Bookwaves.com.vn

Cố Kiều sốt cao lui hơn phân nửa, chỉ là quá mệt mỏi nên còn đang ngủ say.

Tiêu lục lang không đánh thức nàng, đi nhà bếp làm cơm sáng, thông báo lão thái thái một tiếng, sau đó mới đi thư viện học.

Mà sơn trang bên kia, đợi cả đêm Diêu thị không kịp chờ đợi bảo Cố hầu gia mang nàng tới thôn.

Mở cửa là Tiểu Tịnh Không.

Ở nông thôn bình thường không khóa cửa, bất quá hôm nay Cố Kiều đang ngủ, vì phòng người quấy rầy, Tiểu Tịnh Không mới chốt cửa lại.

Tiểu Tịnh Không từ trong khe cửa lộ ra một cái đầu nhỏ tròn vo, tò mò nhìn về phía Diêu thị cùng Cố hầu gia ở cửa.

Diêu thị hắn nhận ra, là nữ thí chủ đẹp luôn đến chùa miểu thượng hương.

Cố hầu gia hắn cũng nhận ra, là cái trứng thúi to hạ lệnh bắt hắn và Kiều Kiều đi!

Hai người bọn họ cư nhiên cùng một chỗ…

Tiểu Tịnh Không nghiêm túc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi: “Nữ thí chủ, ngươi cũng là bị hắn bắt sao?”

Diêu thị đầy mặt không giải thích được.

Cố hầu gia đầy mặt xấu hổ: “…”

Đêm hôm qua, Diêu thị trái lại bảo Cố hầu gia nói không ít chuyện của Cố Kiều, nhưng Cố hầu gia nào dám nói hết toàn bộ cho nàng biết chứ? Chí ít không nói mình để người bắt Cố Kiều và một tiểu oa nhi bên người nàng lại.

Sau hắn nghe ngóng, oa oa kia là hài tử Cố Kiều nhận nuôi từ trong miếu về.

Rõ ràng mình còn nuôi không nổi, còn đi kéo theo một cái đuôi, không biết nha đầu này nghĩ như thế nào!

Diêu thị nghe không hiểu lời của Tiểu Tịnh Không, nhưng nàng nhớ mang máng đây là tiểu hòa thượng trong miếu, nàng ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn thẳng Tiểu Tịnh Không: “Ta nhớ ngươi, ngươi là tiểu sư phụ trong miếu, ngươi tên là gì?”

Tiểu Tịnh Không chớp mắt to hắc lưu lưu, manh manh đát nói: “Ta là Tịnh Không! Ta bây giờ không phải là tiểu sư phụ nữa, ta xuống núi rồi!”

Diêu thị sờ sờ đầu nhỏ vừa mọc chút tóc của hắn, ôn hòa cười nói: “Ta tìm đến Kiều Kiều, Kiều Kiều có ở nhà không?”

Tiểu Tịnh Không kinh ngạc: “Ngô, ngươi cũng quen biết Kiều Kiều nha?”

Diêu thị gật đầu: “Phải, ta quen biết nàng.”

Tiểu Tịnh Không cúi đầu nhỏ, khổ sở nói: “Ngày hôm nay có thể ngươi không gặp được nàng rồi, nàng đã ngã bệnh, không thể gặp khách.”

Diêu thị lập tức lo lắng: “Sao nàng lại bệnh?”

“Bà cô nói, nàng quá mệt mỏi.” Tiểu Tịnh Không suy nghĩ một chút, tự trách nói, “Nhất định là nuôi ta quá mệt mỏi.”

Dù sao ta cũng ăn nhiều như vậy.

Cố hầu gia có chút chột dạ, nha đầu kia không phải bị một roi ngày hôm qua của hắn đả thương chứ?

Chuyện này hắn cũng không dám nói với Diêu thị…

Diêu thị cầu xin nhìn về phía Tiểu Tịnh Không, ngữ khí cấp thiết, thanh âm cũng rất nhẹ: “Có thể để cho ta vào thăm nàng không? Ta bảo chứng không phiền nàng.”

“Ta không xác định Kiều Kiều có muốn gặp ngươi không, ngươi chờ một chút, ta đi thử hỏi nàng.” Tiểu Tịnh Không đóng cửa lại, đát đát đát chạy vào phòng, đi tới trước giường của Cố Kiều, đặc biệt nhẹ giọng hỏi, “Kiều Kiều, nữ thí chủ trong miếu tới thăm ngươi, ngươi muốn gặp nàng không?”

Cố Kiều ngủ vù vù!

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tịnh Không kéo cửa ra, nói với Diêu thị: “Được rồi, Kiều Kiều không phản đối, ngươi có thể đi vào rồi!”

Diêu thị mãn hàm kích động vào phòng.

Cố hầu gia cũng muốn vào phòng.

Tiểu Tịnh Không vươn tay nhỏ một cái ngăn cản hắn: “Ngươi không thể vào.”

Cố hầu gia nhướng mày: “Vì sao?”

Tiểu Tịnh Không vung cằm nhỏ lên: “Kiều Kiều lại không đáp ứng cho ngươi vào!”

Cố hầu gia đều mê.

Bookwaves.com.vn

Đây là vấn đề nàng có đáp ứng hay không sao? Là tiểu hòa thượng lòng dạ hiểm độc như ngươi căn bản không có hỏi đi?

Cố hầu gia nghiêm túc nói: “Có bản lĩnh ngươi đi hỏi một lần! Ta cũng không tin nàng có thể phản đối!”

Người cũng không tỉnh, làm sao phản đối?

Tiểu Tịnh Không suy nghĩ một chút: “Được.”

Tiểu Tịnh Không đát đát đát chạy vào phòng: “Kiều Kiều Kiều Kiều, cái trứng thúi muốn tới thăm ngươi, ngươi muốn gặp hắn không?”

Cái gì gọi là cái trứng thúi?

Bản thân nha đầu kia chọc giận thì thôi, nuôi một tiểu hòa thượng cũng chọc giận như thế sao?

Mặt của Cố hầu gia đều đen hết!

Tiểu Tịnh Không nắm tay của Cố Kiều lên lắc lắc: “Ta biết rồi, ngươi không đồng ý!”

Hắn chỉ cao khí ngang đi tới, nghĩa chính từ nghiêm nói với Cố hầu gia: “Kiều Kiều cự tuyệt ngươi!”

Cố hầu gia: “…”

Tiểu Tịnh Không vì không để cho người nào đó tự tiện xông vào, trực tiếp dời cái băng ngồi nhỏ ngồi ở cửa, mắt lom lom nhìn Cố hầu gia.

Cố hầu gia: “Ngươi làm gì thế?”

Tiểu Tịnh Không: “Nhìn chằm chằm ngươi.”

Cố hầu gia: “Hừ, bổn hầu mới sẽ không vào!”

Tiểu Tịnh Không: “Ai biết được?”

Cố hầu gia: “Ngươi không tin liền cài then cửa vào!”

Tiểu Tịnh Không nghiêm mặt nói: “Vạn nhất ngươi leo tường thì sao? Ta phải nhìn chằm chằm ngươi, phòng ngừa ngươi làm chuyện xấu!”

Cố hầu gia: Tốt xấu ta cũng là Định An hầu kinh thành, tín dự đã kém đến chằm trình độ cần một tiểu hòa thượng nhìn chằm sao?

Một lớn một nhỏ, cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co ở cửa.

Diêu thị lúc này là không để ý tới trượng phu, lòng của nàng đã bị Cố Kiều chứa đầy.

Sau khi nàng vào phòng, không kịp chờ đợi ngồi xuống bên người Cố Kiều.

Sắc mặt của Cố Kiều so với đêm qua đã mạnh hơn nhiều, chỉ là có vài phần bệnh trạng tái nhợt.

Bệnh tại thân, đau ở tâm nương, Diêu thị nhìn mình hài tử bệnh thành như vậy, tâm đều đau.

Nhìn nhìn lại gian nhà nàng ở, vành mắt của Diêu thị đều đỏ.

Diêu thị lại cầm tay nàng, vết chai cùng vết thương trên tay nàng mài đến lòng bàn tay của Diêu thị đều đau nhức.

Diêu thị cũng không nhịn được nữa, im lặng nức nở…

Lão thái thái ở trong phòng ngủ một hồi, sau khi tỉnh lại dự định đi nhìn Cố Kiều thế nào, kết quả vừa vào nhà chính đã nhìn thấy Tiểu Tịnh Không như hòn đá nhỏ ngồi ở cửa.

“Di? Không ra ngoài sao?”

Lão thái thái buồn bực.

Đừng thấy Tiểu Tịnh Không chỉ là một hài tử ba tuổi, kỳ thực mỗi ngày hắn đều bề bộn nhiều việc.

Hắn ở chùa miếu lâu dài có thói quen sáng, tối, sau khi rời giường nhất định sẽ ở đọc kinh Phật trong lòng, đọc xong lại đi rừng nhỏ sau nhà luyện công.

Có một lần lão thái thái đi ra, thấy hắn dùng hai tay nắm hai chân của mình, cột bản thân ở trên một gốc cây to tráng kiện, suýt nữa lão thái thái cho là mình thấy được con rắn nhỏ!

Hắn luyện đều là kiến thức cơ bản, thỉnh thoảng Cố Kiều sẽ bồi hắn cùng luyện, không ai bồi hắn thì tự luyện, hoàn toàn không cần nhắc nhở.

Hắn luyện xong công sẽ đi tìm bạn nhỏ trong thôn, buổi trưa quay về dùng cơm, buổi chiều giúp Cố Kiều làm việc.

Lúc này đúng là thời gian hắn vào trong thôn tìm bạn nhỏ.

Tiểu Tịnh Không đáp: “Kiều Kiều ngã bệnh, ta phải bồi Kiều Kiều.”

Nhật trình của hắn không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, chỉ có Kiều Kiều là được.

Câu trả lời này ngược lại cũng không ngoài dự liệu, lão thái thái ồ một tiếng, ánh mắt lướt qua hắn, rơi vào trên người nam tử xa lạ ở cửa.

“Đây là ai nha?” Nàng nhàn nhạt hỏi.

Tiểu Tịnh Không nghẹn “Ba chữ” cái trứng thối trở về, bởi vì hắn đã đáp ứng Kiều Kiều, không đem chuyện bọn họ bị người bắt đi nói với người nhà, để tránh khỏi bà cô cùng tỷ phu xấu lo lắng.

“Một con người.” Tiểu Tịnh Không ghét bỏ nói.

Lão thái thái: Ta nhìn không ra đây là con người sao?

Lão thái thái ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi ra cửa.

Lúc này Cố hầu gia cũng chú ý tới lão thái thái đi tới chỗ bản thân.

Hiện trạng của Cố Kiều, Cố hầu gia nghe được thanh thanh sở sở, không chỉ có biết nàng nhận nuôi một tiểu hòa thượng, còn biết nàng lượm một tướng công què, ngoài ra còn có một bà cô tìm hai người bọn họ nương tựa.

Bà cô là bên nhà trai.

Không phải, bản thân nàng đều nghèo thành như vậy, sao còn cứ nhặt người về nhà thế?

Ngươi là có thể nhặt một thủ phụ, hay có thể nhặt một thái hậu?

Bản thân bao nhiêu cân lượng trong lòng không chút dự tính sao?

Nghĩ tới đây, Cố hầu gia liền giận không chỗ phát tiết.

Bất quá, khi lão thái thái đi đến gần, hắn thấy rõ dung mạo của đối phương, thì không phải là khí không ra được nữa, mà căn bản là không thở nổi!

“Thái thái thái thái thái…”

Thái hậu?

Bookwaves.com.vn

Hai đầu gối của Cố hầu gia mềm nhũn, ngã vào ngưỡng cửa, ngũ thể đầu địa!

Lão thái thái nhìn người xa lạ té nhào bên chân bản thân, lần đầu gặp mặt hành lễ lớn như thế, nàng sờ sờ cằm: “… Ngược lại cũng không cần.”

Tiểu Tịnh Không quay đầu nói: “Là tới tìm Kiều Kiều, nữ thí chủ đã tiến vào, ta ở chỗ này coi chừng, không cho hắn vào!”

Không để nam nhân tiến phòng của Kiều Kiều, không có mao bệnh, lão thái thái không nghi ngờ hắn, cũng lười hỏi Cố hầu gia là ai, hắt xì xong liền đi hậu viện nẻ hạt dưa.

Cố hầu gia đỡ cái đầu hầu như sắp ngã rớt luôn lên.

Từ góc độ của hắn, có thể tinh tường thấy lão thái thái ngồi ở trên cái băng trong nhà chính, nàng mặc một thân xiêm y nông dân, trên đầu buộc một cái khăn của lão thôn phụ.

Nhìn như vậy, Cố hầu gia lại cảm thấy không phải quá giống.

Trang thái hậu mười ba tuổi gả cho tiên đế, vào cung lại được phong làm Hiền Đức hậu, nàng quát tháo hậu cung hơn mười năm, buông rèm chấp chính mười bảy năm, mặc dù vẫn chưa sinh cho tiên đế một nhi nửa nữ, mà đường kim bệ hạ là nàng một tay đỡ thượng đế vị, bất luận nàng ở hậu cung hay triều đình, địa vị đều không thể lay động.

Người bình thường gặp không được vị Trang thái hậu này.

Cố hầu gia may mắn gặp qua lão nhân gia nàng hai lần, một lần là ở cung yến tiết Trung nguyên, hắn chỉ xa xa nhìn một thân ảnh, nhưng Trang thái hậu một thân phượng hoàng khí phách, đúng là làm mất màu luôn hoàng đế ở bên cạnh.

Một lần khác còn lại là hắn vào cung thăm thục phi có thai, hắn bắt gặp loan giá của Trang thái hậu.

Hắn thối lui đến bên cạnh hành lễ cho Trang thái hậu.

Hắn chỉ là cả gan nhìn thoáng qua, ánh mắt kia sắc bén suýt nữa ép tới hắn tại chỗ thở không nổi.

Trang thái hậu không phải người tốt lành gì, không thôi cũng sẽ không ở sau lưng bị người mắng là độc hậu, yêu hậu.

Lão thái thái trước mắt ngoại trừ dung mạo giống ra, nơi nào có nửa phần khí tràng của Trang thái hậu chứ?

“Bà cô, có phải người lại đang ăn trộm hay không?” Tiểu Tịnh Không đột nhiên phát hiện thanh âm nẻ hạt dưa của lão thái thái không thích hợp, vừa quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết lúc nào nàng ôm hủ dương mai khô ngào đường.

Lão thái thái quả đoán quay người, quăng một cái ót cho Tiểu Tịnh Không: “Ngươi đừng nói mò! Ta nào có?”

Lúc nói chuyện, một tay bắt một xấp dầy nhét vào hà bao.

Chờ Tiểu Tịnh Không qua đây tịch thu bình, nàng đã ẩn dấu không ít.

Cố hầu gia thu hết tất cả vào đáy mắt, càng chắc chắc người nọ là một người ăn hàng, không phải Trang thái hậu thủ đoạn độc ác! ——

Trong phòng, Cố Kiều yếu ớt chuyển tỉnh.

Nàng vốn đã sớm tỉnh lại, nhưng Diêu thị vì bảo nàng ngủ yên, lâm thời làm một mành che cửa sổ lại.

Tia sáng mờ tối thực sự để người ngủ ngon, Cố Kiều vẫn ngủ đến trưa.

Nàng mở mắt ra phát hiện bên giường ngồi một người, đáy lòng nhất thời cảnh linh!

Nàng rút một thanh chủy thủ dưới gối, vòng qua cổ của đối phương, dùng mũi đao để lên cổ của đối phương, khóa đối phương trong lòng ngực mình!

“Kiều Kiều, là ta!” Diêu thị nói.

Cố Kiều nghe được thanh âm quen thuộc hơi dừng lại một chút, cảnh giác giữa hai lông mày tản ra, rút chủy thủ thả nàng: “Cố phu nhân?”

Mới vừa rồi, thẳng làm mồ hôi lạnh của Diêu thị đều kinh ra.

Nàng xoay người, lấy lại bình tĩnh, lộ ra tay sờ cái trán của Cố Kiều: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Cố Kiều theo bản năng nghiêng đầu né qua tay nàng.

Thần sắc của Diêu thị ngừng lại, ngượng ngùng nói: “Có phải làm sợ ngươi hay không?”

Trong phòng tia sáng có chút tối, Cố Kiều không nhìn ra ánh mắt nàng sưng đỏ, lại nhìn thấy tơ máu trên cổ nàng.

Là lúc này kẹp nàng lại làm trúng.

Nàng đang sốt cao, lực đạo không tinh chuẩn bằng trong ngày thường, đúng là ngộ thương nàng rồi.

Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải chú ý thương thế của mình, mà là đang quan tâm Cố Kiều.

Ánh mắt của Cố Kiều phức tạp nhìn nàng.

Diêu thị chú ý tới nhãn thần của Cố Kiều, dùng khăn che khuất vết thương, cười nói: “Ta không sao, Kiều Kiều, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nàng hỏi lần thứ hai.

Cố Kiều suy nghĩ một chút, vẫn là trả lời nàng: “Ta cũng không có việc gì, Cố phu nhân tới nơi này làm gì?”

“Ta tới thăm ngươi một chút.” Diêu thị nói chuyện, đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra, tia sáng mãnh liệt trong nháy mắt xuyên thấu qua song chỉ chiếu vào.

Con ngươi của Cố Kiều hơi nhắm, giây lát mới thích ứng tia sáng, nàng nói: “Cố phu nhân vừa trúng độc, nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Ánh mắt ôn nhu của Diêu thị rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ta biết, ta hôm nay tới, thật ra là có chuyện muốn nói với ngươi.”

Cố Kiều nhìn Diêu thị, đột nhiên phát hiện đáy mắt có lệ quang trong suốt.

Diêu thị từng bước đi tới trước người của nàng, cầm tay nàng, tiểu tâm dực dực xoa gương mặt gầy của nàng.

Thân thể của nàng rất nhu nhược, lúc này đây lại dẫn theo lực lượng lớn lao: “Kiều Kiều, ta là nương ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui