Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 92: THÂN THẾ

Dịch giả: Luna Wong

Cố Cẩn Du cảm giác mình phảng phất trong một đên từ thiên đường rơi vào địa ngục, khiếp sợ, sợ hãi, khổ sở, ủy khuất gần mất đi cha nương đan ở đáy lòng của nàng, giống như trải một cái lươi to, khốn trụ cả người tương.”Nương muốn tìm một thời gian, an bài ngươi cùng Cố gia gặp một mặt…”

Phía sau Diêu thị lại nói rất nhiều, nhưng mà một chữ Cố Cẩn Du cũng không nghe lọt.

Diêu thị ôn nhu kéo qua tay nàng, để cho nàng nghỉ ngơi.

Ban đêm, Cố Cẩn Du nằm ở trên giường mềm mại xa hoa, lần đầu nếm được một chút cũng không có tư vị ngủ.

Ngoài phòng gió to thổi lên, thổi cành lá tuôn rơi rung động.

Cố Cẩn Du vén chăn lên xuống đất, kéo cửa phòng ra, một cổ cuồng phong đập vào mặt, thổi bay áo bào cùng tóc đen của nàng.

“Ai nha! Tiểu thư, sao người ra ngoài rồi? Gió ớn như vậy! Coi chừng lạnh!”

Tiểu nha hoàn trực đêm vội vàng đi lên trước, muốn đỡ Cố Cẩn Du vào phòng.

Cố Cẩn Du lạnh nhạt nói: “Ta ngủ không được, muốn đi ra ngoài đi một chút.”

“A… Nhưng đã muộn thế này…” Tiểu nha hoàn nói chuyện, thấy Cố Cẩn Du chưa có dự định trở về phòng, nuốt khuyên nhủ xuống nói, “Vậy tiểu thư chờ một chút, nô tỳ lấy phi phong cho ngời!”

“Ân.” Cố Cẩn Du gật đầu.

Tiểu nha hoàn từ tủ quần áo tìm phi phong mềm mại cho Cố Cẩn Du mặc vào.

Cố Cẩn Du cúi đầu nhìn phi phong trên người mình, bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu.”

Tiểu nha hoàn lăng lăng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Thế nào đột nhiên ngâm thơ? Người muốn làm thơ sao?”

Tiểu nha hoàn không hiểu thơ, ban đầu Ngọc Như hiểu, đáng tiếc Ngọc Như bị Cố Diễm đuổi đi.

Cố Cẩn Du cầm một góc phi phong lên, lầm bầm nói rằng: “Biết cái gì là thiên kim cừu không? Trên người ta chính là, có vài người không ăn không uống mấy đời cũng không mua được một kiện xiêm y như vậy.”

Cái này tiểu nha hoàn nghe hiểu, nàng cười hì hì nói: “Đó là tự nhiên, tiểu thư là thiên kim hầu phủ! Không phải những bình dân bên ngoài có thể so!”

“Ngươi tên là gì?” Cố Cẩn Du hỏi.

“Nô tỳ tiểu Lê.” Tiểu nha hoàn đáp.

Ngọc Như đi rồi, hạ nhân bên người Cố Cẩn Du bị Cố hầu gia sàng chọn một nhóm, gần đây điều tới đều là mấy người lạ mặt.

“Ngươi ở trong thôn phụ cận?” Cố Cẩn Du lại hỏi.

“Vâng!” Tiểu nha hoàn trợn to đôi mắt sáng trông suốt đáp.

Cố Cẩn Du trên dưới quan sát nàng: “Ngươi còn nhỏ hơn ta, người nhà ngươi sao nỡ để ngươi ra ngoài làm nha hoàn?”

Tiểu nha hoàn cười hắc hắc: “Tiểu thư nói đùa, có thể đi vào sơn trang làm nha hoàn là công việc tốt thôn chúng ta bao nhiêu người cầu đều không cầu được đó! Trong nhà nô tỳ có bốn người tỷ muội, chỉ có công việc của nô tỳ là tốt nhất!”

Cố Cẩn Du ngạc nhiên: “Bốn tỷ muội… Đều phải làm việc sao? Trong nhà không có ca ca?”

Tiểu nha hoàn gật đầu nói: “Có một ca ca và một đệ đệ, ca ca sắp thú thân rồi, chúng ta đang để dành sính lễ, tương lai đệ đệ cũng phải đón dâu, phần của hắn cũng phải tích góp. Bất quá, nếu như chúng ta đều gả tốt, sính lễ nhận được hẳn đủ bọn họ đón dâu.”

Trong giọng nói của nàng không có nửa phần oán giận, phảng phất từ nhỏ nàng nên vì huynh đệ mà sống.

Cố Cẩn Du cảm thấy tam quan của mình đều bị lật đổ.

Nàng thuở nhỏ nuôi ở hầu phủ, trong nhà có ba ca ca, một đệ đệ, đệ đệ mặc dù nghịch ngợm, nhưng cũng chỉ là khi dễ nàng, sẽ không nghiền ép nàng; ba ca ca tất cả đều tuổi trẻ tài cao, dù là không định gặp bọn họ, cũng chưa từng nghĩ tới hi sinh kế muội vì bọn họ lót đường.

Cố Cẩn Du lại nghe tiểu nha hoàn nói chút chuyện trong nhà, càng phát ra phát hiện Cố hầu gia cùng Diêu thị là cha nương tốt nhất trên đời này.

Nàng luyến tiếc cha nương tốt như vậy, cũng dứt bỏ không được tất cả của hầu phủ.

Ngày mai, Cố hầu gia cùng Diêu thị đến thăm nàng, ánh mắt của nàng sưng như hai quả hạch đào.

Bookwaves.com.vn

Tiểu nha hoàn giải thích: “Tối hôm qua tiểu thư khóc một đêm…”

“Ngươi lui ra đi.” Diêu thị nói.

“Vâng.” Tiểu nha hoàn sợ hãi lui xuống, nàng thật lo lắng cho là bản thân hầu hạ tiểu thư không tốt, hại tiểu thư khó qua, nàng không muốn bị đuổi khỏi sơn trang.

Cố hầu gia cùng Diêu thị đi tới trước giường, Cố hầu gia đứng ở bên, Diêu thị ngồi xuống ở mép giường.

“Nương ——” Cố Cẩn Du nhào vào trong lòng Diêu thị, nước mắt nặng hạt nhỏ vào tròng lòng của Diêu thị, “Không nên vứt bỏ nữ nhi… Nữ nhi luyến tiếc người… Luyến tiếc cha… Nữ nhi không muốn ly khai các ngươi —— ”

Cố Cẩn Du khóc như vậy, quả thực làm cho lòng của Cố hầu gia đều rối loạn.

Hắn đau lòng nói rằng: “Sỏa hài tử, cha nương lúc nào nói qua không cần ngươi nữa? Ta và ngươi nương đã thương nghị qua, quyền quyết định chuyện này ở ngươi, nếu ngươi muốn trở về —— ”

Cố Cẩn Du khóc cắt đứt lời của hắn: “Nữ nhi không quay về, nữ nhi muốn cả đời hiếu kính nương và cha!”

Hài tử đáng thương, trở về thì là cô nhi, kỳ thực Diêu thị cũng không đành lòng, vưu kì khi biết phu phụ Cố tam lang từng thương yêu Kiều Kiều như thế, nàng càng không thể bạc đãi Cẩn Du.

Nàng vuốt ve gương mặt của Cố Cẩn Du nói: “Chỉ là, dù là không trở về Cố gia, cũng nên đi dâng nén hương cho cha nương thân sinh ngươi.”

“Ân!” Cố Cẩn Du rưng rưng đáp ứng.

Diêu thị vui mừng gật đầu, đứng dậy cùng Cố hầu gia đi thăm Cố Diễm, Cố Cẩn Du đột nhiên bắt được ống tay áo của nàng, nghẹn ngào nói: “Là ta không tốt, chiếm đoạt thân phận của tỷ tỷ nhiều năm như vậy, còn đoạt mẫu thân và cha tốt nhất trên đời này, chờ tỷ tỷ trở về, ta nhất định sẽ thương yêu tỷ tỷ, kể cả cha nương mấy năm nay cho ta… Cùng nhau thương tỷ tỷ!”

Diêu thị sờ sờ đầu của nàng.

Phu phụ hai người lại đi thăm Cố Diễm.

Cố Diễm một đêm không ngủ, hưng phấn như con ếch, oa oa oa kêu cả đêm, Ngọc Nha nhi đều sắp bị hắn phiền chết!

Vẫn là tiểu công tử an tĩnh không để ý tới người đáng yêu nhất!

Cố Diễm rất cao hứng, đến trợn mắt đều quên trừng thân cha.

Cố Diễm nói: “Nàng thích ta!”

Diêu thị cưng chìu nhìn nhi tử: “Nương biết.”

Cố Diễm lại nói: “Ta cũng thích nàng!”

Diêu thị cười gật đầu: “Ân.”

Cố Diễm ngồi thẳng thân thể nhỏ: “Ta muốn đi tìm nàng!”

Diêu thị cầm tay của nhi tử, nhẹ giọng nói: “Cho nàng một chút thời gian trước, để cho nàng tiêu hóa một chút.”

Cố Diễm kiềm chế một vạn con kiến nhỏ ở trong lòng: “Ngô, được rồi.”

Thôn.

Liên quan đến thân thế của mình, Cố Kiều không gạt trong nhà, Tiết Ngưng Hương đã ở.

Vì Cố Kiều thương bệnh trong người, lão thái thái lại thật sự là ăn không vô cơm của Tiêu lục lang làm, vì vậy gọi Tiết Ngưng Hương đến giúp làm cơm.

Sau khi nàng làm xong, lão thái thái lưu nàng cùng Cẩu Oa ở lại cùng ăn.

Lão thái thái ở trên bàn cơm hỏi tới chuyện Diêu thị cùng Cố hầu gia, Cố Kiều liền đem thân phận của hai người cùng với chuyện mình bị ôm sai hời hợt thông báo.

Một phòng người trừ Cẩu Oa ra tất cả đều nghe rõ, kỳ thực Cố Kiều mới là Cố Cẩn Du, kỳ thực Cố Cẩn Du mới là Cố Kiều, thân phận của hai người thay đổi rồi.

Nhưng giọng của Cố Kiều thực sự quá mức bình tĩnh, không biết còn tưởng rằng nàng nói chỉ là nói các loại lời như tối hôm nay ăn rau trắng.

Cằm của Tiết Ngưng Hương đều sắp rơi, hàng xóm bản thân chung sống lâu như vậy lại là thiên kim hầu phủ? Nàng ở trong nhà thiên kim hầu phủ ăn cơm? !

Tiết Ngưng Hương cảm thấy đũa của mình đều sắp cầm không vững.

Nàng nhìn hướng lão thái thái, Tiêu lục lang cùng Tiểu Tịnh Không, phát giác thần sắc của mấy người này ngoại trừ lúc nghe Cố Kiều bị ôm sai thì ngoài ý muốn một chút, sau đó toàn bộ hành trình đều rất lãnh tĩnh.

Bookwaves.com.vn

Các ngươi, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được thân phận của Kiều nương rất lợi hại sao? Cha nàng là hầu gia a!

Lão thái thái: Từng đánh toàn bộ nam nhân quyền cao chức trọng nhất Chiêu quốc, chính là hầu gia nhằm nhò gì!

Tiêu lục lang: Nhị phẩm hầu tước, không có danh hiệu, không có thực quyền.

Tiểu Tịnh Không: Cái trứng thối chỉ biết khi dễ nữ nhân và hài tử, có thể giỏi được bao nhiêu? Hừ!

Tiết Ngưng Hương trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một bàn hàng xóm khí định thần nhàn: “…”

Nàng hình như phát hiện ra chuyện gì hay ho sao?

Ăn cơm xong, Tiết Ngưng Hương để Cố Kiều trở về phòng nằm, nàng tới thu thập.

Quả thực Cố Kiều còn có chút không làm được gì, vì vậy không già mồm cãi láo với nàng, sau khi nói cám ơn thì trở về phòng.

Tiết Ngưng Hương đi rửa chén, Tiểu Tịnh Không đi chọc con gà con, Tiêu lục lang lại nấu thuốc lấy từ chỗ Hồi Xuân đường bưng qua cho Cố Kiều.

Cửa không đóng.

Hắn do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng gõ gõ.

Cố Kiều đóng tiểu dược tương, ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”

Ánh mắt của Tiêu lục lang không dấu vết đảo qua dược tương nhỏ của nàng, nghiêm mặt nói: “Thuốc được rồi, là thuốc đã hơi ấm.”

“Nga.” Cố Kiều đẩy dược tương nhỏ sang một bên, đưa tay tiếp nhận thuốc hắn đưa tới.

Nàng không thích uống thuốc đắng, nhưng nể tình là đích thân hắn nấu một hồi, nàng vẫn là kiên trì một giọt không dư thừa uống.

Nàng trả lại chén thuốc cho hắn: “Đa tạ.”

Tiêu lục lang đạm nói: “Một cái nhấc tay.”

Cố Kiều nhìn bóng lưng của hắn, mỉm cười nói: “Ta là nói, chuyện tối hôm qua ngươi thay ta bôi thuốc.”

Lưng của Tiêu lục lang cứng đờ.

Cố Kiều tỉnh lại phát hiện vết thương của mình được người xử lý qua, cả người đều tản ra một cổ vị đạo kim sang dược, càng chưa nói trên lưng còn có một khối vải che đậy vết thương.

Có thể làm tỉ mỉ như thế tuyệt không phải là lão thái thái.

Tiêu lục lang không quay đầu lại, lại có thể cảm giác được ánh mắt nàng thật sự rơi vào trên lưng hắn, hắn không khỏi nhớ lại hình dạng cái lưng trần truồng của nàng cùng với cái thứ tròn tròn bị nàng áp dưới thân.

Cái độ tuổi huyết khí phương cương thấy mấy thứ này thật là muốn chết.

Cổ họng của Tiêu lục lang cũng làm sáp một chút, bình tĩnh thần, nghiêm trang nói rằng: “Không có gì.”

Dứt lời, cầm chén thuốc rỗng, cùng tay cùng chân đi ra!

Nhìn bóng lưng hốt hoảng mà chạy của hắn, Cố Kiều ngô một tiếng, lẩm bẩm nói: “Xem ra, nhìn thấy không ít nhỉ.”

Hôm nay là Tiết Ngưng Hương giúp Cố Kiều bôi thuốc.

Kỳ thực cửa đóng lại, nhưng Tiêu lục lang nhìn cửa phòng đóng chặt kia, cảm thấy không quá tự tại, đơn giản lấy thùng đi cửa thôn múc nước.

Cố Kiều bôi thuốc tới phân nửa, có người gõ vang đại môn.

“Ta đi xem.” Tiết Ngưng Hương buông kim sang dược, đi ra Cố Kiều phòng, khép cửa phòng lại cho Cố Kiều, lại kéo đại môn nhà chính ra, nhìn về phía nam tử trung niên một thân nho nhã khí trước mặt nói, “Ngươi là ai?”

Lê viện trưởng cười cười: “Ta là viện trưởng của Thiên Hương thư viện, ta họ Lê, xin hỏi đây là nhà của Tiêu lục lang sao?”

Tiết Ngưng Hương vừa nghe là nơi Tiêu lục lang đọc sách, vội khách khí nói rằng: “Nguyên lai là viện trưởng a, ngươi tìm lục lang sao? Hắn đi lấy nước rồi! Ôi chao? Ngươi mới từ cửa thôn qua đây, không gặp phải hắn sao?”

Xe ngựa của Lê viện trưởng dừng ở cửa thôn, người lại là đi bộ tới, sắc trời có chút tối hắn không quá để ý.

Tiết Ngưng Hương lên đường: “Ngươi chờ một chút, ta đi tìm hắn!”

Lê viện trưởng đột nhiên ngăn lại Tiết Ngưng Hương: “Cái kia… Xin hỏi Kiều nương có ở đây không?”

Tiết Ngưng Hương nghiêng đầu: “Ân?”

Cố Kiều mời Lê viện trưởng vào nhà chính, rót một ly lương trà vừa nấu xong cho hắn.

Mấy ngày nay Tiểu Tịnh Không có chút thượng hoả, Cố Kiều vì vậy từ ngọn núi vừa mua hái chút ngư tinh thảo có thể hạ hỏa, nấu cho hắn uống.

Lê viện trưởng chưa từng uống qua trà khó uống như vậy, nhưng vẫn kiên trì uống cạn một chén to.

Cố Kiều thấy hắn thích như thế, lại rót cho hắn một chén lớn.

Lê viện trưởng thịnh tình không thể chối từ: “…”

Sau khi cạn liên tiếp ba chén lớn, Cố Kiều lắc lắc ấm trà nói: “Ân? Đã hết.”

Bookwaves.com

Lê viện trưởng thiếu chút nữa uống đến nôn: Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đã hết!

Cố Kiều khách khí hỏi: “Viện trưởng hôm nay đặc biệt đến đây là có chuyện gì sao?”

“Ngươi đi thăm gia mẫu nhiều lần, ta còn chưa nghiêm túc đáp tạ ngươi.” Lê viện trưởng nói chuyện, đưa bao phục trong tay cho Cố Kiều, “Cây đào hậu viện kết quả rồi, gia mẫu bảo ta cần phải đưa một ít cho ngươi.”

Cố Kiều tiếp nhận bao phục: “Đa tạ lão phu nhân.”

Lê viện trưởng ôn hòa nói: “Gia mẫu tuổi tác đã cao, có lúc ngay cả bản thân có mấy nhi tử cũng không biết, lại vẫn nhớ ngươi.”

“Mấy người?” Cố Kiều cổ quái nhìn hắn.

“A.” Lê viện trưởng nhất thời lanh mồm lanh miệng nói chuyện trong nhà ra, hắn ngượng ngùng cười, “Trên ta còn có bốn vị huynh trưởng, ta là lão lai tử của gia mẫu.”

Thảo nào Lê viện trưởng chưa tới bốn mươi, Lê lão phu nhân cũng đã là mạo điệt chi niên.

“Các huynh trưởng đều ở kinh thành, đã nhiều năm không gặp.” Càng nhiều hơn, Lê viện trưởng sẽ không nói.

Cố Kiều cũng không hỏi nữa.

Lê viện trưởng nói: “Hôm nay đến còn có một việc là về lục lang.”

Cố Kiều: “Tướng công hắn làm sao vậy?”

Lê viện trưởng: “Chuyện hắn thi lẫm sinh nói vậy ngươi đã nghe nói, nhưng còn có một việc chẳng biết ngươi có biết không —— hắn nguyên bản có cơ hội trở thành tiểu tam nguyên, là có người mua chuộc giám khảo đổi bài thi của hắn, hại hắn vòng thứ ba nộp giấy trắng.”

Mâu quang của Cố Kiều lạnh xuống.

Đây chính là thi đại học ở cổ đại, cư nhiên đều có người ăn gian.

Lê viện trưởng nói tiếp: “Chuyện thi lại sự quan trọng đại, nguyên nhân hắn không thi lại ta không rõ ràng lắm, có lẽ là chính hắn không muốn, cũng có lẽ là có quan phủ đứng ra điều đình.”

Hắn có học sinh nhậm chức ở trường thi Bình thành phủ, mới nghe được một chút tin tức, nhưng không nghe được toàn bộ.

Lê viện trưởng hỏi: “Hắn có đề cập với ngươi việc này không?”

Cố Kiều lắc đầu: “Không có.”

“Tính tình của hắn vậy ngược lại cũng không kỳ quái, cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.” Lê viện trưởng nói, “Chuyện qua ta từng hỏi hắn, hắn không chịu nói. Không thi đậu tiểu tam nguyên kỳ thực không tính là chuyện quá lớn, chỉ cần thi đậu tú tài cũng sẽ cơ hội tham gia thi hương, đây mới thực sự là bắt đầu.”

Cố Kiều: “Thế nhưng?”

Bầu không khí tô đậm đến phân thượng này, không có thiên lý.

Lê viện trường thở dài một tiếng nói: “Hắn tựa hồ không muốn ý thi hương.”

Suy nghĩ một chút, hắn cải chính nói, “Không đúng, lúc ta nhắc tới thi hương hắn còn gặp nhiều phản ứng lắm, nhắc tới thi hương qua đi phải vào kinh đi thi sắc mặt của hắn trầm xuống. Chẳng biết nói như vậy có chuẩn xác hay không, nhưng từ trước hắn không chịu học nghiêm túc, tựa hồ chính là vì tránh cho đi tới bước vào kinh đi thi này.”

Không muốn vào kinh sao?

Cố Kiều vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Lê viện trưởng là tới cửa tìm Cố Kiều tìm hiểu tình huống, kết quả cũng không có thu hoạch quá lớn, hắn bất đắc dĩ mà về.

Mầm tốt như vậy, hắn thật không không muốn đối phương khuất tài không được trọng dụng lạc ở một thôn nho nhỏ a.

Trong lòng suy nghĩ chuyện này, Lê viện trưởng thoáng cái đụng phải Cẩu Oa lăn từ trong viện ra.

Cẩu Từ là từ trên đống cỏ khô lăn xuống, cũng may là đụng phải người mới dừng lại, không thôi lăn luôn vào hố nước rồi.

Lê viện trưởng vội kéo tiểu tử kia từ trên đất lên, vỗ vỗ bụi đất trên người hắn: “Không có sao chứ? Có đụng ngươi bị thương không?”

Cẩu Oa trợn to một đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn.

Cẩu Oa gần đây đang mọc răng, chảy nước miếng đặc biệt nhiều, hắn vừa chảy nước miếng, vừa nhìn lê viện trưởng, đột nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn, giòn giả kêu một tiếng: “Cha!”

Cả người Lê viện trưởng run lên!

Từ viện tử của Cố Kiều đi ra ngoài thân thể mềm mại của Tiết Ngưng Hương cũng chấn động!

Cẩu Oa đang học nói, thấy nữ nhân thì gọi nương, nhưng còn chưa có kêu cha, dù sao hắn cũng không cha.

Đáy lòng Tiết Ngưng Hương xấu hổ nha, hận không thể tìm một cái hố chôn mình và Cẩu Oa vào trong!

Nàng bước nhanh đi tới, ôm lấy Cẩu Oa, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi a, Oa không hiểu chuyện, người chớ trách.”

Lê viện trưởng cười cười: “A, không có việc gì.”

Tiết Ngưng Hương vội vàng ôm Cẩu Oa đi, vậy mà Cẩu Oa lại nghiêng đầu qua chỗ khác, quay Lê viện trưởng hô một tiếng cha.

Tiết Ngưng Hương xấu hổ và giận dữ đến độ muốn khóc.

Oa, đừng nói cha ngươi đã chết, dù là không chết, vậy cũng không thể nào là viện trưởng đại nhân người ta a!

Người ta là người gì?

Bản lĩnh nhận cha bậy bạ từ đâu tới?

Gọi ngươi là Cẩu Oa, ngươi thật có gan chó a!

Tiết Ngưng Hương ôm nhi tử như trốn trở về nhà, đóng cửa lại, cai then cửa, nhất cổ tác khí!

Lê viện trưởng buồn cười lắc đầu.

Cha?

Đời này… Sợ là hắn đều không thể nào làm cha rồi.

Tiết Ngưng Hương ôm nhi tử trở về nhà rồi, đặt nhi tử lên giường, nghiêm túc sửa đúng hắn: “Cẩu Oa, ngươi không có cha.”

Cẩu Oa: “Cha.”

Tiết Ngưng Hương: “Không phải cha!”

“Cha.”

Tiết Ngưng Hương: “Nói không có cha! Không được kêu cha! Không có!”

Cẩu Oa bò ra bên ngoài: “Cha.”

Tiết Ngưng Hương cũng bị nhi tử làm điên rồi!

Ngươi nhận cha bậy bạ, ván quan tài của cha ngươi ta đè không được! ! !

Tiết Ngưng Hương tức giận đến ném gối đầu, lắc lắc một vật cưng cứng rớt ra, xoạch một tiếng nện ở trên cái băng.

Tiết Ngưng Hương nhặt cái vật kia lên, ngay từ đầu có chút nghĩ không ra, suy tư hồi lâu mới nhướng mày: “Di? Đây không phải là…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui