CHƯƠNG 93: TỚI CỬA
Dịch giả: Luna Wong
Tiêu lục lang đánh xong nước trở về, Cố Kiều ngồi ở nhà chính chờ hắn.
Cố Kiều nói: “Mới vừa rồi Lê viện trưởng đã tới.”
Tiêu lục lang xách nước đi hậu viện, rót vào lu nước: “Ân, ở cửa thôn đụng phải.”
Cố Kiều đi tới hậu môn nhà chính, nhàn nhạt dựa vào trên cửa nói: “Không hỏi xem hắn nói với ta cái gì?”
“Hắn nói gì đó?” Tiêu lục lang thuận miệng hỏi.
Cố Kiều vân đạm phong khinh nói: “Hắn nói ngươi ở kinh thành nuôi một tiểu lão bà.”
“Khụ!” Tiêu lục lang suýt nữa sặc chết!
“Không có sao?”
“Không có.”
“Không có gì?”
“Không có tiểu lão bà!”
Không phải không đi qua kinh thành, mà là không có tiểu lão bà.
Đuôi lông mày của Cố Kiều nhướng một cái: “Nga, người bình thường nghe được câu nói kia, phản ứng đầu tiên đều nên ‘Ta chưa từng đi qua kinh thành, làm sao nuôi tiểu lão bà ở kinh thành’ sao? Ngươi chỉ phủ nhận điểm thứ hai, nói như vậy, ngươi đi qua kinh thành?”
Tiêu lục lang trấn định nói: “Đi qua thì thế nào?”
Cố Kiều hỏi: “Ngươi làm sao lấy được lộ dẫn đi kinh thành?”
Kinh thành là đô thành của Chiêu quốc, toàn bộ người thân phận quý trọng nhất của Chiêu quốc tất cả đều ở bên trong, phòng thủ thập phần nghiêm mật, người bình thường căn bản lấy không được lộ dẫn.
Loại bình dân này như Tiêu lục lang trừ phi là thi hương trúng cử, bằng không tuyệt không khả năng tiến nhập kinh thành.
“Vậy còn ngươi?” Tiêu lục lang không lựa chọn trực tiếp trả lời vấn đề của Cố Kiều, mà là thoại phong nhất chuyển, đưa đầu mâu nhắm ngay nàng, “Cái rương kia của ngươi xảy ra chuyện gì?”
Con ngươi Cố Kiều co rụt lại.
Cừ thật.
Học được dùng bí mật của nàng để chận miệng của nàng rồi sao?
Tiêu lục lang chống quải trượng từng bước một đi hướng nàng, dừng lại ở địa phương không được nửa bước trước mặt nàng: “Ngươi nói cho ta biết cái rương kia của ngươi từ đâu tới, ta sẽ nói cho ngươi biết… Ta làm thế nào lấy được lộ dẫn kinh thành.”
Đây là lần đầu hắn gần Cố Kiều như vậy, hô hấp đều rơi vào đỉnh đầu của Cố Kiều.
Lúc này Cố Kiều mới phát hiện hắn không chỉ cao hơn một chút.
Cố Kiều có thể cảm nhận được trên người hắn dâng lên ra khí tức của thiếu niên, sạch sẽ mát lạnh, rồi lại chỉ có thể không hơn, hắn đang từ từ lớn lên, sắp trưởng thành thành một nam nhân chân chính.
Hơi thở của hắn băng lãnh mà nguy hiểm, giống như một con mãnh thú mở răng nanh!
Cố Kiều trừng mắt nhìn, bỗng nhiên vươn ngón trỏ nhỏ, chọc chọc cơ ngực của hắn.
Tiêu lục lang: “…”
“A —— ta không phải cố ý!”
Vừa đi tới cửa Tiết Ngưng Hương một tay che mặt, biểu thị bản thân cái gì cũng không phát hiện!
Lối đứng của Tiêu lục lang cùng Cố Kiều quả thực quá mức thân mật chút, vừa nhìn còn tưởng rằng Tiêu lục lang bích đông nàng ở trên vách tường, đang muốn làm xằng làm với nàng bậy.
Xúc cảm không tệ.
Cố Kiều lại chọc một cái.
Tiêu lục lang: “… ! !”
Bookwaves.com.vn
Ngực đều là đầu ngón tay nàng chọc xúc cảm mềm mại, khí tức mãnh thú của Tiêu lục lang hoàn toàn không có, lỗ tai đỏ trở về phòng.
Tiết Ngưng Hương kinh ngạc nhìn cảm khái: “A… Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu lục lang như vậy.”
“Có chuyện gì không?” Cố Kiều vân đạm phong khinh đi tới.
Ánh mắt của Tiết Ngưng Hương thoáng cái rơi vào trên mặt nàng, rõ ràng làm chuyện thân mật sự bị người ngoài bắt được, thế nào mặt đỏ chính là Tiêu lục lang mà không phải nha đầu này? Có phải có chỗ nào nghĩ sai rồi hay không?
“Ách… Cái kia.”
Bất quá Tiết Ngưng Hương rốt cuộc chưa nhớ chính sự, nàng đưa một khối thiết bài trong tay cho Cố Kiều: “Cái này, cho ngươi.”
“Cho ta?” Cố Kiều nhận lấy, phát hiện là một khối thiết bài thanh đồng, trên thiết bài không có chữ, chỉ có một kí hiệu kỳ quái.
“Ân!” Tiết Ngưng Hương gật đầu, có chút thẹn thùng nói rằng, “Đây là lúc ban đầu chỗ Tiêu lục lang hôn mê nhặt được, lúc đó ngươi chỉ lo nhặt người về, không phát hiện trong bụi cỏ rơi cái này. Ta len lén giấu lại, vốn định cầm ra chợ bán đi, nhưng bà bà ta nói đây cũng không phải vàng cũng không phải bạc, không bán được bao nhiêu tiền, ta liền để nó ở một bên. Nếu không ngày hôm nay…”
Tiết Ngưng Hương lúng túng nhảy qua chuyện Cẩu Oa nhận cha chọc nàng tức giận đến quăng gối đầu, “Đột nhiên từ trong gối đầu rơi ra lai, ta đều quên mình đã từng thấy một vật như thế.”
Một năm trước Tiêu lục lang té xỉu ở cửa thôn, là Tiết Ngưng Hương cùng Cố Kiều cùng nhau phát hiện.
Tiết Ngưng Hương đi gọi người trong thôn, Cố Kiều trực tiếp cõng người trở về, chờ Tiết Ngưng Hương dẫn người chạy tới bên này thì từ lâu không có thân ảnh của Tiêu lục lang nữa, nhưng mắt Tiết Ngưng Hương phát hiện trong bụi cỏ để lại một khối bài tử trầm điện điện.
Tiết Ngưng Hương nói: “Ta cũng không xác định có phải của Tiêu lục lang hay không, không bằng ngươi hỏi hắn thử xem?”
Cố Kiều chợt nhớ tới một việc.
Nàng xuyên qua ngày đầu tiên, Tiêu lục lang quỷ quỷ túy túy lục tung trong phòng nàng, có thể kỳ thực chính là đang tìm vật này hay không?
Ha hả a, thiếu niên, chúng ta xem ai vạch trần bí mật của ai trước?
Cố Kiều mang theo thanh đồng bài trở về phòng.
Nàng không gì sánh được xác định Tiêu lục lang động tới tiểu dược tương của nàng.
Dược tương của nàng là người ngoài không mở được, bất quá cũng có thể là tối hôm qua nàng sốt hồ đồ, quên khóa dược tương lại.
Những đại bổ hoàn cùng đồ dùng kế sinh kỳ kỳ quái quái chính là ở sau khi Tiêu lục lang chạm qua dược tương mới xuất hiện sao?
Ánh mắt hung ác của Cố Kiều nhìn chằm chằm tiểu dược tương: “Còn dám xuất hiện những thứ đồ ngổn ngang này nữa, một cây đuốc đốt ngươi!”
Một trận gió lạnh thổi qua, tiểu dược tương an tĩnh như gà.
——
Cơm sáng qua đi, Cố Cẩn Du liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, nàng đã đáp ứng Diêu thị phải đi thượng hương cho phu phụ Cố tam lang.
Bookwaves.com.vn
Trước khi đi, nàng đi gặp Diêu thị cùng Cố hầu gia: “Ta đi thôn chắc có thể gặp được tỷ tỷ đi? Ta muốn đi thăm nàng.”
Diêu thị không phản đối.
Cố hầu gia lại lo lắng tính tình của Cố Kiều quá liệt, khi dễ Cố Cẩn Du, dù sao, hai hài tử là từng có ma sát.
Cố hầu gia để Hoàng Trung cùng một ma ma có kinh nghiệm đi theo.
Cố Diễm bởi hưng phấn cả đêm, dẫn đến lúc cơm sáng mới ngủ, lúc này đang ghé vào trên giường vù vù ngủ say, hoàn toàn chẳng biết bản thân bỏ lỡ cơ hội đi nông thôn.
Cố Cẩn Du ngồi lên xe ngựa, tiểu nha hoàn cùng ma ma ngồi ở một chiếc xe ngựa khác, Hoàng Trung lại dẫn vài tên thị vệ cưỡi ngựa hộ giá ở hai bên trái phải của Cố Cẩn Du.
Nửa đường, Cố Cẩn Du đẩy mành cửa sổ xe ra, nhìn về phía Hoàng Trung giục ngựa đi theo một bên, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hoàng đại nhân, ngươi gặp qua tỷ tỷ của ta, nàng là hạng người gì?”
“A… đây…” Hoàng Trung không dễ nói a.
Tính tình bạo, bất hiếu nữ đè hầu gia ma sát trên mặt đất?
Hoàng Trung bóp quyền ho khan vài tiếng: “Tiểu nhân mặc dù gặp qua đại tiểu thư, nhưng không nói chuyện với đại tiểu thư.”
Cố Cẩn Du tiếc nuối cười: “Ta cũng vậy, chưa từng chánh nhi bát kinh nói qua vài câu, nếu như sớm biết nàng là tỷ tỷ ta, ta không không đối xử với nàng như thế. Ta thật khờ, đến tỷ tỷ mình cũng không nhận biết.”
Hoàng Trung thầm nghĩ, cũng không phải thân, ngươi đương nhiên không biết, nhìn thử tiểu công tử xem không phải một lần liền thân cận với đại tiểu thư rồi sao? Thân sinh với không thân sinh a, rốt cuộc bất đồng!
Những lời này hắn không dám nói ra.
Hiện nay chuyện về hai vị thiên kim trong phủ còn chưa có truyền ra, cũng chỉ hắn và các vị chủ tử biết được chân tướng, bất quá giấy không gói được lửa, chỉ xem hầu gia cùng phu nhân đối ngoại nói thế nào.
Hoàng Trung tới bên này nhiều lần, sớm nghe sạch tin tức trong thôn, bao quát mồ của phu phụ Cố tam lang.
Cố tam lang là đột tử, án quy củ ở nông thôn phải không được táng nhập phần mộ tổ tiên, mồ của hắn cách phong thuỷ bảo địa của Cố gia rất xa, Từ thị táng ở bên cạnh hắn, nghe nói là trước khi chết Từ thị yêu cầu.
Xe ngựa dừng ở cửa thôn, chiến trận có chút lớn, thêm Cố Cẩn Du như thiên tiên, không khỏi dẫn tới các hương thân mong chờ một trận.
Cố Cẩn Du mang phụ tá, bên người theo nha hoàn cùng ma ma thể diện.
Các hương thân chưa từng thấy qua thiên kim trong thành, tròng mắt đều chuyển bất động.
“Tiểu thư, người cẩn thận dưới chân!” Đường ở nông thôn không dễ đi, Hoàng Trung rất sợ vị thiên kim yếu ớt này tự ngã.
Cố Cẩn Du thật chặt đỡ lấy cánh tay của nha hoàn, loại đường đất khanh khanh oa oa này lộ thực sự là ủy khuất đôi chân phú quý của nàng.
Đoàn người đi xa, các hương thân nghị luận.
“Ôi chao? Bọn họ là ai nha?”
“Không biết. Nam nhân kia hình như đã tới chúng ta thôn vài lần, nghe không ít tin tức của Cố gia.”
“Ôi chao! Các ngươi xem, bọn họ đi mồ của Cố tam lang!”
“Không phải là người Từ gia chứ?”
Cố gia không có thân thích thể diện như thế, các hương thân chỉ có thể đoán trên người Từ gia.
Từ thị không phải bổn thôn, gia cảnh tốt hơn Cố gia chút, tính là nửa người thành phố, chỉ bất quá sau khi Từ thị qua đời, Từ gia liền chặt đứt lui tới với Cố gia.
Cố Cẩn Du đến mồ thì phát hiện trước mộ phận có một người đứng đó, vải thô ma y, thân hình tiêm sấu, mang đấu lạp, lưng cõng sọt nhỏ.
“Tỷ… Tỷ?”
Cố Cẩn Du thử mở miệng.
Động tác khom người nhổ cỏ của Cố Kiều ngừng lại, nhàn nhạt ngồi dậy, quay đầu nhìn Cố Cẩn Du.
Cố Cẩn Du nhất thời lộ ra một nụ cười vui sướng: “Tỷ tỷ, thật là ngươi!”
Cố Kiều cổ quái liếc nàng một mắt, không để ý tới nàng, tiếp tục khom người nhổ cỏ.
Từ ngày giỗ của phu phụ Cố tam lang phát hiện cỏ ở mộ phần đặc biệt nhiều, Cố Kiều liền định kỳ qua đây nhổ cỏ.
Bookwaves.com.vn
Cố Cẩn Du bị vắng vẻ, ngược lại cũng không rút lui có trật tự, buông tay của tiểu nha hoàn ra đi tới chỗ Cố Kiều.
Thế nhưng đôi hài thiêu tinh xảo kia của nàng căn bản không đi được đường ở mộ phần, thiếu chút nữa trượt chân.
“Tiểu thư! Cẩn thận a!” Tiểu nha hoàn cùng ma ma đồng loạt đỡ lấy nàng.
“Ta không sao.” Cố Cẩn Du ngượng ngùng nhìn Cố Kiều một mắt, ra hiệu hai người buông tay, sau đó nàng liền cẩn thận hơn chút.
Nàng dẫn theo làm váy sạch đi tới bên người Cố Kiều, vươn tay với Cố Kiều: “Tỷ tỷ, để cho ta làm đi.”
“Ta không là tỷ tỷ của ngươi.” Cố Kiều nói, “Ngươi cũng tới không được.”
Loại việc bẩn này không phải một thiên kim kiều sanh quán dưỡng có thể làm được.
Cần dùng cái xẻng Cố Kiều mới dùng cái xẻng, có chút không cần nàng liền trực tiếp dùng tay.
Cố Cẩn Du học hình dạng nhổ cỏ của nàng, cũng đưa tay nhổ, kết quả có thể nghĩ.
Tiểu nha hoàn cùng ma ma không biết chân tướng, nhưng hạ nhân hầu phủ từ trước đến nay hiểu quy củ, chuyện không nên hỏi tuyệt không hỏi tới.
Chỉ là ngoài miệng không hỏi, trong lòng cũng rất hiếu kỳ.
Thôn cô nhỏ này thật là giá cao, tiểu thư nhà mình buông tư thái gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, nàng không cảm kích thì thôi, còn cho tiểu thư các nàng xem sắc mặt.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Cố Cẩn Du phân phó.
Tiểu nha hoàn cùng ma ma thối lui ra ngoài ba trượng.
“Ngươi cũng lui ra.” Cố Cẩn Du nói với Hoàng Trung.
Đang nhổ cỏ Hoàng Trung vỗ tay một cái, cũng lui rất xa.
Mộ phần chỉ còn lại có Cố Kiều cùng Cố Cẩn Du.
Cố Kiều như trước bàng nhược vô nhân nhổ cỏ.
Cố Cẩn Du để nệm rơm cùng tiền giấy mang tới dưới đất, dùng hộp quẹt đốt tiền giấy, quỳ trên nệm rơm cho dập đầu cho phu phụ Cố tam lang cùng Từ thị mỗi người lạy ba cái.
Sau đó, Cố Cẩn Du vẫn duy trì tư thế đó, vừa đốt tiền giấy, vừa rù rì nói: “Ta nghe nói, sinh tiền bọn họ là người tốt, rất tốt với tỷ tỷ.”
Cố Kiều rốt cục có phản ứng, thản nhiên nói: “Kêu tiếng cha nương phỏng miệng ngươi sao?”
Cố Cẩn Du nghẹn.
Cố tam lang cùng Từ thị thật sự là cha nương rất tốt, nếu bọn họ biết hài tử ôm sai rồi, nhất định sẽ rất khó chịu, rất muốn nghe thân sinh nữ nhi gọi bọn hắn một tiếng cha nương.
Cố Kiều liếc nàng một mắt: “Chỉ là đến hoá vàng mã tiền giấy thì không cần, chút tiền giấy ấy, ta vẫn đốt nổi.”
Cố Cẩn Du cúi đầu, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, có phải ngươi hận ta hay không? Ta biết là ta không tốt, ta đoạt đi thân phận của ngươi, đoạt đi cha nương, đoạt đi tất cả vốn nên thuộc về của ngươi, ngươi hận ta là phải, ta không trách ngươi…”
Cố Kiều không để ý tới nàng.
Người bị cướp hết thảy đều đã qua đời rồi, còn nói đoạt nữa cũng không thích hợp, Cố Cẩn Du là vô tội, nàng cũng là bị ôm sai.
Trong lòng nàng không có oán hận, cũng không có thích.
Người này, không có quan hệ gì với nàng.
Cố Cẩn Du cũng không hiểu cách nghĩ của Cố Kiều, nàng chỉ cảm thấy Cố Kiều là đang oán giận bản thân, loại oán giận này không gì đáng trách, dù sao cũng là nàng chiếm tiện nghi.
Nàng thành khẩn nói rằng: “Tỷ tỷ ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh với ngươi, ngươi mới là đại tiểu thư của hầu phủ. Chờ ngươi trở về hầu phủ, ta sẽ trả lại viện tử cho ngươi. Chỉ là dù sao cha nương cũng nuôi ta nhiều năm như vậy, còn thỉnh tỷ tỷ cho phép ta ở bên cạnh cha nương tẫn hiếu.”
Cố Kiều có chút phiền táo: “Nói xong chưa? Nói xong đi nhanh lên.”
Cố Cẩn Du cầu khẩn nói: “Tỷ tỷ, ngươi theo ta quay về hầu phủ đi!”
“Không trở về.”
“Tỷ tỷ! Ngươi rốt cuộc làm sao mới nguyện ý theo ta trở về? Ngươi nói cho ta biết, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi!”
Cố Kiều nhìn về phía nàng đạm đạm nhất tiếu: “Bao quát ngươi tịnh thân xuất hộ, vĩnh viễn không xuất hiện ở hầu phủ nữa?”
Biểu tình của Cố Cẩn Du cứng đờ!
(Luna: Tác giả không miểu tả quá nhiều về suy nghĩ của CCD nên lúc đầu ta còn tưởng bả thực sự được phu thê hầu gia giáo dục tốt, hóa ra là bạch liên hoa chính hiệu)