CHƯƠNG 94: ĐÁNH MẶT
Dịch giả: Luna Wong
Vóc người Cố Kiều cao gầy hơn Cẩn Du, mặc dù Cố Cẩn Du mang hài thêu cao, Cố Kiều cũng vẫn như cũ có thể áp bách nhìn xuống nàng.
Cố Kiều đạm nói: “Nếu như đến điểm thành ý ấy cũng không có, cũng đừng trở lại khuyên ta trở về.”
Hai mắt của Cố Cẩn Du ửng đỏ nói: “Nếu ngươi muốn đánh đuổi ta…”
Cố Kiều lãnh đạm nói rằng: “Ta không lạ gì, ngươi thích lấy cái gì thì lấy cái đó, đừng tới phiền ta là tốt rồi.”
Đây đã là Cố Kiều nói nhiều lời nhát với người xa lạ, rõ ràng nàng chỉ có tính kiên nhẫn với người mình lưu ý mà thôi.
Kế tiếp, Cố Kiều dùng thực lực thuyết minh cái gì gọi là xem Cố Cẩn Du là không khí.
Cố Cẩn Du kiên trì đốt xong tiền giấy, mãi cho đến cuối cùng cũng không có thể ngay trước mặt Cố Kiều gọi phu phụ Cố tam lang một tiếng cha nương.
Cố Cẩn Du quỳ ngồi lâu lắm, chân đều đã tê rần, vẫn là tiểu nha hoàn cùng ma ma tiến lên đỡ nàng dậy.
Nàng hạ thấp người thi lễ một cái với Cố Kiều: “Ta đi trước, lúc rảnh rỗi lại tới thăm tỷ tỷ.”
Nàng mới vừa đi không bao lâu, Tiểu Tịnh Không liền từ một cái lối nhỏ khác chạy nhảy tới: “Kiều Kiều!”
Hắn nhìn thấy Cố Cẩn Du cách đó không xa, nghi ngờ hỏi: “Di? Bọn họ là ai?”
Cố Kiều nói: “Người xa lạ.”
“Nga.” Người xa lạ nha, vậy Tiểu Tịnh Không không cần để ý tới bọn họ.
“Sao ngươi cũng tới?” Cố Kiều hỏi.
Tiểu Tịnh Không nói: “Ta về nhà, ngươi không ở, bà cô nói ngươi đến viếng mồ mả!”
Mỗi buổi sáng Tiểu Tịnh Không đều phải luyện tập, luyện công cùng với bạn nhỏ Họa Họa trong thôn, hắn vừa chơi với bạn nhỏ Họa Họa xong, về nhà phát hiện Cố Kiều không ở, hỏi bà cô Kiều Kiều đi đâu vậy.
“Mộ phần ai nha?” Tiểu Tịnh Không trợn to con ngươi hỏi.
Cố Kiều nhìn phía hai tòa mộ phần cũ nói: “Cha nương ta, cái này là cha ta, cái này là nương ta.”
Tay nhỏ bé của Tiểu Tịnh Không để ở sau người, nghiên đầu suy nghĩ một chút: “Là cha nương của Kiều Kiều, vậy cũng là cha nương của Tịnh Không!”
Tiểu Tịnh Không nói chuyện, quỳ xuống vội tới dập đầu mấy cái thật vang cho Cố tam lang cùng Từ thị.
Hắn dập đầu đặc biệt thành kính, đầu đều dập vào trong đất, còn gọi cha nương.
Thanh âm hắn nãi thanh nãi khí, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đầy mặt túc mục, thân thể nhỏ quỳ gối thê lương bên mộ phần, không khỏi làm người có chút cay mắt.
Một hài tử được nhận nuôi có thể như vậy, mà thân sinh của bọn họ ngay cả tiếng cha nương đều không gọi ra miệng, Cố Cẩn Du cảm thấy lòng của mình có chút phát đổ, như là bị người tát một bạt tai.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Tiểu nha hoàn đã nhận ra dị dạng của Cố Cẩn Du.
Cố Cẩn Du nhắm mắt: “Không có việc gì, hồi phủ.”
“Vâng!”
Đoàn người Cố Cẩn Du lên xe ngựa trở về phủ.
Bên kia, Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không thanh lý xong cỏ dại ở mộ phần cỏ dại, cùng nhau trở về.
“Kiều Kiều bệnh của ngươi khỏi chưa?” Tiểu Tịnh Không lôi kéo tay của Cố Kiều hỏi.
“Ân, khỏi rồi.” Cố Kiều gật đầu.
Bookwaves.com.vn
Sốt cao lui rồi, đây đối với nàng mà nói chính là khỏi rồi.
Về phần vết thương vảy kết, đó cũng là cơm thường, không để trong lòng.
Tiểu Tịnh Không nghe Cố Kiều nói bệnh của nàng khỏi rồi, liền tin tưởng nàng khỏi thật, hắn nhảy nhót hoan hô một tiếng: “Ta mới vừa nói chuyện với cha nương!”
“Nga? Ngươi nói gì đó?” Lúc Cố Kiều nhổ cỏ, đích xác nghe được trong miệng tiểu tử kia nói nhỏ, chính là chẳng biết hắn nói thầm cái gì.
Tiểu Tịnh Không dương cằm, đắc ý nói: “Ta bảo cha nương phù hộ Kiều Kiều sau này không bệnh nữa! Cha nương nhất định là nghe được, cho nên mới để Kiều Kiều khỏi bệnh!”
Cố Kiều: Còn có thể như vậy?
Tiểu Tịnh Không kiên định tin tưởng vững chắc là phu phụ Cố tam lang dưới suối vàng hiển linh, mà hiển nhiên là bản thân để cho bọn họ hiển linh, nên thật ra là công lao của hắn, không phải thuốc tỷ phu xấu mang về!
—— có thể nói là một tiểu hòa thượng vô thì vô khắc cùng tỷ phu tranh thủ tình cảm!
Lại nói Cố Cẩn Du ly khai thôn rồi, liền vội vã quay về sơn trang, vừa tới trên trấn liền phát hiện có thứ đồ của mình mất rồi.”Dừng lại.”
Nàng phân phó nói.
Xa phu dừng xe ngựa ở bên cạnh, Hoàng Trung cưỡi tuấn mã hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Cố Cẩn Du tỉ mỉ tìm trong tay áo cùng hà bao của mình, cau mày nói: “Đồ của ta rớt rồi.”
“Là cái gì rớt?” Hoàng Trung hỏi.
“Một phong thư.” Cố Cẩn Du nói.
“Ta đây bảo các nàng qua đây tìm giúp.” Hoàng Trung kêu tiểu nha hoàn cùng ma ma trên chiếc xe ngựa phía sau qua đây, giúp đỡ Cố Cẩn Du tìm kiếm trong thùng xe.
Kết quả mấy người lục tung, thủy chung không tìm được vật Cố Cẩn Du đánh rơi.
“Thư rất quan trọng sao?” Hoàng Trung hỏi.
“Ân.” Cố Cẩn Du gật đầu.
Đó là thư thục phi viết cho nàng, bên trong có một đạo đề, vốn là ra cho chư vị hoàng tử, bất quá nhi tử của thục phi ngũ hoàng tử giải không được, vì vậy đưa thư cho Cố Cẩn Du.
Cố Cẩn Du băng tuyết thông minh, mạnh hơn thư đồng của ngũ hoàng tử nhiều, từ nhỏ đến lớn trên cơ bản đều là nàng len lén giải đề cho ngũ hoàng tử, giải xong nói là ngũ hoàng tử tự làm.
Hoàng đế bất minh chân tướng, thật đúng là cho rằng lão ngũ thông minh hơn mấy hoàng tử còn lại.
Hoàng đế sủng ái thục phi, có chút ít quan hệ với việc coi trọng ngũ hoàng tử, bởi vậy thục phi phá lệ coi trọng Cố Cẩn Du.
Đề lần này là bệ hạ tự mình ra, có người nói là đang làm khó tất cả hoàng tử.
Người của toàn bộ Chiêu quốc đều biết vị bệ hạ này của bọn họ cũng không yêu thích thi từ ca phú cùng bát cổ văn, hắn thích nghiên cứu số học cùng thiên văn.
Thục phi ở trong thư lần nữa dặn dò Cố Cẩn Du, để cho nàng cần phải giúp ngũ hoàng tử giải ra, đồng thời nhất định phải nhanh.
Ai có thể giải được đề này trước, người đó có thể đòi hỉ của bệ hạ.
Mỗi ngày Cố Cẩn Du mang đề kia ở trên người, chỉ cần rảnh rỗi sẽ tính một lần.
Nhưng đề bệ hạ ra khó tránh khỏi quá khó khăn, nàng vắt hết óc rất nhiều ngày mới miễn cưỡng tính ra phân nửa mà thôi.
Nhưng dù cho chỉ là phân nửa, cũng là trải qua lượng tính toán thập phần khổng lồ mới làm ra được, hôm nay làm mất thành quả lăn qua lăn lại lâu như vậy.
Trong lòng Cố Cẩn Du nghẹn đến không được.
Lại để cho nàng từ đầu toán một lần, sợ là nàng sắp điên mất.
Cố Cẩn Du đè lại ngực, nói: “Có phải là rơi trong thôn hay không? Vừa nãy ta vẫn quỳ ở nơi đó hoá vàng mã tiền giấy, nói không chừng chính là vào lúc đó rơi từ trong tay áo ra ngoài.”
Tiểu Tịnh Không lôi kéo tay của Kiều Kiều, chạy nhảy trở về nhà.
Bookwaves.com.vn
Cố Kiều đi làm cơm, hắn đi cho con gà con ăn, thuận tiện dọn phân gà, thu thập lồng gà.
Bất quá hắn còn chưa bắt đầu, liền phát hiện một việc.
“Di?” Hắn cúi đầu nhìn cái gì dính ở gót chân mình, cổ quái trừng mắt nhìn, khom người nhặt lên.
Dĩ nhiên là một phong thư xếp nhỏ.
Trên phong thư không viết tên.
Hắn mở phong thư, lấy ‘thư’ bên trong ra.
Trên ‘thư’ vẫn không có tên, cũng không có lạc khoản, trên một tờ giấy trắng to viết đầy tràn đều là con số.
“Đây hình như là một đạo đề.” Tiểu Tịnh Không lộ ra biểu tình mờ mịt.
Đây là lĩnh vực hắn chưa học qua, nên hắn chẳng biết nên làm như thế nào.
Trọng yếu hơn là, tại sao nó lại xuất hiện ở dưới chân của hắn?
Hắn không gì sánh được xác định trước khi ra cửa trước hài của mình là sạch sẽ.
“Lẽ nào… Là cha nương cho ta?”
Tiểu Tịnh Không càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là thế này, nhất định là cha nương nghe được hắn cầu xin, sau đó đáp lại hắn!
Hắn tại chỗ suy tư chỉ chốc lát, nhét thư vào trong túi, đát đát đát chạy vào nhà bếp, ngồi xổm người xuống vây bắt nhìn đế hài của Cố Kiều.
Cố Kiều bị hắn nhìn không hiểu ra sao: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Tiểu Tịnh Không dường như trống bỏi lắc đầu: “Không có gì! Không có gì!”
Cha nương không lưu thư cho Kiều Kiều, chỉ cho hắn.
Bởi vì vừa Kiều Kiều không có nói chuyện với cha nương, chỉ có hắn nói.
Ý niệm trong đầu hiện lên, Tiểu Tịnh Không càng chắc chắc phong thư này là cha nương dưới cửu tuyền viết cho hắn!
Nhưng bởi vì hắn không nói với cha nương trình độ học vấn của mình, dẫn đến cha nương đánh giá cao phạm vi năng lực của hắn.
Vì không để cha nương thất vọng, Tiểu Tịnh Không quyết định thỉnh cầu ngoại viện.
Tiểu Tịnh Không cầm giấy bút trở lại nhà bếp: “Kiều Kiều Kiều Kiều, đạo đề này ta không biết làm!”
Lúc Tiểu Tịnh Không xuống núi dẫn theo không ít kinh Phật cùng với một ít quái đề nghe nói là sư phụ hắn ra, có chút là sư phụ hắn làm một nửa, có một số đề sư phụ hắn tuyệt nhiên không có làm.
Cố Kiều thấy đề này thì cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi lại là đề của sư phụ hắn lưu lại.
Trong nồi đang chiên thịt, dầu nóng vừa phải, không thể chiên quá non, cũng không thể chiên quá mức.
Cố Kiều bớt thời giờ giải đề cho hắn, sau đó lấy thịt được chiên vàng óng ánh ra khỏi nồi, toàn bộ quá trình chưa đầy một phút đồng hồ.
Tiểu Tịnh Không cầm đề đã giải xong đến trước mộ phần của phu phụ Cố tam lang.
Tiểu Tịnh Không là hài tử thành thực, cũng không có giấu giếm chuyện bản thân hỏi Cố Kiều.
Đồng thời, hắn cũng hướng phu phụ Cố tam lang trả bài một quyển kinh Phật bản thân học qua, hy vọng lần sau lúc bọn họ khảo hắn có thể ra đề mục từ trong chút kinh Phật lý này.
“Vậy cha nương các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước đây! Hôm nào trở lại thăm các ngươi!”
Tiểu Tịnh Không đặt đề mục đã giải xong ở trước mộ phần, vi phòng ngừa bị gió thổi đi, hắn còn đặc biệt tìm một hòn đá nhỏ đè lại!
Đoàn người Cố Cẩn Du lại tới cửa thôn.
“Tiểu thư, ngươi ở trên xe ngựa chờ, chúng ta đi tìm.” Ma ma nói với Cố Cẩn Du.
Cố Cẩn Du là thân thiên kim, tốt nhất không nên nhiều lần xuất hiện ở loại địa phương đê tiện này.
Cố Cẩn Du ngưng mắt suy nghĩ một chút, không có cự tuyệt.
Ma ma cùng tiểu nha hoàn cùng với Hoàng Trung mấy người tìm dọc theo đường.
“Mấy người các ngươi tìm bên này, ta và Liễu nhi đi mộ phần nhìn.” Ma ma nói xong, mang theo tiểu nha hoàn đi trước mộ phần của phu phụ Cố tam lang.
Tiểu nha hoàn đột nhiên chỉ vào một tảng đá trên đất: “Ma ma! Ngươi xem! Tảng đá ép vật gì vậy!”
Con ngươi của ma ma sáng ngời, bước lên phía trước lấy hòn đá nhỏ ra, lại phát hiện phía dưới đè chỉ là một đống thiêu đốt tro tàn cùng một tờ tiền giấy chưa đốt xong mà thôi.
—— không sai, trên đường trở về, Tiểu Tịnh Không đột nhiên nhớ tới một việc, đó chính là tiền giấy cho cha nương nhất định phải đốt cha nương mới có thể thu được, vậy đề cũng giống vậy a!
Vì vậy hắn lộn trở lại, một cây đuốc đốt rụi đề vừa làm xong!
Như vậy cha nương có thể thu được rồi!
“Ta thật đúng là một tiểu quỷ cơ linh!”
Tiểu Tịnh Không: Mau khen ta mau khen ta mau khen ta!
o(* ̄︶ ̄*)o