CHƯƠNG 95: HÒA THƯỢNG
Dịch giả: Luna Wong
Tiểu nha hoàn cùng ma ma dùng khăn gói lại tro tàn sau khi đốt xong mang cho Cố Cẩn Du.
Giấy vừa đốt xong có thể thấy một chút chữ viết, nhưng chỉ là một chút mà thôi, vừa vặn đủ Cố Cẩn Du nhận rõ ra đó là đề của nàng, rồi lại ghép không ra quá trình giải đề hoàn chỉnh.
Cố Cẩn Du đương nhiên sẽ không đoán được là Tiểu Tịnh Không một cây đuốc đem đốt rụi hết, còn tưởng là bản thân không cẩn thận làm rơi đề vào trong tiền giấy, dẫn đến nó cùng tiền giấy bị đốt luôn.
Nghĩ tới đây, ngực nàng đều đau, hận không thể thổ huyết, ngất đi tại chỗ! ——
Ăn cơm xong sắc trời còn sớm, Cố Kiều dự định đi núi bản thân mua được một chút.
Gần đây nàng không có việc gì thì lên núi dạo, ngoại trừ hái thuốc hái cái nấm ra, còn nhớ kỹ địa hình của toàn bộ ngọn núi, hôm nay chỉ còn một điểm cuối cùng nàng có thể xây dựng ra bản đồ địa hình địa hình của cả tòa núi rồi.
Tiểu Tịnh Không nghe nói nàng muốn lên núi, ngoáy đầu lại hỏi nàng: “Ta có thể đi cùng Kiều Kiều không?”
Cố Kiều suy nghĩ một chút: “Ngươi muốn về thăm sư phụ và các sư huynh của ngươi sao?”
Chủ yếu là muốn cùng ngươi một chỗ, được chứ.
Tiểu Tịnh Không từ trên cái băng nhảy xuống, nói với Cố Kiều: “Ta đây đi thăm bọn họ một chút.”
Nơi lần này đi gần chùa miểu, kỳ thực cực tiện đường.
Cố Kiều tự đeo sọt nhỏ, Tiểu Tịnh Không đầy mặt ngưỡng mộ, vì vậy Cố Kiều cũng làm một cái sọt nhỏ cho hắn.
Trong sọt nhỏ chứa lễ vật hắn mang cho các tiểu bằng hữu.
Có làm thịt viên, Cố Kiều chiên.
Có Quế Hoa cao, Cố Kiều mua.
Có quả dại, Cố Kiều hái.
Tiểu Tịnh Không cõng sọt nhỏ giống Cố Kiều, thần khí cực kỳ, đặc biệt đến phòng của lão thái thái ảo diệu một phen, lại chạy đi sát vách ảo diệu một phen ở trước mặt Tiết Ngưng Hương cùng Cẩu Oa.
Sau đó hai tỷ đệ xuất phát.
Đừng thấy Tiểu Tịnh Không nhỏ tuổi, một đầu cũng nhỏ, nhưng hắn có thể chịu được cực khổ hơn tuyệt đại đa số hài tử, đi vòng qua mặt khác của núi đường xa như vậy, hắn kiên trì đi.
Lúc lên núi hắn đăng đăng đăng chạy về phía trước, Cố Kiều không nhanh không chậm theo sau lưng hắn, chờ đến giữa sườn núi, thể lực của hắn rốt cục hao hết, ngồi phịch ở trên bậc thang, thành một con mặn cá nhỏ.
Cố Kiều ôm cá mặn nhỏ Tịnh Không lên núi.
Cửa miếu, Tiểu Tịnh Không khôi phục thể lực phất tay với Cố Kiều: “Kiều Kiều ngươi đi làm việc đi, tự ta đi tìm Tịnh Phàm, Tịnh Tâm và Tịnh Thiện!”
“Ân.” Cố Kiều nhìn Tiểu Tịnh Không vào chùa miểu, cùng một một tăng nhân chào hỏi thân thiệt, còn gọi một tiếng Tịnh Trần sư huynh, lúc này nàng mới an tâm mà đi đo đạc núi của mình.
Mua ngọn núi này tốn không ít bạc, bất quá càng chạy thêm vài lần Cố Kiều càng cảm thấy đáng mua, mạn sơn biến dã này chẳng biết có bao nhiêu dược liệu hoang dại cùng dã thú, hết thảy đều là của nàng.
Đại khái là hôm nay vận khí thật không tệ, nửa đường nàng đào hai cây nhân sâm, đều lớn đến không tính được, nấu canh gà là được rồi.
Không biết sao, Cố Kiều đột nhiên nhớ lại bẩy rập bản thân bày trong rừng, bất quá lần này không có người xui xẻo như vậy.
Bookwaves.com.vn
Vậy mà ý niệm trong đầu vừa lóe lên, trong rừng liền truyền đến động tĩnh, hình như thật có vật gì ngã xuống.
Bên kia là bẩy rập nàng từng bày.
“Không trùng hợp như vậy chứ…”
Cố Kiều thiêu mi.
Có lẽ là con cọp?
Một con sói cũng được.
Lòng Cố Kiều tràn đầy mong đợi thu hoạch con mồi của mình, kết quả đi tới chỗ nhìn.
Ách… Lúc này lại là một người.
Cố Kiều có chút mộng.
Nàng làm bẩy rập chỉ dùng để bẫy mãnh thú a, thế nào trúng chiêu luôn luôn là người thế?
Bất quá lúc này tựa hồ không phải người thường, mà là một tăng nhân.
Hắn mặc tăng y màu xám trắng, thân hình cao to, trong lòng chẳng biết ôm vật gì, lộ một đoạn xương cổ tay trắng nõn như ngọc ở ngoài ống tay áo.
Có lẽ là nghe được động tĩnh mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, một gương mặt không trụy thế tục cứ như vậy xông vào đường nhìn của Cố Kiều.
Hòa thượng này có một đôi mắt hoa đào hẹp, dưới mắt phải có một viên lệ chí, nhìn không ra tuổi bao nhiêu, nói chung hết sức trẻ tuổi.
Cố Kiều âm thầm cảm khái, thế đạo này… Cho nên ngay cả hòa thượng đều đẹp như vậy sao? Không phải là yêu quái trong rừng thành tinh, chuyên đến mị hoặc những tiểu phụ nữ đàng hoàng như các nàng chứ?
Cố Kiều cảnh giác nhìn hắn.
Hắn câu dẫn ra môi mỏng đỏ bừng, mỉm cười: “Vị tiểu thí chủ này, có thể kéo bần tăng lên không?”
Thanh âm cũng đặc biệt êm tai!
Có một loại linh hoạt kỳ ảo của thần.
Cố Kiều suy nghĩ một chút, vẫn là xuất dây thừng trong sọt ra, lôi hắn lên.
Sau đó Cố Kiều mới phát hiện trong ngực hắn ôm một con thỏ rừng nhỏ trắng trắng nộn nộn, mà trong bẫy rập nơi hắn vừa ở đó, còn thi thể của một con rắn độc.
Cố Kiều nhìn rắn độc, lại nhìn con thỏ nhỏ trong ngực hắn, nói: “Ngươi là vì cứu con thỏ nhỏ này mới rớt xuống bẩy rập sao?”
“Ân.” Hắn hàm tiếu gật đầu.
Hắn cười rộ lên rất ôn nhu, lại không phải cái loại ôn nhu mẫu tính như Diêu thị, mà là ôn nhu để người hoa mắt chóng mặt, mặt đỏ tới mang tai.
Đáng tiếc Cố Kiều trời sinh không biết xấu hổ.
Bởi vì hắn đẹp, nên Cố Kiều nhìn nhiều hai mắt, nhưng nội tâm của Cố Kiều kỳ thực rất bình tĩnh.
Cố Kiều nghe được hắn nói như vậy, ngô một tiếng: “Ngươi còn cực thiện…”
Chữ lương chưa nói xong, chỉ thấy đối phương rút chủy thủ ra, một đao giết con thỏ rừng kia.
Cố Kiều: “…”
Hòa thượng giết thỏ rừng xong, hỏi Cố Kiều xon chút nước, rửa sạch thỏ , tại chỗ nhóm một đống lửa bắt đầu nướng thịt thỏ.
Cố Kiều có chút tỉnh tỉnh rồi.
Vừa sát sanh vừa ăn thịt, đây sợ không phải một giả hòa thượng chứ?
“Ngươi có muốn không?” Hắn cắt lấy một khối thịt thỏ phì nộn nhất, dùng chủy thủ xuyên đưa tới trước mặt Cố Kiều, “Người thấy có phần.”
Cố Kiều: Không phải là ta cứu ngươi, nên ngươi ở đây đáp tạ ta đàng hoàng sao?
Cố Kiều ăn bữa trưa không nhiều lắm, lúc này thật có chút đói, nàng tiếp nhận thịt thỏ cắn một cái.
Không khó ăn, cũng không dễ ăn, có chút lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
“A, quên bỏ muối.” Hòa thượng vỗ vỗ đầu, từ trong ống tay to rộng moi một ống trúc ra, mở nắp, rắc chút muối lên thịt thỏ.
“Cái này hẳn là ăn ngon hơn nhiều.” Hắn lại cắt một khối đưa cho Cố Kiều.
Cố Kiều tiếp nhận thịt thỏ, sau khi có muối vị đạo quả nhiên mỹ vị không ít, nàng hỏi: “Ngươi cứu nó chính là vì ăn nó?”
Hòa thượng đương nhiên nói: “Không thôi thì sao?”
Bookwaves.com.vn
Khóe miệng của Cố Kiều giật một cái, thầm nghĩ đây là vị hòa thượng nào trong miếu? Sao bản thân chưa từng thấy qua?
Hòa thượng chỉ chỉ bẩy rập một bên: “Ăn thịt rắn không? Muốn ăn thì lấy nó lên.”
Cố Kiều nói: “Sao bản thân ngươi không lấy?”
Hòa thượng than thở: “Ta sợ.”
Cố Kiều cổ quái nói: “Sợ ngươi còn đánh chết.”
“Không phải đánh chết.” Hòa thượng dừng một chút, sửa đúng nàng nói, “Là cắn chết.”
Cố Kiều: “…”
“Ngươi không có việc gì cắn nó làm chi?”
“Nó cắn ta trước!” Hòa thượng nghĩa chính từ nghiêm nói xong, kéo ống quần bên trái của bản thân, lộ ra chân nhỏ đã sưng như giò heo.
Cố Kiều quả thực mục trừng khẩu ngốc.
Rắn cắn ngươi, ngươi cắn lại rắn, đây rốt cuộc thao tác gì?
Phỏng chừng đến chết con rắn cũng không ngờ tới bản thân có một ngày bị người cắn chết!
Hơn nữa ngươi đều bị rắn cắn thành như vậy, lại còn có tâm tình nướng thỏ ăn? Chẳng lẽ ngươi không biết bản thân sắp phải chết sao?
Hòa thượng phảng phất là nhìn thấu cách nghĩ của Cố Kiều, thở dài một tiếng nói: “Ta biết a.”
Nói xong, bịch một tiếng té trên mặt đất, miệng ói máu đen, bất tỉnh nhân sự!
Cố Kiều: “…”
Đây rốt cuộc là hòa thượng kỳ ba gì? !
Cắn hắn bị thương là một còn rắn cạp nong kịch độc, vạn hạnh trong tiểu dược tương của Cố Kiều có huyết thanh kháng độc của rắn cạp nong.
Huyết thanh kháng độc của rắn cạp nong thuộc về thuốc bào chế, chứa dị thể lòng trắng trứng, dễ dẫn đến dị ứng.
Thời gian cấp bách, Cố Kiều cho thuốc vào ống tiêm, đau lòng tiêm cho hắn hai châm thuốc kháng mẫn.
Khi hòa thượng tỉnh lại đã không ở ban đầu nữa, hắn phát giác mình ngồi ở dưới một cây đại thụ, bầu trời đang lộp bộp có mưa.
Hắn liếc mắt Cố Kiều bên cạnh, khàn khàn tiếng nói nói: “Mùa xuân lôi nhiều, không thể trú mưa dưới tàng cây không biết sao?”
Cố Kiều mạn bất kinh tâm liếc hắn, nói: “Người bị rắn cắn còn có thể bình tĩnh nướng thỏ, ta cho là ngươi không sợ chết nữa.”
Hòa thượng nghẹn nghẹn, ho nhẹ một tiếng nói: “Đó không phải là ta cho rằng sống không được nữa, thế nào cũng phải làm một còn ma no sao? Nói… Là ngươi đã cứu ta?”
Hắn giật lại ống quần nhìn, vết thương được băng bó bôi thuốc, cảm giác đau đớn đã cơ bản tiêu thất, chứng sưng cũng mất.
“Ngươi đến độc rắn đều có thể trị, ngươi là thế ngoại cao nhân sao?” Hắn cổ quái nói.
Cố Kiều không có tiếp lời của hắn, chỉ ngồi ở một bên lẳng lặng tránh mưa.
Ước chừng là cảm thấy mình liên tiếp thiếu người ta hai cái nhân tình, hòa thượng cực ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười, nói rằng: “Nữ thí chủ quý tính?”
“Cố.” Cố Kiều nói, ánh mắt không nhìn phía hắn, vẫn nhìn mưa to rơi không ngừng.
Hòa thượng cười nói: “Bần tăng hiểu sơ tướng thuật, có thể xem một tướng tay cho Cố thí chủ.”
“Không cần.” Cố Kiều nhàn nhạt cự tuyệt.
Hòa thượng tuấn tú bình thường là không có nữ tử có thể cự tuyệt, Cố Kiều là người thứ nhất.
Hòa thượng không khỏi tò mò, nhìn nhiều nàng hai mắt, Cố Kiều đã đeo đấu lạp lên, thấy không rõ dung mạo, chỉ lưu lại một cái cằm tinh xảo.
Bookwaves.com.vn
Hòa thượng giật môi một cái, dự định thu hồi ánh mắt, lại đột nhiên thấy một khối thanh đồng bài Cố Kiều thưởng thức trong tay.
Hắn nghi hoặc nhíu mày, nói: “Cô nương nguyên lai là người của Tuyên Bình hầu phủ a.”
“Cái gì?” Cố Kiều quay mặt lại.
Ánh mắt của hòa thượng đảo qua bớt má trái của nàng, không biểu hiện ra chút dị dạng nào, nói rằng: “Lệnh bài trong tay ngươi.”
Cố Kiều nhìn lệnh bài, vừa nhìn về phía hắn: “Ngươi nhận thức?”
Hòa thượng câu môi cười, đưa dài một đôi chân thon dài, giơ cánh tay lên một cái gối ở sau ót, dựa vào đại thụ sau lưng, nhìn phía mưa to tinh mịn nói: “Đúng vậy, bần tăng nhận thức.”
“Nói một chút coi.” Cố Kiều nói.
Hòa thượng nghiền ngẫm mà liếc Cố Kiều một mắt: “Nguyên lai ngươi không biết? Vậy ngươi làm sao có được tấm lệnh bài này?”
“Nhặt.” Cố Kiều nói.
“Hô.” Biểu tình của hòa thượng càng phát ra nghiền ngẫm, cặp mắt đào hoa đẹp mắt híp lại thành hai vầng trăng khuyết, như doanh mãn xuân thủy thu ba, tràn ngập mị hoặc, “Vậy vận khí của ngươi thật là tốt, đồ quý trọng như vậy cũng có thể nhặt được.”
Lúc nói chuyện, hắn thu hồi đường nhìn rơi vào trên người Cố Kiều, tiếp tục nhìn phía mưa to chẳng biết lúc nào mới có thể ngừng: “Tuyên Bình hầu phủ, trâm anh thế gia mấy trăm năm, hoàng thân quốc thích, kinh thành nhất bá, ra hai triều nguyên lão, ra hoàng hậu, Cố thí chủ cụ thể muốn nghe cái gì?”
Cố Kiều không có hỏi hắn vì sao một hòa thượng trong núi sâu có thể hiểu được trạng huống kinh thành, chỉ nói: “Đều được.”
Hòa thượng cười cười nói: “Đó chính là đều muốn nghe, đáng tiếc chuyện của Tuyên Bình hầu phủ nói ba ngày ba đêm cũng cũng không xong, Cố thí chủ là muốn nghe người, hay là muốn nghe chuyện lý thú?”
Cố Kiều suy nghĩ một chút: “Người.”
“Chủ nhân hay là hạ nhân?”
“Tùy ngươi.”
Tiếu ý của hòa thượng càng sâu: “Rõ ràng là ngươi hỏi thăm tin tức, thế nào tùy ta nói? Cũng được, ngươi thật hỏi thăm hạ nhân ta cũng không rõ ràng lắm, nói từ Tuyên Bình hầu đi. Hầu tước vị này là từ lão hầu gia thế tập, Tuyên Bình hầu là trưởng tử trong nhà, cũng là đích tử, kế thừa gia nghiệp thuận lý thành chương, không có gì để nói.”
“Hắn có một đích thân muội muội, một đệ đệ thứ xuất, muội muội là đương kim hoàng hậu, đệ đệ là Uy Viễn đại tướng quân. A, đã quên nói, hắn còn thú Tín Dương công chúa vi thê Hắn và Tín Dương công chúa sinh một nhi tử, đó thật là một hài tử rất giỏi, đáng tiếc tráng niên mất sớm.”
“Chỉ có chút người như vậy sao?” Cố Kiều hỏi.
“Còn có mấy thứ tử, bất túc vi đạo.” Hòa thượng nói chuyện, lại một lần nữa hàm tiếu nhìn về phía Cố Kiều, mà lần này, trong nụ cười của hắn lộ ra một tia cảnh cáo, “Nha đầu, tấm lệnh bài này ngươi lượm thì lượm, chớ xuất ra rêu rao chung quanh, rất dễ đưa tới họa sát thân. Còn nữa, chớ nhấc lên quan hệ với người của Tuyên Bình hầu phủ, cũng sẽ đưa tới họa sát thân.”
Hắn trịnh trọng lên, cho nên ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Cố Kiều không có để ý cảnh cáo của hắn, nàng chưa bao giờ là một người phán đoán phong hiểm người khác cảnh cáo.
Chỉ bất quá, Tuyên Bình hầu phủ này nghe rất lợi hại hình dạng, trên người của Tiêu lục lang sao có thể có lệnh bài của Tuyên Bình hầu phủ? Hắn cùng với Tuyên Bình hầu phủ đến tột cùng là quan hệ như thế nào?
“Vậy nếu là…” Cố Kiều nói đến phân nửa, bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn, liền phát hiện hòa thượng mới vừa rồi còn đang bên cạnh mình điệp điệp bất hưu đột nhiên biến mất không thấy.
Ly kỳ hơn chính là, Cố Kiều cũng không biết hắn rời đi lúc nào.
Cố Kiều đến dị thế lâu như vậy, lúc này thực sự đụng phải cao thủ.
Cố Kiều nhìn địa phương hòa thượng mới vừa rồi ngồi qua một chút, nơi đó rõ ràng giữ lại một chữ dùng ngón tay viết ra: Tiêu.
Cố Kiều trầm tư nói: “Tuyên Bình hầu phủ… Họ Tiêu?”
Tiêu lục lang cũng họ Tiêu, thế nào trùng hợp như vậy?