Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 97: TRỘM HƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong


Lúc Cố Kiều cùng Tiểu Tịnh Không xuống núi, Tiêu lục lang đã từ thư viện trở về.


Cố Tiểu Thuận gần đây ở thư viện, nhất là hắn triệt để nháo bài với Cố gia, hai cũng là hắn si mê dụng cụ điêu khắt Tiêu lục lang cho hắn, mỗi buổi tối đều ở tẩm xá điêu khắc bên đèn.


Về phần nói an nguy của Tiêu lục lang hắn cũng không cần phải lo lắng, gần đây La nhị thúc đau chân, lái xe bò đổi thành nhi tử hắn Đại Tráng.


Đại Tráng cùng Cố Tiểu Thuận có quan hệ thân thiết, bảo chứng chiếu cố tốt cho Tiêu lục lang.


Tiêu lục lang múc từng thùng từng thùng nước về nhà, nhìn ra được có chút cật lực.


Hắn đi đứng bất tiện, Cố Kiều rất ít để hắn làm loại việc nặng này, Cố Kiều đi tới, từ trong tay hắn tiếp nhận thùng gỗ: “Ta tới.”


“Ta được.” Tiêu lục lang nói.


“Ngươi đi nhóm lửa, một hồi để ta làm cơm.” Cố Kiều không cho hắn cơ hội cự tuyệt, quả đoán lấy thùng gỗ, dùng đòn gánh gánh lên, tăng thêm một thùng gỗ, xoay người đi cửa thôn múc nước.


Tiểu Tịnh Không vỗ vỗ ngực nhỏ nói: “Ta cũng phải giúp Kiều Kiều múc nước!”


Dứt lời, hắn từ hậu viện tìm được công cụ dành riêng cho mình —— một cái đòn gánh nhỏ gánh hai cái thùng gỗ nhỏ, học hình dạng gánh trên vai của Cố Kiều, hùng dũng oai vệ đi lấy nước!


Bộ công cụ này là Cố Kiều làm cho Tiểu Tịnh Không, nguyên nhân là vì hắn muốn giúp đỡ, nhưng hắn lại gánh không nỗi thùng gỗ to, vì vậy Cố Kiều cho hắn làm một đôi thùng gỗ nhỏ có thể đậy chặt không vẩy nước ra ngoài, lại thêm một cái đòn gánh nho nhỏ.


Một chuyến hắn gánh trở về cộng lại cũng chưa tới một chén nước lớn, ngược lại Cố Kiều làm công cụ cho hắn hao phí không ít thời gian cùng tinh lực.


Đến giếng cổ, Cố Kiều đánh nước lên múc đầy thùng gỗ nhỏ chõ Tiểu Tịnh Không trước, tuy rằng cho phép hắn gánh nước, nhưng Cố Kiều minh lệnh cấm chỉ hắn múc nước ở giếng.


Tiểu Tịnh Không rất nghe lời, chưa từng tới gần giếng cổ.


Một lớn một nhỏ gánh nước về nhà, hai thùng nước của Cố Kiều đổ xuống, mực nước trong lu nhất thời tăng không ít.


Hai thùng nước nhỏ của Tiểu Tịnh Không đổ xuống… Ách, như không có đổ vào vậy.


Nhưng Tiểu Tịnh Không nhìn lu nước tràn đầy, như trước cảm giác hai thùng nước nhỏ của mình phát huy công hiệu rất lớn, hắn phi thường tự hào!


“Cười ngây ngô cái gì?”


Là Tiêu lục lang tới rồi.


Tiêu lục lang vừa vào nhà bếp, đã nhìn thấy tiểu hòa thượng nào đó dẫm trên băng ghế, vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn lu nước.


Chỉ thấy một gợn nước mà thôi, không biết còn tưởng là hắn đang tham quan hoc tập giang sơn nhỏ bản thân đích thân đánh hạ nữa!


Nghe được thanh âm của tỷ phu xấu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tịnh Không nghiêm túc, nhướng mi nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: “Ta làm việc, ta đang lao động!”


Tiêu lục lang bị hắn chọc cho có chút muốn cười: “Ngươi còn biết lao động nữa, tiểu mao hài ba tuổi, có thể làm gì?”


Tiểu Tịnh Không từ trên nhỏ băng ghế nhảy xuống tới, tức giận nói rằng: “Ta có khả năng nhiều! Làm được nhiều hơn ngươi! Ta biết múc nước! Biết cho gà ăn! Còn có thể giúp Kiều Kiều giặt y thường! Phân nửa xiêm y trong nhà đều là ta tắm! Ta ở nhà làm việc còn nhiều hơn ngươi! Ta mới không phải tiểu mao hài! Ngươi mới phải!”


Tiêu lục lang liếc mắt thùng gỗ nhỏ cùng đòn gánh nhỏ như món đồ chơi của hắn, ha hả nói: “Vậy ngươi thật đúng là biết làm việc.”


Để cho người khác làm việc.


Lăn qua lăn lại mấy thứ này, mệt người biết bao.


“Hừ!” Để chứng minh mình thật là tiểu năng thủ làm việc trong nhà, Tiểu Tịnh Không quả đoán đi tới trước chậu gỗ ngâm xiêm y, xắn ống quần, lột hài, vèo nhảy vào trong chậu, chân nhỏ quay viện phục Tiêu lục lang vừa thay đạp mạnh một trận!


Quả thực Tiêu lục lang xem ngây người.


Trong nhà, xiêm y… Đều là giặt như thế?


Chân nhỏ của Tiểu Tịnh Không đạp cực vui mừng.


Không cần trời mưa cũng có thể hưởng thụ được lạc thú bơi đứng, còn có thể thuận tiện giặt xiêm y, hắn thật đúng là một tiểu hài tử thông minh lại cần lao!


Cố Kiều đi ra, nguyên bổn định chà xiêm y chà xát, thấy Tiểu Tịnh Không đang đạp tạm thời chưa có đi qua.


Tiêu lục lang không thể tin hỏi: “Xiêm y trong nhà đều là rửa như thế?”


Bookwaves.com.vn


Cố Kiều ừ một tiếng: “Không chỉ xiêm y, dưa muối mỗi ngày ngươi ăn cũng là hắn đạp như thế.”


Tiêu lục lang nhất thời: “… ! !”


“Ha ha!” Cố Kiều thoáng cái cười nghiêng ngửa.


Nàng rất ít sẽ cười đến lợi hại như vậy, nhưng biểu tình của Tiêu lục lang phảng phất là nuốt con ruồi thực sự là chọt trúng điểm cười trong hai đời của nàng.


“Lừa ngươi thôi.” Nàng nói rằng, “Ta làm sao sẽ để hắn đạp dưa muối chứ?”


Tiêu lục lang ám thở phào một cái: Hoàn hảo hoàn hảo.


Cố Kiều nói tiếp: “Khí lực của hắn nhỏ như vậy, đều đạp không tốt.”


Tiêu lục lang lần thứ hai: “…”


Chẳng lẽ không phải chân đạp không sạch không thể ăn sao?


Nói như vậy, tương lai tiểu hòa thượng lực tốt, chẳng phải là có thể đạp dưa muối cho ta ăn thật sao?


Hình ảnh thật đẹp, Tiêu lục lang không đành lòng nhìn thẳng…


Cố Kiều cười cong thắt lưng.


“Hô! Hô!” Tiểu Tịnh Không đạp xong, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, tự trở về nhà uống nước.


Lúc này Cố Kiều mới đi lên trước, gặp xiên y bị hắn đạp đến nhiều nếp nhăn.


Lòng muốn làm việc của Tiểu Tịnh Không, Cố Kiều cũng không đả kích hắn tính tích cực, cùng lắm thì chính là mỗi lần hắn làm xong nàng đều một lần nữa thu thập một lần.


Cố Kiều trái lại không bay lên đến khóa học thể dụng, chỉ là cảm thấy hắn chơi vui vẻ là được rồi.


Lúc này Cố Kiều cũng không biết, mỗ thần tướng chinh chiến lục quốc tương lai, hết thảy dũng cảm cùng lực lượng của hắn đều xuất xứ từ cường đại lúc nhỏ Cố Kiều cho hắn.


“Ngươi không cần chiều hắn như thế.” Tiêu lục lang mặt không thay đổi nói rằng.


“Ta cũng rất chiều ngươi nha.” Cố Kiều mỉm cười cười, cầm chậu gỗ sạch sẽ, đơn độc lấy xiêm y của Tiêu lục lang ra rồi bỏ vào, sau đó dùng tay nhỏ bé không tính là non mịn nhẹ nhàng chà.


“Xiêm y của ngươi thường không giặt như thế, hôm nay là chính ngươi bỏ vào trong chậu, bị hắn bắt gặp.”


Xiêm y của ba người bọn hắn đều là vải thô ma y, tùy tiện đạp đạp cũng không quan hệ, viện phục của Tiêu lục lang lại là áo bông quyên bạch, Cố Kiều đều là chậu gỗ dùng chuyên môn tẩy trừ cho hắn, lực đạo cũng rất nhẹ.


Bởi vì nhẹ, nên chậm, giặt một kiện xiêm y của hắn bằng với giặt xiêm y của cả nhà.

Nhưng những thứ này Cố Kiều cũng chưa từng nói qua.


Tiêu lục lang còn chìm ở trong câu “Ta cũng rất chiều ngươi nha” của nàng mang đến trùng kích thật lớn, ngay sau đó liền thấy nàng cẩn thận lại nghiêm túc giặt xiêm y của mình, đôi tay nhỏ bé bị tạo sừng ngâm đến trắng bệch tựa hồ túm không phải cổ áo của hắn, mà là ngực của hắn.


Có trong nháy mắt như vậy, hắn cảm thấy quan hệ của hai người phảng phất ở một ngày nào đó phát triển theo phương hướng không thể chưởng khống.


Tiêu lục lang kinh xuất mồ hôi lạnh cả người.


Không thể.


Bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải từ biệt tách ra.


Hai người bọn họ… Tuyệt đối không thể sản sinh chút xíu thứ gì không nên có.


Lúc ăn cơm, Tiêu lục lang ngồi ở trên băng ghế, viện phục bạch sắc phơi nắng ở trong gió phấp phới, triển đến hắn có chút tâm phiền ý loạn.


Sau buổi cơm tối, Tiêu lục lang tắm cho Tiểu Tịnh Không, sau đó cầm búa lên đi hậu viện chẻ củi.


Cố Kiều đang thu thập nhà bếp.


Lão thái thái ở trong phòng bản thân ăn vụng dương mai khô.


Bầu trời tí tách có mưa.


“Kiều Kiều Kiều Kiều!” Tiểu Tịnh Không đột nhiên ôm gối đầu nhỏ từ tây phòng đát đát đát chạy vội ra, “Nóc nhà dột mưa rồi!”


Cố Kiều cùng hắn đi tây phòng.


Lúc này mưa cũng không lớn, chắc là buổi chiều nước mưa tích góp từng tí một trên mái ngói thành một đống, lúc này bị gió thổi xuy mới rơi xuống.


Chỗ mưa dột là đối diện giường của hai người, nhận cũng không tiện nhận, hơn nữa nửa đêm mưa lớn có khả năng dẫn đến mái ngói gãy, nóc nhà này vốn cũng không tốt, lại để cho mưa to chỉnh sụp thì không ổn.



Cố Kiều nói: “Đêm nay không thể ngủ nơi này, ngủ ở bên ta đi, đợi mưa tạnh ta sửa lại nóc nhà.”


Tiểu Tịnh Không ôm gối đầu nhỏ, vui vẻ đi Cố Kiều phòng.


Tiêu lục lang đương nhiên cũng chỉ có thể ngủ cùng.


Cũng may giường của Cố Kiều khá lớn, kỳ thực ba người cũng nằm được.


Chính là Tiểu Tịnh Không có chút không muốn chia giường cho tỷ phu xấu, dù sao tỷ phu xấu lớn như vậy, phải chiếm một chỗ to, không nho nhỏ giống hắn, vùi ở trong lòng Kiều Kiều là đủ rồi.


“Có thể ngủ cùng Kiều Kiều, vui vẻ!”


Lòng tràn đầy vui mừng Tiểu Tịnh Không được như nguyện nằm ở trên giường của Cố Kiều, hắn bày bản thân thành một chữ đại —— trên người đắp chính là chăn của Kiều Kiều, dưới thân chính là đệm giường của Kiều Kiều, còn có gối đầu của Kiều Kiều, áo gối của Kiều Kiều, Kiều Kiều Kiều Kiều Kiều Kiều…


Bookwaves.com.vn

Tiểu Tịnh Không hưng phấn lăn tới lăn lui ở trên giường.


Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, một cái ma chưởng vươn tới chỗ hắn, bắt lại đai lưng khố nhỏ của hắn, một tay xách hắn lên.


Tiểu Tịnh Không cả kinh tay chân vẫy một trận: “Bà cô?”


Lão thái thái: “Đêm nay ngươi ngủ với ta.”


Tiểu Tịnh Không: “Ta không muốn!”


Lão thái thái: “Ngươi muốn.”


Tiểu Tịnh Không: “Vì sao?”


Lão thái thái: “Vì tiểu trọng tôn tôn của ta.”


Lão thái thái không chút lưu tình bắt tiểu tử kia trở về phòng của bản thân.


Mộng đẹp của Tiểu Tịnh Không cứ như vậy rơi vào khoảng không, trước có tỷ phu không nói lý, sau có bà cô càng không nói lý, hài tử thực sự là quá thê thảm!


Khi Cố Kiều cùng Tiêu lục lang đều tự làm xong chuyện của mình, Tiểu Tịnh Không đã đang đấu trí so dũng khí cùng lão thái thái hao hết sạch khí lực, nghiêng đầu một cái đã khò khò.


Cố Kiều không nói gì, tắm xong trở về phòng nằm xuống.


Hôm nay mệt cả ngày rồi, nàng ngủ rất nhanh, trong chốc lát phát ra hô hấp đều đều.

Tiêu lục lang tắm rửa xong qua đây, nàng đã ghé vào gối đầu đang ngủ.


Trong phòng để lại một ngọn đèn cho hắn.


Hôm nay khí trời ấm dần, chăn dày không đắp được, nàng đắp phân nửa đá phân nửa.

Tiêu lục lang do dự một chút, đi tới giũ chăn ra cho nàng.


Sau đó hắn tắt ngọn đèn, chậm rãi nằm xuống ở bên cạnh thân nàng, khởi điểm hắn đưa lưng về phía nàng, nhưng nằm một tư thế lâu thân thể dễ tê dại.


Vì vậy hắn xoay người.


Nhưng hắn không biết là, trùng hợp Cố Kiều cũng xoay người, đầu chuyện tới trên gối đầu của hắn.


Môi của hắn không hề báo trước cọ qua gương mặt của nàng.


Đầu óc của hắn lúc này ông một cái, ngay tức khắc trở nên một mảnh trống không.


Ngoài phòng mưa lớn, gõ vào mái ngói lộp bộp lộp bộp, nhưng mà hắn lại cái gì cũng không nghe được, đầy đầu đều chỉ còn lại có tiếng tim mình đập.


Theo bản năng hắn giơ tay lên, dự định đẩy nàng ra, nhưng hắn đẩy không phải một nơi nào, xúc cảm mềm mềm một mảnh xa lạ, đầu óc của hắn oanh một tiếng nổ…


Một đêm này Cố Kiều ngủ vô cùng ngon.


Có lẽ là công hiệu của kim sang dược cùng thảo dược Tiêu lục lang bốc về phát huy, lúc nàng rời giường cảm thấy vết thương của mình hoàn toàn không đau.


Thế nhưng, nàng ở trên gối đầu thượng phát hiện vài giọt máu khô khốc.


“Di? Máu của người nào?”



Tiêu lục lang đã dậy rồi, đang ở nhà bếp nhóm lửa.


Cố Kiều rửa mặt xong cũng đi nhà bếp.


Hôm nay sắc trời sáng sớm hơn mùa đông, nhà bếp không hề một mảnh đen nhánh, Cố Kiều vì vậy có thể thấy rõ mặt của Tiêu lục lang.


Nàng xem thật lâu, chớp con ngươi hỏi: “Ngươi ngủ không ngon sao?”


Tiêu lục lang chỉa vào hai cái quầng thâm to, mặt không đổi sắc nói: “Đọc sách hơi trễ.”


“Nga.” Cố Kiều ngủ sớm, không thể nào khảo chứng hắn đọc sách tới canh giờ gì.


Nghĩ đến cái gì, Cố Kiều lại nói: “Đúng rồi, ngươi có phải hay không bị thương? Gối đầu trên có máu.”


Tiêu lục lang nghiêm mặt nói: “Không phải máu của ta.”


Cố Kiều nghi ngờ nói: “Vậy chẳng lẽ là ta? Vết thương của ta sắp đã kết vảy.”


Tiêu lục lang nhìn nàng một cái thật sâu, nghiêm trang nói bậy nói: “Ngươi thượng hoả, chảy máu mũi, ta đều nhìn thấy.”


Cố Kiều thập phần không giải thích được: “Mỗi ngày ta uống ngư tinh thảo trà, sao còn có thể thượng hoả được?”


Tiêu lục lang mặt không chút thay đổi nói: “Vậy ai biết?”


Biểu tình của Tiêu lục lang thực sự quá nghiêm chỉnh, rất khó để người sản sinh hoài nghi, Cố Kiều ồ một tiếng, đi nhà chính nắm lỗ mũi đổ một chén ngư tinh thảo trà lớn.


Uống nhiều như vậy, chắc cũng không thượng hỏa nữa chứ!


Tiêu lục lang chột dạ nhắm mắt lại, xuất mồ hôi lạnh cả người.


Lúc ăn điểm tâm, Tiêu lục lang chợt nhớ tới một việc: “Ngày hôm qua quên nói, ta ở trên trấn tìm một nhà học vỡ lòng, ngày hôm nay có thể đưa Tịnh Không đi học.”


Tiểu Tịnh Không đột nhiên bị đi học: “… ? !”


“Đột nhiên như vậy?” Cố Kiều bới cho lão thái thái và Tiểu Tịnh Không mỗi người một chén cháo khoai lang.


Tiểu Tịnh Không vừa húp cháo khoai lang, vừa cảnh giác nhìn tỷ phu xấu.


… Luôn cảm thấy là âm mưu của tỷ phu xấu!


“Ngày hôm qua ta quên nói.” Về nhà một lần đã bị chọc, là quên thật rồi.


Tiêu lục lang nói tiếp: “Hài tử của đại hộ nhân gia năm tuổi sẽ ở nhà thỉnh tây tịch, học tới sáu bảy tuổi, biết xem thiên tự văn rồi sẽ đưa vào tộc học hoặc tư thục học vỡ lòng, tuy hắn nhỏ chút, nhưng hắn thông minh như vậy, lại ở chùa miểu học kinh khóa, vấn đề không lớn.”


Lần đầu được tỷ phu xấu biểu dương thông minh, Tiểu Tịnh Không lại càng phát ra cảnh giác.


Âm mưu, âm mưu thỏa thỏa!


“Học vỡ lòng ở nơi nào?” Cố Kiều hỏi.


Tiêu lục lang nói: “Ở phụ cận Thiên Hương thư viện, là một tư thục mở hơn mười năm, bên trong có một ban học vỡ lòng, thời gian đi học không sai biệt lắm với ta, hắn có thể mỗi ngày đi học tan học với ta.”


Tới rồi tới rồi, tỷ phu xấu muốn bắt đầu chia cách hắn và Kiều Kiều!


Kiếp trước của Cố Kiều là có nhà trẻ, bởi vậy độ chấp nhận của nàng đối với hài tử ba tuổi đi học cực cao.


Lúc Cố Kiều không ở nhà, Tiểu Tịnh Không chính là cây kèn đồng tinh nhỏ, suốt ngày bá bá bá, lão thái thái thâm thụ kỳ hại, cũng vui vẻ thấy hắn đi học.


Cố Kiều quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Không: “Tịnh Không muốn đi học không?”


Không muốn!


Lời của Tiểu Tịnh Không nói đến bên môi, nếu như mình nói không muốn đến trường, đây chẳng phải là thành một tiểu hài tử ghét học sao?


Tỷ phu xấu thật sẽ đào hầm cho hắn!


May là ta thông minh!


Tiểu Tịnh Không manh manh đát nói rằng: “Nếu như ta đi học nói, một ngày Kiều Kiều đều nhìn không thấy ta rồi!”


Bookwaves.com.vn

Cố Kiều sờ sờ đầu nhỏ của hắn: “Không có việc gì, sáng sớm ta sẽ tiễn ngươi, buổi tối ở cửa thôn chờ ngươi, nếu ở không, liền đi tư thục đón ngươi.”


Nói tới phân thượng này, Tiểu Tịnh Không cự tuyệt nữa thì không phải là tiểu hài tử hiểu chuyện.


Hắn thực chẳng biết vị nuốt cháo khoai lang trong miệng xuống, nặn ra một nụ cười manh manh đát: “Được rồi, nếu Kiều Kiều muốn ta đi học, ta đây liền đi!”


Học là nhất định phải đi, nhưng vì vãn hồi tổn thất cả ngày không thấy được Cố Kiều, Tiểu Tịnh Không vì mình yêu cầu hai cái hôn ly biệt nhỏ.


Học vỡ lòng cũng không rẻ, một tháng hai lượng bạc học phí, quản một bữa cơm trưa, học giữa chừng không học nữa cũng không được trả lại học phí.


Cố Kiều cất hai lượng bạc vào yếm của Tiểu Tịnh Không, hắn kiên trì muốn tự nộp học phí, không mượn tay của tỷ phu xấu.


Một lớn một nhỏ ngồi trên xe bò đi học.



Cố Kiều lại ở nhà suy nghĩ sửa nóc nhà thế nào.


Nàng lên nóc nhà nhìn một chút, phát hiện mái ngói hư thật đúng là không ít, mưa to thêm mấy trận nữa phỏng chừng ba gian phòng cũng sẽ dột mưa.


Nàng quyết định sửa chữa toàn bộ nóc nhà một phen, thuận tiện, sẽ dọn hai gian phòng nhỏ hậu viện, như vậy Cố Tiểu Thuận quay về thôn không lo lắng không chỗ ở.


Tay nàng vốn có chút bạc, nếu muốn làm nhiều chuyện như vậy sẽ không nhiều đủ, nàng đi Chu ký tiền trang trên trấn một chuyến, lấy hai mươi lượng bạc, thuận tiện hỏi một chút xem bên trong còn lại bao nhiêu.


Kết quả chưởng quỹ tiền trang nói cho nàng biết: “Một nghìn một trăm lượng.”


Cố Kiều tại chỗ mộng quyển ba giây.


“Có phải ngươi nghĩ sai rồi hay không? Không phải một trăm mười lượng? Là một nghìn một trăm lượng?”


Chưởng quỹ nở nụ cười: “Chu ký tiền trang chúng ta giảng tín dự, cũng không thể che lương tâm hố bạc của cô nương a!”


Lúc Tiêu lục lang đưa đối bài cho nàng, nàng không nghĩ nhiều, chỉ coi là trăm tám mươi lượng, trăm triệu lần không ngờ tới sẽ nhiều như vậy.


Kỳ thực nguyên bản càng nhiều, thế nhưng mua bút lông cho Cố Kiều tiêu đủ một trăm lượng, đó thật là tác phẩm của đại sư độc nhất vô nhị toàn bộ Chiêu quốc, thương cảm Cố Kiều còn u oán thẩm mỹ trực nam của hắn hồi lâu.


Mặt khác hai mươi lượng là lộ phí Cố Kiều nhét vào trong bao phục cho Tiêu lục lang, Tiêu lục lang không tiêu hết, cũng tồn vào tiền trang.


Cố Kiều có chút hoài nghi nhân sinh: “Hắn đi thi thật sao?”


Xác định không phải đi phủ thành khai triển nghiệp vụ chép sách?


Sau đó Cố Kiều chợt nhớ tới chuyện thi viện làm rối kỉ cương Lê viện trưởng nhắc với nàng, Lê viện trưởng nói chẳng biết tại sao Tiêu lục lang không có thi lại, Cố Kiều nghĩ, nàng biết đại khái rồi.


Sau khi lấy được bạc, Cố Kiều liền quay về thôn bắt tay vào sửa chữa phòng ốc, nàng mời mấy công tượng trong thôn, nói yêu cầu của mình với bọn họ, để cho bọn họ cần phải trong thời gian ngắn nhất tu sửa hoàn tất trạch tử.


Chỉ cần cho nhiều bạc, sẽ không lo người làm việc không hài lòng, huống chi đây là nhà của Tiêu tú tài, bọn họ còn trông cậy vào tương lai Tiêu lục lang cao trúng, bọn họ mới có thể treo danh nghĩa của Tiêu lục lang vài mẫu ruộng miễn phí nữa.


Cố Kiều bên này như hỏa như đồ tu sửa gian nhà, Cố Cẩn Du bên kia lại là đột nhiên ngã bệnh.


Đêm nàng từ Thanh Tuyền thôn trở về liền cảm thấy cực kỳ không ổn, chỉ nghĩ mệt nhọc không để trong lòng, nửa đêm sốt cao.


Lão bộc phụ sơn trang nói, đây là đi viếng mồ mả thì đụng phải đồ không sạch sẽ gì.


Ngự y mở thuốc, hiệu quả trị liệu quá nhỏ.


Cố hầu gia lòng nóng như lửa đốt: “Sớm biết thế, sẽ không để Cẩn Du đi viếng mồ mả!”


“Khụ khụ…” Cố Cẩn Du dùng khăn che miệng lại ho khan hai tiếng, suy yếu hỏi, “Ta không sao, đệ đệ thế nào?”


Hai ngày này Cố Diễm cũng không quá thoải mái, chủ yếu là hắn trời sinh người yếu, hưng phấn một đêm xong tiêu hao thân xác.


Vì phòng ngừa hắn chạy loạn, Diêu thị không thể không một tấc cũng không rời canh giữ ở trước giường hắn.


“Hắn không có việc gì.” Nhắc tới cái này, Cố hầu gia vẫn rất vui mừng, thân thể nhi tử tốt nhiều hơn trước, từ trước nếu dám hành hạ như thế, sớm đã chơi mất mạng, hôm nay chỉ nằm trên giường mấy ngày liền hoạt bính loạn khiêu.


Bất quá cẩn thận để…, hắn cùng với Diêu thị đều cảm thấy vẫn là nên để nhi tử ở trong phòng tĩnh dưỡng thêm vài ngày.


“Đệ đệ không có việc gì là tốt rồi.” Cố Cẩn Du ho khan nói.


Cố hầu gia đau lòng nói: “Ai nha ngươi đều bệnh thành như vậy còn quan tâm đệ đệ ngươi.”


Cố Cẩn Du mỉm cười: “Dù sao hắn cũng là đệ đệ duy nhất của ta.”


Cố hầu gia nhớ lại bất hiếu nữ Cố Kiều, cắn răng nói: “Nếu nha đầu kia có thể có phân nửa hiểu chuyện như ngươi là được. Chuyện ngày đó ta đều nghe Hoàng Trung nói, nàng cho ngươi xem sắc mặt có phải hay không? Ta thấy ngươi không phải đụng phải đồ bẩn, thuần túy là bị nha đầu kia khí bệnh!”


Cố Cẩn Du chặn lại nói: “Cha đừng nói tỷ tỷ như vậy, mấy năm nay tỷ tỷ lớn lên ở nông thôn, gia đình kia lại không tốt với nàng, nàng chỉ là ăn quá nhiều khổ, không biết nên giao thiệp với người thế nào. Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ không làm tốt hơn tỷ tỷ.”


Cố hầu gia nói: “Ngươi nha, chính là quá thiện tâm!”


Cố Cẩn Du lắc đầu: “Ta đây sinh bệnh thật đúng là không phải vì tỷ tỷ, trách bản thân ta.”


Dừng một chút, nàng nói chuyện làm mất đề với Cố hầu gia.


“Cô cô dành cho ta kỳ vọng cao, ta lại làm mất cái đề thật vất vả mới giải được một nữa, nhất thời sốt ruột mới ngã bệnh.”


Cố hầu gia vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: “Nha đầu ngốc, đây có cái gì để sốt ruột? Dù là làm không được cô cô ngươi cũng sẽ không oán ngươi.”


“Thật vậy chăng?” Cố Cẩn Du đầy mặt không tin.


Cố hầu gia thần bí nở nụ cười: “Cô cô ngươi lại gửi thư, ngươi đoán trong thư nàng nói cái gì?”


Cố Cẩn Du nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Để cha nhanh chóng mang ta hồi kinh?”


Cố hầu gia nói: “Đây là tự nhiên, còn gì nữa không?”


Cố Cẩn Du mày liễu cau lại: “Nữ nhi đoán không ra.”


Cố hầu gia cưng chìu nhìn nàng một cái, có chút tự hào cười nói: “Cô cô ngươi chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ, vốn định ngươi hồi kinh cho ngươi một cái ngạc nhiên, sớm nói cho ngươi biết cũng không sao. Cô cô ngươi hướng bệ hạ cầu xin ân điển, lúc ngươi cập kê, bệ hạ sẽ đích thân hạ chỉ sắc phong ngươi làm huyện chủ!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận