Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 98: TỶ ĐỆ


Dịch giả: Luna Wong


Gian nhà tản ra mùi thuốc, Diêu thị canh giữ ở trước giường nhi tử, mệt mỏi dựa vào trụ giường ngủ mất.


Cố Diễm nhẹ nhàng mở mắt ra, tặc hề hề quan sát Diêu thị một hồi, vươn tay thon dài quơ quơ trước mắt Diêu thị.


Xác định Diêu thị thực sự đang ngủ, hắn xấu xa cười, chậm rãi kéo chăn bông, niếp thủ niếp cước đi xuống giường.


Lớn như vậy, hô phong xướng mưa đã quen, lần đầu cẩn thận như vậy, còn cực mới mẻ.

Cố Diễm như làm trộm ra gian nhà.


Thân thể của Diêu thị lung lay một chút, Cố Diễm sợ đến suýt nữa phát bệnh, vạn hạnh Diêu thị không tỉnh, chỉ lật người một cái xong lại tiếp tục ngủ.


Nha hoàn thủ ở bên ngoài lúc này cũng bị ám vệ dẫn dắt rời đi, hắn chỉ cần đi ra viện tử cùng bọn họ hội hợp là được rồi.


Không ngờ hắn vừa đi tới tiền viện liền bị Ngọc Nha nhi đuổi kịp.


Ngọc Nha nhi ôm một cái đệm chăn bông may xong, cổ quái nhìn hắn nói: “Tiểu công tử, ngươi muốn làm gì? Phu nhân không phải bảo ngươi nằm ở trên giường sao? Sao ngươi đến hài cũng không mang đã ra ngoài rồi?”


Cố Diễm hắng giọng một cái: “Ta nói ta đi ra dạo một chút ngươi tin không?”


Ngọc Nha nhi đen khuôn mặt nhỏ nhắn, một cánh tay kẹp lấy chăn bông, một tay kia chống nạnh nói: “Có phải người lại muốn chạy hay không?”


Cố Diễm chột dạ trừng mắt nhìn.


Ngọc Nha nhi trừng mắt hạnh: “Ngươi quả nhiên muốn chạy! Không được! Ngươi không thể ra ngoài!”


Con ngươi của Cố Diễm nguy hiểm híp một cái, trong nháy mắt trở nên sát khí bốn phía: “Tin bổn công tử giết ngươi hay không!”


Ngọc Nha nhi thấy chết không sờn nói: “Ngươi giết ta cũng không cho ngươi ra ngoài!”


Cố Diễm bất đắc dĩ đỡ trán.


Nha đầu này suy nghĩ chết, thà chết chứ không chịu khuất phục, trước đây chính là thay Cố Kiều nói thẳng như thế, hôm nay cũng là chận hắn ở hậu viện như thế!


Cố Diễm đồng dạng ninh chiết không loan, nhưng đó là trước, hôm nay hắn muốn đi gặp người trọng yếu nhất trong sinh mệnh, mặt mũi và vân vân hết thảy hắn đều không cần!


Chỉ thấy một cái chớp mắt trước còn đằng đằng sát khí, một giây Cố Diễm trình diễn biến sắc mặt của Xuyên kịch!


Hắn thay biểu tình lã chã chực khóc, ủy khuất ba ba nhìn Ngọc Nha nhi, bộ dáng kia thực sự muốn bao nhiêu thương cảm có bao bấy thương cảm.


Nếu như hắn còn nghẹn ngào âm thanh nữa, Ngọc Nha nhi hầu như cho rằng hắn là chó nhỏ bám vào người.



“Tiểu, tiểu, tiểu công tử… Ngươi làm sao vậy?” Ngọc Nha nhi không chịu nổi tiểu công tử mềm yếu có thể khi dễ như thế a!


Cố Diễm ủy khuất cắn môi đỏ mọng: “Ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí, một chút mà thôi.”


Ngọc Nha nhi tao ngộ manh sát bạo kích: “Một… Một chút? Thực… Thực sự một chút?”


Cố Diễm làm nũng gật đầu: “Ân.”


Ngọc Nha nhi che ngực: “Vậy được… Ngươi đi đi… Ta ở chỗ này coi chừng.”


Không nên không nên, đợi tiếp nữa nàng sắp đưa tay xoa đầu của tiểu công tử!


Cố Diễm thành công đã lừa gạt Ngọc Nha nhi, một chốc xuất viện tử, thần sắc của hắn lạnh lẽo, khóe môi xấu xa câu dẫn ra.


Hắn thành công đi tới vườn hoa nhỏ hội hợp với ám vệ, ám vệ đưa hắn ra khỏi phủ, ngồi trên xe ngựa chuẩn bị xong từ lâu, một đường vội vả đi phương hướng Thanh Tuyền thôn!


Hoàng Trung đã nhận ra hành tung của Cố Diễm, vội đi Lan Đình các bẩm báo Cố hầu gia.


Bookwaves.com.vn

Cố hầu gia bảo hắn nói ở ngoài cửa.


Hoàng Trung nói: “Tiểu công tử chuồn ra khỏi phủ! Xem bộ dáng là đi thôn trấn!”


“Thôn trấn?” Cố hầu gia nhíu mày.


Cố Cẩn Du nhìn phụ thân nói: “Cha, có phải đệ đệ đi tìm tỷ tỷ hay không?”


“Tám chín phần mười là đi tìm nàng.” Cố hầu gia biết nhốt không được nhi tử, đối với kết quả này ngược lại cũng không tính là quá ngoài ý muốn.


“Vậy có cần đi tìm đệ đệ trở về không?”


Cố hầu gia lắc đầu: “Tính tình của hắn ngươi cũng không phải không rõ ràng, trừ nương ngươi ra, ai ngăn được hắn?”


Nói trắng ra là, trong toàn bộ phủ Cố Diễm chỉ cho Diêu thị mặt mũi.


Nếu hắn phái người đi bắt hắn chỉ có thể có hai kết quả, một là bị ám vệ của Cố Diễm xử nằm xuống, một là chọc Cố Diễm giận nằm xuống.


Cố hầu gia xua tay: “Quên đi, theo hắn đi!”


Phản chính nha đầu kia cũng sẽ không khi dễ Cố Diễm.


Trừ lần đó ra, hắn còn có một tầng lo lắng khác.


Quan hệ của hai tỷ đệ thân cận, vẫn là Cố Diễm đứng ra, có thể để cho nha đầu kia cam tâm tình nguyện trở lại hầu phủ.



Ngược lại không phải là hắn có bao nhiêu khẩn cấp muốn nhận nha đầu kia về, nhưng Diêu thị cùng Cố Diễm đều rất thích nàng, hắn cũng chỉ có thể tiếp thu nàng.


(Luna: đọc truyện mà ức chế ông này từ đầu tới cuối luôn. Đồng ý là không có thân cận với con gái ruột nhưng đó vẫn là con gái ruột. Bởi thấy hai chị em nữ chủ đối xử tệ với ổng, ta hả dạ cực kỳ luôn)


Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, trên đường không có bao nhiêu người đi đường, xe ngựa một đường tới Thanh Tuyền thôn.


Gần đây luôn có xe ngựa chạy vào trong thôn, các hương thân đã thấy nhưng không thể trách, bất quá, khi bọn hắn thấy một tiểu công tử mỹ ngọc từ trên xe ngựa đi xuống, bọn họ vẫn là hung hăng sợ ngây người.


Trên người Cố Diễm có một cổ khí chất sạch sẽ thuần túy, giống như một khối mỹ ngọc rèn luyện đến không thấy một tia tạp chất.


Người tuấn tú nhất toàn thôn thuộc về Tiêu lục lang, thứ nhì là Cố Đại Thuận, nhưng hai người vẫn là có cách biệt một trời một vực. Vị tiểu thiếu niên này chênh lệch với Tiêu lục lang sẽ không lớn, thậm chí có thể nói hầu như không có.


Ánh mắt của Các hương thân đều nhìn thẳng.


“Đây đây đây… Đây là công tử nhà nào a? Tìm ai?”


“Còn có thể là tới tìm ngươi sao? Đương nhiên là tìm lục lang cùng Kiều nương bọn họ rồi!”


Các hương thân ở cửa thôn múc nước ngươi một lời ta một lời trêu ghẹo.


Nếu ở dĩ vãng a, loại quý nhân này nhất định là tìm đến lão Cố gia, nhưng lần trước Cố lão gia tử đột nhiên không làm lý chính nữa, Ngô thị nói với người nói là lão gia tử lớn tuổi, bảo các hương thân không nên phí tâm, vì vậy chủ động từ chức.


Nhưng trong thôn đều đang đồn, là bọn hắn đắc tội người, bị người ta chỉnh.


Về phần là đắc tội với ai, các hương thân phỏng đoán là cả nhà Tiêu lục lang—— Tiêu lục lang thi đậu lẫm sinh, thành tích hoàn hảo hơn Cố Đại Thuận, huyện thái gia coi trọng hắn, vì hắn giáo huấn một nhà lão Cố gia cũng không ngoài ý muốn!


Trong nhà Cố Kiều gần đây đang tu sửa phòng ốc, lại xây hai gian phòng gạch mới, sáng nay vừa làm xong, Cố Kiều đang cùng công tượng nâng gia cụ vừa mua thêm vào.


Dọn xong cái tủ quần áo cuối cùng, Cố Kiều cảm tháy có người từ sau lưng tới.


Người nọ nhẹ nhàng chọc trên bả vai nàng một cái.


Có vết xe đổ của Diêu thị, Cố Kiều hôm nay chẳng phải trông gà hoá cuốc, nàng bình tĩnh xoay người lại, một mắt thấy Cố Diễm đang định vươn dài ngón tay chọc nàng cái thứ hai.


Cố Diễm không ngờ tới nàng nhanh như vậy đã lộn lại, thoáng cái ngây dại.


Hình dạng ngốc lăng luống cuống kia, cực kỳ giống con chó nhỏ trong thôn trang kia.


Cố Kiều thổi phù một tiếng nở nụ cười: “Ngươi đã đến rồi?”


Cố Diễm hoàn hồn mỉm cười: “Ân, ta tới thăm ngươi.”



Cố Kiều nhìn hình dạng đầu đầy mồ hôi của hắn, đại khái đoán được trên đường hắn có bao nhiêu sốt ruột, nàng chỉ chỉ cái ghế nhà chính: “Ngồi.”


Cố Diễm ngồi xuống ghế.


“Ta… Đều biết rồi.” Chân tay hắn luống cuống nói, “Ngươi là tỷ tỷ của ta.”


“Nga.” Cố Kiều cũng không ngoài ý muốn, nàng cong loan khóe môi, “Ta đi rót trà cho ngươi.”


Cố Kiều đi nhà bếp rót trà nóng cho hắn, hắn bắt đầu quan sát gian phòng này, thuở nhỏ cẩm y ngọc thực Cố Diễm từ chưa từng tới trạch tử cũ nát như vậy, đừng nói hầu phủ, ngay cả sài phòng sơn trang cũng rộng hơn nơi này rất nhiều.


Hưng phấn lúc ban đầu của Cố Diễm dần dần lạnh xuống, hắn cảm nhận được đau lòng lớn lao.


Là lòng đang đau.


Bookwaves.com.vn

Long phượng thai ràng buộc để hắn đau lòng Cố Kiều khắc cốt hơn bất luận kẻ nào.


Khi Cố Kiều bưng một chén trà nóng lớn qua đây, Cố Diễm bỗng nhiên ôm lấy eo của nàng, để đầu dính sát vào bụng của nàng.


Từ lúc hắn ba tuổi, hắn chưa từng thân mật như thế với Diêu thị.


Nhưng giờ khắc này, tim của hắn thực sự đau không chịu được.


Cố Kiều ở lúc thi hành nhiệm vụ là một người tương đương có thể sát ngôn quan sắc, trong ngày thường có chút trì độn, bất quá trên đời này ngay cả có một người như vậy, không cần tự đoán tự suy nghĩ, cũng có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của hắn.


Đây đại khái là cảm ứng của long phượng thai.


Trong lòng hắn thương mình.


Cố Kiều đặt chén trà lên bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của hắn: “Ta rất tốt.”


“Ân.” Cố Diễm chôn mặt ở trên người nàng.


Khóe mắt của Cố Kiều bỗng nhiên chảy ra một giọt nước mắt.


Cố Kiều cổ quái dùng ngón tay trỏ lau, nói với Cố Diễm: “Ngô? Ngươi khóc a?”


“Ta không có.” Cố Diễm nghẹn ngào phủ nhận.


Cố Kiều vỗ vỗ đầu hắn, ra hiệu hắn ngẩng đầu nhìn nước mắt ở đầu ngón tay bản thân: “Ngươi chính là khóc.”


Mắt của nàng khóc cùng hắn.


Long phượng thai nguyên lai còn có thể cùng chảy nước mắt.


Cố Diễm kiên quyết không thừa nhận bản thân khóc nhè, hắn lau sạch nước mắt mới ngẩng đầu, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nhìn nàng: “Ta đói.”


Cố Kiều nói: “Ta đi nấu cho ngươi ăn.”


Cố Diễm hỏi: “Ta có thể nhìn không?”



Hắn chỉ là trạch tử này.


“Ân.” Cố Kiều gật đầu, nghĩ đến cái gì, vừa chỉ chỉ gian phòng của bà cô, nói, “Bà cô đang ngủ, chớ quấy rầy nàng là được.”


Cố Diễm ở trong nhà đi vòng vo, nói trạch tử có chút gượng ép, bất quá là một viện tử nhất tiến, vào cửa là một gian nhà chính rộng thoáng, hai bên theo thứ tự là đông phòng cùng tây phòng, cùng với đông phòng nhỏ của lão thái thái.


Đi qua nhà chính là một hậu viện, phía bắc là trù phòng cùng sài phòng, mặt đông mới xây hai gian phòng, phía tây là chuồng gà của Tiểu Tịnh Không cùng một vườn rau nhỏ.


“Gian phòng này hình như không ai ở.” Cố Diễm chỉ vào một gian phòng mặt đông nói.


Cố Kiều vừa hái rau trong vườn, vừa nói: “Đó là phòng của Tiểu Thuận, mới xây. Hắn ở thư viện, cuối tuần mới có thể trở về.”


“Chính là đệ đệ Cố gia kia sao?” Cố Diễm chua hỏi.


Chuyện Cố gia Diễm nghe nói một ít, biết cả nhà kia không phải đồ tốt, nhưng duy chỉ có Cố Tiểu Thuận cùng Cố Kiều có cảm tình vô cùng tốt.


“Ân, chính là hắn.” Cố Kiều gật đầu.


“Cái kia thì sao?” Cố Diễm chỉ chỉ chuồng gà mới tinh một bên, cái chuồng gà này còn to hơn chuồng chó trong viện của hắn nữa!


Cố Kiều nói: “Đó là chuồng gà của Tịnh Không, hắn nuôi mấy con gà con. Hắn đi học vỡ lòng rồi, buổi tối mới về.”


Cố Diễm đương nhiên cũng biết nàng từ trên núi lĩnh tiểu hòa thượng trở về.


Cố Diễm chỉ cảm thấy biển dấm cuồn cuộn, rốt cuộc ai mới là thân đệ đệ của nàng?


Cố Kiều dừng một chút, mở miệng hỏi hắn nói: “Ngươi… muốn ở bên này sao? Muốn, có thể ở Tiểu Thuận…”


Bảo hắn ở phòng của Cố Tiểu Thuận?


Cố Diễm tức giận đến không được, mũi hừ một cái, ghét bỏ nói rằng: “Ta mới không cần ở nơi này!”


Cố Kiều tiếc nuối nói: “Như vậy a, vậy được rồi.”


Cố Diễm lạnh lùng chỉ hướng sát vách của Cố Tiểu Thuận, thối nghiêm mặt hỏi: “Đây lại là phòng của đệ đệ nào a?”


“Thân đệ đệ.” Cố Kiều nói.


“Thân đệ đệ? A! Chờ một chút, ngươi nói cái gì? Thân, thân đệ đệ?” Cố Diễm không xác định chỉ chỉ bản thân, “Ta sao?”


Vừa rồi không phải bảo hắn ở phòng của Cố Tiểu Thuận, là bảo hắn ở sát vách của Cố Tiểu Thuận?


“Ân.” Cố Kiều gật đầu, “Bất quá ngươi không muốn —— ”


“Muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn —— ”


Cố Kiều còn chưa dứt lời, Cố Diễm vọt vào trong phòng của bản thân, bịch một tiếng đóng cửa lại, tại chỗ cài then cửa!


Ai cũng không cho mang hắn từ trong phòng ra!


Từ giờ trở đi, hắn phải nẩy mầm ở chỗ này! ! !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận