Thủ Phụ Kiều Nương


CHƯƠNG 99: CHÂN TƯỚNG

Dịch giả: Luna Wong

Hai danh ám vệ đều hết chỗ nói rồi.

Đây là kim phòng hay là ngân phòng? Có cần kích động thành như vầy không? Như rất sợ ai vớt ngươi ra, xem chân nhỏ chân vậy!

Quên mình là một người trời sinh bệnh tim rồi sao?

Quên sài phòng nhà mình đều xa hoa hơn to lớn hơn tiểu viện nông gia này rồi sao?

Cũng không biết là ai mỗi ngày ghét bỏ hoàn cảnh sơn trang không tốt, không đủ cao đoan đại khí thượng đẳng cấp!

Hừ!

Thảo mai!

Mặc dù trong lòng hai danh ám vệ mắng chửi, lại cũng không thể thực sự vớt tiểu chủ tử nhà mình từ bên trong ra mang đi, bản thân hắn lăn qua lăn lại bản thân trong lòng cũng không có cách, bọn họ lại không thể không thay hắn có cách được.

Trừng phạt không được, không động được, giận không được, đây chính là tiểu quai quai bệnh kiều nhà bọn họ!

Ám vệ giáp: “Làm sao bây giờ?”

Ám vệ ất: “Có thể làm sao? Coi chừng đi!”

Ám vệ giáp: “Ta là nói sơn trang bên kia, vẫn không quay về như thế cũng không phải biện pháp, bọn họ sẽ phái người tìm đến.”

Tìm quấy rầy tình cảnh của tiểu công tử cùng tiểu thư, như vậy tiểu công tử sẽ phát giận, hắn phát giận thì dễ phát bệnh…

Hai người đồng loạt thở dài!

Sao hai người bọn họ vớ phải một tiểu chủ tử kiều khí như thế chứ?

Một phen hiệp thương xong, hai người quyết định một người ở tại chỗ này, một người đi sơn trang báo tin.

Bên trong sơn trang, Cố hầu gia đang chỉ huy hạ nhân tu sửa viện tử của Cố Diễm, chủ yếu là chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ chỉnh tề cho Cố Kiều, dựng một cái hoa bằng nhỏ, lại vì nàng thay gia cụ mới tinh mà quý báu.

Nhận nha đầu kia về đã là một chuyện thực, hắn không thể phản kháng.

Hắn phải tạo hình tượng một người cha tốt.

… Cho Diêu thị xem.

“Bằng(lều) kia xây rộng một chút!” Cố hầu gia nghiêm túc nói.

Hạ nhân nói: “Hầu gia, còn rộng nữa sẽ đè phải cây lê của tiểu công tử.”

Cố hầu gia xuy nói: “Ngươi chặt luôn hắn cũng sẽ không nói!”

Chỉ cần là làm cho nha đầu kia, hủy luôn căn phòng của Cố Diễm Cố Diễm cũng sẽ không có hai lời!

Nghĩ đến bản thân múa kiếm không cẩn thận chém đứt một đoạn của nhánh lê, kết quả tiểu tử kia hờn dỗi hắn tròn một tháng, Cố hầu gia liền có chút biệt khuất.

Hoàng Trung đẽo gọt nói: “Hầu gia, hiện tại tu sửa gian nhà có thể quá sớm hay không? Đại tiểu thư thực sự sẽ đến ở sao? Vạn nhất nàng không đến, không phải người uổng công động cây lê của tiểu công tử rồi sao?”

Cố hầu gia ha hả cười: “Yên một trăm cái tâm, nàng sẽ không thể không đến! Hai tỷ đệ cảm tình tốt như vậy, nàng không có khả năng cự tuyệt được Diễm nhi.”

Hoàng Trung cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy vạn nhất tiểu công tử không có hỏi thì sao?”

Bookwaves.com.vn

Cố hầu gia trừng hắn một mắt: “Hắn làm sao có thể không hỏi? Ngươi không thấy hắn có bao nhiêu thích nha đầu kia sao? Từ trước là không biết đó là tỷ tỷ của hắn, hôm nay đã biết, còn có thể không nhận nàng về nhà sao?”

Khi hai người nói chuyện, ám vệ ất đi tới trước mặt của Cố hầu gia.

Hoàng Trung rút bội kiếm bên hông ra.

Ám vệ ất lấy lệnh bài ra: “Ta là ám vệ của tiểu công tử, ta là tới báo tin cho hầu gia.”

Ám vệ bên người Cố Diễm là lão hầu gia an bài, lúc còn trẻ lão hầu gia huấn luyện qua một nhánh quân đội của mình, sau đó quân đội bị triều đình hợp nhất, một ít chiến tướng vô pháp làm sĩ nữa trong đó được lão hầu gia lưu tại bên người.

Những ám vệ này là hậu nhân của bọn họ, võ công được, hành tích thần bí, chính là số lượng không nhiều lắm, bên cạnh Cố hầu gia cũng không có một người.

Cố hầu gia cũng là lần đầu thấy được ám vệ của lão gia tử, híp mắt một cái nói: “Là Diễm nhi bảo ngươi tới báo tin? Thế nào? Đưa một nha đầu trở về, còn muốn phô trương sớm để bổn hầu chuẩn bị sao?”

Ám vệ ất nói: “Hầu gia hiểu lầm, không phải tiểu công tử bảo ta tới, tiểu công tử không đếm xỉa tới ta, ta là tới nói với hầu gia một tiếng, tiểu công tử không về nữa.”

“Cái, cái gì? Ai không về?” Cố hầu gia hoài nghi mình nghe lầm.

Ám vệ ất cũng hoài nghi lỗ tai hắn không dễ xài, nghiêm túc suy nghĩ một chút, từ chữ cái một, phun từ rõ ràng nói rằng: “Nhi tử ngươi, Cố Diễm.”

Cố hầu gia đều bối rối: “Vì sao hắn không về?”

Ám vệ ất bình tĩnh nói: “Hắn ở nhà của tiểu thư gia.” Dừng một chút, lo lắng hắn lại không nghe rõ, gằn từng chữ một, “Chính là nữ nhi ngươi, Cố Kiều.”

Cố hầu gia xù lông: “Không cần ngươi nói! Ta biết là nha đầu kia!”

Ám vệ ất đầy mặt cổ quái nhìn về phía hắn: “Thật là kỳ quái, ta nói tiểu công tử ngươi không phản ứng kịp là nhi tử ngươi, ta nói tiểu thư ngươi lại phản ứng kịp là nha đầu kia, có phải ngươi quá thiên vị hay không?”

Cố hầu gia: Ta là khó có thể tin, khó có thể tin hiểu hay không? !

Ám vệ ất không hiểu.

Trong chương trình học của sát thủ chưa từng dạy.

Cố hầu gia tức giận đến ngực đau, bảo ngươi đi bắt cóc nha đầu kia về, ai bảo ngươi bị nha đầu bắt cóc? !

Tin tức rất nhanh cũng truyền đến chỗ Diêu thị.

Diêu thị đã dọn về viện tử của Cố Diễm, kỳ thực mới vừa rồi Cố Diễm đi không lâu sau nàng liền tỉnh.

Quả nhiên vẫn là không có coi chừng nhi tử, Diêu thị bất đắc dĩ lắc đầu.

Nàng không cho nhi tử ra ngoài kỳ thực cũng không hoàn toàn lo lắng thân thể nhi tử không tốt, cũng là đang suy nghĩ nữ nhi tiêu hóa xong chuyện thân thế của mình chưa, nhi tử mậu mậu nhiên đi tìm nàng có thể để cho nàng cảm thấy phức tạp hay không.

Khi biết được Cố Diễm ở thôn của nữ nhi, Diêu thị trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Nữ nhi nguyện ý tiếp nhận Cố Diễm, đã nói lên nữ nhi cũng không cảm giác mình bị quấy rầy, có thể nàng đã tiếp thu thân thế của mình.

Phòng ma ma lại có chút bận tâm: “Phu nhân, điều kiện trong thôn kém như vậy, tiểu công tử kim tôn ngọc quý, ở làm sao quen?”

Phòng ma ma làm việc có chút bảo thủ, làm người ta sinh chán ghét, nhưng trung tâm của nàng đối với Diêu thị cùng Cố Diễm không phải giả, về phần Cố Kiều, Phòng ma ma hôm nay còn nhìn nàng chưa quen mắt.

Diêu thị cười cười, nói rằng: “Kiều Kiều sẽ chiếu cố hắn thật tốt.”

Phòng ma ma nói: “Ăn cũng không quen.”

Diêu thị ôn thanh nói: “Kiều Kiều là đại phu, nàng hiểu hơn chúng ta nhiều lắm, biết Diễm nhi có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì. Hơn nữa chỉ cần là nàng làm, Diễm nhi cũng sẽ không thể ăn không quen.”

Phòng ma ma không cho là đúng: “Nàng chỉ là một tiểu dược đồng, trùng hợp trị cho phu nhân hai lần bệnh mà thôi, cũng không thể nói rõ y thuật của nàng cao minh.”

Diêu thị cầm tay của Phòng ma ma, ôn nhu mà trịnh trọng nói: “Ma ma, ngươi còn chưa biết Kiều Kiều, chờ ngươi biết, cũng sẽ thích nàng.”

Phòng ma ma âm thầm lắc đầu.

Bookwaves.com.vn

Các nàng làm hạ nhân, đối với chủ tử nào có thể nói thích hay không? Đã là nữ nhi của phu nhân, sau này nàng cũng sẽ xem nàng thành tiểu chủ tử của mình. Từ trước có nhiều đắc tội, ngày sau nàng sẽ hướng nàng bồi tội.

Chỉ bất quá, lòng của hài tử kia quá lạnh, nàng sợ phu nhân căn bản hâm không nóng.

Cố hầu gia đến tìm Diêu thị thì, Diêu thị đang thu dọn đồ đạc.

Cố hầu gia nghi ngờ hỏi: “Nàng đang làm cái gì?”

Diêu thị nói: “Thu thập mấy bộ y vật tắm rửa đưa qua cho Diễm nhi.”

Ngữ khí coi như ôn hòa.

Nàng hiện nay còn không biết chuyện Cố hầu gia đả thương Cố Kiều, Cố Kiều không phải một người thích cáo trạng, coi như thích cũng sẽ không đưa ân oán của mình cùng Cố hầu gia đến trước mặt của Diêu thị, Diêu thị có chứng uất ức khuynh hướng nghiêm trọng, Cố Kiều làm đại phu, sẽ tận lực tránh cho để cho nàng chịu kích thích.

Diêu thị tìm lại nữ nhi tâm tình tốt, liên đới sắc mặt cho Cố hầu gia đều dễ nhìn không ít.

Trong lòng Cố hầu gia cực an ủi, nhưng phản ứng kịp ý của những lời này xong hắn không được tốt: “Nàng gấp đưa xiêm y cho Diễm nhi? Nàng thật dự định để Diễm nhi ở đó sao?”

“Không thể được sao?” Diêu thị phản vấn.

“A…” Cố hầu gia muốn nói lại thôi, thật vất vả Diêu thị không cho sắc mặt hắn nhìn, nếu hắn không biết điều, Diêu thị lại không để ý tới hắn, hắn cười nói, “Được thì được, ta đây không phải là lo lắng Diễm nhi xa nàng, ở không quen sao?”

“Cũng phải.” Diêu thị gật đầu.

Cố hầu gia vui vẻ trong lòng, không ngờ lại nghe Diêu thị nói: “Không bằng ta cũng sang đó.”

Cố hầu gia: “… ! !”

Đình chỉ đình chỉ!

Nàng làm sao có thể sang đó chứ? !

“Quên đi, ta vẫn là khoan gấp gáp như vậy, sẽ làm nàng sợ.” Lần trước Diêu thị cũng cảm giác được nữ nhi đối với mình… Nói bài xích khả năng không quá chuẩn xác, nói chung nữ nhi tựa hồ còn chưa có ý định tiếp nhận nàng.

Cố hầu gia thở phào một cái thật dài.

Nhưng một hơi thở còn chưa thả lỏng đến cùng, lại nghe được Diêu thị nói: “Không bằng… Ta vẫn là đi hỏi nàng thử?”

Cố hầu gia dường như trống bỏi lắc đầu!

Bỗng nhiên, Cố hầu gia linh cơ khẽ động, nắm bức họa trên bàn, nói với Diêu thị: “Ai nha, nàng ăn nhiều năm khổ như vậy chúng ta mới xuất hiện, trong lòng nàng nhất định không dễ dàng tiếp nhận chúng ta, cứ như vậy đi gặp sẽ dọa phải nàng! Trước hết nàng để cho Diễm nhi khuyên nàng vài ngày! Nếu nàng thực sự tưởng niệm nàng, lại nhìn bức họa của nàng là được!”

“Ngươi nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý.” Diêu thị quả thực tưởng niệm nữ nhi, bức họa bày trên bàn, mỗi ngày xem hàng đêm xem cũng xem không đủ.

Ánh mắt của Diêu thị rơi vào trên bức họa của nữ nhi, thần sắc đều ôn nhu.

“Hầu gia, ” Diêu thị đột nhiên mở miệng, “Ngươi nói hồng ban trên mặt Kiều Kiều là xảy ra chuyện gì? Nàng ngã bệnh sao?”

Cái này nàng đã sớm muốn hỏi, nhưng từ trước nàng cùng Cố Kiều là người qua đường, không quá tiện hỏi, sau này tuy rằng quen biết nhau xong lại chưa kịp hỏi.

Cố hầu gia nói: “Không sinh bệnh, người nhà kia nói là trời sinh, từ chùa miểu trở về đã có. Lúc nhỏ không rõ ràng như vậy, càng lớn khối bớt kia cũng lớn theo.”

“Không đúng.” Diêu thị nhíu mày lắc đầu, “Nữ nhi mới ra sinh ta xem qua một mắt, không khác gì với anh hài phổ thông, nếu quả thật có một khối bớt, ta sẽ không thể không nhớ rõ.”

Cố hầu gia trừng con ngươi: “Sẽ không lại làm sai rồi đi!”

Lẽ nào nha đầu kia không phải cốt nhục của hắn cùng với Diêu thị?

“Kiều Kiều là nữ nhi của ta, ta có thể xác định, chỉ là ta không rõ mặt của nàng vì sao thành như vậy.”

Bà đỡ qua đời, bọn hạ nhân cũng cáo lão hồi hương, trong lúc nhất thời còn thật không biết đi đâu mà tìm người đêm đó.

Diêu thị trầm ngâm chỉ chốc lát, linh quang lóe lên trong đầu: “Không đúng, còn có một người gặp qua Kiều Kiều.”

“Ai?”

“Phương trượng.”

——

Hai người tức khắc động thân đi chùa miểu.

Khi nghe xong ý đồ đến của hai người, cả người của trụ trì phương trượng cũng không quá tốt rồi: “Nhị vị thí chủ nói cái gì? Ôm sai rồi? Cô nương có cái bớt trên mặt kia mới là thiên kim hầu phủ?”

Trong ôn thanh của Diêu thị mang theo một tia bức thiết: “Đúng vậy, phương trượng chắc đã gặp qua nàng, nàng đến miếu tìm người hai lần.”

Nếu trụ trì phương trượng còn chưa đoán ra được người nọ là ai thì không nói được.

Lẽ nào vậy đoạn ký ức như có như không kia không phải hắn say rượu nằm mơ, thật là tay hắn run, điểm thủ cung sa to tướng đến trên mặt của tiểu oa nhi?

“A di đà phật… Lỗi lỗi!”

Trụ trì phương trượng thẹn thùng mà thông báo sự kiện.

Thiên kim đại hộ của Chiêu quốc sinh ra cũng sẽ để bà đỡ điểm thủ cung sa, hạ nhân bên người Diêu thị lúc đó cũng thông báo bà đỡ như vậy.

Bookwaves.com.vn

Nhưng ở nông thôn lại không người điểm cái này, bà đỡ không kỹ thuật, lại ngại nói mình không biết, sợ lấy không được bạc, vì vậy tìm tới trụ trì phương trượng.

Nếu trụ trì phương trượng thanh tỉnh thì sẽ không đáp ứng, hắn lại cứ bị sư đệ nghịch ngợm kia lừa dối uống một ngụm lê hoa nhưỡng.

Một ngụm thì đã chuốc cho hắn say.

Hắn nói, hắn chưa từng điểm thủ cung sa.

Bà đỡ nói, nhưng người từng điểm giới cho hòa thượng trong miếu nha, đây không phải không sai biệt lắm sao?

Say hồ đồ phương trượng cảm thấy bà đỡ nói rất hay có đạo lý!

Vì vậy hắn liền đi.

Vì vậy tay hắn run.

Chuyện sau đó hắn hình như là phải đi tìm sư đệ đến, ai có thể nghĩ nửa đường té lăn trên đất ngủ mất.

Hắn ngủ một giấc ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất liền đi tìm Diêu thị bồi tội, kết quả thấy Diêu thị ôm một nữ anh bạch bạch nộn nộn, trên mặt của nữ anh trắng trắng sạch sạch, nào có nửa điểm vết tích của thủ cung sa?

Bà đỡ cũng xuống núi rồi, sau đó cũng không gặp lại nữa.

“… Bần tăng vẫn cho là mình nằm mộng.”

Cố hầu gia hỏi: “Vậy Từ thị thì sao? Nàng lẽ nào không phát hiện trên mặt hài tử có thêm vật gì sa?”

Trụ trì phương trượng nói: “Từ thí chủ hậu sản hôn mê, ngày thứ hai mới tỉnh. Bần tăng cả gan suy đoán, lúc nàng nhìn thấy hài tử, hài tử đại khái đã ôm sai rồi.”

Chính là bởi vì Từ thị hôn mê vô pháp chiếu cố hài tử, bà đỡ mới đặt hai hài tử ở trong một phòng, Cố Kiều ra đời trước, Cố Cẩn Du muộn một chút.

Cố Diễm sinh ra cuối cùng.

Hai tiểu nữ anh dùng đều là tã lót của bên Diêu thị, nên vừa nhìn, thật đúng là dễ hỗn loạn.

Nguyên bản bà đỡ cũng ở tại chỗ, thế nhưng đau bụng đi mao xí một chuyến, khi trở về thủ cung sa đã điểm xong.

Tuy rằng đã không thể tìm bà đỡ tìm chứng cứ, nhưng Diêu thị cùng hầu gia không khó suy đoán tình huống lúc đó.

Thủ cung sa điểm ở trên mặt hài tử, bà đỡ biết ra đại sự, suốt đêm mượn cớ xuống núi.

Mà hạ nhân hầu phủ đến ôm hài tử thì thấy trên mặt Cố Kiều có một khối bớt hồng sắc, trên mặt tiểu thư vốn không có cái gì, các nàng như chuyện đương nhiên xem nàng thành hài tử của Từ thị.

Sau đó, trên cánh tay của tiểu nữ anh không có thủ cung sa, Diêu thị chỉ coi là điểm không tốt nên tróc ra, hồi kinh rồi lại tìm người điểm cho Cố Cẩn Du lần nữa.

Đây chắc là toàn bộ quá trình,

Sau khi phu phụ hai người rời đi, tâm tình của trụ trì phương trượng thật lâu không thể bình tĩnh.

Hắn mặt lạnh đi viện tử của sư đệ nhà mình, tìm được hòa thượng đang không có hình tượng chút nào nằm dưới tàng cây phơi nắng mỗ, lòng đầy căm phẫn nói ra chuyện ôm sai kia: “… Có biết ngươi hại ta gây thành sai lầm lớn rồi hay không!”

Hòa thượng lấy kinh Phật che trên mặt ra, lộ ra một dung nhan tuấn mỹ như yêu như mị.

Hắn vô tội buông tay, thản nhiên cười nói: “Đó làm sao có thể trách ta? Ta lại không biết lần rượu đầu tiên bản thân cất sẽ có lực lớn như vậy?”

Chủ trì phương trượng tức giận đến không nhẹ: “Ngươi còn chống chế! Ngươi gạt ta nói không phải rượu!”

Hắn than thở: “Lúc ấy ta mới bây lớn? Ta vẫn còn con nít nha, sư huynh ngươi bị hài tử lừa, chẳng lẽ không phải do bản thân ngươi không đủ thông minh sao? Huống hồ ta cũng không phải cố ý, ta quả thực không xác định rượu bản thân chưng cất có thành công hay không, ta là hài tử không thể uống rượu, chỉ có thể nhờ cậy sư huynh thử trước một chút.”

Phương trượng xù lông: “Ngươi là nhờ cậy ta thử rượu, hay là nhờ cậy ta thử độc? !”

Hòa thượng vô tội nói: “Khụ, sư huynh, xem thấu đừng nói thẳng ra, lưu chút mặt mũi.”

Chủ trì phương trượng cũng bị hắn làm tức chết: “Còn nữa, có ai mười hai tuổi còn nói mình là hài tử không? Tịnh Không đều là theo ngươi, mới có thể lăn người như vậy!”

Nhắc tới Tịnh Không, hòa thượng trầm mặc vài giây, nghiễm nhiên không cách nào phản bác sự thực Tiểu Tịnh Không đặc biệt có thể lăn người.

Kỳ thực sư đệ này từ nhỏ là thiên tài, hắn luôn thích chơi một ít phát minh nhỏ kỳ kỳ quái quái, không ai dạy hắn, hắn đều tự xuống núi xem, sau đó quay về tự làm.

Rượu đều chưa tính là đáng sợ nhất, có một hồi hắn phối khu trùng phấn, kết quả sinh sôi phối thành thạch tín, độc hết toàn bộ hòa thượng trong chùa miểu.

Chính hắn cũng thiếu chút nữa chết luôn.

Phương trượng không chỉ một lần hỏi hắn: Ngươi làm sao trưởng thành thế?

Hòa thượng câu môi cười: “Thật sao, là ta gài bẫy phương trượng sư huynh một lần, nhưng ngươi cũng bán mất đồ đệ của ta, hai ta huề nhau!”

Chủ trì phương trượng nói: “Tịnh Không đi rồi không phải ngươi vui vẻ hơn bất kỳ một ai sao? Vậy làm sao có thể huề nhau?”

Hắn vuốt tay, yếu ớt thở dài nói: “Sư huynh, nói xong rồi lưu chút mặt mũi mà, ta nào có vui vẻ như vậy? Ta chỉ là có vui chút xíu thôi, còn lại đều là thương tâm.”

Trụ trì phương trượng lạnh lùng liếc hắn một mắt: “A, phải không? Vậy lão nạp phải đi đón Tịnh Không trở về!”

Hắn như lý ngư đả đĩnh đứng lên: “Ai nha nghìn vạn lần không nên!”

——

Lại nói sau khi Diêu thị xuống núi, để xe ngựa đi Thanh Tuyền thôn một chuyến, đưa đồ vật qua cho hai hài tử, có y vật của Cố Diễm, cũng có y vật Diêu thị chọn lựa cho Cố Kiều.

Cố Diễm cho là bọn họ tới mang bản thân hồi phủ, nói cái gì cũng không từ trong nhà đi ra.

Diêu thị chỉ phải giao toàn bộ y vật cho Cố Kiều.

Tiểu Tịnh Không đi học, không ai ngăn Cố hầu gia, nhưng hắn lại bị mấy con gà ngăn ở cửa!

Mấy con gà con cúc cúc cúc xếp thành một hàng ở ngưỡng cửa, cư nhiên bày một trận!

Mấy con gà con mắt lom lom nhìn hắn, hắn nhích gần một chút sẽ mổ hắn!

Cố hầu gia trái lại muốn đá văng chúng nó, nhưng vừa nhấc chân, mấy con gà con liền chiêm chiếp kêu lên!

Diêu thị nhìn qua chỗ hắn.

Hắn thu chân, động thân, mỉm cười!

Cố hầu gia: Sinh thời, bổn hầu cư nhiên bại bởi mấy con gà con!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui