Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy


"Tiểu thư nói đúng, hẳn là nô tỳ nhìn lầm, nô tỳ hiện tại giúp người cởi áo".
Hoàn Nhi tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát đã giúp Tô Nhược Uyển thay xong hôn phục, kiểu dáng hôn phục này tuy phức tạp nhưng không hề nặng nề.

Tô Nhược Uyển tiến lên vài bước, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng giống y phục nàng mặc thường ngày.
Vừa vặn cách đó không xa có một tấm gương, Tô Nhược Uyển vừa quay đầu lại liền bị chính mình làm cho kinh diễm.

Ngày thường nàng thích mặc y phục thuần khiết, miễn cho Tô phu nhân hiểu lầm nàng muốn đoạt mất nổi bật của Tô Cẩm Ca, màu đỏ rực nàng càng chưa mặc bao giờ.
Nếu không phải hôm nay thử hôn phục, nàng căn bản không biết màu đỏ rực thế nhưng lại hợp với nàng đến vậy.
"Tiểu thư, bộ hôn phục này người mặc thật đẹp, nô tỳ lập tức gọi thủ phụ đại nhân vào".
Thấy Tô Nhược Uyển ngây người, Hoàn Nhi trộm cười, không đợi Tô Nhược Uyển ngăn cản nàng liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Một lúc sau liền có tiếng mở cửa, Tô Nhược Uyển chân tay đột nhiên có chút luống cuống, ngơ ngác đứng sau tấm bình phong, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng mới hoảng loạn sửa ống tay áo, xoay người nhìn lại.
Nháy mắt quay đầu, Tiêu Tuần vừa vặn đi đến.

Vẻ kinh ngạc trong mắt hắn cũng rõ ràng rơi vào tầm mắt Tô Nhược Uyển.

Thủ phụ đại nhân luôn trầm ổn thế nhưng cũng có thời điểm ngây người, điều này khiến Tô Nhược Uyển nhịn không được mỉm cười.
"Làm sao vậy?"
Khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, tranh thủ thời gian hỏi chuyện, lại bất động thanh sắc vượt mức quy định tiến lên vài bước.

Mà Tô Nhược Uyển vẫn chưa phát giác ra điều gì không ổn, thậm chí còn đánh bạo trêu ghẹo Tiêu Tuần.
"Bộ dáng mới vừa rồi của đại nhân thật thú vị".
"Bộ dáng hiện giờ của nàng cũng rất thú vị".
Khi nói lời này trong mắt Tiêu Tuần có thêm những cảm xúc khác nhau.

Lúc này Tô Nhược Uyển mới phản ứng lại, chính mình dám trêu ghẹo thủ phụ đại nhân.

Bất quá thấy ý cười trên khoé miệng Tiêu Tuần nàng mới yên tâm thả lỏng.
"Y phục có vừa người không? Có muốn sửa chỗ nào không?"
Thấy Tô Nhược Uyển lại trở nên câu nệ, Tiêu Tuần mới thu hồi ý cười, chỉ là ánh mắt vẫn đặt trên người Tô Nhược Uyển không cách nào dời đi.
"Bộ hôn phục này rất vừa vặn, ta cũng rất thích, đại nhân có lòng rồi".
Lần này Tô Nhược Uyển không hề khách sáo, bộ hôn phục này nàng thật sự rất thích.

Sau khi hơi nâng tay lên đánh giá một phen, ánh mắt nàng không khỏi lại chuyển đến trên người Tiêu Tuần.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như nàng cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Tuần mặc màu đỏ, không biết hắn mặc hôn phục vào sẽ có bộ dáng như thế nào.
Sau khi suy nghĩ trôi xa, Tô Nhược Uyển không ý thức được mình nhìn chằm chằm Tiêu Tuần đến mức nhập thần.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ý cười nơi khoé miệng Tiêu Tuần lại sâu hơn vài phần.
"Nghĩ cái gì vậy?"
"Hình như đại nhân chưa từng mặc qua quần áo sáng màu".
"Nàng muốn nhìn ta mặc hôn phục?"
Vốn dĩ chỉ là một câu thăm dò, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tô Nhược Uyển, trong lòng Tiêu Tuần không khỏi dâng lên một tia sung sướng.

Trong mắt hắn hiện lên ý cười, đồng thời lại nghiêng người tới gần Tô Nhược Uyển.
"Ngày thành hôn lại mặc cho nàng xem".
Giọng điệu của Tiêu Tuần mang theo một chút khiêu khích, khiến vành tai của Tô Nhược Uyển nháy mắt phiếm hồng, càng cúi đầu không dám nhìn Tiêu Tuần.

Ngay khi bầu không khí giữa hai người đang dần trở nên ám muội, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, theo sau là giọng nói tức muốn hộc máu của Tô Cẩm Ca.
"Tô Nhược Uyển! Ngươi......"
Nhưng còn chưa nói xong, thanh âm liền đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy Tô Cẩm Ca ngơ ngác nhìn hai người trong phòng, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có một tia ghen tỵ.

Thẳng đến khi nhìn thấy Tiêu Tuần cau mày nàng mới thu liễm suy nghĩ, nở một nụ cười.
"Hoá ra là thủ phụ đại nhân cũng ở đây, khiến đại nhân chê cười rồi, ta cùng Tam muội muội từ trước đến nay tình cảm rất tốt, mới vừa rồi là sợ nàng không nghe thấy cho nên mới lớn tiếng hơn một chút, nếu doạ tới đại nhân, xin đại nhân thứ lỗi".
Đến gần hai bước, nàng lại nhìn thoáng qua hôn phục trên người Tô Nhược Uyển.

Hôn phục đỏ tươi làm cho Tô Nhược Uyển càng thêm kiều diễm, tựa hồ như tất cả các nữ tử đứng trước mặt nàng đều sẽ trở nên lu mờ.
Tô Cẩm Ca luôn thích chà đạp Tô Nhược Uyển dưới chân mình, hiện tại so sánh với chính mình, nàng đương nhiên không cam lòng.

Nhưng vì Tiêu Tuần cũng đang ở đây, nàng lại giả bộ làm một tỷ tỷ tốt.
"Nghe nói Tô cô nương từ trước đến nay ôn nhu nhã nhặn, không nghĩ tới lại vẫn có một mặt hào phóng như vậy, thật sự là doạ tới tại hạ rồi".
Không chờ Tô Cẩm Ca tới gần, giọng nói của Tiêu Tuần đã truyền đến.

Lời này tuy uyển chuyển nhưng không khó nghe ra Tiêu Tuần đang ám chỉ hành vi của Tô Cẩm Ca là thô tục.
Lần đầu tiên mất mặt trước nam tử khiến Tô Cẩm Ca rất xấu hổ.

Nụ cười trên mặt cũng theo đó cứng lại.
"Đại nhân thật biết nói đùa, hôm nay ta tới tìm Tam muội muội vốn là có chút chuyện riêng muốn nói với nàng, không biết đại nhân có thể tránh mặt được không?"
Nếu là ngày thường, Tô Cẩm Ca nhất định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn để tiếp cận Tiêu Tuần.

Nhưng hôm nay nàng muốn tìm Tô Nhược Uyển gây phiền toái, đương nhiên không hy vọng Tiêu Tuần ở đây, nếu không Tiêu Tuần nhất định sẽ sinh ra chán ghét đối với nàng.
Lần trước hạ dược Tiêu Tuần khiến cha nàng vô cùng tức giận, mãi cho đến hôm nay nàng mới được giải cấm túc.

Ai ngờ nàng vừa mới ra ngoài liền nghe nói Tô Nhược Uyển đã trở thành đích nữ.

Tô Cẩm Ca từ trước đến nay chướng mắt thân phận thứ nữ của Tô Nhược Uyển, hiện giờ Tô Nhược Uyển không chỉ cướp mất hôn phu của nàng, còn muốn ngồi ngang hàng với nàng, làm sao nàng có thể nuốt trôi cục tức này?
Ngay khi Tô Cẩm Ca bị cấm túc Tô Nhược Uyển đã biết sau này Tô Cẩm ca chắc chắn sẽ tới tìm nàng gây phiền toái.

Vì vậy dù Tô Cẩm Ca đã âm thầm trừng mắt nhìn nàng vài cái, nàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc.

Nhưng khi nàng đang định nói thì Tiêu Tuần lại lên tiếng trước.
"Này sợ là không được, ta cùng Uyển Nhi cũng có rất nhiều chuyện riêng muốn nói".
Lời này vừa nói ra không riêng gì Tô Cẩm Ca mà ngay cả Tô Nhược Uyển cũng không khỏi sửng sốt.

Bất quá ngay sau đó nàng liền hiểu ý của Tiêu Tuần, có lẽ do chuyện hạ dược chọc giận Tiêu Tuần cho nên hắn mới làm như vậy.
"Đã như vậy thì ta về trước, ngày khác ta lại đến tìm Tam muội muội".
Giờ phút này Tô Cẩm Ca hận đến ngứa răng, sau khi cho Tô Nhược Uyển một ánh mắt "chờ xem" mới không cam lòng xoay người rời đi.
"Đại nhân đã dùng cơm trưa chưa?"
Tiêu Tuần vừa mới quay lại liền đối diện với con ngươi mang theo ý cười của Tô Nhược Uyển.

Khi ở cùng với hắn, Tô Nhược Uyển luôn khách khí và thận trọng.

Cười như hôm nay hắn cũng chỉ từng thấy qua trong bóng tối.
Nụ cười hiện giờ là thuộc về hắn.
"Vẫn chưa ăn".
"Không bằng đại nhân ở lại dùng bữa đi? Đúng lúc hôm nay trong phủ thiết đãi yến hội".
Giờ này trong phủ đã khai yến, mà Tiêu Tuần vốn bận rộn công việc, nếu lúc này trở về sợ là không rảnh dùng bữa.

Trừ cái này ra, Tô Nhược Uyển còn có một chút tâm tư.

Nàng đã mấy ngày không gặp Tiêu Tuần, nhân cơ hội này giữ người lâu một chút.
"Cũng được".
Hầu kết Tiêu Tuần giật giật, mặc dù trước mặt Tô Nhược Uyển không trang điểm nhưng dưới bộ hôn phục nàng vẫn như cũ kiều diễm động lòng người, làm con ngươi thâm trầm của hắn nhiễm một tia chiếm hữu.
Nhưng khoảnh khắc Tô Nhược Uyển ngẩng đầu lên, màu đen kịt đó đã biến mất không còn dấu vết.
"Đại nhân xin chờ một lát, đợi ta thay y phục đã".
"Được.

Ta ra ngoài chờ nàng".
Tiêu Tuần dời tầm mắt, bước nhanh về phía cửa, bước đi có chút hỗn độn, hoàn toàn không giống vẻ trấn định tự nhiên ngày thường.
Tô Nhược Uyển không chú ý đến biến hoá nhỏ đó, đợi sau khi nàng thay hôn phục ra, đúng lúc có hạ nhân mời nàng đến tiền sảnh dùng bữa.

Tô Nhược Uyển liền trực tiếp dẫn theo Tiêu Tuần đến tiền sảnh.
Hiện giờ khách khứa đều đang vui vẻ uống rượu trong đình viện, Tô thượng thư vừa mới chiêu đãi xong mấy trưởng bối trong tộc, xoay người liền thấy Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần.

Chỉ thấy Tô thượng thư lộ rõ vẻ kinh ngạc, tựa hồ như không nghĩ tới Tiêu Tuần cũng ở trong phủ.
"Học trò không mời mà đến, mong lão sư thứ lỗi".
Không chờ Tô thượng thư mở miệng, Tiêu Tuần liền chỉ động tiến lên hành lễ.

Lúc này Tô thượng thư mới vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Tuần, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng bị ý cười thay thế.
"Sau này đều là người một nhà, làm gì có chuyện không mời mà đến? Uyển Nhi, mau dẫn Tuần Nhi đến chỗ ngồi".
Tiêu Tuần có thể tự mình đưa hôn phục tới, chứng minh hắn coi trọng nữ nhi nhà mình, chuyện này Tô thượng thư vui còn không kịp, đương nhiên sẽ không trách Tiêu Tuần.
Đến trước bàn, Tô Nhược Uyển phát hiện Tô Cẩm Ca cũng ở đây.

Mới vừa rồi Tô Cẩm Ca không chiếm được tiện nghi ở chỗ nàng, hiện giờ sắc mặt rất khó coi.

Quả nhiên không đợi nàng ngồi xuống, Tô Cẩm Ca đã mở miệng.
""Tam muội muội cuối cùng cũng đến rồi, ta cùng phụ thân và mẫu thân vẫn đang chờ ngươi".
Tô Cẩm Ca tuy ngoài mặt đầy ý cười, nhưng nói ra đều gợi lên suy nghĩ sâu xa.

Hiện giờ trên bàn chén đũa được bày biện chỉnh tề, vừa nhìn liền biết mọi người đều chưa động đũa.

Lời này của Tô Cẩm Ca rõ ràng là ám chỉ Tô Nhược Uyển không biết lễ nghĩa, để trưởng bối phải chờ mình.
Tin đồn bát quái chính là thứ các phụ nhân yêu thích nhất, các nàng nghe không sót chút gió thổi cỏ lay nào.

Mà lời này của Tô Cẩm Ca khiến các phụ nhân bàn bên sôi nổi ghé mắt, bọn họ đều dựng lỗ tai, nổi lên tâm tư xem náo nhiệt.
Tô Nhược Uyển quay đầu nhìn lại, phát hiện cha nàng cách đó không xa đang hàn huyên với đồng nghiệp.

Khó trách lúc này Tô Cẩm Ca dám mở miệng.
Khi nàng tới cha đang xã giao, đồ ăn trên bàn vẫn còn bốc khói, hẳn là mới đem lên chưa lâu.

Huống hồ Tô Cẩm Ca cũng vừa từ chỗ nàng lại đây, như thế tính ra, nàng căn bản không để cha cùng Tô phu nhân đợi lâu.
Nhưng trước mắt có nhiều người bàn tán, bất luận nàng trả lời thế nào, cuối cùng cũng sẽ truyền ra lời đồn thất thiệt.

Cho nên đối với tình cảnh hiện tại chỉ có im lặng mới là cách giải quyết tốt nhất.
Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển bất động thanh sắc nhích sang bên cạnh Tiêu Tuần, sau đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Tuần.

Khi quay đầu nhìn Tiêu Tuần, ánh mắt còn mang theo một tia khẩn cầu.
Ánh mắt đáng thương kia khiến tim Tiêu Tuần đập nhanh hơn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ trấn định tự nhiên.

Hắn liếc nhìn Tô Cẩm Ca đang âm thầm đắc ý, không chút khách khí kéo Tô Nhược Uyển ngồi xuống.
"Là do tốc độ của ta hơi chậm, xin Tô tiểu thư lượng thứ".
Hiện giờ Tiêu Tuần ở trong triều có thể nói là một tay che trời, có lúc ở trong triều, hắn thậm chí còn không nể mặt hoàng đế.

Mà trong tộc Tô gia phần lớn đều làm kinh doanh, cũng chỉ có một mình Tô thượng thư làm quan.
Bây giờ Tiêu Tuần đã chủ động mở miệng, những phụ nhân xung quanh đều sôi nổi thu hồi ánh mắt, sợ tự rước lấy hoạ.
"Đại nhân nói đùa rồi, Cẩm Ca không có ý này, nàng chỉ là lo Uyển Nhi bị đói thôi".
Cảm nhận được sự không vui trong giọng nói của Tiêu Tuần, Tô phu nhân vội vàng thay Tô Cẩm Ca giải thích.

Rốt cuộc bà vẫn có chủ ý gả Tô Cẩm Ca cho Tiêu Tuần, đương nhiên không thể để Tiêu Tuần chán ghét nữ nhi nhà mình.
Cũng may lúc này Tô thượng thư đã tiếp đãi xong khách khứa, Tiêu Tuần bận nói chuyện cùng Tô thượng thư nên không phản ứng lại Tô phu nhân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui