Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy


Khi Tiêu Tuần đến cổng Thái Hoà, xung quanh chỉ còn lại xe ngựa của phủ Thủ phụ.

Hắn vừa xốc màn che lên liền thấy Tô Nhược Uyển ôm lò sưởi tay đang âm thầm xuất thần, ngay cả hắn lên xe ngựa cũng hồn nhiên không phát giác.
"Không thoải mái ở đâu sao?"
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên dán trên trán Tô Nhược Uyển khiến cho nàng hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần phát hiện là Tiêu Tuần, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.
"Không có không thoải mái."
Tuy nói như vậy nhưng thanh âm của Tô Nhược Uyển có vẻ hữu khí vô lực, hiển nhiên đang giấu tâm sự.

Tiêu Tuần cũng phát hiện nàng có điều bất thường, sau khi liếc mắt nhìn Tô Nhược Uyển một cái liền duỗi tay sờ đầu nàng.
"Đêm nay bên ngoài sẽ thả hoa đăng, sau khi dùng cơm tối ta dẫn nàng đi được không?"
"Được nha."
Nói đến cái này tinh thần Tô Nhược Uyển trở nên tỉnh táo hơn, khi nàng còn nhỏ mỗi lần ăn Tết, Chu di nương đều sẽ trộm mang theo nàng cùng Tô Dực ra ngoài xem hoa đăng.

Bất quá từ sau khi Chu di nương qua đời, buổi tối giao thừa nàng liền không ra khỏi phủ.
Hơn nữa mấy năm nay Tô Dực thường xuyên xuất chinh bên ngoài, tuy biết bên ngoài náo nhiệt nhưng nàng lẻ loi một mình nên cũng không có tâm trạng đi xem náo nhiệt.

Hiện giờ Tiêu Tuần chủ động muốn đưa nàng đi xem hoa đăng, trong lòng nàng không khỏi mừng thầm, cảm xúc tụt xuống cũng trở thành hư không.
Biến hoá này cũng lọt vào trong mắt Tiêu Tuần rõ ràng, làm khoé miệng hắn gợi lên ý cười, sau đó lại lấy ra một cái lò sưởi tay mới đưa cho Tô Nhược Uyển.
Lúc nhận lấy lò sưởi tay Tô Nhược Uyển mới phát hiện lò sưởi tay của nàng đã sớm không còn hơi ấm.

Điều này làm trong lòng Tô Nhược Uyển sinh ra một tia ấm áp, khi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần đột nhiên bức thiết muốn biết vì sao Tiêu Tuần lại từ chối đi đón công chúa Ninh An.
"Vì sao phu quân không đồng ý đi đón công chúa Ninh An? Nghe nói công chúa Ninh An nhan sắc khuynh thành, đây chính là việc người thường cầu còn không được."
Tô Nhược Uyển vẫn không nhịn được hỏi ra, bất quá sau khi hỏi xong nàng liền không tự giác nắm chặt lò sưởi tay, khẩn trương đến mức tim đập chậm đi vài nhịp.
"Phu nhân hy vọng vi phu đi?"
Ngữ khí Tiêu Tuần có chút kỳ quái, Tô Nhược Uyển nghe giọng hắn liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mày hắn hơi nhăn lại, tựa hồ có chút không cao hứng.

Bộ dạng này cùng với tưởng tượng của Tô Nhược Uyển thái độ kém xa, trong lúc nhất thời Tô Nhược Uyển cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng nắm chặt lò sưởi trong tay, trong lòng vô cùng hối hận đã hỏi vấn đề này.
"Ta không phải có ý này, nếu phu quân không muốn nói..."
"Nàng ta dù có nhan sắc khuynh thành cũng không liên quan đến ta, huống hồ Giang Nam đường xá xa xôi, đi lại cần hơn mấy tháng, đến lúc đó công vụ tồn đọng sợ là khó xử lý được."
Kỳ thật công vụ chỉ là một phương diện, quan trọng là thời gian tân hôn vui vẻ hắn chỉ muốn ở nhà bồi phu nhân, căn bản không có hứng thú đi đón công chúa.

Nhưng trong lời nói của Tô Nhược Uyển tựa hồ có ý hy vọng hắn đi, điều này làm cho trong lòng Tiêu Tuần bối rối.
Nhìn thần sắc mờ mịt của Tô Nhược Uyển, hắn chỉ muốn hôn nàng, để cho nàng không nói ra những lời khó chịu nữa.

Bất quá trên đường người đến người đi, màn che cửa sổ lại không buông xuống, Tiêu Tuần đành phải kiềm chế xúc động, khiến cho bản thân dời đi tầm mắt.
Bộ dáng giận dỗi này làm cho Tô Nhược Uyển chân tay luống cuống.

Nhưng nàng căn bản lại không đoán ra tâm tư của Tiêu Tuần, chỉ có thể trộm nhìn hắn vài lần sau đó lại cúi đầu nghịch lò sưởi trong tay.
......
Rất nhanh đã đến tối, sau khi dùng cơm xong Tiêu Tuần thật sự đưa Tô Nhược Uyển ra khỏi phủ.

Đêm nay trên đường Trường An đèn đuốc sáng trưng, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ thẫm, bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng pháo, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Đại lộ Trường An về đêm còn sôi động hơn so với ban ngày, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập.

Nếu không phải Tiêu Tuần vẫn luôn nắm tay Tô Nhược Uyển, hai người sợ là chẳng bao lâu sẽ bị tách ra.
Cách đó không xa, Tô Nhược Uyển đột nhiên phát hiện phía trước có người biểu diễn múa lân khiến cho nàng hứng thú, lôi kéo Tiêu Tuần muốn chen vào trong đám người.
"Phu quân, ở đó có múa lân, chúng ta đi xem đi?"
Sau khi Tiêu Tuần gật đầu, Tô Nhược Uyển liền kéo Tiêu Tuần đi đến hướng múa sư tử, nhưng càng tới gần càng đông đúc, tiến về phía trước càng khó hơn.
Lúc này xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, dòng người trở nên kích động, Tô Nhược Uyển bị xô đẩy về phía trước.

Một lúc sau nàng liền lảo đảo ngã về phía sau, cũng may Tiêu Tuần đứng sau kịp thời đỡ lấy nàng mới không làm nàng té ngã.
"Phía trước quá đông, chúng ta đứng đây xem được không?"
Đám người chen chúc không ngừng đẩy Tô Nhược Uyển vào trong lòng Tiêu Tuần, hai người chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau.

Nhưng Tô Nhược Uyển nghe Tiêu Tuần nói xong liền quay đầu nhìn lại, chỉ có thể thấy đám người đông đúc, thấy vậy trên mặt Tô Nhược Uyển không khỏi hiện lên vẻ mất mát.
"Ở đây không nhìn thấy cái gì hết."
Lời này vừa nói xong, Tiêu Tuần liền cúi người bế nàng lên, cơ thể Tiêu Tuần vốn cao gầy, hiện giờ Tô Nhược Uyển bị bế lên tầm mắt lập tức trống trải, tiết mục múa sư tử cũng có thể xem rõ ràng.
"Bây giờ đã nhìn thấy chưa?"
"Thấy rồi, đa tạ phu quân!"
Trong giọng nói Tô Nhược Uyển tràn đầy hưng phấn, ôm chặt lấy cổ Tiêu Tuần đồng thời còn không quên gắt gao nhìn chằm chằm vũ sư biểu diễn.

Xung quanh tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng còn truyền đến từng trận hoan hô làm Tô Nhược Uyển cũng bị lây nhiễm theo, trên mặt luôn treo ý cười.
Bất quá khi vui vẻ nàng cũng không quên Tiêu Tuần, sợ Tiêu Tuần mệt nên một lúc sau nàng liền chủ động bảo Tiêu Tuần đặt nàng xuống.
"Sao không xem nữa?"
Tiếng hoan hô bốn phía càng lúc càng lớn, chắc hẳn là vũ sư đã múa tới đoạn cao trào, Tô Nhược Uyển lại chọn ngay lúc này đi xuống làm Tiêu Tuần có chút khó hiểu.
"Đương nhiên là sợ phu quân mệt rồi."
Tô Nhược Uyển ôm lấy cánh tay Tiêu Tuần, chậm rãi rời khỏi đám người.

Khi quay đầu nhìn Tiêu Tuần chỉ thấy trong mắt hắn cũng nhiễm ý cười.
"Vậy để vi phu dẫn phu nhân đến chỗ này."
Dứt lời Tiêu Tuần liền nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, dẫn nàng đi đến một ngõ nhỏ khác.

Con hẻm này rõ ràng ít người hơn rất nhiều, cũng không náo nhiệt như con phố vừa rồi, nhưng xung quanh cũng có không ít người bán hàng rong, trong đó còn có mấy người bán đèn Khổng Minh.
"Phu quân, chúng ta đang đi đâu đây?"
Hai người đi một hồi lâu, người xung quanh càng thêm thưa thớt, nhưng Tiêu Tuần vẫn như cũ không có ý định dừng lại.

Mắt thấy đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị, Tô Nhược Uyển không khỏi tò mò rốt cuộc Tiêu Tuần muốn mang nàng đi chỗ nào.
"Sắp tới rồi."
Khi nói chuyện Tiêu Tuần lại dẫn theo Tô Nhược Uyển vào trong một hẻm nhỏ, xuyên qua con hẻm đó chính là một con sông.

Lúc này hai bờ sông được thả rất nhiều hoa đăng, vầng sáng nhàn nhạt lan tràn khắp con sông nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng bắt mắt nhất phải kể đến thuyền hoa đậu bên bờ sông, phía trên đèn đuốc sáng trưng, ở trên lầu hai còn có một cái đình nhỏ.

Màn che xung quanh theo gió chậm rãi tung bay, nếu ngồi đó uống trà thưởng cảnh cũng coi như là một việc tao nhã.
Trong lúc ngây người, Tiêu Tuần đã dẫn nàng đến cạnh bờ sông, cuối cùng dừng lại bên cạnh thuyền hoa.
"Đại nhân, lão nô đã chuẩn bị thoả đáng, xin mời ngài cùng phu nhân lên thuyền."
Lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện bên trong thuyền hoa đều là hạ nhân trong phủ.

Không nghĩ tới thuyền hoa này lại do Tiêu Tuần chuẩn bị, trong lúc nhất thời Tô Nhược Uyển kinh ngạc nói không ra lời, chỉ có thể tuỳ ý để Tiêu Tuần dẫn nàng vào trong thuyền hoa.
"Sao phu quân lại muốn dẫn ta đến thuyền hoa?"
Đi vào trong thuyền, Tô Nhược Uyển tò mò đánh gia từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt cũng khó nén được hưng phấn.

Tiêu Tuần lại không có ý dừng lại, mang theo nàng lên trên lầu hai.
"Ở đây ít người, không cần đi đường cũng có thể xem hết cảnh tượng náo nhiệt trên phố Trường An, ta nghĩ hẳn là nàng sẽ thích."
Tới đình hóng gió lầu hai, chỉ thấy bến trong đặt mấy đĩa điểm tâm cùng một bình trà, Tô Nhược Uyển đến gần cầm một miếng điểm tâm lên liền phát hiện đây là bánh hoa quế nàng thích ăn nhất.
Sau khi ăn thử một miếng bánh hoa quế, đôi mắt Tô Nhược Uyển lại không khỏi sáng lên, đây chính là bánh hoa quế nàng thường ăn nhất.
Trước khi thành thân nàng đặc biệt thích bánh hoa quế bán ở một cửa hàng cuối đại lộ Trường An.

Bất quá sau khi thành thân Tô Nhược Uyển phát hiện hương vị bánh hoa quế đầu bếp trong phủ làm cũng không tồi nên không đi mua điểm tâm ở cửa hàng kia nữa.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, nhịp tim Tô Nhược Uyển không khỏi đập nhanh hơn vài phần.
"Sao phu quân lại mua điểm tâm ở nhà này?"
"Nghe nói điểm tâm nhà này làm không tồi nên phân phó người mua một ít."
Tiêu Tuần nâng chén trà lên, khoé miệng cũng hiện lên ý cười.

Hắn ở phủ Thượng thư học nhiều năm, đối với sở thích của Tô Nhược Uyển nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lúc trước hắn không chỉ một lần thấy Tô Nhược Uyển lẻn ra khỏi phủ, đến cửa hàng bên góc đường kia mua điểm tâm, trong đó mua nhiều nhất đó là bánh hoa quế.
Nhưng Tô Nhược Uyển nghe hắn nói xong ánh sáng trong mắt lại nhạt đi vài phần.

Bất quá khi thuyền hoa chậm rãi tiến về phía trước, bầu không khí náo nhiệt hai bên bờ sông lại thu hút sự chú ý của Tô Nhược Uyển.
Mới vừa rồi không được xem hết tiết mục múa lân, hiện giờ bên bờ lại xuất hiện một đám người múa rồng, xung quanh cũng vây kín người, nhưng Tô Nhược Uyển ở trên thuyền hoa lại nhìn rất rõ.

Đội vũ sư theo bờ sông chậm rãi tiến lên đúng lúc Tô Nhược Uyển nhìn thấy.
"Phu quân, chàng mau nhìn kìa! Trên trời có nhiều đèn Khổng Minh quá."
Khi đi qua một cây cầu đá, có rất nhiều người đều tụ tập ở trên cầu đá để thả đèn Khổng Minh, rất nhiều đèn Khổng Minh từ từ bay lên, từ xa nhìn lại vô cùng đẹp mắt.

Tiêu Tuần thật ra không nhìn đèn Khổng Minh mà hơi ghé mắt nhìn về phía Tô Nhược Uyển, chỉ thấy trong con ngươi Tô Nhược Uyển phản chiếu ánh đèn, nháy mắt làm nhịp tim Tiêu Tuần đột ngột dừng lại, ánh mắt cũng theo đó tối lại.
Chỉ chốc lát thuyền hoa đã đến vòm cầu, lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện có một ánh mắt nóng rực chiếu vào người nàng, hơi quay đầu liền đối diện với con ngươi âm trầm của Tiêu Tuần.

Dưới vòm cầu ánh sáng tối tăm làm ánh mắt Tiêu Tuần càng thêm sự áp bức, không biết có phải là ảo giác của Tô Nhược Uyển không, nàng thế nhưng từ trong ánh mắt của Tiêu Tuần thấy được một tia chiếm hữu.
Bất quá không cho nàng nghĩ nhiều, ngay sau đó Tiêu Tuần đã ôm lấy eo nàng, khoảnh khắc đôi môi mỏng dán lên, đại não Tô Nhược Uyển lập tức trống rỗng, thậm chí suýt chút nữa đã quên hô hấp.
Mắt thấy thuyền hoa sắp sửa ra khỏi vòm cầu, đôi tay Tô Nhược Uyển để trên ngực Tiêu Tuần muốn đẩy hắn ra.

Ai ngờ Tiêu Tuần không những không buông nàng ra mà lại kéo nàng càng hôn càng sâu.a
Cuối cùng khi thuyền hoa dần đến chỗ vòm cầu, Tiêu Tuần rốt cuộc mới buông nàng ra, mà Tô Nhược Uyển cả người xụi lơ, dựa vào trong ngực Tiêu Tuần thở dốc, còn không quên cho Tiêu Tuần một ánh mắt hờn dỗi.
"Ăn miếng điểm tâm cho bớt giận, đợi lát nữa ta dẫn nàng đi thả đèn được không?"
Biết đã chọc giận Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần có chút đuối lý lấy một miếng điểm tâm đưa cho Tô Nhược Uyển.

Nhưng Tô Nhược Uyển nghe được thả hoa đăng đôi mắt lập tức sáng lên, cũng không để ý đến điểm tâm, lập tức từ trong lòng ngực Tiêu Tuần ngồi dậy.
"Không ăn điểm tâm nữa, chúng ta đi thả hoa đăng luôn đi."
"Được."
Bộ dáng vội vàng làm Tiêu Tuần dở khóc dở cười, đành phải đặt điểm tâm trở lại, đứng dậy dẫn theo Tô Nhược Uyển xuống lầu một của thuyền hoa.

Tô Nhược Uyển cho rằng Tiêu Tuần chỉ chuẩn bị một chiếc đèn, ai ngờ sau khi đi xuống nàng mới phát hiện một phòng trong đó được đặt đầy đèn.
"Phu quân chuẩn bị nhiều đèn hoa đăng thế!"
"Đúng là có chút nhiều, nếu không thả hết được thì cứ chọn một cái thích nhất thả đi."
Đèn hoa đăng này là Tiêu Tuần sai hạ nhân chuẩn bị, hắn chỉ phân phó hạ nhân mua một ít hình chó mèo linh tinh, không ngờ hạ nhân thế nhưng lại mua nhiều như vậy.
Mà Tô Nhược Uyển lại khó khăn nhìn các hình khác nhau, mỗi một cái nàng đều vô cùng thích, bảo nàng chọn ra cái thích nhất thật ra có chút khó.

Bất quá suy nghĩ một hồi cuối cùng nàng cũng lấy ra một chiếc đèn hoa đăng hình mèo con.
"Cái này đi".
Mới vừa rồi chỉ lo nhìn trên bờ, hiện giờ sau khi rời khỏi đây Tô Nhược Uyển mới phát hiện giữa sông nổi đầy đèn hoa đăng.

Theo sóng nước không ngừng gợn lên, cả dòng sông được chiếu sáng rực rỡ.
Trước kia tuy giao thừa cũng rất náo nhiệt nhưng lúc ấy Tô Nhược Uyển còn chưa trưởng thành, mỗi lần xem náo nhiệt chỉ có thể nhìn thấy đầu người chen chúc.

Hôm nay đi theo Tiêu Tuần mới khiến nàng chân chính thấy được không khí náo nhiệt của đêm giao thừa.
"Phu quân có mang theo mồi lửa không?"
Tô Nhược Uyển không quên mình muốn thả hoa đăng, sau khi nhìn những chiếc đèn trên sông nàng liền xoay người về phía Tiêu Tuần hỏi mồi lửa.

Bất quá lúc Tiêu Tuần lấy mồi lửa ra cũng cầm luôn chiếc đèn trong tay nàng.
"Để ta đốt cho."
Sau khi đèn được thắp sáng, hình mèo con trên đó có vẻ càng thêm linh động.

Tô Nhược Uyển nhận lấy đèn, đi đến bên bờ sông thả đèn xuống, thuyền hoa chậm rãi tiến về phía trước, hoa đăng của Tô Nhược Uyển cũng theo sóng nước dần trôi đi, cuối cùng hoà vào những chiếc đèn trên sông.
"Đi lên đi, phía trước còn có chuyện vui."
Hai người ở mũi thuyền nhìn chiếc đèn một lúc, nhận thấy sự hứng thú của Tô Nhược Uyển đã giảm xuống, Tiêu Tuần lại mở miệng.

Mà những lời này làm đôi mắt Tô Nhược Uyển một lần nữa sáng lên, đứng dậy lôi kéo Tiêu Tuần về trong đình hóng gió.
Không lâu sau thuyền hoa liền dừng lại, đồng thời xung quanh cũng xuất hiện không ít thuyền bè khác.

Ngồi giữa thuyền là một người kể chuyện, Tô Nhược Uyển tuỳ ý nghe vài câu liền bị chuyện xưa của người nọ hấp dẫn.
Mãi cho đến đêm khuya, các thuyền xung quanh dần dần rời đi, theo câu "Mời lần tới phân giải" của người kể chuyện, các con thuyền còn lại đều tan đi, thuyền hoa của Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần cũng đỗ vào bờ sông.
Đêm nay chơi lâu như vậy, Tô Nhược Uyển cũng bắt đầu buồn ngủ, chờ sau khi thuyền hoa đỗ xong, Tô Nhược Uyển mới quay đầu nhìn Tiêu Tuần.
"Phu quân, chúng ta trở về thôi?"
"Đêm nay không về, nghỉ tạm ở đây đi."
Tiêu Tuần buông chén tra xuống rồi dẫn theo Tô Nhược Uyển đến phòng ngủ trong thuyền hoa, trong này có đầy đủ mọi thứ, không chỉ có giường, trong bình phong bên cạnh còn đặt một thau tắm.
Chơi cả đêm, Tô Nhược Uyển xác thật có chút mệt, vì thế nàng liền đi đến bình phong muốn tắm gội trước.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, Tiêu Tuần đã bắt được cổ tay của nàng, ngay sau đó nàng liền bị đặt lên trên cửa.
"Phu quân muốn tắm gội trước?"
Ánh sáng trong phòng có chút tối, chỉ có ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn.

Mà Tiêu Tuần mới vừa rồi ở bên ngoài còn cực kỳ đứng đắn lúc này đang gắt gao nắm lấy tay nàng, ánh mắt cũng nóng rực đến đáng sợ.
"Không vội, đợi lát nữa cùng nhau tắm."
Nói xong tay Tiêu Tuần lại siết chặt hơn, ngay sau đó liền cúi người hôn lên môi Tô Nhược Uyển.

Mà hai tay của Tô Nhược Uyển đều bị nắm lấy, chỉ có thể ngửa đầu đáp lại.
Mùi hương thuộc về một mình Tiêu Tuần quanh quẩn bên chóp mũi Tô Nhược Uyển làm tim nàng đập nhanh hơn, đồng thời cũng dần sa vào trong đó.

Khi hai người tách ra, sức lực trên người Tô Nhược Uyển phảng phất như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực dựa vào trong lòng ngực Tiêu Tuần thở dốc.
Nhưng rất nhanh Tiêu Tuần liền bế ngang nàng lên đi đến phía giường.

Chỉ một lát sau liền có một trận long trời lở đất, Tô Nhược Uyển lại bị Tiêu Tuần gắt gao giam cầm trong ngực.
Đôi tay nàng đặt trên ngực Tiêu Tuần, lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập lộn xộn của Tiêu Tuần làm Tô Nhược Uyển đột nhiên khẩn trương không lý do, đôi tay cũng không tự giác nắm chặt lấy vạt áo Tiêu Tuần.
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, Tô Nhược Uyển theo bản năng quay đầu lại liền đối diện với con ngươi tràn đầy ý cười của Tiêu Tuần.

Ngay sau đó Tiêu Tuần lại cúi đầu sát vào tai nàng, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn cũng theo đó vang lên: "Đừng khẩn trương, ta sẽ nhẹ chút."
Vừa dứt lời, môi đỏ của Tô Nhược Uyển lại bị lấp kín, lần này động tác của Tiêu Tuần xác thật ôn nhu hơn không ít, đầu của Tô Nhược Uyển cũng dần trở nên choáng váng.
Trong lúc mơ màng, nàng cảm nhận được một vật lạnh lẽo được đeo vào cổ tay, chỉ thấy trên cổ tay nàng nhiều thêm một chiếc vòng ngọc nạm vàng.
Nhưng không đợi nàng mở miệng dò hỏi, động tác của Tiêu Tuần đột nhiên nhanh hơn làm nàng không rảnh bận tâm việc khác, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Tiêu Tuần.

Cơ thể nàng giống như con thuyền nhỏ trong hồ, theo sóng nước không ngừng nhộn nhạo, khi thì kịch liệt khi thì lắc nhẹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui