Tấm lưng mảnh khảnh của Thẩm Nguyên dán chặt vào khuôn ngực rộng và cường tráng của Lục Chi Quân, trong lúc muôn vàn yên lặng này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ và có lực của nam nhân.
Bầu không khí trong tẩm điện, yên tĩnh và ấm áp.
Trong mắt người ngoài, có lẽ Lục Chi Quân là Trấn Nam vương cường thế và lạnh lùng, nhưng khi ở chung với Thẩm Nguyên, hắn luôn dịu dàng và ân cần.
Không ai có thể ngờ rằng thái độ của hắn với thê tử của hắn lại dịu dàng như vậy.
Thẩm Nguyên vẫn chưa buồn ngủ, nhưng cảm giác bất an đột nhiên dồn dập trong lòng dần dần biến mất, vẻ lo lắng trên mặt cũng mờ đi một chút, mềm giọng trả lời: “Ừ, hơi không ngủ được.”
“Có tâm sự gì không?”
Giọng nói của nam nhân rất trầm và rất từ tính vào ban đêm.
Thẩm Nguyên thành thật trả lời: “Chuyện Sóc ca nhi làm hôm nay, ta đã biết… Vết thương của Hải Đông Thanh kia có nghiêm trọng không?”
Lục Chi Quân thấp giọng nói: “Không có gì đáng ngại, y sư nói, sau khi vết thương lành, có thể bay như bình thường.”
Giọng nói của hắn không còn khàn khàn nữa, giọng điệu trở lại bình tĩnh thường ngày.
Nhưng khi Thẩm Nguyên nhắc đến Lục Sóc Hi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng giọng nói của Lục Chi Quân nghiêm túc một chút không dễ dàng phát hiện.
Thẩm Nguyên nghĩ, kiếp trước Lục Chi Quân sống lâu hơn nàng, thời gian ở chung với Lục Sóc Hi cũng nhiều hơn nàng, sau khi nàng qua đời, đứa nhỏ này càng ngày trở nên bướng bỉnh, chắc hẳn Lục Chi Quân khi đó cũng rất đau đầu.
Chỉ có đứa nhỏ Sóc ca nhi này là luôn ngoan ngoãn trước mặt nàng.
Kiếp trước, nàng lờ mờ phát hiện tính cách của Lục Sóc Hi có vào vấn đề nhỏ, cũng đốc thúc hắn vài lần, mỗi lần như vậy, hắn hứa trước mặt nàng sẽ sửa chữa thật tốt, nàng cũng yên tâm.
Khi nàng sinh Sóc ca nhi ở kiếp trước khác với kiếp này, khi đó nàng ít nhiều có dấu hiệu khó sinh, hơn nữa cơ thể cũng hao mòn rất nhiều sau khi sinh con.
Để có thể chăm sóc tốt cho cơ thể của nàng, Lục Chi Quân luôn để nhũ nương nuôi nấng bé, thời gian nàng ở chung với Sóc ca nhi cũng không nhiều bằng kiếp này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên không khỏi thở dài, giọng nói sâu kín nói: “Haizzz, cũng may Sóc ca nhi còn nhỏ, chúng ta sau này không thể để cho con giống như trước đây…”
Dứt lời, Thẩm Nguyên cảm thấy, nam nhân đang vòng tay ôm nàng, đang dần dần khép lại không dễ phát hiện, ôm nàng chặt hơn một chút.
Nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng sau khi Lục Chi Quân nghe xong lời này, thân thể trở nên cứng đờ.
Thẩm Nguyên đột nhiên phản ứng lại.
Lúc này mới ý thức được rằng mình thật sự đã nói sai.
Nàng liên tục chớp chớp mắt, giả vờ bình tĩnh nói: “Quý Khanh… Ta hơi mệt mỏi, vì vậy ta ngủ trước, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.”
Tuy nhiên, Lục Chi Quân khép hai ngón tay lại, ánh mắt thâm trầm nhìn mỹ nhân trong ngực, nhéo vành tai nhỏ bé của nàng.
Thẩm Nguyên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
“Trước đây?”
Lục Chi Quân thấp giọng hỏi xong, lại nói: “Trước đây, là có ý gì.”
Mặc dù Thẩm Nguyên nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Lục Chi Quân đã chống người lên, đang quan sát vẻ mặt của nàng.
Tim nàng đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng vẫn giả bộ lạnh nhạt như trước, trả lời: “Chính là… Cái lần lúc con mấy tháng tuổi mà đã dùng tay đập chết con chim sẻ…”
“Một đứa nhỏ lớn như vậy, mà làm những hành động độc tài như vậy, thật đáng sợ ha…”
Dứt lời, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng Lục Chi Quân đã thả lỏng không ít.
“Ừm, ngủ đi, ta đã phạt con chép kinh rồi.”
Sau khi Thẩm Nguyên gật đầu, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng trái tim vẫn đang đập thình thịch.
Lục Chi Quân im lặng nhìn Thẩm Nguyên một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu hôn lên mái tóc đen mềm mại của nàng.
***
Ba ngày sau, Hoa Dương điện.
Chim hót líu lo, trời trong lành.
Liêu ca nhi vừa thức dậy, liền nhìn thấy Lục Sóc Hi đã ngồi ngay ngắn trên bàn, y phục đầu tóc chỉnh tề, đang ưỡn thân thể nhỏ nhắn, đối mặt với sách kinh trước án thư.
Vẻ mặt của Lục Sóc Hi có chút nghiêm túc.
Liêu ca nhi cảm thấy, bây giờ vẻ mặt của đường đệ rất giống Ngũ thúc của hắn.
Mặc dù Đường đệ không làm hắn sợ như Ngũ thúc, nhưng bé còn nhỏ như vậy, mà đã thực sự làm vẻ mặt như vậy, điều này vẫn khiến Liêu ca nhi cảm thấy có chút không rét mà run.
Liêu ca nhi vừa dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, vừa hỏi: “Sóc ca nhi, đệ còn chép kinh sao?”
Lục Sóc Hi trả lời: “Ừ.”
Liêu ca nhi kinh ngạc: “Đêm qua đệ… Chẳng lẽ một đêm cũng không ngủ sao?”
Nhũ mẫu đứng một bên trả lời: “Tối hôm qua, thế tử đã ngủ sau ngài không lâu, chỉ là cùng nhau đến, bắt đầu chép kinh.”
“À.”
Liêu ca nhi dừng lại, nhớ tới năm Lục Sóc Hi mới sinh ra, hắn đã từng lo lắng thái độ của Thẩm mẫu đối với hắn sẽ không tốt như trước.
Lo lắng thì lo lắng vậy thôi, nhưng hắn biết, nếu Thẩm Nguyên thật sự thiên vị nhi tử ruột hơn một chút, cũng không có gì đáng trách.
Mấy năm trôi qua, thái độ của Thẩm Nguyên đối với hắn và Lục Sóc Hi đều giống nhau, nàng không thiên vị, vẫn coi hắn như con ruột của mình.
Liêu ca nhi âm thầm đem Thẩm Nguyên trở thành mẫu thân của mình.
Ngũ thúc Lục Chi Quân cũng như thế.
Hắn đối với ai cũng nghiêm khắc và lãnh đạm.
Mặc dù tính tình của Sóc ca nhi đệ đệ thô bạo một chút, nhưng cũng không bắt nạt hắn, hai người ở cùng một gian tẩm điện, ở chung cũng rất hòa hợp.
Một lúc sau, Huệ Trúc đến Hoa Dương điện, gọi hai đứa nhỏ cùng đến tẩm điện của Thẩm Nguyên dùng bữa sáng.
Lục Sóc Hi nghe xong, mặt không chút thay đổi đặt bút sói trong tay xuống.
Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Liêu ca nhi lại lộ ra một chút sợ hãi, hắn mềm giọng hỏi Huệ Trúc, nói: “Huệ Trúc cô cô, ta Ngũ… Trấn Nam vương điện hạ sẽ cùng dùng bữa sao?”
Huệ Trúc nụ cười dịu dàng trả lời: “Điện hạ đã đến quân doanh rồi, chỉ có trưởng công chúa điện hạ ở đây thôi ạ.”
Liêu ca nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi hai đứa nhỏ đến tẩm điện của Thẩm Nguyên, trên bàn Bát Tiên đã bày sẵn các món điểm tâm phong phú của Hoài Dương.
Liêu ca nhi và Sóc ca nhi đều theo khẩu vị của Thẩm Nguyên, thích ăn thức ăn của Hoài Dương, mấy món ngon trên bàn này đều do năm đó, lúc Lục Chi Quân dẫn Thẩm Nguyên về Dương Châu thăm người thân, mời đầu bếp về kinh thành làm.
Trước mặt hai cậu bé là chén cháo củ sen hoa quế ngọt ngào, trong đĩa là bánh bao xá xíu, chả giò nhân thịt gà[1], thang bao nhân gạch cua[2] và các món Hoài Dương nổi tiếng khác.
Món mà hai đứa trẻ thích ăn nhất là bánh mè Hoàng Kiều[3], nhân bên trong được làm từ hạt quả thông và hạnh đào băm nhỏ, trộn với đường phèn và mỡ lợn đã nấu chín, có vị ngọt và thơm ngon, lớp vỏ bên ngoài giòn rụm.
Mấy cậu bé lớn như vậy thì thích ăn các món điểm tâm này nhất, nhưng Thẩm Nguyên sợ bọn họ ăn nhiều thì răng sẽ bị sâu, nên chỉ cho Liêu ca nhi và Sóc ca nhi mỗi người ăn tối đa hai miếng.
Bọn nhỏ coi như cũng vui vẻ, Liêu ca nhi ăn những món mình thích, trên mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện.
Trên khuôn mặt có da có thịt của Sóc ca nhi lộ rõ vẻ u ám nhàn nhạt không phù hợp với tuổi.
Sau khi bé ăn xong bánh bao xá xíu mà Thẩm Nguyên gắp cho bé, liền nói: “Hài nhi còn phải chép kinh, nên trở về trước.”
Thẩm Nguyên gọi bé lại, dịu dàng nói: “Con và Liêu ca nhi chờ lát nữa rồi hẵng đi, ta có quà muốn tặng cho hai con.”
Nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu ca nhi lập tức lộ vẻ hưng phấn.
Vẻ mặt của Sóc ca nhi cũng có chút tò mò.
Thẩm Nguyên đã gọi tì nữ đưa món quà để tặng cho hai đứa nhỏ vào trong điện
Rồi thấy, thứ mà Thẩm Nguyên muốn đưa cho Liêu ca nhi là con vẹt lông trắng mà hắn vẫn luôn muốn, con vẹt này đã được người thuần thú nuôi dưỡng nên đã nói được vài câu rồi.
Liêu ca nhi dạy nó vài câu, nó vẫn gọi Liêu ca nhi là Liêu ca nhi, khiến tỳ nữ trong nội điện đều cười ra tiếng.
Sau đó, thứ nàng tặng cho Sóc Hi lại là một con chú chó Chow Chow nhỏ nhắn[4].
Sau đó, bé nhìn thấy mắt mũi nó nhăn lại một cục, với biểu cảm sầu khổ độc đáo của giống chó Chow Chow, nhưng vì thân hình mập mạp nên trông có vẻ đặc biệt ngây thơ.
Khi nó lớn lên, màu lông sẽ trở nên sẫm màu hơn.
Nô tỳ đặt chú chó Chow Chow trong ngực trên mặt đất, nó lập tức liền bước bốn cái chân ngắn, lắc lắc chạy đến trước mặt Sóc ca nhi.
Khi Sóc ca nhi cúi đầu nhìn nó, Thẩm Nguyên dịu dàng hỏi: “Sóc ca nhi, con thích nó chứ?”
Sóc ca nhi rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử, ánh mắt chưa từng rời khỏi chú chó Chow Chow này, gật đầu trả lời: “Thích ạ.”
Thẩm Nguyên thầm cảm thấy lúc nàng lớn như Sóc ca nhi, điều nàng muốn nhất chính là được chơi với thú cưng.
Nhưng cữu mẫu La thị lại dị ứng với lông chó mèo, không những không cho phép nàng nuôi, mà cũng không cho phép di nương khác nuôi thú cưng.
Hiện giờ, Sóc ca nhi có thể thực hiện tâm nguyện năm đó của mình, trong lòng Thẩm Nguyên cảm thấy vui mừng.
“Nhưng mà, trước khi Sóc ca nhi nhận món quà này, con có thể đồng ý với một yêu cầu của nương không?”
Sóc ca nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Thẩm Nguyên, khó hiểu hỏi: “Điều kiện gì vậy ạ?”
Thẩm Nguyên dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, trả lời: “Chú chó Chow Chow này khác với các loại chó khác, nếu không kiên nhẫn nuôi nó, nó rất khó đến gần chủ.
Đôi khi nó có thể rất bướng bỉnh và làm cho con tức giận.
Sóc ca nhi à, nếu con muốn nuôi nó, thì hãy cho nó trở thành người bạn chơi đáng tin cậy của con, trong quá trình ở chung với nó, nhất định phải kiên nhẫn, ngàn vạn lần không được thô lỗ với nó.”
Hai chữ thô lỗ này, giọng điệu có phần hơi nặng một chút.
Thẩm Nguyên nhìn khuôn mặt của nhi tử lộ vẻ chần chờ và mơ hồ, lại thêm một câu: “Sóc ca nhi à, lúc trước con còn trong bụng ta, con thường xuyên dùng tay chân nhỏ bé làm loạn với ta, nhưng vì con là hài tử bảo bối của ta, cho nên mẫu thân rất có kiên nhẫn với con, chịu tất cả khổ cực để sinh con ra.
Nếu con thực sự thích nó, con phải cố gắng đối xử nó như con ruột của mình, dù nó có hơi bướng bỉnh đi chăng nữa, cũng phải đối xử với nó một cách dịu dàng.”
“Sóc ca nhi, con có thể đồng ý với mẫu thân không? Nếu không thể, ta sai người đưa nó về nơi ban đầu.”
Sóc ca nhi nhìn chú chó Chow Chow đang vẫy đuôi cầu xin, bé vẫn không nhịn được mà ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu đầy lông của nó.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nói bằng giọng em bé: “Có thể! Con có thể đối xử tốt với nó!”
***
Vào lúc hoàng hôn, Lục Chi Quân đã cởi áo giáp từ quân doanh trở về phủ.
Khi đến hoa viên của vương phủ, thì nghe thấy vài tiếng chó sủa, hắn nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, thấy Lục Sóc Hi đang chơi cùng một con chó Chow Chow.
Lục Chi Quân đi tới trước người nhi tử, trầm giọng hỏi: “Con lấy con chó này ở đâu vậy?”
Lục Sóc Hi hơi nhíu mày, giọng nói non nớt mà lại có chút đắc ý: “Là mẫu phi con tặng cho con.”
“Mẫu phi con đưa cho con sao?”
Lục Sóc Hi ôm chú chó Chow Chow vào lòng, giọng em bé trả lời: “Đúng vậy, mẫu phi tặng cha một con chim ngu xuẩn.
Tặng con một chú chó Chow Chow có thể phát triển thành chú chó săn hùng tráng.
Chú chó Chow Chow của con so với cái con Hải Đông Thanh của cha mạnh hơn nhiều.”
Lục Chi Quân: “…”