Mùi của người đàn ông rất dễ chịu.
Trước khi đi ngủ, Lục Chi Quân chắc là dùng chút nước hoa.
Khi hôn Thẩm Nguyên, quai hàm lạnh lẽo của anh cũng cọ nhẹ vào má cô.
Thẩm Nguyên ngửi được bạc hà nhạt nhẽo, cùng hơi thở mùi tùng và bạc hà.
Mang lại cho cô cảm giác giống như chính Lục Chi Quân.
Trưởng thành và có chất cảm[1].
[1] Chất cảm: Từ tiếng Việt, cách diễn tả trong nghệ thuật tạo hình theo kĩ thuật đặc biệt nhằm tạo cho người xem những cảm nhận khác nhau về chất của đối tượng được miêu tả.
Thẩm Nguyên mất đi toàn bộ ký ức về cuộc đời trước đó.
Cũng tạm thời coi nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của mình.
Ngón tay cái hơi to của Lục Chi Quân khẽ vuốt ve khóe môi cô.
Trong lòng Thẩm Nguyên dâng lên rung động nhàn nhạt.
Cô lại còn chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi.
Độc đoán một chút, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng và chừng mực.
Thẩm Nguyên không biết rốt cuộc cô và Lục Chi Quân lại đến được với nhau như thế nào.
Nhưng trước khi mất trí nhớ, cô nên rất thích loại đàn ông này lắm.
Cho dù Lục Chi Quân không phải vì thích cô nên mới kết hôn với cô.
Thẩm Nguyên lại cảm thấy, mình vì thích Lục Chi Quân nên mới lựa chọn kết hôn với anh, không hoàn toàn là vì chuyện của em trai.
Vẻ mặt của Lục Chi Quân đã bình tĩnh trở lại.
Vẻ ngoài của hắn thiên về lạnh lùng.
Khi không cười, mang theo sự xa lánh, từ chối, cách xa người ngàn dặm.
Lục Chi Quân vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên nhớ tới những lời Tần Dao nói, cũng không có ác ý gì.
Dù sao, mặc dù người thành phố S đều biết có nhân vật như Lục Chi Quân, nhưng không rõ rốt cuộc anh trông như thế nào.
Tần Dao trông có vẻ là người thẳng thắn.
Cho nên, Thẩm Nguyên đã không đề cập cô ta với Lục Chi Quân.
“Chỉ là … Lắng nghe những gì người khác nói thôi.”
“Người khác nói?”
Giọng Lục Chi Quân rất dịu dàng.
Thẩm Nguyên gật đầu.
Bởi vì anh vừa hôn cô, hình như chính vì nụ hôn này mà phá vỡ khúc mắc còn sót lại của cô đối với Lục Chi Quân.
Cho nên, khi Lục Chi Quân duỗi tay ôm cô vào lòng, Thẩm Nguyên cũng không phản kháng.
Bàn tay thon dài của người đàn ông vén mái tóc xoăn của cô ra, cẩn thận nhìn vết thương trên đỉnh tóc của cô.
Phần thịt được khâu lại tạo thành vết sẹo dữ tợn.
Nhìn thấy rất ghê.
Đôi mắt của Lục Chi Quân bỗng dưng tối sầm lại.
Khi nhìn về phía Thẩm Nguyên, anh nhanh chóng thu hết ánh mắt sắc bén lại.
“Ngủ đi.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt nói xong, cũng đoán được người nói lời này với Thẩm Nguyên.
Trong mấy ngày nay khi cô tỉnh lại, số người ngoài cô tiếp xúc có thể dùng một tay là đếm được.
Dì Hồ tất nhiên là không có lá gan, dám đi xen vào chuyện giữa anh và Thẩm Nguyên.
Thẩm Đàm, là người anh cùng Thẩm Nguyên đến gặp.
Cậu có thể nói những lời ủng hộ cô ly hôn, nhưng đứa trẻ không giống như một người sẽ châm ngòi cho mối quan hệ của người khác.
Người còn lại là bị anh đuổi ra ngoài, nữ sinh viên tên Tần Dao kia.
Ở đây, Lục Chi Quân yên tĩnh suy nghĩ tâm sự.
Thẩm Nguyên rất thích sự chăm sóc dịu dàng của anh.
Sau mấy lần tiếp xúc, cô không còn bài xích anh như mấy ngày trước.
Dựa theo lời anh vừa nói, điều đó cũng có nghĩa là anh thích cô.
Tính cách của Lục Chi Quân nặng nề, ít nói, có thể nói những lời như vậy với cô cũng không dễ dàng.
“Nhưng mà.”
Thẩm nguyên không lập tức nằm xuống theo lời của anh, mà lại hỏi: “Lúc trước… Làm sao chúng ta biết nhau… Anh… Sao anh lại thích tôi?”
“Còn nữa, hai người chúng ta, rốt cuộc là ai theo đuổi ai trước?”
Thẩm Nguyên đầu tiên ném hai vấn đề với Lục Chi Quân.
Cái khác, cô tạm thời không dám hỏi quá nhiều.
Lục Chi Quân cẩn thận ôm Thẩm Nguyên, sau khi đặt cô lên giường, liền trêu chọc bờ vai mảnh mai của cô, để trán cô dựa vào vai anh.
Thẩm Nguyên dần dần bị nhiệt độ cơ thể trên người người đàn ông quấn lấy.
Thân hình của Lục Chi Quân rất cao, lúc cô được bao bọc bởi một thân hình như vậy, trong lòng cô rất có cảm giác an toàn.
Trong lòng cô cũng dần dần được bao bọc trong một hương vị khó tả.
Thẩm Nguyên vẫn muốn để Lục Chi Quân ôm cô như vậy.
“Chuyện giữa chúng ta là một câu chuyện dài, cũng không nói rõ ngay bây giờ được.
Đã quá muộn rồi, ngày mai anh sẽ giải thích với em sau.”
Sau khi Lục Chi Quân nói xong, Thẩm Nguyên đột nhiên cảm thấy việc kể lại chuyện tình yêu của hai người từ miệng người như Lục Chi Quân, thật đúng là rất kỳ lạ.
Phỏng chừng khi anh mặt không chút thay đổi kể lại, cô sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Được rồi, dù sao tôi cũng đang nghỉ học, ngày mai anh có thể dẫn tôi đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt một chút được không?”
Dứt lời.
Cánh tay vòng qua người cô của Lục Chi Quân dần dần khép lại vào trong.
Thân thể của anh rất cường tráng, chỉ cần dùng một cánh tay ôm Thẩm Nguyên là có thể khống chế cô hoàn toàn.
“Được.”
Chiều hôm sau.
Lục Chi Quân dẫn Thẩm Nguyên đến cửa hàng tiện lợi nơi mà cô làm việc trước đây.
Sau khi Thẩm Nguyên vào cửa hàng tiện lợi, cảm thấy cách bố trí nơi này không khác gì cửa hàng tiện lợi 24h bình thường.
Khi đến khu vực đồ uống, máy lạnh ở ngăn đá mở quá cao.
Sương lạnh kéo dài.
Lục Chi Quân đã kịp thời đi đến bên cạnh Thẩm Nguyên, kéo cô ra phía sau.
Anh vẫn chưa nhắc tới chuyện cũ với cô, nhưng Thẩm Nguyên lộ vẻ nghi ngờ.
Dù sao người như Lục Chi Quân sẽ không bao giờ tự đi mua đồ uống.
Sau đó, tình cờ nhìn thấy cô sắp xếp lại kệ hàng ở chỗ này, và nhất kiến chung tình với cô chăng?
Ngoài trời.
Hai người đàn ông ngồi dưới một chiếc ô khổng lồ.
Trợ lý đặc biệt Giang mua hai chai nước khoáng Y Vân, chai của Thẩm Nguyên đã được vặn mở, cô uống một ngụm nước hơi lạnh.
Mọi người ra vào cửa hàng tiện lợi cũng đều tập trung vào cô và Lục Chi Quân.
—— “Trước khi em mất trí nhớ thì đã làm việc ở cửa hàng tiện lợi vào ban đêm.”
Tiếp theo, Lục Chi Quân lại nói, khi anh từ văn phòng trở về căn hộ ở trung tâm thành phố, thỉnh thoảng xe đi qua con đường này.
Anh thường có thể nhìn thấy cô và những người ngồi ở đây, uống nước trong khi nghỉ theo ca.
Lục Chi Quân còn nói, giám đốc điều hành của công ty con của anh đã từng tiếp xúc với cha đã qua đời của Thẩm Nguyên bởi vì qua lại làm ăn, đương nhiên anh cũng đã gặp cô trước đó.
Cách người đàn ông thể hiện rất mập mờ.
Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Nguyên.
Ngay từ đầu, Lục Chi Quân cũng thấy có chút thương cảm vì nhìn thấy cô một tiểu thư nhà giàu đã nghèo túng đến mức này.
Sau vài lần tiếp xúc, mới có ấn tượng tốt về cô.
Thẩm Nguyên cũng có nhận thức nhất định về ngoại hình của mình.
Dù sao, cô nhất định có thể được coi là một mỹ nữ, có lẽ nét mặt và khí chất gì đó còn rất hợp khẩu vị của anh, nên Lục Chi Quân muốn cùng cô tiếp tục phát triển.
Lục Chi Quân nói xong, ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Nguyên nắm chặt bình nước, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
Lục Chi Quân có thể nói những lời này một cách trôi chảy như vậy bởi vì hầu hết những chuyện này là sự thật.
Lúc cha của Thẩm Nguyên chưa qua đời.
Một số người đàn ông trong giới cũng đã nói về cô.
Dù sao nhan sắc của cô cũng đủ xuất sắc, bộ dạng so với minh tinh còn thanh tú động lòng người hơn, trên mặt chưa từng đụng bất kỳ dao kéo nào.
Khi bọn họ nói đến phụ nữ, Lục Chi Quân sẽ không tham dự mà chỉ biết im lặng lắng nghe.
“Thẩm Nguyên có vẻ ngoài không tệ, tuy tính cách hơi giả tạo một chút, nhưng mà chỉ riêng khí chất của kẻ lắm tiền ba cô ấy mà có thể dưỡng thành cái khí chất này của cô ấy, cũng coi như không dễ dàng gì.”
Một người đàn ông trong cuộc đã từng nói như vậy.
Lục Chi Quân mơ hồ nhớ rõ, trước khi Thẩm Nguyên xảy ra chuyện gia đình, cô là một cô bé giữ quần áo và đầu tóc vô cùng tinh xảo.
Bản thân là một sinh viên của hội họa sơn dầu cổ điển, đi đâu cũng bước trên những đôi giày gót cao có độ dài ngắn vừa phải, nâng cao một con sóng lớn.
Môi đỏ mắt sáng, eo thon chân dài, làn da trắng nõn.
Trên người rất có khí chất cổ điển của mỹ nhân Hồng Kông.
Người nói cô giả tạo, có lẽ là vì khí chất của cô hơi lạnh lùng một chút, có vẻ cả người có chút cao ngạo.
Nhưng khi giơ tay nhấc chân, lại mang nét trẻ con và đáng yêu.
Trước khi Thẩm Nguyên đi du học, đương nhiên Lục Chi Quân đã gặp cô vài lần.
Trước khi gia đình cô lâm vào cảnh tuyệt vọng, anh thỉnh thoảng vẫn đến những dịp cô hay lui tới.
Anh đã chú ý đến cô, một cô gái nhỏ hơn anh mười tuổi.
Không có hứng thú ngay lập tức, nhưng biết cô vô cùng xinh đẹp.
Sau khi cô ra nước ngoài, Lục Chi Quân vẫn sống như bình thường.
Những ngày bận rộn và lặp đi lặp lại như máy móc.
Sau đó, anh nghe nói có chuyện không ổn xảy ra với gia đình Thẩm Nguyên.
Khi mọi người trong giới nói về cô, cũng không ai biết cô bây giờ thế nào, còn sống ở thành phố này hay không.
Trùng hợp thay, không lâu sau khi Lục Chi Quân biết được chuyện của Thẩm Nguyên, ngay khi xe đi qua con đường này, anh nhìn thấy cô đang làm việc trong một cửa hàng tiện lợi lúc 1 giờ sáng.
Bóng đêm như mực.
Đường phố ban đầu nhộn nhịp, lúc này hiếm khi có người qua lại.
Khi Thẩm Nguyên nghỉ ngơi một lát, không uống chút nước như anh vừa nói.
Thay vào đó, lấy ra một gói thuốc lá cho phụ nữ.
Ngón tay mảnh khảnh động tác thành thạo bật bật lửa, vẻ mặt cô đơn ngồi xuống vị trí cô đang ngồi hiện giờ, bắt đầu hút thuốc.
Chỉ khi Thẩm Nguyên hút thuốc, trên người không có một hạt bụi nào.
Vẫn có cảm giác kiêu ngạo và quật cường, không ăn pháo hoa nhân gian.
Trên cửa sổ xe phản chiếu hình bóng của Lục Chi Quân.
Chính anh cũng không nhận ra, khi nhìn về phía Thẩm Nguyên, ánh mắt của anh có bao nhiêu sắc bén.
Trợ lý đặc biệt Giang khi đó nói thêm: “Anh thường xuyên đến cửa hàng tiện lợi này mua đồ, sau khi gia đình cô Thẩm phá sản, vẫn làm việc ban đêm ở đây.
Cô không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nào, các trường đại học trong nước cũng không thể vào được, còn nợ một khoản nợ không nhỏ.
Mỗi lần đến đây, anh đều có thể thấy cô ấy chọn những món cơm hộp sắp hết hạn.
Than ôi, để tiết kiệm một vài đồng mà luôn ăn như vậy, sớm muộn gì cũng phải bị bệnh dạ dày.”
Anh ta nói xong.
Lục Chi Quân chỉ lạnh lùng bảo tài xế lái xe rời đi.
Nhưng sau khi trở về, bóng dáng gầy gò, cô đơn của Thẩm Nguyên cứ lởn vởn trong đầu anh.
Thật ra, lúc đó Lục Chi Quân nhìn thấy Thẩm Nguyên đã biến thành bộ dáng này, rất muốn mở cửa xe, đi tới trước người cô, nghiêm khắc bảo cô vứt điếu thuốc.
Nhưng anh không có lý do gì để làm điều đó.
Thông cảm cho người khác chưa bao giờ là phong cách của anh.
Mặc dù Lục Chi Quân không nói gì, nhưng trợ lý đặc biệt Giang rất hiểu rõ ông chủ của mình, vẫn giúp anh chú ý hướng đi của Thẩm Nguyên.
Sau đó, em trai cô gặp tai nạn.
Hiệu trưởng trường trung học cơ sở kia quả thật đã làm rất nhiều chuyện không sạch sẽ, hình như còn dùng tin nhắn quấy rầy Thẩm Nguyên vài lần.
Một người phụ nữ xinh đẹp mất cả cha lẫn mẹ, không nơi nương tựa, sẽ bị rất nhiều cặp mắt soi mói.
Người trong giới còn từng nói đùa, không bằng coi như làm từ thiện mà bao nuôi cô, dù sao tiền nuôi cô cũng chỉ là túi tiền của vợ chính cung của anh mà thôi.
Người nói lời này, hiện giờ đã lăn lộn không nổi nữa ở thành phố S.
Lục Chi Quân đã dùng một số thủ đoạn sau lưng, cha của người này đồng thời là giám đốc điều hành của một công ty niêm yết nào đó, đã bị điều tra tội tham ô công quỹ.
Khi đó anh còn chưa rõ tình cảm với Thẩm Nguyên.
Cho dù đó là lòng trắc ẩn hay cảm thông.
Hay là dục vọng bảo vệ của nam nhân đối với mỹ nhân nghèo túng.
Lục Chi Quân không thể không thừa nhận, Thẩm Nguyên đã chiếm rất nhiều suy nghĩ của anh.
Vô hình trung, loại cảm xúc này đã trở thành một loại ham muốn chiếm hữu nào đó.
Người phụ nữ xinh đẹp, cô độc này sẽ bị nuốt chửng bởi thành phố này như một con thú khổng lồ.
Nếu thật sự muốn dồn Thẩm Nguyên vào ngõ cụt, hậu quả tồi tệ nhất là gì, không cần động não suy nghĩ cũng biết.
Lục Chi Quân vừa nghĩ đến, rất có thể cô sẽ bị một số người đàn ông xa lạ chiếm hữu, trong lòng càng cảm thấy buốn bực hơn.
Vì vậy, sau đó có tất cả mọi thứ về anh và cô sau này.
Lục Chi Quân lại dẫn Thẩm Nguyên đi một số nơi, và biên soạn rất nhiều chuyện yêu đương giữa hai người.
Trợ lý đặc biệt Giang không thể không cảm khái, vị Lục tổng của bọn họ, thật sự là có năng lực tự thống nhất logic cường đại.
Vốn dĩ khả năng trí nhớ của anh đã rất xuất sắc hơn người, khi nói chuyện với công chúng, sau khi bản thảo đọc vài lần, anh có thể đọc thuộc lòng không sai một chữ, hoàn toàn không cần phải đọc thuộc lòng.
Căn hộ trung tâm thành phố mà Lục Chi Quân thường ở là ở gần sông.
Căn nhà anh đang ở có giá thị trường là chín con số.
Nghe nói chỉ cần nhân viên bán nhà có thể bán thành công một bộ bất động sản ở đây, và nhận được tiền hoa hồng thì có thể mua một căn hộ ở thành phố hạng hai với giá đầy đủ.
Cho nên nhân viên bán nhà ở đây cũng có một số sinh viên tốt nghiệp đại học 985.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là quang cảnh của thành phố phồn hoa về đêm, mặt sông lấp lánh.
Thẩm Nguyên không rõ rốt cuộc Lục Chi Quân có bao nhiêu tài sản, nhưng nếu anh nuôi những người phụ nữ bên ngoài sau lưng vợ như cô và để tất cả bọn họ sống một cuộc sống an nhàn và sung sướng, đối với anh mà nói, số tiền đã tiêu sẽ giống như một phần nhỏ nhặt.
Cô nhìn ra cảnh đêm.
Sau khi Lục Chi Quân nói xong chuyện cũ của hai người, khoảng cách giữa cô và anh cũng kéo gần hơn một chút.
Rốt cuộc sau khi mất trí nhớ, cô cũng không nhớ tới anh.
Có lẽ phải mất thời gian để Lục Chi Quân chấp nhận một người vợ mất trí nhớ một lần nữa.
Môi trường trong căn hộ cũng vô cùng xa lạ với Thẩm Nguyên.
Ở đây, không có mùi người.
Thân hình mảnh mai của cô thả mình vào chiếc ghế sofa da thật, thản nhiên chọn một bộ phim để xem trước chiếc TV màn hình khổng lồ.
Thẩm Nguyên vẫn thử nhớ lại quá khứ của mình.
Vẫn chưa phát hiện Lục Chi Quân đã đứng ở phía sau cô.
Cô nhìn thấy bóng trên thảm và đứng dậy từ ghế sofa.
Sau khi xoay người, thấy Lục Chi Quân vừa tắm xong, vạt áo sơ mi lô ra một nửa, cơ bụng săn chắc và cường tráng, mái tóc đen ngắn đã ướt một nửa.
Thật ra tuy rằng năm nay anh đã ba mươi hai tuổi, nhưng nhìn không khác một người đàn ông hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
Chỉ có điều khí chất của anh là trầm hơn và trưởng thành hơn.
“Em đi tắm đi.”
Căn hộ có ba phòng tắm, Lục Chi Quân nói, trước khi mất trí nhớ, cô thích sử dụng một phòng tắm duy nhất.
“Sau đó nghỉ ngơi sớm.”
Am dặn dò bằng một giọng nói ấm áp.
Thẩm Nguyên hiện tại quả thật không thể chấp nhận sự tiếp xúc đã tiến thêm một bước với Lục Chi Quân, nhưng không còn cảm thấy chật chội khi ôm hoặc hôn nữa.
Hôm nay, cô hỏi Lục Chi Quân rất nhiều chuyện.
Cũng cảm thấy, cô cũng có thể hỏi anh một số chuyện sâu hơn.
Lục Chi Quân nhất định đã nhìn ra tâm tư của cô.
Thân thể cao lớn lúc này bỗng nhiên đến gần cô một chút.
Bóng dáng cao lớn rơi xuống sàn gỗ, hoàn toàn che mất Thẩm Nguyên.
Hô hấp của cô cũng có một khoảnh khắc ngưng trệ.
Nhưng vẫn thì thầm hỏi anh: “Lần đầu tiên chúng ta… Hôn… Là ở đâu.”
“Nơi này.”
Anh đáp lại rất nhanh, khi anh nói lời này, yết hầu còn hơi lăn một chút.
Lục Chi Quân vừa tắm xong, trên người vẫn còn ra mùi cam đắng và gỗ tùng.
Thẩm Nguyên nghĩ, sau này cô cũng phải dùng cùng một loại sữa tắm với anh.
Chưa kịp nói chuyện với anh.
Ngón tay cái của người đàn ông đã nhẹ nhàng ấn vào cằm Thẩm Nguyên, cánh tay thon dài cũng ôm lấy eo thon của cô.
Lục Chi Quân nghiêng người, hôn nhẹ lên cánh môi của Thẩm Nguyên.
Trước áo Thẩm Nguyên dính chút hơi ẩm trên người anh.
Một cảm giác rung động khó nói cũng đọng lại trong lòng.
Cô dần dần nhắm mắt lại.
Nghe giọng nói dịu dàng của anh thì thầm: “Ở đây, nơi anh hôn em lần đầu tiên.”