Thủ Phụ Sủng Thê


Tranh thủ người nọ dời tay ra khỏi vai nàng, Thẩm Nguyên cuối cùng cẩn thận quay người lại, đưa mắt tìm kiếm nhìn qua.
Thì thấy Lục Chi Quân mặc một bộ quan phục rất rộng lớn rồi thực sự cầm gáo nước, dáng người cao ngất đứng phía sau nàng.
Khuôn mặt của nam nhân lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Mặt Thẩm Nguyên bỗng dưng cứng đờ.
Nàng lập tức ngượng ngùng, bối rối vóng hai cánh tay mảnh khảnh trước người, che chắn thật chặt vẻ xuân ý sâu sắc kia.
Mái tóc đen ướt át của mỹ nhân được buộc lên đơn giản, để lộ đường nét của cổ trắng nõn thon dài, nàng cụp hàng lông mi dài xuống, giọng nói mềm mại không thể che giấu được sự oán giận: “Quan nhân… Sao chàng đi vào mà không nói một tiếng.”
Lục Chi Quân điềm tĩnh nhìn thấy biểu hiện tinh tế trên mặt Thẩm Nguyên, hắn im lặng, không lập tức trả lời nàng, ngược lại cầm gáo nước tới gần nàng.
Thẩm Nguyên theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng không gian mà thùng tắm này để lại cho nàng chỉ cho phép nàng lui về phía sau một bước.
Khuôn mặt trắng nõn của nàng càng đỏ hơn, vẫn không dám nhìn Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân đã múc nước nóng trong thùng lên, động tác cẩn thận đổ lên bờ vai mềm mịn như tuyết của nàng, rồi từ từ rót xuống.
Khi dòng nước từ từ lướt qua da Thẩm Nguyên, nàng cũng khẽ run run hàng lông mi, dần dần nhắm mắt lại.
Hơi thở trưởng thành, lạnh lùng của nam nhân đột nhiên lướt qua đỉnh đầu Thẩm Nguyên, lúc này Lục Chi Quân thấp giọng hỏi: “Nàng như vậy, là chê ta bóp không đủ tốt sao?”
Thẩm Nguyên ngước đôi mắt dịu dàng như nước lên, không thể tin nhìn ánh mắt của hắn, đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Chi Quân, không có một chút trêu chọc nào.
Nàng nhớ lại lần “hầu hạ” vừa rồi của Lục Chi Quân, cảm thấy lực tay của nam nhân quả thật mạnh hơn một chút, lực bóp cũng không thoải mái lắm.
Bàn tay to của hắn không nên dùng để bóp vai cho người ta.
Mặc dù nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên không nói thật với Lục Chi Quân, chỉ nhỏ giọng trả lời: “Thiếp thân không dám làm phiền quan nhân làm chuyện này, để nha hoàn giúp bóp vai là được rồi.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân múc nước nổi lên mặt nước, rồi đứng thẳng người lên, dùng đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng, sâu thẳm đó bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu.
Thẩm Nguyên đang bị tầm mắt của nam nhân làm cho da đầu tê dại, trong khi Lục Chi Quân bình tĩnh, tháo ngọc ban chỉ trên ngón cái bên tay trái xuống, lập tức đưa nó cho nàng, lạnh giọng ra lệnh nói: “Cầm lấy.”
Thẩm Nguyên sửng sốt một chút, vẫn tiếp nhận ngọc ban chỉ có nhiệt độ cơ thể của nam nhân, sau khi nắm nó vào trong lòng bàn tay, khó hiểu hỏi: “Quan nhân… Ngài…”
Lục Chi Quân thấp giọng ra lệnh: “Quay qua.”
Thẩm Nguyên không hiểu ý đồ của hắn, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to, không lập tức làm theo.
Nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng giống như con thỏ đang sợ hãi, Lục Chi Quân đã giảm giọng điệu lại rất nhiều, giải thích với nàng: “Ta sẽ bóp vai cho nàng.”
Hòn đá treo trong lòng Thẩm Nguyên rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Được rồi, Lục Chi Quân vẫn nghe ra ý của nàng, biết nàng hơi ghét bỏ kỹ thuật bóp nắn của hắn.
Có lẽ là cảm thấy mất mặt trước mặt thê tử, lúc này mới muốn bóp vai cho nàng, để chứng tỏ bản thân mình.

Thẩm Nguyên nghĩ như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú sáng rực của nam nhân, động tác cẩn thận xoay người lại, với tư thế phù hợp, khoác hai cánh tay mảnh khảnh lên mép thùng một cách nhu mì, tay phải còn nắm chặt ngọc ban chỉ mà nàng tặng hắn.
Trên người nàng trống rỗng không có gì, thật ra trong lòng nàng không có cảm giác an toàn khi đưa lưng về phía hắn như bây giờ.
Cho nên sống lưng gầy gò, trắng nõn của nàng hơi run lên, xương bướm duyên dáng hiện ra, toát lên vẻ đẹp yếu đuối của nữ tử.
Sau khi ngón tay của nam nhân chạm vào bả vai nàng lần nữa, giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều, còn có chút an ủi: “Ta chỉ muốn giúp nàng bóp vai, nàng sợ cái gì?”
Thẩm Nguyên chớp mắt vài cái, không lên tiếng.
Nàng nơm nớp lo sợ để nam nhân giúp nàng xoa bả vai, cũng có thể cảm giác được, tuy rằng kỹ thuật của Lục Chi Quân vẫn chưa thành thạo, nhưng rõ ràng hắn đã cố hết sức.
Một lúc sau, Lục Chi Quân cuối cùng cũng buông nàng ra.
Thẩm Nguyên như trút được gánh nặng, thừa dịp nam nhân đeo ngọc ban chỉ, thở phào nhẹ nhõm.
Sau này á, nàng không muốn Lục Chi Quân giúp nàng bóp vai nữa.
Từ sau khi nàng mang thai, Thẩm Nguyên không thể không thừa nhận, mình hiện tại thật sự trở thành một người yếu đuối, luôn dễ dàng mệt mỏi.
Sau khi ngâm nước nóng một lúc, người trở nên yếu đi rất nhiều.
Sau khi Lục Chi Quân ôm nàng trở lại giường sau khi tắm xong, trên mặt phù dung của Thẩm Nguyên vẫn nhuộm màu đỏ hồng nhàn nhạt.
Vẻ mặt nàng mệt mỏi nằm nghiêng, đôi mắt đẹp nổi lên sương mù cũng thẹn thùng nhìn Lục Chi Quân, mềm giọng biểu thị áy náy của mình: “Thiếp thân gần đây luôn dễ mệt mỏi, tối nay không thể hầu hạ quan nhân tắm rửa.”
Lục Chi Quân thản nhiên ừ một tiếng, trả lời: “Không sao.”
Thẩm Nguyên nghe giọng nói ấm áp của nam nhân, tâm trạng dần dần thả lỏng.
Lục Chi Quân tất nhiên là một người rất mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng sau khi thành hôn ở chung với hắn mấy ngày nay, Thẩm Nguyên phát hiện hắn cũng không làm khó người, hiện tai xem ra, ít nhất ở trước mặt nàng, hắn còn rất dễ nói chuyện.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên cất cao giọng gọi nha hoàn nói: “Đi chuẩn bị nước cho công gia một lần nữa.”
Bởi vì vóc dáng chênh lệch rất lớn, thùng tắm mà Lục Chi Quân dùng cũng sâu hơn cái thùng tắm bằng gỗ lê của Thẩm Nguyên rất nhiều, nếu nàng vào trong thùng tắm của hắn, cái mũi sẽ bị nước nhấn chìm đến không thở nổi.
Nhưng nếu Lục Chi Quân dùng thùng tắm của nàng, có thể làm được.
Sau khi nàng nói xong câu đó, Lục Chi Quân lại ngăn cản hành động của nha hoàn kia, trầm giọng ra lệnh nói: “Nước còn nóng, không cần đổi.”
Thẩm Nguyên vừa nghe xong thì có chút nóng nảy, nàng cho rằng Lục Chi Quân hồ đồ, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Quan nhân, đây chính là nước thiếp thân đã dùng rồi ạ…”
Lục Chi Quân nghe xong, chỉ im lặng nhìn nàng một cái.
Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào da đầu tê dại của Thẩm Nguyên, cuối cùng nàng đành phải im lặng, dùng bộ mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Lục Chi Quân nữa.
Sau khi màn đêm tối dần, Thẩm Nguyên được Lục Chi Quân cẩn thận ôm vào lòng.
Sau khi hắn tắm xong, thân thể cao lớn, cường tráng, ấm áp hơn rất nhiều so với ngày thường, hiện tại đã đến đầu thu, sau khi màn đêm buông xuống, thời tiết không tránh khỏi lạnh lẽo, cho nên nhiệt độ cơ thể của Lục Chi Quân ấm áp, đối với Thẩm Nguyên mà nói, là một chuyện rất thoải mái.
Nàng dần dần nhắm hai mắt, cơn buồn ngủ cũng dâng lên.

Nhưng trong lòng lại không quá kiên định.
Thẩm Nguyên luôn cảm thấy, hình như mình đã quên một chuyện rất quan trọng.
Hiện tại sắp đến Hàn Lộ[2], kiếp trước vào thời điểm này, kinh thành chắc chắn xảy ra một sự kiện lớn.
[2] Hàn Lộ: một trong 24 tiết, vào ngày 8, 9 tháng 10.
Nàng đang cố gắng nhớ lại thì cảm thấy chỗ bụng dưới đã bị bàn tay to của nam nhân nhẹ nhàng che lại.
Lục Chi Quân thấp giọng dặn dò: “Bụng này vẫn chưa lên được bao nhiêu, người của nàng cũng quá gầy, mấy tháng nay phải uống thêm thuốc bổ, bằng không khi sinh con sẽ chịu khổ.”
Thẩm Nguyên ôn hòa gật đầu, nàng nhớ đến chuyện quan trọng đó, vừa muốn nhắc cho Lục Chi Quân, thì nghe hắn ra lệnh nói: “Thai còn chưa ổn định, về sau không cần dậy sớm đi thăm tổ mẫu nữa.”
Thẩm Nguyên lắc lắc đầu ở trong ngực hắn.
Động tác đó của nàng tuy yếu ớt, nhưng tư thế lại bướng bỉnh, giọng nàng mềm nhũn trả lời: “Thiếp thân vẫn muốn đi xem, tổ mẫu thật vất vả lắm mới có thay đối thái độ với ta, không có lý nào bỏ giữa chừng.”
Lục Chi Quân mím môi mỏng, chỉ bất đắc dĩ lấy tay nhéo nhéo gáy mảnh mai dễ gãy của nàng.
Sau khi Thẩm Nguyên bị hắn nhéo nhéo, mặc dù không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vẫn khẽ co rút cổ lại, nói với hắn chuyện nàng nhớ đến: “Quan nhân, mấy ngày gần đây ngài tốt nhất nên chú ý đến hướng đi của Cao đại nhân nhiều hơn… Gần đây không phải hắn nuôi một ngoại thất ở bên ngoài sao, rốt cuộc ngoại thất này có lai lịch là gì, ngài tốt nhất nên nhắc nhở Cao đại nhân, để cho hắn ở chung với nàng ta, cẩn thận một chút…”
Thẩm Nguyên biết rõ Cao Hạc Châu đối với Lục Chi Quân mà nói, không chỉ là bằng hữu cực kỳ quan trọng, mà còn là cấp dưới quyền lực nhất trong quan trường.
Nếu Lục Chi Quân mất đi người này thì đồng nghĩa với việc bị chém đứt một cánh tay.
Nàng đương nhiên biết đột nhiên nói với Lục Chi Quân như vậy, khó tránh khỏi sẽ có vẻ rất đột ngột tùy tiện.
Nhưng Thẩm Nguyên nhớ rõ kiếp trước Cao Hạc Châu chết đột ngột vào mùa thu này.
Hơn nữa lúc hắn ta chết, thanh danh cũng cực kỳ khó nghe.
Tuy nói Cao Hạc Châu vốn là một lãng tử phong lưu, nhưng việc chết trên người nữ nhân cũng không phải là chuyện dễ nghe, điều này khiến thế gia huân quý trong kinh cười trong một thời gian dài.
Lục Chi Quân nghe xong, động tác nhéo gáy tinh tế của nàng dừng lại một chút.
Hắn không trả lời, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyên bỗng dưng u ám hơn rất nhiều.
Từ sau khi nàng cố tình ném khăn tay xuống bên cạnh hắn ở Thiều Viên yến, trong lòng Lục Chi Quân liền có suy đoán, chỉ là hắn vẫn không thể xác định được.
Mà những lời này của Thẩm Nguyên hôm nay lại khiến Lục Chi Quân xác nhận suy đoán trước đây của hắn.
Thì ra Thẩm Nguyên nàng cũng có ký ức kiếp trước.
——
Bóng cửa sổ yên tĩnh dưới hiên, công phủ đang bắt đầu hé thu.
Cây quế nở thành cụm liên tiếp nhau, trong sân của Khấu thị tràn đầy hương thơm ngào ngạt của kim quế, nếu không phải mặt Khấu thị lúc nào cũng khó coi, Thẩm Nguyên thật sự cảm thấy viện này của bà là một nơi thích hợp để ở trong mùa thu.

Hôm nay Thẩm Nguyên mặc một chiếc áo dài màu hạnh nhân ấm áp, hợp với tính hình, trên cổ áo còn thêu ngọc lan và kim quế, khiến khí chất cả người trở nên nhã nhặn, lịch sự, yên tĩnh.
Bây giờ nàng đang ở độ tuổi đẹp nhất, có thể nói là vô cùng xinh đẹp, có phần nữ tính quyến rũ hơn rất nhiều so với tiểu cô nương mới cập kê.
Lúc đến gặp Khấu thị, để thể hiện sự tôn trọng, còn thoa một lớp phấn mỏng, đôi môi mềm mại cũng tô chút màu anh đào, nước da cũng rất tốt.
Thẩm Nguyên chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, nhan sắc đủ để Khấu thị, người mà không còn thanh xuân, cảm thấy chua chát nhàn nhạt.
Lão thái thái đã nhắc đến chuyện để Khấu thị dạy chuyện bếp núc cho Thẩm Nguyên, hôm nay Khấu thị không tiện từ chối nữa, nhưng bà đã dạy Thẩm Nguyên tổng cộng hai lần, mỗi lần chỉ mất một canh giờ mà cũng không dạy Thẩm Nguyên những điều quan trọng gì.
Bích Ngô cũng không nhìn ra tâm tư của Thẩm Nguyên, lẽ ra sau khi nàng vào phủ thì cũng đã hơn mười ngày, vốn dĩ Thẩm Nguyên đã ở Đường phủ thay La thị quản lý công việc trong phủ, mặc dù công phủ lớn hơn một chút, nhưng Thẩm Nguyên cũng là một nữ tử thông minh, học hỏi nhanh, chưa kể Hồ quản sự đã mở bếp nhỏ cho nàng từ lâu.
Bà cảm thấy, Thẩm Nguyên đã có thể bắt đầu rồi.
Nhưng ở trước mặt Khấu thị, nàng luôn cố tình giả bộ vất vả, có một số thứ nàng đã có thể nghe rõ, nhưng Thẩm Nguyên lại cố tình hỏi Khấu thị vài câu.
Khấu thị không thấy kỳ quái với sự chậm chạp của Thẩm Nguyên.
Chỉ là cảm thấy nàng thật đúng là gối thêu hoa[3] không vừa mắt, có một số điều thôi mà cũng không học được, còn giậm chân muốn tranh quyền với bà?
[3] Gối thêu hoa: Ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.
Thật đúng là mơ mộng viễn vong!
Khấu thị mặc dù hơi khó chịu trong lòng, trên mặt coi như lạnh nhạt, nhưng lại kiên nhẫn nói lại cho Thẩm Nguyên: “Ta chỉ nói cho ngươi biết cách phân chia tiền bạc hàng tháng cho nha hoàn nhất đến tam đẳng trong phủ, cũng đã nói với ngươi, Hồ đại quản sự này là quản sự không có nô tịch[4], trong các hạ nhân trong phủ, hắn là lớn nhất.

Phòng thu chi, nơi chứa bạc, cách thức mua sắm ta cũng đã nói rõ với ngươi rồi, hôm nay ta mệt mỏi, đệ muội ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”
[4] Tịch: quan hệ lệ thuộc giữa cá nhân đối với nhà nước hoặc một tổ chức.
Thẩm Nguyên gật đầu, vừa định đứng dậy cáo từ Khấu thị.
Đúng lúc này, người của phòng thu chi đã đến, giao sổ sách gần mấy tháng nay cho Khấu thị.
Sau khi Khấu thị tiếp nhận sổ sách, thấy Thẩm Nguyên không rời khỏi viện của bà, ngược lại nhìn sổ sách trong tay bà, nên tùy tiện hỏi một câu: “Nhà mẹ đẻ của mẫu thân đệ muội, là thương nhân buôn muối ở Dương Châu, ngươi được thương nhân buôn muối nuôi lớn, chắc là biết xem sổ sách đúng không?”
Thẩm Nguyên cố tình cụp mi mắt xuống, dường như muốn che giấu cảm xúc gì đó, ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Coi như là… có thể xem sổ sách.”
Khấu thị nghe nàng nói chuyện ấp úng thì cảm thấy có gì đó không ổn, hơn nữa Thẩm Nguyên biểu hiện cũng không tốt trong hai lần gần đây cùng bà học chuyện bếp núc, nên buông lỏng cảnh giác.
Bà khẳng định rằng Thẩm Nguyên không biết xem sổ sách.
Tuy nhiên, điều này không kỳ lạ, nữ tử thế gia trong kinh tuy nhiều, nhưng người giỏi xử lý sổ sách lại rất ít.
Trong hậu trạch của thế gia bình thường, các khoản vụn vặt này phải giao cho phòng thu chi để xử lý sổ sách, chủ mẫu sẽ chỉ xác nhận, vì vậy người mua sẽ luôn lợi dụng sơ hở mà giấu tiền.
Khấu thị thấy Thẩm Nguyên vẫn trông mong nhìn chằm chằm vào sổ sách của bà, liền hỏi: “Đệ muội muốn xem sổ sách này sao?”
Thẩm Nguyên khẽ trầm ngâm, vẫn gật gật đầu.
Khấu thị sai hạ nhân đưa sổ sách cho nàng, cũng muốn nhân lúc này quan sát vẻ mặt xem sổ sách của Thẩm Nguyên.
Lại thấy nàng dùng tay trái trắng như sứ mở phong thư màu lam ra, rồi nhăn mày lại.
Thẩm Nguyên dường như chú ý tới sự thất thố của mình, cuống quít giãn lông mày màu khói như tranh vẽ tinh xảo ra một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh ngày thường.
Khấu thị điềm tĩnh nhìn vẻ mặt của nàng.

Trong lòng càng ngày càng chắc chắn rằng Thẩm Nguyên nàng thật sự không thể xem sổ sách.
——
Ngọ Môn, Yến Sí Lâu.
Hôm nay là ngày Anh thân vương bị hành hình, tiểu hoàng đế còn chưa có mặt, Anh thân vương đã bị giáng chức xuống làm thường dân, đã không được quan binh áp giải đến nơi hành quyết.
Tuy nhiên, Lục Chi Quân đã leo lên Yến Sí Lâu từ lâu, sắc mặt hắn ngưng tụ nhìn về phía bầu trời đen kịt, trên đó có mây mù dày đặc, trong không khí dần dần có mùi ẩm ướt nhàn nhạt.
Tất cả các loại dấu hiệu cho thấy kinh thành sắp nghênh đón một trận mưa lớn.
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân lộ vẻ sầu lo, Giang Trác đứng bên cạnh hắn, cùng hắn nhắc đến những lá thư qua lại gần đây của Thẩm Nguyên và Đường gia Dương Châu.
“Công gia, phu nhân chia của hồi môn của mình làm ba phần.

Phần đầu tiên dường như để dành cho chi tiêu hàng ngày.

Phần thứ hai, thì mua một ít cửa hàng ở kinh thành.

Phần cuối cùng, phu nhân để cho cữu cữu Đường Văn Bân của nàng, mua cho nàng một ít cửa hàng ở Dương Châu.”
Giang Trác nói xong, cảm thấy Thẩm Nguyên thật đúng là một người biết quản lý tài sản của mình.
Nàng biết bảo quản của hồi môn của mình bằng cách phân tán, còn biết tiền sẽ luôn được tiêu sạch nhanh chóng, chỉ có mua bán, kinh doanh cửa hàng thì mới không biến thành tiền chết.
Tuy nhiên, nàng vừa phân phát của hồi môn của mình đến Dương Châu, vậy có nghĩa là, vị phu nhân mới vào cửa này vẫn còn dè dặt với công gia bọn họ, không tính là quá tin tưởng hắn.
Nàng đang để lại đường lui cho mình.
Cho dù sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù là hòa ly với Lục Chi Quân cũng tốt, hay là bị bỏ[5] cũng được, vậy nếu như mua nhà ở Dương Châu, cho dù luật pháp của Đại Kỳ quy định nếu nữ tử tái giá hoặc là hòa ly thì của hồi môn mang đến nhà chồng sẽ không mang đi.
[5] Bị bỏ: từ gốc là bị hưu, là đuổi vợ (chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa)
Thẩm Nguyên mua nhà ở Dương Châu, nhưng vẫn có thể giữ lại.
Quả nhiên, sau khi Giang Trác nói xong, hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân lập tức nhíu lại.
Hắn cười nhạo một chút, giọng nói cũng lạnh lùng hơn rất nhiều: “Đã gả cho ta rồi, sau này sẽ rất khó trở lại Dương Châu.

Nàng muốn làm gì của hồi môn của nàng, thì cứ tùy nàng đi.”
Giang Trác chớp mắt vài cái, cảm thấy lời này của chủ tử hắn, ngoài mặt lộ vẻ bất lực dung túng.
Trên thực tế lại biểu hiện rõ ràng, nếu Thẩm Nguyên đã rơi vào lòng bàn tay của Lục Chi Quân, về sau sẽ không có cơ hội rời đi, hoặc là chạy trốn khỏi chủ tử bọn họ.
Nhắc đến Dương Châu, Lục Chi Quân lại nhíu mày hỏi Giang Trác một câu: “Đúng rồi, chỗ Đường Vũ Lâm kia có tin tức gì không, hắn có còn gửi thư cho phu nhân không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận