Giọng điệu khi hỏi của Lục Chi Quân không lạnh lùng, nhưng trên mặt phù dung yếu đuối của Thẩm Nguyên vẫn lộ ra một chút rụt rè
Hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của mỹ nhân vẫn nắm chặt chăn gấm.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xẹt qua mấy vết nứt rồi đột nhiên chiếu sáng góc nhỏ bên trong giường này.
Lập tức là mấy tiếng sấm sét “ầm ầm”, khiến người ta run rẩy.
Khi khuôn mặt của Thẩm Nguyên tái đi vì sấm sét thì Lục Chi Quân đã dùng tay ôm nàng lên, cẩn thận ôm nàng, người đang yếu đuối nửa ngồi vào lồng ngực.
Vòng tay của nam nhân rộng lớn và ấm áp, sau khi Thẩm Nguyên được hắn ôm lấy, trái tim cũng lập tức trầm xuống, cho dù tiếng sấm có lớn hơn đi chăng nữa, chỉ cần lúc này nàng có Lục Chi Quân ở cùng thì sẽ không cảm thấy lo lắng và sợ sệt chút nào nữa.
Lục Chi Quân im lặng hôn lên trán Thẩm Nguyên, rồi dùng bàn tay to khẽ vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng.
Động tác của hắn rất cẩn thận, giống như là đang xử lý một món đồ sứ quý giá dễ vỡ vậy.
Thẩm Nguyên được Lục Chi Quân đối xử như vậy, mà còn cảm nhận được hai chữ dịu dàng không hề dính dáng gì đến bản thân hắn từ trên người hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên từ từ ngước mắt lên, nhìn Lục Chi Quân.
Tiếng sấm dần chấm dứt, mưa thu vẫn tí tách rơi xuống.
Sau khi nhận ra Thẩm Nguyên nhìn chăm chằm mình thì Lục Chi Quân nhẹ nhàng đẩy nàng ra một khoảng cách, tất nhiên hai bàn tay rộng lớn còn đặt trên hai bờ vai gầy gò của nàng.
Qua tiếng mưa lâm râm, Lục Chi Quân thấp giọng dặn dò Thẩm Nguyên: “Sau này nếu nàng đi ngủ sớm hơn ta, nàng sợ trời sẽ mưa thì cứ gọi ta dậy, không cần giống như vừa rồi…”
Thẩm Nguyên chần chờ một chút, cuối cùng gật gật đầu.
Nếu như trước kia, nàng còn cảm thấy áy náy vì đã quấy rầy giấc ngủ của Lục Chi Quân, nhưng bây giờ nàng là thai phụ.
Lục Chi Quân là cha của đứa bé trong bụng nàng, đương nhiên phải lo lắng cho an nguy của nó, mấy tháng nay hắn cũng nên vất vả một chút, cùng nàng gánh vác trách nhiệm bảo vệ đứa nhỏ.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên dịu dàng nói: “Trước khi đứa nhỏ ra đời thì sẽ vất vả cho quan nhân một chút.”
Nàng cảm thấy lời này của mình không có gì sai, không chỉ bày tỏ lòng biết ơn đối với Lục Chi Quân, trong lời nói còn quan tâm đến nàng và con của Lục Chi Quân.
Nhưng điều khiến Thẩm Nguyên khó hiểu chính là, sau khi nói lời này xong, hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhíu chặt lại.
Đứa nhỏ…
Thì ra trong mắt Thẩm Nguyên, hắn là vì đứa nhỏ nên mới đối xử với nàng như vậy.
Thấy Lục Chi Quân như vậy, Thẩm Nguyên khó hiểu hỏi một câu: “Quan nhân, là thiếp thân khiến ngài mất hứng sao?”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân cẩn thận thả Thẩm Nguyên xuống giường Bạt Bộ, hắn cũng nhanh chóng nằm bên cạnh nàng, đối mặt với nàng, rồi ôm nàng vào lòng lần nữa.
Thấy Thẩm Nguyên vẫn đang nhìn sắc mặt hắn, Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Đừng khiến ta mất hứng.”
Hàng lông mi dài dài của Thẩm Nguyên khẽ rung động, tiếng sấm lại vang lên, bàn tay to lớn của nam nhân ôm lấy đầu nàng, khuôn mặt hắn cũng tiến lại gần nàng, làm động tác muốn hôn nàng.
Thấy hắn đột nhiên tới gần, Thẩm Nguyên lập tức nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, ra vẻ muốn bảo vệ thai nhi.
—— “Nàng đừng sợ, ta có chừng mực, không chạm tới bụng nàng.”
Lục Chi Quân nói xong, lòng bàn tay ấm áp khẽ dời về phía sau gáy Thẩm Nguyên, hắn từ từ vuốt ve làn da mịn màng trên cổ nàng, giọng nói trầm thấp độc nhất vô nhị của nam nhân trưởng thành.
Nghe tiếng sấm ầm ầm, trong lòng Thẩm Nguyên vẫn không bình tĩnh lại, nhưng Lục Chi Quân đã hơi nghiêng người hôn nàng.
Sau khi cảm nhận được sự đụng chạm mát lạnh trên đôi môi mỏng của hắn, Thẩm Nguyên cũng bất lực khép mi lại, bàn tay to nắm lấy gáy nàng, cánh tay còn lại cũng vòng qua eo nàng.
Thẩm Nguyên đang mang thai nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Gả cho hắn cũng đã một tháng, Thẩm Nguyên đã thăm dò sơ sơ sở thích của Lục Chi Quân khi hôn nàng.
Lục Chi Quân thích nếm miệng dưới của nàng trước, hắn sẽ cắn nhẹ, cũng sẽ ngậm một cách tỉ mỉ.
Sau khi nàng phát ra âm thanh ngâm nga nhẹ nhàng, hắn cạy mở hàm răng của nàng, cuốn lấy vị ngọt dịu dàng và mềm mại của nàng.
Thỉnh thoảng phát ra tiếng mập mờ, chụt chụt, làm hai gò má Thẩm Nguyên càng lúc càng nóng.
Đêm khuya vắng lặng, giác quan của Thẩm Nguyên sắc bén hơn ban ngày rất nhiều, nàng cũng có chút bối rối trước hơi thở hắn truyền cho nàng.
Cho dù là kiếp trước, hay là kiếp này, trước khi thành hôn với Lục Chi Quân, mỗi lần Thẩm Nguyên nhìn thấy hắn, đều hoàn toàn không tưởng tượng được rằng hắn sẽ dùng cách gì để đối xử với nữ nhân của mình.
Trong mắt nàng, Lục Chi Quân vẫn là quyền thần nghiêm túc, lạnh lùng, thâm trầm, cao cao tại thượng ấy.
Trước kia Lục Chi Quân vẫn chưa cưới, Thẩm Nguyên cũng đã từng suy đoán cuộc sống riêng tư của hắn.
Nàng cảm thấy Lục Chi Quân là người ham công tiếc việc, dục vọng với nữ nhân cũng sẽ có một ít, có lẽ trong công phủ sẽ có mấy thông phòng.
Nhưng khi hắn làm chuyện kia, tám phần sẽ không có tình cảm gì, sau khi giải tỏa thì sẽ mặt lạnh lần nữa mặc quan phục, nên làm gì thì làm, chắc chắn sẽ không hiểu được cách đối xử nhẹ nhàng với nữ nhân.
Nhưng sau khi trở thành thê tử của hắn, Thẩm Nguyên thật sự không nghĩ rằng thì ra ở trên giường Bạt Bộ mà hai người cùng ngủ, Lục Chi Quân sẽ đối xử với thê tử như một người chồng bình thường, sẽ cùng nàng thường xuyên làm chuyện quyến luyến này, và chuyện thân mật khắng khít.
Điều này làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy, Lục Chi Quân không phải là người không ăn khói lửa của nhân gian.
Sau khi có suy nghĩ này, trong lòng Thẩm Nguyên dần dần có cảm giác khác thường mà nàng khó có thể miêu tả.
“Thật yếu đuối.”
Sau khi Lục Chi Quân buông nàng ra, giọng nói trở nên hơi khàn khàn.
Thẩm Nguyên lại bị hắn bảo yếu đuối, không tình nguyện cụp mi mắt xuống.
Làn da mỹ nhân thơm mềm mà ấm áp, chỉ cần bị hắn hôn, nước mắt đã có thể chảy ra từ khóe mắt.
Dáng vẻ mềm mại không nơi nương tựa này, thật sự là quá yếu đuối và đáng thương.
Lục Chi Quân nghĩ như vậy, cũng ôm thê tử vào lòng lần nữa.
Nhìn Thẩm Nguyên khẽ nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên một nụ cười dịu dàng cực nhạt.
——
Gió vàng dễ chịu, sương ngọc mát rượi.
Đã đến Tết Trung thu.
Từ khi Thẩm Nguyên vào phủ tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên tổ chức yến tiệc, tiệc Trung thu là tiệc gia đình, sức mua cũng không lớn.
Ngoại trừ những con cháu Lục gia trong phủ, người từ bên ngoài phủ cũng chính là thứ tử Lục Thành của Lục Chi Chiêu, cùng với vợ con di nương của hắn, và Lục Kham và Lư thị ở bá phủ cách vách.
Chủ trương tổ chức tiệc của Thẩm Nguyên là không xa hoa nhưng phải thể hiện chút mới mẻ.
Đại nhân sẽ sẽ thưởng thức mặt trăng và tiệc tùng trong Viễn Hương, những ca nhi tỷ nhi tuổi còn nhỏ, còn có một số di nương thì được sắp xếp ở Nam Hiên cách Viễn Hương Đường không xa.
Bốn phía Nam Hiên ày được bao quanh bởi các dãy hành lang, nếu lũ trẻ nô đùa thì hoàn toàn có thể sử dụng.
Vào đêm thu, dù tiết trời se lạnh nhưng những con muỗi ở kinh thành vẫn đang hấp hối giãy dụa trong những màn vật lộn cuối cùng.
Cho nên Thẩm Nguyên đặt một bình hút khói mạ vàng hình con vịt ở bốn góc của sảnh Viễn Hương Đường, bên trong có một ít gia vị để đuổi muỗi, hương vị đó chỉ làm cho người ta cảm thấy sảng khoái dễ chịu, nhưng không hề hăng chút nào.
Hôm qua nàng sai người mua mấy con cua rồi sai người hấp lên, mấy ngày trước bữa tiệc Trung thu, Thẩm Nguyên đã lấy lại tinh thần, việc nàng có thể làm, tuyệt đối sẽ không để người ngoài nhúng tay vào.
Rắc rối nhất chính là Khấu thị sẽ làm khó dễ, khiến cho bữa yến tiệc đoàn viên gia đình này sẽ không quá vui vẻ.
Trên góc mái hiên của Viễn Hương đường có treo mấy ngọn đèn cung đình hình bát giác, trong sảnh sáng sủa rực rỡ còn có ánh sáng màu cam ấm áp.
Thỉnh thoảng có tiếng cười nói của mọi người truyền đến, cả đám vui vẻ hòa thuận.
Khấu thị và Lư thị đứng dưới mái hiên, nhỏ giọng bán tán về Thẩm Nguyên.
Tối nay Thẩm Nguyên mặc váy mặt ngựa màu lam, với hoa râm bụt bằng ngọc bích và gấm hoa sen được thêu trên vai đám mây phức tạp.
Nàng mặc áo lam, luôn xinh đẹp xuất trần như băng cơ ngọc cốt, dưới ánh trăng trung thu, giống như nàng tiên Hằng Nga đã đến hạ giới.
Nhưng khí chất của Thẩm Nguyên lại không mất đi vẻ đẹp cổ điển và ôn hòa độc quyền thuộc về các chính thê thế gia.
Lư thị rời ánh mắt từ trên người Thẩm Nguyên, dùng giọng điệu sâu kín nói với Khấu thị: “Aiiiii, nói như vậy, quan viên hơn ba mươi tuổi mà có thể vào nội các là cũng coi như còn trẻ.
Chờ có thể nấu thành các lão hoặc là Thủ phụ, vậy thì cũng đã bốn năm mươi tuổi rồi.
Trước đây các Thủ phụ phu nhân được phong quang như Thẩm thị, cũng đã là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi rồi.
Thẩm thị thật đúng là may mắn, công gia có đường quan thuận lợi, ba mươi ba tuổi đã trở thành Thủ phụ đương triều.
Mà tuổi tác của nàng vẫn còn nhỏ, năm nay còn chưa đầy hai mươi tuổi?”
Khấu thị cầm khăn tay trong tay, lại chỉ tức giận trả lời Lư thị một câu: “Nàng thật sự rất may mắn.”
Lư thị đương nhiên nghe thấy lời đầy chua xót của Khấu thị, bà không nhiều lời, thầm cảm thấy nếu lúc ấy Khấu thị có thể sinh ra một nhi tử cho Lục Chi Huy, vậy tình cảnh hiện tại của bà sẽ không khó chịu như vậy.
Có nữ nhi còn hơn không có người nối dõi nào, chí ít sự tồn tại của một đứa con cũng có thể đem lại sự chờ mong và hy vọng cho những phu nhân ở hậu trạch.
Bên trong Viễn Hương Đường.
Lục Kham mặc một bộ màu trắng từ trên xuống dưới, ngồi ở một góc chiếu, hắn im lặng nhìn Thẩm Nguyên ân cần hỏi vợ đang mang thai của Lục Thành thì lại có rất nhiều sự đau khổ không thể nói thành lời.
Kiếp trước khi công phủ tổ chức tiệc, Thẩm Nguyên còn từng ngồi bên cạnh hắn, dịu dàng chăm sóc hắn và Lư thị.
Thẩm Nguyên khi đó vẫn là vợ hắn.
Nhưng bây giờ…
—— “Kham ca nhi, ta nói ánh mắt đó của ngươi, sao vẫn rơi trên người Ngũ thẩm ngươi thế?”
Người Khấu thị còn chưa tới mà cái giọng rêu rao lại bay vào trong sảnh trước.
Lục Kham bị cắt ngang suy nghĩ, Thẩm nguyên cũng ngừng nói chuyện với vợ đang mang thai của Lục Thành.
Lư thị nghe xong những lời này của bà, cũng cũng trợn tròn mắt vào sau gáy Khấu thị.
May mà Ngũ thúc của Lục Kham hắn hiện tại còn chưa về phủ, nếu không nhi tử của bà sẽ phải chịu tội.
Nhưng Khấu thị đã nói ra, tất cả con cháu của Lục gia ở đây cũng biết, Thẩm Nguyên đã từng có hôn ước với Lục Kham, nên đều dừng tầm mắt ở trên người Lục Kham và Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên tất nhiên là chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Lục Kham, nàng cau mày, cảm thấy Khấu thị vẫn không thể tìm cơ hội để phá rối bữa yến tiệc này của nàng, nên muốn lấy quan hệ trước đây của nàng và Lục Kham để rêu rao, thổi phồng.
Tuy nhiên, nàng nhanh chóng kéo dài đôi lông mày khói được vẽ một cách tinh tế, sau đó mỉm cười dịu dàng với Lục Kham trước mặt mọi người.
Khi nàng mỉm cười thì có một lúm đồng tiền nổi lên trên má nàng.
Lục Kham không khỏi hơi ngẩn người, rồi lại nghe Thẩm Nguyên ân cần hỏi: “Kham ca nhi, có phải ngại thẩm mẫu chiếu cố không chu toàn không?”
Lời này vừa dứt, năm ngón tay phải của Lục Kham liền siết chặt lại.
Cái chữ thẩm này khiến giữa lông mày hắn hiện lên một tia u ám.
Lục Kahm giả vờ bình tĩnh trả lời: “… Ngũ thẩm… Không khiến ta cảm thấy không chu đáo.”
Lời nói này gần như nghiến răng nghiến lợi.
Những người khác trong sảnh đã thu tầm mắt lại.
Hai người kia trước đây cho dù có hôn ước thì cũng không cản trở gì, Thẩm Nguyên hiện tại lại là thẩm mẫu của Lục Kham.
Khấu thị thấy Thẩm Nguyên phá vỡ bế tắc nhanh như vậy, sắc mặt có chút không vui.
“Tổ mẫu, con về rồi! ”
Đúng lúc này, đã thấy Lục Chi Dương đầu đội mũ to, Lục Chi Dương mặc áo giáp cổ tròn với vải màu tím và đinh lửa, cuối cùng đã trở lại cung điện.
Lục Chi Dương có dáng người cao lớn, tướng mạo tuấn tú, chọc cho nữ quyến ở đây không nhịn được nhìn thêm vài lần vị chỉ huy sứ đại nhân này.
Dung tỷ nhi ở bên cạnh Lục lão thái thái hăng hái gạt mỡ cua, còn Lục lão thái thái thì thở dài, oán giận với đám con cháu: “Bệ hạ đã lâu không gặp thái hậu nương nương, hôm nay đã là tết Trung thu, công gia các ngươi lại đưa bệ hạ đến am ni cô của hoàng gia, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Vừa rồi còn phái người đưa tin, nói bảo chúng ta mở tiệc trước, thật đúng là…”
Thái hậu Lục Hoàn Nguyên cũng là cô nương được nuôi lớn bên cạnh Lục lão thái thái, nhưng từ sau khi bà cạo tóc đi tu hành, Lục lão thái thái hiếm khi có cơ hội nhìn thấy cháu gái mình.
Lục lão thái thái vừa nói xong, Dung tỷ nhi ở bên cạnh mềm giọng an ủi bà vài câu.
Cả Lục gia có thể có được ngày hôm nay cũng đều dựa vào địa vị của Lục Chi Quân trong triều, hắn cần phải đặt mọi chuyện của triều đình lên hàng đầu,, ngay cả lễ Trung thu cũng không quan tâm mà chạy về chơi cùng trưởng bối.
Lục lão thái thái cũng là người hiểu đạo lý, cũng không thấy buồn nữa nên nói với Thẩm Nguyên: “Lão Ngũ gia, mấy người ngươi mời từ Tô Châu, bây giờ cho ra đi.”
Thẩm Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, lập tức bảo Bích Ngô đi mời hai đào kép đến đây, nhưng khi Bích Ngô trở về, vẻ mặt lại gấp gáp.
Bích Ngô ghé tai lẩm bẩm với nàng mấy câu, sắc mặt của Thẩm Nguyên đột nhiên cứng đờ.
Lập tức, nàng liếc Khấu thị một cái bằng đôi mắt lạnh lùng và xinh đẹp đó.
Trên mặt Khấu thị quả nhiên lộ một chút đắc ý, trong lòng Thẩm Nguyên cũng dần dần có suy đoán.
Nàng sơ suất, vẫn để Khấu thị lợi dụng sơ hở.
Trung thu năm nay, Lão thái thái không cho Thẩm Nguyên đặt mua sân khấu, chỉ là muốn nghe chút tiểu khúc của Giang Nam, lúc này Thẩm Nguyên mới đến Tô Châu mời đào kép vào mười ngày trước.
Đào kép không thể đến đúng hẹn, khó tránh khỏi sẽ quét sạch hứng thú của Lục lão thái thái.
Lục lão thái thái thấy sắc mặt của Thẩm Nguyên khẽ thay đổi, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Nguyên thẹn thùng nói sự thật cho Lục lão thái thái thì thấy trên mặt lão nhân gia, quả thật lộ vẻ mất mát.
Khấu thị mượn cơ hội lúc này, tất nhiên là muốn cố ý chế nhạo Thẩm Nguyên: “Đệ muội, sao ngươi không cẩn thận như vậy chứ, lão thái thái ngóng trông tiểu khúc Giang Nam này không phải là một ngày hai ngày đâu.”
Thấy Thẩm Nguyên lộ vẻ khó xử, Lục Chi Dương ngồi bên cạnh lão thái thái vừa chơi đùa mấy quả long nhãn trong tay, như lưu manh cất giọng nói với Thẩm Nguyên: “Ngũ tẩu sinh ra ở Dương Châu, giọng Ngô rất mềm mỏng, Giang Hoài cười nhỏ nhẹ… Lẽ ra, Ngũ tẩu cũng biết hát khúc chứ.”
Lục lão thái thái liếc nhìn đứa cháu trai ngoan cố này một cái, trách mắng: “Không được vô lễ trước mặt Ngũ tẩu con.”
Lục Chi Dương im lặng, nụ cười trên mặt vẫn chưa phai.
Khấu thị thấy thế, cũng giúp đỡ.
Nhưng bà giúp đỡ đương nhiên không phải là muốn xem náo nhiệt, mà là muốn tìm phiền phức cho Thẩm Nguyên: “Đúng vậy đệ muội, hôm nay ngươi làm việc qua loa quá, quấy rầy hứng thú của lão thái thái, không quan tâm đến việc ngươi biết hát hay không nhưng cũng đừng quét sạch hứng thú của mọi người, mau hát một khúc cho mọi người đi.”
Lúc này, Dung tỷ nhi cũng nổi hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ngẩng lên, cũng năn nỉ Thẩm Nguyên nói: “Ngũ tẩu, người liền hát một khúc đi~!”
Lục Chi Dương xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, hắn nhếch khóe môi, rồi thêm một câu: “Đúng vậy Ngũ tẩu, hát một khúc đi, cũng khiến lão thái thái chúng ta vui vẻ nữa.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Dương đã thấy y nha hoàn mặc áo màu xanh phía sau Thẩm Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nụ cười trong mắt hắn dần dần tan biến, sau khi nhàn nhạt liếc mắt nhìn nha hoàn kia, rồi thu tầm mắt lại.
Mặc dù Thẩm Nguyên hơi thẹn đỏ mặt, nhưng giọng điệu coi như bình tĩnh, nàng và Lục lão thái thái giải thích: “Tổ mẫu, coi như tôn tức lấy tiểu khúc ra hát, có hơi không thích hợp với cảnh lễ Trung thu…”
Lục lão thái thái bị mấy tiểu bối cùng nhau dỗ dành như vậy, cũng nổi lên hứng thú, rồi nhẹ giọng đáp lại: “Không sao, mấy tiểu nhân này tha thiết như vậy, ngươi tùy ý hát một khúc đi.”
Thẩm Nguyên đành bất đắc dĩ gật đầu.
Trước đây, Dung tỷ nhi đã từng luyện tập đàn tỳ bà, nhưng vì ham chơi không kiên trì, sau khi Thẩm Nguyên đồng ý hát khúc, nên đã lập tức ra lệnh nha hoàn ôm lấy đàn tỳ bà của nàng ta ra.
Đêm càng ngày càng tối, vầng trăng sáng treo trên cao.
Khi Thẩm Nguyên gảy trục xoay của đàn tỳ bà, chuyển âm cho nó thì Lục Chi Dương đi tới đến phía sau Bích Ngô, thừa dịp nàng ta chăm chú nhìn chằm chằm vào chủ tử mình, lạnh lùng hỏi: “Tiểu nha hoàn ngươi, vừa nãy trừng gia làm gì?”
Mặc dù Bích Ngô đưa lưng về phía Lục Chi Dương, nhưng cũng nhận biết thân phận của hắn thông qua giọng nói, nàng ta là người không sợ quyền lực, hơn nữa mỗi ngày nàng ta đều nhìn thấy Lục Chi Quân, cũng không cảm thấy Lục Chi Quân có tính tình thô bạo đáng sợ như thế, rồi trả lời: “Thất gia, vừa rồi ngài nói như vậy, không phải là làm khó chủ tử chúng ta sao?”
Lục Chi Dương không nghĩ rằng tiểu nha hoàn này chẳng những không sợ hắn, mà còn oán giận hắn một trận.
Đôi mắt của hắn hơi hơi mở to, nhưng không làm loạn trước mặt Thẩm Nguyên, ngược lại mỉm cười, ngồi lại chỗ ngồi trên chiếu của mình.
Thẩm Nguyên chỉnh âm xong, rồi ôm đàn tỳ bà ngồi xuống, nhẹ giọng nói với Lục lão thái thái: “Vì có thể khiến tổ mẫu vui vẻ, tối nay ta sẽ trình bày cái kém cỏi vụng về của mình.”
Lục Kham vốn còn hứng thú, sau khi Thẩm Nguyên chơi đàn tỳ bà, âm thanh yên tĩnh cũng vang vọng, hắn liền dừng tầm mắt ở trên người Thẩm Nguyên.
Hắn hiểu Thẩm Nguyên rất ít.
Cùng nàng làm phu thê cả đời, thế nhưng lại không biết nàng có thể chơi đàn tỳ bà.
—— “Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lạnh lùng lùng…”
Mỹ nhân hát ca khúc “Thanh thanh mạn”[1] của Lý Thanh Chiếu, giọng tất nhiên mềm mại ngọt ngào, nhưng cũng không tính quá uyển chuyển êm tai, thỉnh thoảng thần thái sẽ lộ vẻ thẹn thùng, nhưng có thể khiến người ta nhìn ra, nàng đang rất cố gắng biểu diễn cho Lục lão thái thái, để đánh cược vào tiếng cười của lão nhân gia bà.
Như vậy xem ra, Ngũ phu nhân Lục gia hát khúc dưới ánh trăng, thật sự hát thú vị hơn nhiều so với đào kép.
“Hay!”
Một khúc cuối cùng cũng xong, Lục Chi Dương lập tức vỗ tay, cổ vũ cho Thẩm Nguyên.
Trên mặt Lục lão thái thái cũng nở nụ cười, không phải do Thẩm Nguyên hát dễ nghe, mà là mỹ nhân bề ngoài nhìn yếu đuối, thế mà nói sẽ hát khúc cho bà mà không luống cuống, cũng không xấu hổ, rất là trang nhã, khéo léo.
Sắc mặt của Khấu thị càng lúc càng u ám.
Thẩm thị này ngay cả khúc nhạc cũng biết hát, ánh mắt di chuyển cũng giống một chút con ngựa gầy, nếu đã sinh ra ở Dương Châu thì không phải thật sự đã giao tiếp với ngựa gầy đúng không?
——
Sau khi mọi người ăn uống trở lại, Thẩm Nguyên và Bích Ngô chọn một nơi không người, trốn ở phía sau núi giả.
Thẩm Nguyên che ngực lại, trên mặt phù dung lộ vẻ đau đớn, nhíu mày nôn thốc nôn tháo vài cái.
Nàng vẫn dùng thuốc mà Trần viện sứ cố ý kê cho nàng, loại thuốc này ban ngày có thể ngăn cản nàng khỏi những triệu chứng có hại, nhưng mỗi khi vào ban đêm, những triệu chứng bị đè nén ban ngày sẽ lại xuất hiện.
Và những triệu chứng khó chịu sau khi thức đêm sẽ trầm trọng hơn rất nhiều so với những phản ứng của thai phụ bình thường.
Khi Bích Ngô vỗ lưng gầy gò cho nàng, Thẩm Nguyên còn đang suy nghĩ, chờ sau khi Lục Chi Quân về phủ tối nay, nàng nhất định phải nói với hắn, nàng thật sự không muốn giấu nữa.
Lục Kham thấy Thẩm Nguyên rời khỏi chỗ ngồi, liền lặng lẽ đi theo phía sau hai chủ tớ, thấy cơ thể của Thẩm Nguyên giống như không thoải mái, hắn không khỏi lo lắng hỏi: “Nguyên… Ngũ… Nàng không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, Thẩm Nguyên lập tức cảnh giác, nàng đứng ở phía sau, cho dù thấy xung quanh cũng không có người khác, nhưng vẫn cố tình duy trì khoảng cách với Lục Kham, lạnh nhạt hỏi: “Kham ca nhi, sao ngươi lại tới đây?”
Lục Kham không trả lời Thẩm Nguyên, ánh mắt hơi buồn hỏi: “Thân thể của nàng không thoải mái sao?”
Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy tối nay Lục Kham cực kỳ quái lạ, nàng vừa định mang Bích Ngô rời khỏi nơi này, không muốn dây dưa quá nhiều với Lục Kham thì đã thấy sắc mặt của Lục Kham hơi thay đổi.
Lập tức cảm thấy, vòng eo của mình đột nhiên được bao bọc bởi một cánh tay rắn chắc, thon dài.
Vạt áo rộng thùng thình của quan phục màu đỏ, bay lướt qua mu bàn tay nàng, làm cho làn da phía trên hơi ngứa ngáy.
Hơi thở vừa quen thuộc vừa lạnh lùng trên người nam nhân cũng trút xuống.
Cái cảm giác áp bách không giận tự uy này bao trùm mà đến, cho dù Thẩm Nguyên không nhìn rõ gương mặt của hắn thì cũng biết người đến là ai.
Lục Chi Quân cẩn thận che chở Thẩm Nguyên, nhưng đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn Lục Kham lại có chút lạnh lùng.
Hắn thấy sắc mặt của Lục Kham hơi cứng đờ, mặc dù giọng nói thì bình tĩnh, nhưng lại lộ vẻ xa lánh người ngoài ngàn dặm: “Lục Kham, cơ thể của Ngũ thẩm ngươi không thoải mái, là vì nàng mang thai.”
[1] Thanh thanh mạn: Đây là bài từ nổi tiếng của Lý Thanh Chiếu sau những ngày chạy xuống Giang Nam, Trương Thuỵ Nghĩa trong Quý nhĩ tập còn nói là làm vào những năm cuối đời, sinh hoạt rất khốn đốn, chẳng bao lâu chồng qua đời.
Trước nhiều đau khổ, bà đã lấy những nét sinh hoạt bình thường tả thành lời văn tha thiết.
Từ Cửu trong Từ uyển tùng đàm nhận xét là chẳng khác gì “đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”..