Thủ Phụ Sủng Thê


Màu đỏ đang dần chìm xuống, ánh sáng loang lổ cũng còn sót lại giữa những đám mây.
Dáng người mảnh khảnh của Thẩm Nguyên đứng trước mặt Lục Chi Quân, nàng mặc một bộ áo lụa màu sen mềm mại, phía dưới là váy lụa xếp ly, trên cổ áo dệt gấm phức tạp thêu hoa mẫu đơn trắng tinh thanh lịch, chúng nó nở rộ, còn được tô điểm cỏ huyên trang nhã.
Khuôn mặt phù dung của mỹ nhân nhìn lên, nước da của nàng đẹp hơn hẳn những ngày trước, có thể nói là da dẻ như tuyết, tóc mai nhẹ nhàng dựng lên giống như một đám mây mờ ảo, trên đôi mắt dịu dàng là hai hàng lông mày cong vút nhẹ.
Dưới mái hiên bên cạnh Kỳ Tùng quán, ngoại trừ Giang Trác, còn có gần tám người hầu vạm vỡ đang đứng.
Để tránh bị nghi ngờ, tất nhiên bọn họ cũng không dám ngẩng đầu nhìn tân phu nhân.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên chỉ yên lặng đứng ở đó, có thể làm cho người ta cảm thấy bầu không khí xung quanh quán này bỗng trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dáng người của Thẩm Nguyên vẫn rất gầy yếu, nhưng nếu nhìn từ góc độ này của Lục Chi Quân là có thể cảm thấy rất rõ ràng phần bụng tròn tròn của nàng.
Không lâu sau Thẩm Nguyên tỉnh lại sau giấc ngủ, thân thể có chút mệt mỏi, bàn tay được nam nhân nắm trong lòng bàn tay cũng hơi lạnh.
Ngược lại, bàn tay to của Lục Chi Quân luôn ấm áp.
Có lẽ cảm thấy tay nàng quá lạnh, nên Thẩm Nguyên đã thấy Lục Chi Quân nhíu mày, cũng cụp mắt nhìn tay còn lại của nàng.
Khi gió thu dần thổi lên, Thẩm Nguyên vừa định trả lời câu hỏi của nam nhân thì bị Lục Chi Quân không nói một lời dẫn vào trong Kỳ Tùng quán.
Kỳ Tùng quán này chiếm diện tích không nhỏ, tổng cộng có năm gian phòng.
Hiên Hòa quán là một tên gọi khác của sảnh lớn, Kỳ Tùng quán là nơi làm việc của Lục Chi Quân nên bên trong tất nhiên có một Minh Đường rộng rãi chuyên dùng để tiếp khách.
Sau khi vào Minh Đường, Thẩm Nguyên thấy ở giữa hai chiếc ghế gỗ lim có đặt một bàn tử đàn có hoa văn con cóc, hai chén trà được đặt trên bàn còn hơi hơi tỏa ra hơi ấm, nên nàng suy đoán chắc là hồi nãy Lục Chi Quân đã gặp khách nhân đến thăm công phủ.
Tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ, toàn bộ công vụ triều chính của Đại Kỳ đều do Lục Chi Quân nắm giữ, nếu Thủ phụ không ở trong hoàng cung, nếu một số quan viên gặp chuyện không thể quyết định được, đương nhiên sẽ không chọn diện thánh, mà là sẽ đích thân đến Quốc công phủ, thỉnh cầu gặp Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên được Lục Chi Quân đỡ, sau khi ngồi xuống ghế thì lặng lẽ đánh giá cảnh trong phòng của Kỳ Tùng quán ——
Phía tây của Kỳ Tùng quán này có đặt một cái lồng hoa rơi xuống đất, phía trên thanh ngang được chạm khắc thành rừng tùng bách, phía trước còn được người dựng một bình phong để ngăn cách.
Thẩm Nguyên cảm thấy, phía Tây chắc là gian nhà ấm áp mà thường ngày Lục Chi Quân ngủ một mình ở Kỳ Tùng quán, phía sau còn có một tịnh phòng.
Mà phía Đông đặt một cái giá bác cổ rất rộng và rất cao, trên giá bày các loại đá kỳ lạ, đồ gốm sứ, chậu hoa nhỏ các loại.
Thẩm Nguyên nhìn qua khoảng trống của khung bác cổ, có thể hơi hơi nhìn ra, phía sau là thư phòng của Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân không đội mũ ô sa, trên người vẫn mặc bộ quan phục trang nghiêm, nghiêm túc, sau khi hắn ngồi xuống ghế bên kia, tất nhiên là nhìn thấy hết những biểu tình nhỏ nhặt của thê tử.
Hắn thì thầm: “Nàng không trả lời ta, sao lại đột nhiên đến đây thế?” 
Lời nói trầm thấp của nam nhân âm thanh vừa dứt, Thẩm Nguyên cũng giả vờ bình tĩnh thu ánh mắt lại từ trên giá bác cổ, dịu dàng trả lời: “Quan nhân, mấy ngày nay ngài luôn không trở về viện của thiếp ngủ, buổi tối thiếp thân hơi sợ hãi, không dám ngủ một mình…”
Những lời này của Thẩm Nguyên là cố ý làm nũng với Lục Chi Quân.
Nhưng những gì nàng nói tất nhiên là sự thật, mùa thu ở kinh thành có rất nhiều mưa, nàng muốn Lục Chi Quân ở bên cạnh nàng, không phải vì nàng thật sự nhát gan và sợ bóng tối, không thể rời khỏi nam nhân, mà là sợ mưa dông quấy rầy đến mức nàng và đứa nhỏ không thể ngủ yên.
Mặc dù trận mưa này nhiều hơn trước đây, nếu có dấu hiệu mưa thì Lục Chi Quân sẽ nhanh chóng trở về ngủ cùng nàng, nhưng trong lòng Thẩm Nguyên vẫn không yên tâm lắm.
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ ô vuông, rơi xuống người Lục Chi Quân, khuôn mặt của nam nhân tuấn tú, mắt phượng thâm sâu hiếm khi lộ vẻ ôn hòa.
Nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Thẩm Nguyên, Lục Chi Quân thấp giọng trả lời: “Ừ, ta biết rồi, nàng về viện ăn tối trước đi, tối nay ta sẽ ngủ ở chỗ nàng.”
Thẩm Nguyên thấy, Lục Chi Quân vẫn muốn đuổi nàng đi, tuy nói thái độ hiện tại của hắn coi như có kiên nhẫn, nhưng Thẩm Nguyên lại sợ, nếu nàng thật sự còn muốn ở lại đây thêm một lát nữa thì Lục Chi Quân sẽ tức giận.
Cho nên nàng che dấu sự suy sụp trong ánh mắt, dịu dàng gật đầu, đôi mắt nhu tình như nước vẫn còn thỉnh thoảng liếc về hai bên Minh Đường.
Lục Chi Quân thấy nàng như thế, sau khi khẽ nhíu mày sắc bén lại, rồi cũng nhanh chóng giãn ra.
Khi Bích Ngô cẩn thận đỡ Thẩm Nguyên lên, Lục Chi Quân cũng khàn giọng nở nụ cười.
Lập tức đi đến trước người chủ tớ, sau khi đoạt lại Thẩm Nguyên từ trong tay Bích Ngô, rồi nói với Bích Ngô: “Ngươi về viện trước, chuẩn bị bữa tối cho chủ tử nhà ngươi, sau nửa canh giờ, ta sẽ cùng phu nhân trở về dùng bữa.”
Bích Ngô lên tiếng đáp vâng.
Thẩm Nguyên nghe ra Lục Chi Quân đồng ý cho nàng ở lại Kỳ Tùng quán, khóe môi cũng cong lên một chút.
Sau khi Bích Ngô rời khỏi, Lục Chi Quân liền dẫn Thẩm Nguyên đi nhìn gian phòng ấm áp và tịnh phòng ở phía Tây, rồi dẫn nàng xuyên qua giá bác cổ, đi xem thư phòng của hắn, cùng gian phòng nhỏ ở phía sau thư phòng.
Thẩm Nguyên thấy, trong phòng nhỏ này chỉ có một gã sai vặt đang nấu trà.
Sau khi gã sai vặt nhìn thấy nàng, sắc mặt hoảng hốt rõ ràng, sau đó liền lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng nữa.
Tảng đá treo trong lòng Thẩm Nguyên tạm thời rơi xuống đất.
Thì ra Lục Chi Quân không giấu nữ nhân ở Kỳ Tùng quán này, tuy nhiên hiện tại nàng còn có chút tò mò, mật đạo đi tới hoàng cung rốt cuộc ở đâu, Thẩm Nguyên suy đoán mật đạo này không ở trong phòng của quán, mà là ở trong sân ngoài Kỳ Tùng quán.
—— “Nàng đến Kỳ Tùng quán, là muốn đến kiểm tra chỗ làm việc của ta? Muốn xem bên trong có giấu nữ nhân, phải không?”
Lời nói của Lục Chi Quân vừa dứt, khuôn mặt mịn màng của Thẩm Nguyên bỗng dưng cứng đờ.
Nàng không ngờ Lục Chi Quân lại nhìn thấu những tâm tư nhỏ nhặt mà nàng giấu như vậy, ánh mắt cũng né tránh, vừa định tìm cớ che giấu với nam nhân.
Thì nghe Lục Chi Quân lại nói: “Người luân phiên trực ban trong phòng nhỏ này, ngoại trừ vài gã sai vặt làm việc đắc lực ra, nếu huynh đệ Giang thị rảnh rỗi, thỉnh thoảng sẽ hầu hạ ở đây.

Về phần sinh hoạt cơm áo gạo tiền, khi nàng chưa gả vào, ta không thích nhờ người khác làm hộ.”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp, rất từ tính.
Lời này giống như đang giải thích với nàng, nhưng cũng không dễ hiểu lắm.
Lục Chi Quân là người giữ mình trong sạch, tuy rằng nàng đang mang thai, nhưng hắn cũng không nuôi mỹ thiếp, thông phòng ở trong biệt quán riêng của mình.
Lông mi dài của Thẩm Nguyên run lên vài cái.
Hắn thản nhiên nói những lời này với nàng, những hành động mà nàng mới làm, càng lộ vẻ ghen tuông và cố chấp.
Nhưng Thẩm Nguyên lại phát hiện, Lục Chi Quân không tức giận khi nàng tùy tiện đến điều tra chỗ làm việc của nàng.
Tâm trạng tối nay của hắn rõ ràng là rất tốt.
Trong lãnh thổ của Đại Kỳ, có hơn sáu mươi nước chư hầu.
Gần đây, giặc cỏ ở Yến quốc đang khởi nghĩa, chư hầu của Yến quốc đưa tấu chương đến kinh thành, thỉnh cầu kế sách tương ứng của Lục Chi Quân, đồng thời cũng muốn triều đình điều một ít binh lính.
Lục Chi Quân muốn cùng nàng trở về viện sau khi viết xong công văn, hôm nay Thẩm Nguyên đột nhiên đến thăm biệt quán của hắn, còn bị nam nhân nhìn thấu tâm tư nên nàng tìm cách bù đắp lại.
Khi gã sai vặt đến án thư muốn mài mực cho Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên liền chủ động nhận lấy cục mực, muốn tự mình mài mực cho Lục Chi Quân.
Nghe thấy Thẩm Nguyên và gã sai vặt thấp giọng nói chuyện với nhau, Lục Chi Quân chỉ ngước mắt nhìn hai người một cái.
Ánh nến lắc lư.
Khi Thẩm Nguyên mài mực cho Lục Chi Quân, cũng thỉnh thoảng nhìn hắn vài lần.
Thì cảm thấy bất kể tư thế cầm bút của hắn, hay là thần thái lạnh lùng đều thể hiện rõ sự thâm trầm và cao ngạo của quyền thần.
Lúc Lục Chi Quân xử lý công vụ thì rất chăm chú, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng.
Khi hắn nhấc bút dính mực lên, Thẩm Nguyên dùng bàn tay nhỏ nhắn cố tình vén tóc mai của mình ra phía sau tai.
Chỉ có lúc này, Lục Chi Quân mới dùng dư quang liếc nàng một cái.
Sau khi nàng giả vờ rụt rè cụp mi mắt xuống thì thấy Lục Chi Quân đã dùng ngón tay gõ hai cái lên án thư.
Sau khi hai tiếng cộc cộc rơi xuống một cách nặng nề, Lục Chi Quân thấp giọng ra lệnh: “Lại đây.”
Thẩm Nguyên kiên nhẫn nở nụ cười trên môi, vẻ mặt dịu dàng đi đến bên cạnh nam nhân.
Quả nhiên Trăn Trăn nói không sai, nàng ta đã từng nói, loại nam nhân bề ngoài như Lục Chi Quân luôn đứng đắn thì điều thích nhất là hành động trêu chọc vô tình của nữ tử, cũng thích nhìn đường cong của cổ thon dài duyên dáng của nữ tử.
Thấy tiểu thê tử đang mang thai dịu dàng đứng ở bên ghế thái sư, Lục Chi Quân liền vươn bàn tay to thấy rõ xương, muốn nắm bàn tay mềm mại của nàng rồi chơi đùa.
Nhưng Thẩm Nguyên lại cố tình né tránh khi Lục Chi Quân sắp chạm vào mu bàn tay nàng.
Lục Chi Quân không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, sau khi ngước mắt lên nhìn nàng thì thấy Thẩm Nguyên buồn bực, đưa hai tay ra sau lưng.
Hắn bất lực hỏi: “Có chuyện gì vậy?” 
Thẩm Nguyên cụp mi mắt xuống, mềm giọng trả lời: “Gần đây, quan nhân luôn không đến chỗ của thiếp thân ngủ, có phải thiếp thân làm người cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Đôi mắt phượng sắc bén của Lục Chi Quân khẽ nhìn lên.
Hắn không nghĩ rằng thì ra Thẩm Nguyên cũng là một người lằng nhằng như vậy.
Nên lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Vậy nàng cảm thấy có chỗ nào làm cho ta không thoải mái?”
Tim Thẩm Nguyên đập thình thịch.
Nàng không ngờ Lục Chi Quân lại hỏi ngược lại, quả thật hắn không dễ lừa gạt như nam tử bình thường.
Thẩm Nguyên lắc đầu, ra vẻ ngượng ngùng trả lời: “Thiếp thân không biết.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân thừa dịp Thẩm Nguyên đang nhìn xuống, dùng cánh tay dài ôm lấy nàng.
Động tác của hắn trông có vẻ thô lỗ, nhưng lại rất chừng mực, cũng cẩn thận bảo vệ bụng của Thẩm Nguyên, không hề làm tổn thương nàng chút nào.
Sau khi Thẩm Nguyên ngồi trên đôi chân thon dài của hắn, nàng vẫn cảm thấy hoảng hốt, chưa bình tĩnh lại thì bàn tay to của nam nhân đã phủ lên bụng tròn tròn của nàng, sau khi trừng phạt hôn nàng một cái, lại thấp giọng nói: “Rốt cuộc là chỗ nào khiến ta không thoải mái nhất, chẳng lẽ nàng không rõ sao?”
Hai gò má của Thẩm Nguyên nóng lên khi nghe câu nói khàn khàn này của hắn.
Mà bàn tay to đang hơi co lại của Lục Chi Quân không bị ngăn cách bởi lớp vải, đang thăm dò vào bên trong.
Sau khi nó dừng lại ở xương sườn của nàng, Thẩm Nguyên có chút nóng nảy, vội vàng gọi: “Quan nhân ~”
Thẩm Nguyên phát hiện, khi Lục Chi Quân thân mật với nàng, đều rất quan tâm đến cảm nhận của nàng, chỉ cần nàng không muốn thì nam nhân tuyệt đối sẽ không bao giờ tùy tiện tiến sâu vào.
Quả nhiên, sau khi giọng nói có phần nhẹ nhàng của nàng vừa dứt, Lục Chi Quân liền dừng mọi hành động.
Hơi thở của hắn có hơi nặng nề, sau khi khép y phục cho Thẩm Nguyên xong, liền cất giọng ra lệnh ở bên ngoài quán: “Giang Trác, gửi công văn này đi.”
Giang Trác lập tức đáp lại.
Thừa dịp Giang Trác chưa vào phòng, Thẩm Nguyên bị nam nhân đặt trên mặt đất lần nữa.
Thật ra Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng, cho dù vừa rồi nàng cố ý không cho Lục Chi Quân chạm vào tay nàng, hắn còn giả vờ nhíu mày, nhưng loại thủ đoạn muốn nghênh đón mà còn từ chối này đối với Lục Chi Quân mà nói, là cực kỳ hưởng thụ.
Dù sao Trăn Trăn đã từng nói, nam nhân có bề ngoài rất nghiêm túc thì bên trong lại hoàn toàn không giống như vậy.
Thẩm Nguyên cũng không biết rốt cuộc Lục Chi Quân có phải là người như vậy hay không, nên dùng giọng nói cực nhỏ lẩm bẩm bên tai Lục Chi Quân một câu trước khi Giang Trác sắp đẩy cửa vào phòng: “Quan nhân, ngài thật sự xấu xa.”
Lời này vừa dứt, Lục Chi Quân liền dùng tốc độ cực nhanh nắm chặt tay nàng, không cho Thẩm Nguyên có cơ hội trốn ở phía sau.
Sau khi Giang Trác vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên, kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng đầu cũng không dám ngẩng lên một tí nào.
Sau khi Giang Trác rời đi, Lục Chi Quân mới buông tay Thẩm Nguyên ra.
Lúc Thẩm Nguyên như được đại xá, Lục Chi Quân im lặng, bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu.
Khi Thẩm Nguyên cho rằng những lời này vừa nãy của nàng, có lẽ có hơi quá đáng, Lục Chi Quân không chịu mình bị xoay vòng vòng, thì nghe hắn lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: “Phải không?”
Nhìn ánh mắt thâm trầm của nam nhân, Thẩm Nguyên mím môi mềm, trong lòng thầm cảm thấy không ổn.
Nàng luôn cảm thấy sau khi vào ban đêm, Lục Chi Quân sẽ thật sự “xấu xa’ với nàng vì câu nói vừa nãy của nàng
——
Vĩnh An Hầu phủ, Hà Hương Đường.
Hôm nay đúng lúc là hưu mộc của Thẩm Hoằng Lượng, Lục Chi Quân là đế sư nên dạy học tiểu hoàng đế ở hoàng cung.
Thẩm Nguyên ưỡn cái bụng đã hơi gấp lại, ngồi với Bích Ngô ngồi ở Hà Hương Đường thật lâu, rồi mới nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hoằng Lượng vào phòng.
Tuy rằng cử động có chút bất tiện, nhưng Thẩm Nguyên vẫn cẩn thận đứng dậy, thực hiện nghi thức trước mặt phụ thân mình là Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Hoằng Lượng thản nhiên gật đầu với nàng, nhưng không hỏi Thẩm Nguyên một câu tình trạng của thai nhi trong bụng nàng như thế nào.
Đợi sau khi hai cha con dần dần ngồi xuống, Thẩm Hoằng Lượng liền đi thẳng vào vấn đề, lời nói thấm thía nói: “Nguyên tỷ nhi, tuy rằng ngươi gả đến công phủ, nhưng dù sao mẫu tộc mà ngươi dựa vào vẫn là Vĩnh An Hầu phủ.

Gia tộc này ấy, chú ý nhất là một là cùng mất, hai là cùng vinh quang.[1]
[1] Một là cùng mất, hai là cùng vinh quang: Từ gốc “一荣俱荣, 一损俱损”, Khi một người mất, những người khác cũng mất, khi một người thịnh vượng (được lợi), những người khác cũng thịnh vượng.
Nghe đến đây, đôi lông mày màu khói của Thẩm Nguyên khẽ cau lại, cũng đoán được Thẩm Hoằng Lượng có ý định gì khi đột ngột gọi nàng lại hôm nay. 
“Muội muội Du tỷ nhi của ngươi vốn thân thiết với ngươi, hiện tại hôn sự của con bé còn chưa hoàn thành.

Khang Bình bá kia từ sau khi bị tấm bảng hiệu đập vào đầu thì giống như biến thành người khác, aiiiii, làm trì hoãn Du tỷ nhi chúng ta.

Ngươi thân là trưởng tỷ, còn gả cao nữa, phu quân lại là Ngũ thúc của Lục Kham thì ngươi giúp Du tỷ nhi cầu tình, để cho công gia các ngươi nhanh chóng thúc giục Lục Kham, để hôn sự của hắn và Du tỷ nhi được định ra.”
Thẩm Nguyên nghe xong những lời này của Thẩm Hoằng Lượng, trong lòng cũng thoáng chốc lạnh thấu xương.
Nàng là trưởng nữ của Thẩm gia, trong nhà không có tiểu bối nào lớn tuổi hơn nàng, nếu như nàng là Thẩm Hoằng Lượng, biết được mình sắp có một cháu ngoại, trong lòng tất nhiên là rất vui mừng.
Thẩm Hoằng Lượng không thèm hỏi một câu chuyện nàng mang thai, suốt ngày mở miệng ra toàn là Du tỷ nhi, Du tỷ nhi.
Xem ra sau này nàng không nên trở về Thẩm gia nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên siết chặt khăn tay trong tay, vẻ mặt cũng khôi phục sự bình tĩnh như trước, dịu dàng trả lời: “Nữ nhi đã nhớ kỹ.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Nguyên giống như một tấm gương.
Chuyện tình cảm này nàng tuyệt đối sẽ không cầu xin cho Thẩm Du, không đề cập đến ân oán giữa nàng và hai nam nữ Thẩm Du và Lục Kham, nàng cũng không nên mở cái miệng này ra.
Huống chi nàng không rộng lượng như vậy, không có chuyện làm giá y cho một người hại chết nàng ở kiếp trước.
Ngoài miệng trước tiên đáp ứng yêu cầu vô lý của Thẩm Hoằng Lượng, cũng là sợ sẽ xảy ra xung đột với cùng Thẩm Hoằng Lượng ở trong Hà Hương Đường, rồi bị động thai.
Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi Vĩnh An Hầu phủ, một chiếc xe ngựa khác của Quốc Công phủ cũng dừng ở cửa phía Tây của Hầu phủ.
Sau khi Khấu thị vào cửa phủ, liền nhìn thấy Lưu thị thân là biểu muội của bà đã nghênh đón bà ở bức tường phù điêu.
Khấu thị và Lưu thị là hai biểu tỷ muội, đều gả cho huân tước thế gia, có thể xem như rất có thể diện của nữ quyến ở trong tộc.
Vốn dĩ khi hai người còn nhỏ thì cũng thường xuyên so sánh, ghen tị lẫn nhau, nhưng sau khi lớn lên, cả hai đều biết rằng dù có mâu thuẫn một chút cũng nên chăm sóc nhau như một gia đình. 
Sau khi hai người nói chuyện vài câu, Lưu thị liền thở dài, oán giận Thẩm Nguyên nói: “Ai, ngươi nói Nguyên tỷ nhi này, bản thân gả cho một trượng phu tốt, thế mà không muốn giúp đỡ gia đình tí nào.

Đây là chuyện cầu hôn của Du tỷ nhi, không phải chỉ đề cập với Thủ phụ có một chuyện sao, một chuyện đơn giản vậy mà Nguyên tỷ nhi kia cũng không chịu làm giúp cho Du tỷ nhi.”
Giọng điệu của Khấu thị coi như bình tĩnh, trả lời: “Dù sao cũng không được nuôi lớn ở kinh thành, tình cảm với mấy tỷ muội trong nhà vẫn tính là không thân thiết lắm.

Tuy nhiên, ta không lo cho Du tỷ nhi, nhưng vẫn thương Hàm tỷ nhi chúng ta.

Con bé… Không phải vẫn luôn ngưỡng mộ Trấn quốc công sao? Sau khi trưởng tỷ con bé gả cho hắn thì tâm trạng của Hàm tỷ nhi thế nào?”
Thật ra Khấu thị cũng không thích hai tiểu thư Thẩm Hàm và Thẩm Du của Hầu phủ này, lúc trước còn bị Đỗ bà tử phàn nàn vì chuyện Lưu thị muốn cho thứ nữ Thẩm gia thêm một chỗ ngồi ở yến tiệc Thiều Viên.
Bà không thích thứ nữ Thẩm Du luôn không hiểu quy củ, mọi chuyện đều phải đến trên đầu con cái của đích xuất.
Càng không thích Thẩm Hàm mắt cao hơn đỉnh, tuổi còn nhỏ mà đã để mắt tới nam nhân có quyền thế nhất Đại Kỳ này là Lục Chi Quân.
Sau đó có mối quan hệ của Thẩm Nguyên, Khấu thị mới có tâm tư muốn ở chung với Lưu thị cùng Thẩm Hàm gần hơn một bước.
Tuy nhiên, Lưu thị không nói thật với Khấu thị, cho dù Thẩm Hàm ngày ngày không ăn cơm vì ghi hận Thẩm Nguyên, cả người đã gầy đi rất nhiều, bà vẫn đồng trả lời Khấu thị: “Hàm tỷ nhi chúng ta tốt lắm, tuy nhiên Nguyên tỷ nhi này sao lại mang thai nhanh như vậy, với thân thể của nàng thì làm sao sinh được?”
Sau khi biết được tin Thẩm Nguyên có thai, Thẩm Hàm khóc nháo cả ngày ở trong sân.
Cũng may Lưu thị khuyên khuê nữ của mình một phen, rồi cùng nàng làm rõ các mặt ưu nhược điểm trong đó.
Thẩm Nguyên có thai, đối với Thẩm Hàm mà nói không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt, thậm chí là cơ hội.
Phụ nhân sinh con đều phải đi qua một lần từ quỷ môn quan, mà cơ thể của Thẩm Nguyên rất yếu ớt.
Nếu nàng thật sự khó sinh, trong bụng là một nam hài tử, vậy người của Quốc công phủ sẽ cân nhắc lợi hại mà bảo vệ đứa nhỏ.
Cho dù Lục Chi Quân thương tiếc nàng, Thẩm Nguyên mới làm mẫu thân, đoán chừng cũng là một người yêu thương đứa nhỏ, xác suất rất lớn nàng sẽ lựa chọn hy sinh bản thân mình để đổi lấy một mạng sống của con mình.
Nếu Thẩm Nguyên chết do khó sinh, thế tử của Quốc công phủ sẽ trở thành đứa nhỏ đáng thương không nương, nếu Lục Chi Quân thật sự thương tiếc nhi tử thì sẽ cưới vợ kế cho tiểu thế tử.
Mà người tốt nhất để chọn đương nhiên chính là Thẩm Hàm thân là di mẫu ruột của hắn.
Chỉ có di mẫu ruột của hắn, mới có thể móc tim móc phổi đối xử với đứa nhỏ do Thẩm Nguyên để lại.
Nếu thật sự là như vậy, sau khi Thẩm Hàm sẽ vô ích có được một nhi tử khi vào Quốc công phủ.
Một việc trọng đại như vậy, có thể đi đòi ở đâu đây? 
Khấu thị và Lưu thị đã đi được một lát thì đến chỗ Linh Lung Hiên trong viện Lưu thị.
Sau khi hai tỷ muội ngồi xuống, Khấu thị tâm sự tất cả những điều bất bình mà bà đã phải chịu đựng Thẩm Nguyên mấy tháng nay trong vài tháng qua với Lưu thị.
Lưu thị an ủi biểu tỷ, rồi thở dài nói: “Nguyên tỷ nhi này chính là một người ghen tị, lần trước ta có nhã ý ban cho nàng một đứa thông phòng, người ta không thèm cảm kích đâu.

Tuy nhiên, trong số mấy nha hoàn từ Hầu phủ đến Quốc Công phủ, có người tên là A Uyển, ngoại hình cũng không tệ lắm.

Chỉ là dựa vào tính tình của kế nữ ta, chắc là sẽ không cho nàng lại gần.

Sau khi biểu tỷ trở về, có thể chiếu cố A Uyển nhiều hơn.

Nguyên tỷ nhi nàng a, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hiểu rõ đạo lý, dùng người của mình là thoải mái nhất…”
“…… Trấn quốc công có quyền cao chức trọng, làm sao có thể chỉ có một mình nàng? Nguyên tỷ nhi có thể suy nghĩ sớm hơn, tương lai sẽ tốt hơn.”
Khấu thị nghe Lưu thị nói, vừa dùng khăn tay gạt nước mắt ở khóe mắt, vừa gật đầu.
——
Vào ban đêm.
Thẩm Nguyên mệt mỏi nằm trên giường Bạt Bộ thì thấy Lục Chi Quân đã thay tẩm y xong, cơ thể cao thẳng như núi cũng từ từ nằm xuống, còn đưa tay vén góc chăn cho nàng.
Nàng tất nhiên không nhắc đến chuyện của Thẩm Du với Lục Chi Quân, đương nhiên sẽ không cầu tình cho Thẩm Du, để Lục Chi Quân ép Lục Kham cưới nàng ta.
Lần trước Lưu thị muốn nhét thông phòng vào phòng nàng, nàng đã không nhắc một nửa chữ nào với Lục Chi Quân.
Những chuyện ô uế nhà mẹ của Thẩm Nguyên, nàng thật sự không muốn Lục Chi Quân, người có trăm việc quấn thân, biết được.
Nhớ đến thái độ càng ngày càng kỳ lạ của Lục Kham đối với nàng, gần đây Thẩm Nguyên luôn hoài nghi, có lẽ là vì tướng mạo của nàng và Thẩm Du giống nhau, sau khi nàng sống lại, thái độ đối với Lục Kham rất lạnh như băng.
Vì nhiều nguyên nhân, hình như Lục Kham chuyển tình cảm từ Thẩm Du sang nàng.
Điều này làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy rất ghê tởm.
Nàng đã không còn nôn ọe nữa, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, nàng có chút buồn nôn.
Lục Kham thì do nàng và Thẩm Du có ngoại hình giống nhau nên mới muốn cưới nàng làm vợ, điều này luôn là một nút thắt trong tim nàng.
Thấy Lục Chi Quân không ngủ ngay, mà đang nhíu mày nhìn nàng, Thẩm Nguyên cũng cẩn thận tiến lại gần hắn.
Thẩm Nguyên đặt cằm lên vai nam nhân, bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc của hắn, không ngờ càng dành nhiều thời gian cho Lục Chí Quân, trong tiềm thức nàng sẽ cùng nam nhân có những cử chỉ rất thân mật.
Lục Chi Quân sờ sờ mái tóc mềm mại của Thẩm Nguyên giống như vuốt ve mèo, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Nguyên cụp mắt xuống, hỏi trượng phu, người mà nàng cảm thấy đáng tin cậy, những suy nghĩ trong lòng vẫn luôn bị nghẹn lại: “Quan nhân ngài nói, ta thật sự rất giống Thẩm Du sao?”
Lục Chi Quân nghe được hai chữ Thẩm Du, lập tức nhíu mày lại.
“Nàng đang nói về thứ nữ đã từng có hôn ước với Lục Kham?”
Thẩm Nguyên gật đầu.
Lục Chi Quân lập tức trả lời: “Không giống.”
Nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân, trái tim của Thẩm Nguyên đập vài nhịp.
Sau khi Lục Chi Quân rời bàn tay to ra khỏi mái tóc mềm của Thẩm Nguyên, rồi trầm giọng thêm một câu: “Nàng ta không đẹp bằng nàng.”
“Một chút cũng không có.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui