Thủ Phụ Sủng Thê


Đại sảnh Bách Mộc ở Lưu Viễn Hầu phủ đã được các thợ thủ công sơn lại bằng sơn màu đỏ tươi cách đây không lâu, các cửa sổ dài sát đất kiểu hải đường và lăng giác đều được mở rộng, khi phóng tầm mắt ra ngoài còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp xa xăm, trống trải của non nước đình viện.
Khi cơn gió nhẹ ập đến, xung quanh cây cối hoa lá cành xum xuê cũng được xòe ra, những bông hoa rụng đầy màu sắc, giải tỏa cái nóng của mùa hè.
Từ vị trí ngồi của Thẩm Nguyên có thể nhìn thấy cảnh tình cảm thân thiết của Đỗ Phương Nhược và Thẩm Hàm khi giao tiếp một cách thân thiết.
Nàng thản nhiên nhấp nhẹ một ngụm trà mơ lạnh mà các nha hoàn vừa dâng lên, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hàm đã liếc nhìn nàng rồi, nhưng lại không nhìn lại nàng ta, thay vào đó như chưa nhìn thấy thì thầm vài câu với Bích Ngô bên cạnh.
Khi Thẩm Nguyên nói chuyện, cố tình dùng quạt la che nửa khuôn mặt, dáng vẻ thướt tha ngồi vào bữa tiệc của Khúc Thủy Lưu Thương, giống như nàng là tuyệt sắc giai nhân từ trong bức tranh mỹ nhân đi ra, nét đẹp có chút không thật lắm.
Ngay khi Thẩm Nguyên đặt quạt la xuống thì Đỗ Phương Nhược đã dẫn Thẩm Hàm đi về phía nàng.
Thẩm Hàm mặc một bộ váy sam mỏng màu hạnh nhân ấm áp, nắm chặt khăn tay đứng bên cạnh Đỗ Phương Nhược, sau khi Thẩm Nguyên ngước mắt lên nhìn nàng ta, giọng nói dịu dàng gọi một tiếng: “Trưởng tỷ.”
Thẩm Nguyên im lặng gật đầu, nhưng không nói gì với Thẩm Hàm.
Thấy nàng như thế, sắc mặt Thẩm Hàm hơi cứng đờ, nhưng nàng ta coi như an phận, chỉ nghe theo lời hướng dẫn của Đỗ Phương Nhược, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyên.
Trên ghế còn có hai vị trí, tất nhiên để dành cho Cao phu nhân và Kiều phu nhân.
Thẩm Nguyên nhìn Đỗ Phương Nhược, liền thấy nàng ấy cười ngâm nga nói: “Phu nhân Thủ phụ, ta và Hàm tỷ nhi đã kết bạn từ nhỏ, lúc trước nàng vẫn hay nhắc tới trưởng tỷ là ngài, thật sự khiến ta rất hâm mộ.

Ngài cũng biết đấy, cho dù là ở Hầu phủ, hay là ở chỗ mẫu thân ta, ta đều là người lớn tuổi nhất trong thế hệ của mình, ta thật sự muốn nếm thử cảm giác được làm muội muội của người ta.”
Sau khi nghe xong lời này, động tác đang phe phẩy quạt la của Thẩm Nguyên dừng lại.
Nàng cũng biết các quý nữ thế gia mà Thẩm Hàm đã kết giao trong kinh thành.

Đỗ Phương Nhược chỉ có thể xem như là một trong những người quen bề ngoài của nàng ta mà thôi, tại sao hôm nay nàng ấy lại biểu hiện như Thẩm Hàm đứng đắn vậy?
Mà Thẩm Hàm đứng bên cạnh Đỗ Phương Nhược, cảm xúc đè nén giữa hai lông mày có chút khác thường.
Trong lòng Thẩm Nguyên mới hiểu rõ, Đỗ Phương Nhược muốn mượn tầng quan hệ này của Thẩm Hàm, để làm cho quan hệ giữa nàng và nàng ấy gần gũi hơn, còn cố ý dành một chỗ ngồi duy nhất để Thẩm Hàm có thể ngồi cạnh nàng.
Chỉ có nữ tử thế gia trong kinh thành biết rằng quan hệ giữa nàng và thứ muội không hòa thuận, nhưng ít ai biết được, nàng và muội muội cùng cha khác mẹ Thẩm Hàm này, cũng không đấu đá quá nhiều.
Chủ ý lần này của Đỗ Phương Nhược đã sai rồi.
Thẩm Nguyên không muốn làm mất mặt Đỗ Phương Nhược, nên nói với nàng ấy vài câu: “Ta cũng giống như Phương Như cô nương, dù ở nhà cha hay ở nhà mẹ, đều là trưởng tỷ lớn tuổi nhất, ta chưa từng được trải nghiệm cảm giác làm muội muội mà.”
Vừa dứt lời, một giọng nữ vang lên từ bên ngoài sảnh Bách Mộc ——
“Quốc công phu nhân, muội nói như vậy, tỷ tỷ muội ta cũng không muốn nghe đâu.”
Người vừa nói chuyện chính là biểu tẩu Kiều phu nhân của Thẩm Nguyên, tuy ngoài miệng nàng ấy nói oán giận Thẩm Nguyên, nhưng trên môi lại nở nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng là đang trêu ghẹo nàng.
Mà bên trái và bên phải của Kiều phu nhân đang đứng, theo thứ tự là mẫu thân của Đỗ Phương Nhược là Vệ thị, cùng phu nhân của Cao Hạc Châu.
Thẩm Nguyên lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, từ từ gặp bình lễ với Kiều phu nhân và Cao phu nhân.
Thẩm Hàm đã từng nhìn thấy hai vị phu nhân khi đi theo trưởng tỷ Thẩm Nguyên, nàng ta hơi rụt rè và sợ người lạ, đồng thời cũng không ngờ Thẩm Nguyên gả vào công phủ không được bao lâu, lại có thể kết bạn với hai vị phu nhân cách nhau gần một thế hệ.
Cao phu nhân nhàn nhạt liếc Thẩm Hàm, khó hiểu hỏi Thẩm Nguyên: “Vị này là ai vậy?”
Thẩm Nguyên nhẹ giọng đáp lại: “Nàng là thứ nữ của Vĩnh An Hầu phủ, cũng là đích muội của muội.”
Cao phu nhân cẩn thận so sánh gương mặt của hai tỷ muội trước mặt này, nói: “Theo tỷ thấy, vị muội muội này không giống muội chút nào hết vậy, ngược lại vị Chung phu nhân lần trước thì có nét giống muội ấy.”
Thẩm Nguyên dịu dàng trả lời: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, Hàm tỷ nhi nên giống đích mẫu của ta hơn.”
Sau khi Thẩm Nguyên hàn huyên vài câu với hai vị phu nhân Cao và Kiều, Vệ thị liền gọi mấy người lại ngồi xuống, bọn nha hoàn với cùng y phục và đầu tóc cũng bưng các món ăn nối đuôi nhau mà vào.
Trong hầm rượu của Lưu Viễn Hầu có rất nhiều băng, đại tiệc lần này, Hầu phu nhân Vệ thị không ngần ngại dùng băng cho toàn bộ sảnh, mặc dù có gần ba mươi nữ quyến ngồi kín cả sảnh, nhưng nhiệt độ rất mát mẻ và thích hợp.
Bởi vì đang là mùa hè, Vệ thị còn cố tình ra lệnh cho người ở phòng bếp chuẩn bị món mì này của mì rau cải bó xôi[1], dù sao thể chất của Thẩm Nguyên cũng yếu đi một chút, không dám ăn nhiều thức ăn lạnh.
Vệ thị cực kỳ biết quan sát sắc mặt, thấy Thẩm Nguyên không động vài đũa vào thức ăn lạnh ngon mắt kia, liền nhẹ nhàng nói: “Quốc công phu nhân, ta thấy ngài không ăn quen những thức ăn lạnh này, nên ta đã bảo nha hoàn đi vào bếp sau để hâm nóng thức ăn.”
Thẩm Nguyên dịu dàng trả lời: “Đa tạ Hầu phu nhân quan tâm.”
Vệ thị lại liếc mắt nhìn ái nữ Đỗ Phương Nhược của mình, thầm cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ tuổi và tầm nhìn quá nông.
Trong suốt bữa tiệc, Thẩm Nguyên không nói vài lời với Thẩm Hàm.
Ngược lại, Thẩm Hàm nhiều lần muốn nói lại thôi, muốn nói mấy câu với trưởng tỷ ruột, nhưng sắc mặt người ta thản nhiên, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào.
Đỗ Phương Nhược còn ngốc nghếch gắp thức ăn cho Thẩm Hàm, nàng ấy không biết tỷ muội Thẩm Nguyên và Thẩm Hàm không được hòa thuận lắm.
Vệ thị quyết tâm chờ bữa tiệc kết thúc, rồi vội vàng nói chuyện này cho Đỗ Phương Nhược, để nàng ấy không thân thiết với Thẩm Hàm nữa.
Phía bên kia.
Thẩm Nguyên đột nhiên cảm thấy búi tóc hơi lỏng, thiêu tâm hai bên cũng sắp rơi xuống, liền muốn rời bàn tìm một nơi để sửa sang lại.

Ai ngờ vừa mới đứng dậy, liền đụng phải một nha hoàn lỗ mãng đang bưng canh nóng, chỉ cách Thẩm Nguyên có một trượng.
Nha hoàn đó tựa như không ngờ Thẩm Nguyên lại đột nhiên đứng lên, nàng ta hoảng sợ hô nhẹ một tiếng, chén sứ đựng canh nóng trong tay cũng đổ về hướng Thẩm Nguyên.
“Rầm ——” một tiếng.
Nhanh như chớp, Thẩm Hàm đã đi trước Bích Ngô, chắn trước người Thẩm Nguyên.
“Trưởng tỷ cẩn thận!”
Toàn bộ nước canh nóng đều bắn tung tóe lên tay áo tỳ bà đang mở rộng của nàng ta, thậm chí một ít nước canh còn văng lên bàn tay mảnh mai và mềm mại của nàng ta.
Thẩm Hàm nhíu mày kêu đau một tiếng.
Thẩm Nguyên cau mày nhìn nàng ta, nhưng lại cảm thấy việc này xảy ra có chút kỳ lạ, đang yên đang lành, sao nha hoàn này có thể thất thường như vậy được?
Nhưng tính tình của Thẩm Hàm rất yếu đuối, nếu như nàng ta cố tình làm vậy thì sự hy sinh này hơi quá lớn đấy.
Dù sao nếu canh nóng bắn lên tay, rất có thể sẽ để lại một vài vết bỏng.
Sắc mặt của phu nhân ở đây đều biến đổi.
Vệ thị vội vàng quát nha hoàn đó: “Ngươi đã làm chuyện này rồi? Đúng là lỗ mãng như vậy, còn không mau nhận tội với phu nhân Quốc công và Hàm tiểu thư, sau khi trở về thì tự đến chỗ quản sự nhận phạt đi, bổng lộc nửa năm sau cũng không cần nhận nữa!”
Tiểu nha hoàn sợ hãi nói dạ một tiếng.
Ngoài ra còn có nha hoàn Hầu phủ bên cạnh nhanh chóng thu dọn hết đống hỗn độn trên mặt đất.
Đỗ Phương Nhược vội vàng ân cần hỏi Thẩm Hàm: “Hàm tỷ nhi, ngươi không sao chứ? Chúng ta đến phòng trong góc ngồi trước đi, y sư đang trên đường đến.

Ái chàaaa, quan hệ của ngươi và trưởng tỷ của ngươi thật tốt.”
Trong số các nữ quyến trên bàn, ngoại trừ Cao phu nhân và Kiều phu nhân, đều tỏ vẻ tán thưởng hành động của Thẩm Hàm.
Sắc mặt Thẩm Nguyên nhàn nhạt, nhưng cũng chủ động đề cập sẽ cùng Thẩm Hàm đến phòng trong góc chờ y sư đến.
Cho dù Thẩm Hàm có mục đích gì, nhưng nàng ta đã tự mình đỡ bát canh nóng thay nàng trước mặt mọi người, đã là chuyện không thể thay đổi được nữa.
Nếu như nàng ta vẫn chọn tiếp tục dùng tiệc thì khó tránh khỏi sẽ mang tiếng lạnh lùng, không tử tế và vô tình.
Đỗ Phương Nhược đã ra lệnh cho nha hoàn bưng một chậu nước lạnh tới, sau khi Thẩm Hàm ngâm một lát, y sư đã nhanh chóng đến phòng trong góc.
Thẩm Hàm và Đỗ Phương Nhược sóng vai ngồi trên ghế, còn Thẩm Nguyên im lặng đứng một chỗ, quan sát vẻ mặt của hai người.
Y sư mang thuốc trị bỏng đến, sau khi nha hoàn bôi thuốc mỡ cho Thẩm Hàm, hắn nói: “Cô nương trở về bôi thuốc mỡ này thêm ba ngày nữa, không nên để lại sẹo.”
Thẩm Hàm lại rưng rưng hỏi: “Cái gì mà không nên hả? Vậy rốt cuộc có để lại sẹo không?”
Y sư lộ vẻ khó xử, lại nói: “Cái này… Còn tùy từng thể chất của mỗi người, có để lại sẹo hay không, thật sự không dám chắc.”
Vừa dứt lồi, trong hốc mắt Thẩm Hàm đột nhiên rơi vài giọt nước mắt.
Đỗ Phương Nhược vội vàng một bên trấn an nàng ta nói: “Hàm tỷ nhi, ngươi nhất định sẽ không để lại sẹo đâu, đừng khóc nữa.”
Thẩm Nguyên điềm tĩnh nhìn hết mọi chuyện, thầm cảm thấy nếu trên tay Thẩm Hàm thật sự để lại vết sẹo, nàng ta nhất định sẽ không nói gì, nhưng Lưu thị tuyệt đối sẽ lấy chuyện này làm ầm ĩ cho coi.
Sau khi đi tới trước mặt Thẩm Hàm, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ trước mặt Đỗ Phương Nhược: “Hàm tỷ nhi yên tâm, trưởng tỷ ta nhất định sẽ tìm thuốc mỡ tốt nhất cho ngươi, tay này của ngươi nhất định sẽ không để lại sẹo đâu.”
Thẩm Hàm ngước mắt lên quan sát vẻ mặt Thẩm Nguyên một phen.
Thấy khuôn mặt nàng mặc dù ôn hòa, nhưng không biểu lộ bất kỳ vẻ cảm động nào.
Trong lòng nàng ta khá là không vui, cũng cảm thấy Thẩm Nguyên là trưởng tỷ thật đúng như lời Lưu thị nói, là một con sói mắt trắng lạnh hết tim gan phèo phổi rồi.
Không giúp người trong nhà thì thôi đi, nàng đã hy sinh lớn như vậy rồi mà Thẩm Nguyên còn không thèm cảm kích nữa chứ!
Cũng may, bây giờ Thẩm Nguyên không còn phòng bị với nàng ta như trước nữa.
Đây cũng coi là một chiến thắng nho nhỏ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hàm ra vẻ buồn bực dụi dụi mắt, nức nở nói: “Trưởng tỷ, từ sau khi nhị tỷ lập gia đình rồi, trong phủ chỉ còn lại muội và Mộc tỷ nhi thôi… Muội và Mộc tỷ nhi ở chung đâu có được, rất cô đơn.

Tuổi muội còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lúc trước đã mạo phạm trưởng tỷ, cũng đâu phải cố ý… Sau khi trưởng tỷ lập gia đình, dần dần mới biết trưởng tỷ tốt như thế nào.

Mong trưởng tỷ bỏ qua những hiềm khích trước đây, để muội muội đến thăm ngài nhiều hơn, muội còn chưa được gặp đứa cháu ngoại Sóc Hi này nữa.”
Thẩm Nguyên liên tục chớp mắt vài cái, trên gương mặt phù dung mịn màng vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Về phần Đỗ Phương Nhược, nàng ta gần như lấy khăn tay lau khóe mắt.
Khi Thẩm Nguyên và Bích Ngô ra khỏi phòng trong góc, còn cẩn thận suy nghĩ kỹ chuyện này.

Nếu như ở kiếp trước, nàng vẫn là phu nhân của Lục Kham, đối với sự chủ động lấy lòng của Thẩm Hàm, có lẽ Thẩm Nguyên sẽ cảm thấy rất vui.
Bởi vì ở kinh thành, nàng thực sự không có bạn bè nào cả, hơn nữa môi trường ở Bá phủ cũng quá áp lực, lúc này chỉ cần có người ném cành ô liu về phía nàng, nàng nhất định sẽ bắt được.
Chưa kể Thẩm Hàm đối với nàng mà nói, dù sao cũng không phải là người ngoài, mà là muội muội ruột có quan hệ huyết thống.
Nhưng bây giờ nàng rất khác so với kiếp trước.
Cuộc hôn nhân của nàng rất hạnh phúc và ổn định.
Thông qua Lục Chi Quân, nàng đã kết bạn với hai vị bằng hữu Cao phu nhân và Kiều phu nhân lớn tuổi hơn này.
Họ không phải là tiểu cô nương mười mấy tuổi, cũng không giống những phụ nhân bình thường, bởi vì địa vị trong giới thế gia này rất cao, cuộc sống hàng ngày của họ rất an nhàn sung sướng, cho nên các nàng có cái nhìn thông suốt với mọi chuyện, tầm nhìn và sứ mệnh cũng rất lớn.
Đôi khi Thẩm Nguyên không có ý giả bộ nhỏ nhen, hay giả vờ không hiểu, ở độ tuổi của nàng còn quá ít kinh nghiệm, đôi khi cùng Cao phu nhân và Kiều phu nhân nói vài câu, sẽ có một cảm giác được lợi không ít, tầm nhìn và tư duy này cũng được mở rộng hơn trước.
Trượng phu Lục Chi Quân càng không cần phải nói, mặc dù hắn hơi trầm mặc ít nói, nhưng cũng là người lớn tuổi hơn nàng, tính tình rất chững chạc và kiệm lời.
Trong lúc ở chung, Thẩm Nguyên đã thường xuyên có thể cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của Lục Chi Quân.
Nhưng nếu đổi thành gia đình như Lục Kham, lại thêm một bà mẹ chồng như Lư thị, hoàn cảnh của nàng sẽ rất khác.
Nếu thật sự như vậy, có lẽ nàng sẽ quý trọng đoạn tình nghĩa này với Thẩm Hàm.
Nhưng bây giờ nàng sẽ không như vậy nữa.
Cho đến sau khi Hầu phủ tan tiệc, Thẩm Nguyên, Cao phu nhân, Kiều phu nhân đi dọc theo đường lát sỏi đá, đến đại môn.
Kiều phu nhân đứng ở giữa Cao phu nhân và Thẩm Nguyên, dặn dò Thẩm Nguyên: “Muội không cần quá để ý chuyện muội muội của muội chắn giúp muội chén canh nóng, kể cả khi bàn tay kia của nó thật sự để lại sẹo đi, thì chẳng có bất kỳ liên quan gì đến muội cả, không phải là nó muốn chắn giúp muội một kiếp.

Phái người đưa ít thuốc bổ, thuốc mỡ đến mẫu gia muội là được rồi, còn thái độ thì nhất định phải ngay thẳng, ngàn vạn lần không được để đích mẫu muội níu kéo chuyện này mãi không buông.”
Thẩm Nguyên dịu dàng gật đầu, cũng rất cảm kích lời giải thích và dặn dò này của Kiều phu nhân.
Cao phu nhân nói: “Để muội nói một câu nào, dù sao thân phận hiện tại của Nguyên muội muội đã khác xưa rồi, có người muốn bấu víu vào muội, ví dụ như chuyện hôm nay đi, có lẽ không phải là trùng hợp đâu, sau này muội phải chú ý thêm vài tai mắt, đừng để người ta lấy lòng tốt của muội rồi lợi dụng đó.”
Thẩm Nguyên lại gật đầu.
Rõ ràng là Cao phu nhân đang ám chỉ hai mẹ con Vệ thị và Đỗ Phương Nhược này có chút quyền lực.
Trước đó, Thẩm Nguyên đã từng nghe qua một vài tin đồn về hai mẹ con Vệ thị và Đỗ Phương Nhược.
Lại nói Vệ thị cực kỳ sủng ái nhìn trúng vị trưởng nữ này, nếu không phải hoàng đế tuổi còn nhỏ thì Vệ thị thực sự rất muốn cho ái nữ của mình tranh đoạt vị trí phượng hoàng của hoàng hậu rồi.
Thấy bốn phía đã không còn hạ nhân Hầu phủ, Cao phu nhân thấp giọng nói với Kiều phu nhân: “Tỷ tỷ, sao muội cứ cảm thấy đại cô nương Đỗ gia nọ không giống Hầu phu nhân chút nào.

Lúc trước muội đã gặp Lưu Viễn Hầu rồi, nhưng đại cô nương cũng trông không giống Hầu gia, thật đúng là kỳ lạ.”
Kiều phu nhân nhìn quanh, mặc dù cảm thấy Cao phu nhân nói đúng, nhưng nàng thấy tướng mạo của Đỗ Phương Nhược đúng là không giống Vệ thị, ngược lại vú già nhất đẳng bên cạnh Vệ thị lại giống Đỗ Phương Nhược.
Nhưng vẫn nhỏ giọng ngăn lại nói: “Chúng ta chưa ra khỏi Hầu phủ, vẫn không nên nói đến vấn đề này.”
***
Nha môn Hộ bộ, nơi ở của quan lại.
Trước bộ quan phục màu đỏ thẫm của Hồ Luân có thêu khổng tước trên miếng vải của văn quan chánh tam phẩm, hắn đang bệ nghễ ngồi trên đại án bằng gỗ lê, bên trong ngoài hắn ra, còn có một quan viên áo xanh đang quỳ.
Quan viên áo xanh này chính là tuần quan của Thông bảo hội sao thuộc Hộ bộ, Viên Sâm.
Bên cạnh Viên Sâm có một cái rương gỗ lim cao một trượng, bên trong chứa đầy tiền màu lam của Đại Kỳ, trị giá khoảng một vạn quan tiền.
Lại nói mấy chục năm trước, tình hình chính trị của Kỳ triều không ổn định, chi phí vũ khí cần thiết ở nhiều nơi rất cao, nhưng mỏ đồng của Kỳ triều lại không đủ để chế tạo ra nhiều đồng tiền như vậy, cho nên Kỳ triều cũng bắt đầu bắt chước tiền triều, bắt đầu in tiền giấy.
Mệnh giá từ 100 đến 500 đồng, chia làm 5 đẳng, mệnh giá lớn nhất là một quan tiền giấy[2].
[2] Các từ đồng, đẳng, quan tiền giấy được mình chiếu theo nhà Hồ.
Trong tay Hồ Luân đang cầm một tờ tiền trị giá một quan tiền giấy màu lam, thấy Viên Sâm đang run rẩy quỳ trên mặt đất, liền làm bộ ném một quan tiền giấy ném lên người hắn ta, lạnh lùng nói: “Chữ đỏ in phía dưới, ngươi đọc một lần coi.”
Viên Sâm nhận lấy, liền nghe theo mệnh lệnh của Hồ Luân, run giọng đọc chữ đỏ trên một quan tiền giấy ——
“Hộ bộ… Bản in chuẩn tấu… Tiền giấy và đồng tiền của Đại Kỳ được thông hành sử dụng…” (1)
Hồ Luân híp mắt lại thúc giục nói: “Sao không đọc tiếp? Những lời cuối cùng là những lời quan trọng nhất đấy.”
Sắc mặt Viên Sâm xám xanh, cuối cùng ngập ngừng đọc ra câu: “Làm giả, trảm…”

“Đại nhân! Đại nhân cầu xin ngài, tha cho hạ quan một mạng, hạ quan không dám làm vậy nữa.”
Viên Sâm không ngừng dập đầu với Hồ Luân, cũng đau khổ cầu xin vị Tả thị lang đại nhân Hộ bộ này có thể tha cho hắn ta một mạng.
Hồ Luân hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên khỏi ghế bành, chắp tay đi tới trước mặt Viên Sâm, giọng điệu bình tĩnh: “Lòng tham của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, in riêng gần một vạn quan tiền giấy, thừa dịp phu nhân ngươi trở về quê Dương Châu thăm người thân, lén lút giấu nó ở trong hành lý đi kèm, để dành tiền cho chính mình, sau khi từ quan, ngươi định trở về Dương Châu sao?”
Viên Sâm liên tục lắc đầu.
Hồ Luân lại nói: “Lão phụ thân của ngươi bởi vì tuổi già mà không cùng vào kinh được.

Chậc, thật ra thì ta cũng rất hiểu ngươi, mỗi ngày nhìn nhiều bạc lưu thông ở thông bảo tiền ty như vậy mà ngươi chỉ cầm được bổng lộc của tiểu quan bát phẩm thôi, trong lòng khó tránh khỏi sẽ bất binh.”
Hai tay Viên Sâm đều chắp lại một chỗ, năn nỉ Hồ Luân giống như bái Phật, nói năng một cách lộn xộn nói: “Hạ quan không dám nữa… Không dám nữa…”
“Đệ đệ ngươi dùng ngân lượng để mở thư viện đều chiếm đoạt từ đây đúng không?”
Viên Sâm lập tức trả lời: “Ta… Ta nhất định sẽ bù đắp những khoản thiếu hụt này càng sớm càng tốt, thỉnh đại nhân tha cho ta một mạng…”
“Viên Sâm!”
Hồ Luân lớn tiếng cắt ngang lời cầu xin của hắn ta, chất vấn: “Sao ngươi trả lại chứ? Mỗi tháng tuần quan ty sẽ có hạn ngạch in tiền giấy, nếu vượt quá một vạn quan tiền, chỉ có thể tiêu hủy!”
Viên Sâm run giọng nói: “Vậy thì làm theo lời đại nhân.

Tất cả… tất cả đều bị tiêu hủy.”
Hồ Luân cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự hồ đồ hay là đang giả bộ hồ đồ thế, nếu như bản quan muốn phạt ngươi thì đã sớm đưa ngươi đến Đại lý tự rồi, sao có thể phí nhiều lời với ngươi ở đây chứ?”
“Đại nhân… Đại nhân hy vọng hạ quan làm cái gì, hạ quan sẽ làm cái nấy.”
Hồ Luân chờ đợi những lời này của Viên Sâm, thấy hắn cuối cùng cũng an tâ,, ngữ điệu cũng hòa hoãn đi một chút: “Từ hôm nay trở đi, hai người ta và ngươi là hai con châu chấu trên cùng một con đường.

Nếu Viên tuần quan có thể thuận tiện làm việc giúp ta, bản quan sẽ không bạc đãi Viên tuần quan đâu.”
Viên Sâm nghẹn họng nói: “Hồ đại nhân….Xin… Xin hãy nói.”
Hồ Luân so sánh con số và đưa ra yêu cầu của mình: “Thêm 100.000 quan tiền giấy.”
Viên Sâm bỗng dưng mở to đôi mắt, không thể tin đáp: “Đại nhân, thêm mười vạn quan tiền giấy là chuyện không thể, một vạn quan tiền giấy này đều là… Đều do hạ quan trăm phương ngàn kế tránh Chỉ huy sứ, đếm số ngày để bí mật in trộm.

Để bọn họ không phát hiện được, chỉ có thể cho người ta in sau giờ Tý, mười vạn quan tiền giấy… Là ta có thể âm thầm in được nửa năm.”
Hồ Luân không chịu nghe Viên Sâm giải thích chút nào, chỉ uy hiếp nói: “Đó là chuyện của ngươi, bản quan chỉ cho ngươi thời hạn ba mươi ngày, đến lúc đó nếu mười vạn quan tiền giấy không được giao ra cho bản quan, những chuyện ngươi đã làm, bản quan sẽ không giúp ngươi nữa.

Cùng lắm thì chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài thôi!”
***
Đến trưa, Hộ bộ tuần quan Viên Sâm ra khỏi nơi ở của quan lại.
Thấy bốn phía không có người, sắc mặt Viên Sâm từ hốt hoảng thất thố lấy lại bình tĩnh ngay lập tức.
Ngày đó giờ Mùi, Hồ Luân nghĩ rằng chỉ có hắn ta và Viên Sâm biết được thủ đoạn thâm độc này, nhưng nó đã lan đến tai Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu trong Văn Uyên Các.
Cao Hạc Châu nghe xong việc này, không khỏi tức giận vỗ lên án, mắng: “Tên cháu rùa[3] Hồ Luân này, chả có năng lực gì lớn, thế mà bản lĩnh lại độc ác không nhỏ.”
[3] Rùa: Ở đây là đang mỉa mai Hồ Luân.
Chung Lăng vẫn còn non hơn so với Hồ Luân một chút.
Điều mà Chung Lăng muốn chỉ là phô trương trước mặt bào ruột (em ruột) nhà mình, người muốn cùng hắn thân thiết với Hồ Luân để đánh Viên Sâm một trận.
Nào ngờ Hồ Luân thuận thế phát hiện sai lầm của Viên Sâm, trực tiếp muốn mượn chuyện này để tham ô lớn hơn.
Thật ra Cao Hạc Châu và Lục Chi Quân đã biết về Hồ Luân, bọn họ đã sớm phát hiện, Hồ Luân đã ăn cắp một số khoản thuế từ một số nơi thông qua một thủ đoạn đê tiện như danh mục tư nhân, lại còn muốn quăng việc này lên đầu Thẩm Hoằng Lượng.
Dù sao trong bốn ti của Công bộ có rất nhiều vật liệu linh tinh mà lại nhỏ nhặt, chỉ riêng một con sông thuộc thẩm quyền của Đô thủy ty bao gồm đay, dây câu cá[4], dầu trẩu, sơn sống, sừng trâu và gần trăm loại khác.

(1)
[4] Dây câu cá: Từ gốc “鱼线胶”, mình không rõ là cái này phải là dây câu cá không nữa, trong hình nhìn giống vậy Có ai biết chỉ mình với.
Hồ Luân đã làm cho tất cả quan viên lớn nhỏ trong Công bộ đều cảm thấy bất an, trong khi ở chỗ của mình thì hắn chả thèm nán lại mà đi vơ vét của cải .
Cao Hạc Châu phẫn nộ nói: “Mười vạn quan tiền giấy?Tên cháu trai này tính ôm cho đến chết hả.”
Lục Chi Quân thản nhiên liếc Cao Hạc Châu một cái, thấp giọng nói: “Qua một thời gian nữa, sẽ có rất nhiều quan viên bãi nhiệm và được điều động đi, ngươi phải vất vả một chút rồi.”
Cao Hạc Châu xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, trả lời: “Cũng chả sao, nhưng mà ta muốn biết, ngươi đã nhìn thấy đứa cháu trai Hồ Luân này che giấu tai họa ra sao? Ngày thường hắn keo kiệt, phủ trạch bị mưa dột mà không chịu đi tìm thợ thủ công đến tu sửa.

Ta còn nghĩ hắn thật thà chất phác chứ, ai ngờ hắn lại là một tên tham quan lớn như vậy.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Trùng hợp mà thôi.”
Nếu như không phải sống lại một đời, hắn sẽ không thể nhìn ra bộ mặt thật của Hồ Luân nhanh như vậy, chỉ là hắn cẩn trọng trong hành động của mình, lại còn đang ở giai đoạn đầu của lòng tham, cũng không dễ thu thập bằng chứng, nên trước đó hắn đã đặt một tai mắt dụ Hồ Luân hiện hình ở Hộ bộ.
Kiếp trước Cao Hạc Châu bị mất mạng trên người một nữ tử, không sống đến tuổi này.


Những người Lục Chi Quân dùng sau này không có thủ đoạn lôi đình như Cao Hạc Châu, tài năng cũng kém hơn hắn ta rất nhiều.
Có một số việc làm không khỏi hơi vướng tay.
Kiếp này Cao Hạc Châu còn sống, cơ thể khỏe mạnh, hơn nữa sau bài học lần trước, hắn ta không dám dây dưa với đám hoa dại ven đường, trong một năm nay hắn nhớ tới thê tử kết tóc Cao phu nhân rất tốt, cũng rất ít khi lại đến Tần Lâu Sở quán đi gặp hoa khôi.
Cao Hạc Châu chậc chậc một tiếng, sau đó oán giận Lục Chi Quân một câu: “Nhưng ngươi thật là chả hiền hậu gì cả, chuyện phu nhân ngươi mở thư viện, sao cũng gạt ngay cả ta chứ? Vị nhà ta vẫn chưa tìm được thư viện nào thích hợp cho hai nhi tử, ta thấy lão đầu Lâm biên tu kia có tài năng và học vấn không tệ đấy, nếu tìm không được thì đưa hai tên tiểu tử đần độn đến chỗ phu nhân ngươi đi.”
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng một cơn gió mạnh nổi lên, bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ.
Lục Chi Quân bỗng dưng đứng lên từ ghế gập, không lập tức đồng ý yêu cầu của Cao Hạc Châu.
Hắn bảo Thẩm Nguyên mở thư viện, chỉ mong nàng có thể có chút vui vẻ khi làm việc đó, nếu như vì chuyện thư viện mà làm cho cơ thể nàng xảy ra vấn đề gì, thế thì hắn sẽ không cho nàng đụng vào những chuyện vặt vãnh này nữa.
Nhìn thấy mùa mưa của kinh thành lại sắp đến, Lục Chi Quân biết rằng con bướm nhỏ mong manh thậm chí không thể vỗ cánh được nữa.
***
Nỗi lo lắng của Lục Chi Quân quả nhiên đã trở thành sự thật, mùa mưa vừa đến, Thẩm Nguyên quả nhiên đổ bệnh nặng.
Thẩm Nguyên liên tục sốt cao mấy ngày, không làm được chuyện gì, ban ngày buồn ngủ, nếu lại gặp mưa thì sẽ mong manh dễ vỡ giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trong một năm này, Lục Chi Quân cũng lần lượt tìm đến mấy y sư để kiểm tra cơ thể cho Thẩm Nguyên, khi trời mưa thì không có cách nào chữa được các triệu chứng bệnh tim, thuốc chữa bệnh tim thông thường đã vô dụng với Thẩm Nguyên.
Trần viện sứ nói, nữ tử sau sinh vốn đã rất yếu, mặc dù Thẩm Nguyên trước đây đã có các loại thuốc thang quý giá, nhưng vào mùa mưa mà làm việc quá sức trước đó, thì trận bệnh nặng này lại nghiêm trọng hơn một chút, hơn nữa phải dưỡng sức mấy tháng.
Công việc của thư viện có thể giao cho phó chưởng viện và các thị độc, thị giảng[5] còn lại, công việc bếp núc của công phủ cũng có thể giao cho Hồ quản sự, nhưng mấy ngày đầu Thẩm Nguyên đang bệnh mà vẫn có thể làm được một lúc, sốt cao còn phải xử lý sổ sách, cuối cùng còn ngất xỉu trên án thư.
[5] Thị giảng: Chức quan trong Viện hàn lâm thời phong kiến, ở dưới thị độc.
Sau khi Lục Chi Quân liên tục vừa đe dọa vừa dỗ dành nói chuyện với nàng, Thẩm Nguyên mới thành thành thật thật nằm trên giường dưỡng bệnh, không còn tâm tư gì khác.
Ban đêm, một chút ẩm ướt nhàn nhạt trong không khí hơi lạnh.
Ước chừng buổi tối còn mưa, đêm nay Lục Chi Quân không đến Kỳ Tùng quán, dứt khoát ở trong thư phòng của Thẩm Nguyên xử lý công vụ.
Lục Chi Quân không quen ngồi trên chiếc ghế khác hoa hồng của Thẩm Nguyên, nên bảo hạ nhân mang một chiếc ghế gập bằng gỗ lim.
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, trên bầu trời tối đen liền vang lên tiếng sấm rền vang.
Bởi vì thư phòng rất gần khuê phòng của Thẩm Nguyên, Lục Chi Quân nhanh chóng bước đến bên cạnh giường Bạt Bộ, vừa định ôm cô bé nhỏ nhắn yếu đuối đang nằm bên trong lên nhưng Thẩm Nguyên lại cố sức tránh ra, muốn dùng bàn tay nhỏ nhắn đẩy Lục Chi Quân ra.
Thẩm Nguyên bị ốm mấy ngày liền trong mùa mưa, cơn sốt cao không hề thuyên giảm, trong lòng dần dần nảy sinh rất nhiều suy nghĩ tiêu cực.
Bất cứ khi nào trời mưa, sẽ gợi lên những bóng ma tâm lý kiếp trước của nàng, Thẩm Nguyên vẫn sợ mình sẽ chết sớm.
Cũng sợ rằng sau khi sức khỏe của mình được cải thiện, Lục Chi Quân sẽ không cho nàng kinh doanh thư viện nữa.
Nam nhân thấy nàng như vậy, tất nhiên động tác có chút cường thế kéo nàng từ bên trong giường Bạt Bộ vào lòng.
Thẩm Nguyên mặc áo lót lụa màu tím nhạt, bên ngoài cũng khoác một chiếc áo choàng cùng màu, trên cổ áo thật dài có thêu hồ điệp và hoa cỏ, cúc áo cũng do chính nàng cầm bút vẽ, sau đó giao cho tú nương làm một lô cúc bướm.
Sau khi Lục Chi Quân đặt nàng lên đùi, mới phát hiện tiểu thê tử yếu đuối đang khóc.
Hắn nửa thu vẻ mặt lạnh lùng lại, thấp giọng hỏi: “Nàng khóc cái gì?”
Thẩm Nguyên không hé răng, đôi chân ngọc trắng như tuyết vẫn bó trên đầu gối trong quan phục của nam nhân.
Nàng cảm thấy Lục Chi Quân cao lớn, cường tráng, cả người đều tràn đầy khí chất khỏe mạnh và nam tính, thường ngày không bị bệnh gì, mỗi ngày ngủ vài canh giờ là có thể tinh lực tràn đầy xử lý một đống công vụ, rồi lại nghĩ đến mình luôn ốm yếu bệnh tật, trong lòng khá khó chịu.
Nhìn thấy Thẩm Nguyên không trả lời mà lại mỏng manh nhuốm màu nước mắt, Lục Chi Quân vẫn tưởng nàng tránh hắn khi đang mưa, liền nghiêm khắc trầm giọng nói: “Còn đang mưa, nếu muốn bệnh của nàng tốt hơn một chút thì phải ngoan ngoãn ở lòng ta, nàng còn giãy dụa cái gì nữa?”
Mặc dù Thẩm Nguyên không làm loạn nữa, nhưng giận dỗi quay mặt sang một bên.
Bây giờ, nàng không còn sợ Lục Chi Quân nữa, bị bệnh quá lâu nên Thẩm Nguyên biết mình bây giờ có chút tùy hứng, nhưng vẫn không muốn chịu thua với nam nhân.
Lục Chi Quân thấy Thẩm Nguyên quật cường như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức cất giọng ra lệnh với nha hoàn bên ngoài lồng hoa nói: “Đem chén thuốc của phu nhân vào.”
“Vâng.”
Bích Ngô nhanh chóng bưng thuốc đắng ấm áp vào, sau khi Lục Chi Quân lấy nó, liền thấp giọng nói với thê tử đang trong vòng tay mình: “Uống thuốc trước đi.”
Thẩm Nguyên im lặng cúi đầu, không cầm thìa sứ uống từ từ, mà bị sặc một chút vì thuốc quá đắng.
Những giọt nước mắt vừa mới ngừng chảy, nhưng lúc này, một vài giọt đã chảy ra từ đôi mắt đỏ hoe.
Lục Chi Quân nhíu mày nhìn vẻ mặt khóc nức nở của Thẩm Nguyên, vuốt lưng mảnh mai cho nàng, sau khi đặt chén thuốc sang một bên, liền phất tay ra hiệu nha hoàn rời khỏi khuê phòng.
Cánh tay dài rắn chắc của hắn vòng qua eo nhỏ nhắn của mỹ nhân, nhìn dáng vẻ đáng thương của Thẩm Nguyên, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Hắn thực sự không thể làm gì nàng.
Nghĩ như vậy, Lục Chi Quân không đối xử nghiêm khắc với Thẩm Nguyên nữa, chỉ dùng bàn tay to ôm đầu nàng, cúi người xuống chống lên trán nàng, dịu dàng dỗ dành nàng nói: “Nguyên nhi, đừng khóc, nếu trong lòng nàng không thoải mái, thì cứ nói cho ta biết.”
____________________________
Tác giả muốn nói:
Hiện tại, Quân thúc không đứng đắn quá ba giây nữa đâu, nói vài câu gay gắt, xong lập tức phải dỗ người vợ của mình.
Nguyên tỷ vẫn phải được Quân thúc khai sáng, khai sáng rồi sẽ ổn thôi.
(1) Trích dẫn từ “Nghiên cứu tiền giấy thông hành của Đại Minh”
(2) Tham khảo “Thu chi tài chính và các vấn đề tồn tại của Bộ Công nghiệp vào cuối thời nhà Minh”
Cốt truyện về Hồ Luân trong cảm hứng từ một phần lịch sử có thật của triều đại nhà Minh, vụ án tham ô của Hộ bộ thị lang Quách Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận