Thủ Phụ Sủng Thê


Mưa rào sắp tạnh, bầu trời kinh thành cuối cùng cũng có dấu hiệu chuyển nắng.
Thẩm Nguyên vẫn còn bị sốc, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nàng không biết mình đứng cùng Lục Chi Quân bao lâu, trong lòng chỉ sợ hồn phách ấy lại sẽ rời khỏi thân thể của mình, cho nên trước khi mưa ngừng lại, nàng vẫn luôn nắm chặt cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc của nam nhân.
May mà dáng người của nàng chỉ cao đến vai Lục Chi Quân, cho nên chỉ cần hơi rủ mắt xuống là có thể tránh được tầm mắt của hắn.
Hai người đang im lặng với nhau, thì ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng hát uyển chuyển, dịu dàng của đào kép.
Lúc này, Thẩm Nguyên cũng bị đẩy ra, lúc này Thẩm Nguyên rốt cuộc buông cánh tay Lục Chi Quân ra.
Cho dù không nhìn ánh mắt của hắn, nàng cũng có thể cảm thấy khi Lục Chi Quân nhìn nàng, ánh mắt nhất định là thâm trầm mà khó lường.
Trên mặt Thẩm Nguyên vẫn còn nước mắt, mềm giọng xin lỗi: “Đại nhân, xin lỗi, là ta thất lễ.”
Giang Phong vừa vào phòng, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thẩm Nguyên.
Giọng điệu của nàng rụt rè mà lễ phép, nhưng mỗi lần nói đến hai chữ “đại nhân”, không khí xung quanh đều tăng thêm vài phần thơm mềm và mập mờ.
Giang Phong vừa thoáng nhìn thấy dung mạo khóc nức nở của Thẩm Nguyên.
Mà mỹ nhân giờ phút này lại đưa lưng về phía hắn, mái tóc đen dày như lụa của nàng cũng mềm mại buông xuống thắt lưng.
Chiếc váy cổ áo màu lam hồ nước[1] làm tôn lên vòng eo dương liễu không thể nắm chặt của nàng, chỉ cần nhìn bóng lưng thon gầy ấy đã có thể khiến người ta tự dưng cảm thấy có chút thương hại vô cớ.
Mà Lục Chi Quân đứng bên cạnh nàng, cho dù là về vóc dáng, hay là khí chất, đều đối lập quá mạnh với nàng.
Một người mảnh mai, không thể chịu được mưa gió, vừa chạm vào là vỡ ngay.
Một người thì cường thế sắc bén, hơi thở bức người, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Giang Phong mời Trần viện sứ của Thái y viện vào phòng, nhưng cảm thấy khi hai người này đứng cùng một chỗ thì có một cảm giác ăn khớp không thể giải thích được.
Trần viện sứ đã hơn sáu mươi tuổi, dáng vẻ rất hòa ái.
Sau khi ông cung kính vấn an Lục Chi Quân, Giang Phong liền mở miệng nói: “Làm phiền Trần viện sứ, nhìn vị cô nương này một cái.”
Ngay sau khi Liêu ca nhi nhắc tới Thẩm Nguyên bị say nắng, Giang Phong lập tức nghe theo lời của chủ tử, bảo người hầu đích thân chạy đến Trần phủ một chuyến, mời Trần viện sứ đang nghỉ ngơi đến nơi này.
Trần viện sứ trả lời: “Không phiền, hạ quan vừa lúc hưu mộc, Trấn quốc công có việc muốn tìm hạ quan, hạ quan tất nhiên là phải chạy tới kịp thời.”
Thẩm Nguyên nghe xong cuộc đối thoại của hai người, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Vừa rồi khi nàng nhìn thấy Trần viện sứ, cũng đã suy đoán thân phận của ông, nàng cảm thấy có thể ông là y sư mà Giang Phong mời ở y quán lân cận.
Nhưng không nghĩ tới, ông đúng là y sư có quan giai cao nhất Thái y viện này.
Thái y viện của Kỳ triều chỉ có một viện sử, hai viện phán.
Cữu cữu của kế mẫu Thẩm Nguyên là Khấu Lãng của Thái y viện, Khấu Lãng cũng là phụ thân của Tam tẩu Lục Chi Quân.
Lúc này, Lục Chi Quân đã ngồi trở lại ghế bành, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Thẩm Nguyên và Trần viện sứ.
Vẻ mặt của Trần viện sứ rất bình tĩnh.
Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, ông làm quan ở trong kinh nhiều năm, chưa từng nghe thấy Lục Chi Quân dính đến chuyện tình yêu nào.
Trong lòng ông cũng có chút tò mò về thân phận của mỹ nhân xa lạ trước mắt này, cũng lặng lẽ đoán xem thân phận của nàng.
Dung mạo của nàng tuyệt trần, nhưng khí chất lại là cổ điển ôn hòa, nhẹ nhàng và thanh tú.
Dáng vẻ tiểu thư khuê các, không giống ngoại thất được quan lớn nuôi dưỡng.
Nhưng cho dù mỹ nhân này là ai đi chăng nữa thì Thủ phụ đại nhân cực kỳ quan tâm đến nàng là chuyện chắc chắn.

Trần viện sứ giọng điệu cung kính hỏi triệu chứng của Thẩm Nguyên, rồi bắt mạch cho nàng.
Thẩm Nguyên chỉ giấu chuyện hồn phách rời cơ thể đi, các triệu chứng còn lại đều thành thật nói ra với Trần viện sứ.
Trần viện sứ chỉ nói mạch tượng của nàng ổn định, nhưng ít nhiều thì có triệu chứng bệnh tim, cho nên kê cho nàng một ít rễ sô đỏ[2] bảo tâm hoàn[3].
Đôi mắt phượng của Lục Chi Quân hơi nhìn trộm, thấp giọng hỏi Trần viện sứ: “Thân thể của nàng thật sự không có gì to tát chứ?”
Trần viện sứ cung kính đáp lại: “Hồi đại nhân, cô nương có dấu hiệu bị bệnh tim, nhưng không phải là vấn đề lớn.

Chỉ có triệu chứng khi trời mưa, sau này mỗi khi có mưa dông thì không nên tự ý ra ngoài.”
***
Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi tửu lâu, chỗ ngồi vẫn còn vương mùi hoa mộc lan thoang thoảng.
Liêu ca nhi đã bị người ôm về công phủ vào sáng sớm.
Lúc này Giang Phong đi tới bên cạnh Lục Chi Quân, hắn ta ghé tai lẩm bẩm mấy câu với Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân không nhúc nhích, sau đó đứng dậy khỏi ghế bành, đi ra khỏi nhã gian này.
Giang Phong cùng những người hầu còn lại đi theo bên cạnh hắn, mọi người chỉ đi vài bước trên hành lang, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tanh.
Khi mùi máu tươi này càng lúc càng nồng, Lục Chi Quân cũng dừng bước.
Dưới sự ra hiệu của Giang Phong, người hầu đẩy cửa nhã gian trước mặt Lục Chi Quân ra.
“Cọt kẹt ——” một tiếng sau đó.
Liền thấy, trên mặt đất trải thảm nhung hoa lệ, thực sự có hai thi thể dữ tợn đang nằm trên mặt đất.
Vũng máu bên cạnh thi thể đã khô lại từ lâu, màu sắc nhuộm đến tấm thảm nhung cũng cực kỳ ảm đạm.
Giày đen của Lục Chi Quân lúc này cũng giẫm lên vũng máu.
Gương mặt lạnh lùng của nam nhân hơi nghiêm túc, sau khi cười lạnh một tiếng, liền hỏi Giang Phong: “Đã đếm chưa, đây là lần thứ mấy rồi?”
Giang Phong cung kính trả lời: “Đại khái cũng có năm sáu lần, Anh thân vương này cũng ngoan cố cứng đầu, rõ ràng biết chút tạp nham này không tới gần thân thể của đại nhân được, nhưng vẫn luôn làm những hành động khiêu khích này.”
Lục Chi Quân rủ mắt xuống, mắt khinh thường nhìn hai thi thể kia trong chốc lát.
Lập tức, không nói một lời rời khỏi phòng.
Hắn đi phía trước, người hầu còn lại thấp giọng hỏi Giang Phong: “Vậy thi thể này nên xử lý như thế nào?”
Giang Phong thản nhiên trả lời: “Gần đây thời tiết nóng bức, những con diều hâu của công gia rất nóng nảy, vậy ném cho chúng nó đi.”
Cho dù là người, hay là thú, Lục Chi Quân đều thích tự tay thuần hóa nó.
Mãnh thú quá khó để thuần hóa thì sẽ tự tay giết chết không thương tiếc.
Mà người bình thường cũng sẽ bị vứt bỏ.
Người có thể làm việc cho Lục Chi Quân, sẽ là cao thủ đứng đầu ở các lĩnh vực khác nhau.
Năm đó, Giang Phong và Giang Trác gia cảnh bần hàn, khi hai người còn nhỏ bị bán cho người môi giới, Giang Phong vốn tưởng rằng mình và ca ca chỉ có thể đi làm công việc nặng nhọc thấp nhất.
Nhưng lúc ấy Lục Chi Quân còn rất trẻ lại mua hai người bọn hắn, cho ăn ngon, nuôi lớn bọn họ tuổi còn nhỏ.
Lục Chi Quân cũng dùng gần mười năm công sức để đào tạo huynh đệ Giang thị thành người hầu xuất sắc nhất.
Mà Giang Phong và Giang Trác đối với Lục Chi Quân, cũng là từ nội tâm kính phục và cảm kích.

Số người dưới tay hắn cũng đếm không xuể, có thể gần gũi hầu hạ hắn có thể nói là vinh quang lớn lao.
Tuy rằng tuổi của Lục Chi Quân lớn hơn huynh đệ Giang thị tầm mười mấy tuổi, nhưng hai huynh đệ này vẫn coi hắn như cha ruột.
***
Vĩnh An Hầu phủ.
Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt của Thẩm Nguyên đi vào cổng màu son đỏ, Giang Trác mới chuẩn bị mở miệng, gọi các huynh đệ khác trở về phủ.
Mọi người chưa đi được mấy bước, đã thấy một nam tử mặc áo giáp bảo hộ đến thắt lưng, mặt mày tàn bạo đột nhiên chắn trước người bọn họ.
Bên hông nam tử đó đeo trường đao, phía sau còn có mấy nam tử trẻ tuổi giống như quan binh.
Sau khi Giang Trác nhìn thấy hắn, liền cung kính cúi đầu một cái, nói: “Thuộc hạ đã gặp qua chỉ huy sứ đại nhân.”
Chỉ huy sứ đại nhân mà hắn nói chính là Thất đệ Lục Chi Dương của Lục Chi Quân.
Kinh vệ Chỉ huy sứ phụ trách đóng quân và tuần tra an toàn của kinh thành và cung thành, mà dưới tay Lục Chi Dương, không chỉ có các quan viên kinh vệ Đồng Tri và Kinh Vệ Thiêm Sự[4], hắn còn phụ trách quản lý quan binh của Thập Nhị Vệ.
[4] Thiêm Sự: một chức quan văn cũng gần như thượng thư.
Lục Chi Dương có tính tình tàn bạo, ngoan nhược, không thích đọc sách, nghiên cứu học vấn nhất, khi lão Quốc công còn sống thì đã không yên lòng đứa con nhỏ này.
Mà ngũ huynh Lục Chi Quân của hắn thấy hắn mặc dù thích hăm doạ ầm ĩ, đánh nhau tàn nhẫn, nhưng thể hình lại rất cường tráng, nên đưa hắn tuổi còn nhỏ đến chỗ trung quân đô úy Kiều Phổ để tập võ.
Sau khi Lục Chi Dương lớn lên thì vào quan trường, tính tình của hắn cũng trầm ổn hơn một chút.
Mà người Lục Chi Dương kính trọng nhất chính là Ngũ huynh Lục Chi Quân của mình, vả lại tính cách của hắn ít nhiều có chút kiêu ngạo khó thuần hóa, cũng chỉ có Lục Chi Quân mới có thể trấn trụ được hắn.
Lục Chi Dương liếc mắt nhìn tấm biển Vĩnh An Hầu phủ một cái, sau đó liền hỏi Giang Trác: “Đại cô nương Thẩm gia vừa đi vào, chính là người mà Ngũ huynh ta coi trọng sao?”
Giang Trác cười cười, xem như là một sự chấp nhận.
Lục Chi Dương thấy thế, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt cũng lộ ra vài phần vô lại khó thuần.
Hiện tại, hắn rất tò mò, nếu tiểu tử Lục Kham này biết được chuyện này thì sẽ làm ra vẻ mặt như thế nào.
Thực ra tuổi của Lục Kham lớn hơn Lục Chi Dương một tuổi.
Nhưng bối phận của hắn thực sự lớn hơn Lục Kham.
Cho dù Lục Kham không tình nguyện lắm, nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy Lục Chi Dương thì cũng phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc.
Lục Chi Dương nắm chặt chuôi đao trong tay, rồi nói với Giang Trác: “Yên tâm, ta đã thăm dò kỹ càng phạm vi hoạt động của Ngũ tẩu tương lai trong kinh thành rồi, cũng đã dặn dò quan binh dưới tay hết rồi.”
Giang Trác trả lời: “Đa tạ chỉ huy sứ đại nhân.”
Từ ngày khăn tay của Thẩm Nguyên bay tới trước mặt Lục Chi Quân, không quan tâm nàng có tâm hay là vô tình, trong lòng Giang Trác đều biết rõ.
Chủ tử nhà hắn là để mắt tới nàng.
Mấy ngày trước, mỗi khi Thẩm Nguyên ra khỏi phủ, phía sau sẽ có mấy người hầu có võ nghệ cao cường lặng lẽ đi theo.
Đương nhiên, còn có quan binh dưới tay Lục Chi Dương lưu ý ở các nơi.
Bằng không với dung mạo nhu nhược và tuyệt sắc của nàng, đã sớm bị đăng đồ tử quấy rầy khi đi trên đường rồi.
Thẩm Nguyên giống như một con bướm vừa yếu đuối vừa xinh đẹp.
Mà Lục Chi Quân đã giăng một tấm lưới khổng lồ nhưng an toàn cho nàng.

Hắn im lặng chờ nàng rơi vào cái bẫy của hắn, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ sự an toàn của nàng.
***
Ngày hôm sau.
Bốn cô nương Thẩm gia đang ở phòng sen chọn một bộ sa tanh mới đến trong Hầu phủ.
Những sa tanh này đến từ Thụy Phù Hiên nổi danh trong kinh thành.
Chúng lấy vải mỏng màu trắng làm chất liệu, vào mùa hè có thể dùng để làm áo sam ngọc trai.
Kết cấu của vải như hoa văn của nước, nguyên lý của gỗ, mát mẻ và thoải mái nhất.

(1)
Bởi vì sợi sa tanh này thật sự rất hiếm, mấy bộ sa phục mà hạ nhân ôm về, màu sắc cũng không giống nhau.
Màu sen là thích hợp nhất cho các nữ tử để mặc, làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm.
Thẩm Hàm và Thẩm Du tất nhiên chọn hai bộ màu hồng cánh sen trước, không thèm đem quy củ lớn nhỏ, có trật tự để trong lòng.
Mà Lưu thị nhìn Thẩm Nguyên, ngay cả một câu chỉ trích Thẩm Du và Thẩm Hàm cũng không nói.
Cuối cùng, sa tanh trên án chỉ còn lại một lô màu hạnh nhân và một màu hoa lau.
Màu sắc của hoa lau hơi trắng, thanh nhã lại về thanh nhã, nhưng nếu chế thành ngoại sam thì giống như là đang mặc tang phục, chỉ có thể làm thành áo lót để dùng.
Thứ nữ Thẩm Mộc do Tam di nương sinh ra sợ hãi nhìn thoáng qua Thẩm Nguyên, nàng vừa muốn chủ động đi lấy tấm lụa màu hoa lau kia trước.
Thẩm Nguyên lại bảo Bích Ngô ôm lấy lô màu hạnh kia, sau khi đưa cho ấu muội, liền ôn nhu nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ, mặc màu hạnh rất đẹp.”
Trên mặt Thẩm Mộc có chút khó tin, nhưng vẫn hưng phấn tiếp nhận sa tanh màu hạnh, cảm kích nói: “Cám ơn trưởng tỷ ~”
***
Sau khi rời khỏi phòng sen, Thẩm Hàm đang cùng mẫu thân Lưu thị đi đến sân.
Thẩm Hàm vừa đi vừa sâu kín nói: “Nàng thật hào phóng, lại nhường sa tanh cho Mộc tỷ nhi, ở trước mặt Thẩm Du thì biểu hiện bình tĩnh, lạnh nhạt, không hề oán hận.

Không biết là thật sự không thèm để ý, hay là đã quen với việc diễn trò.”
Lưu thị nghe lời nữ nhi nói xong, cũng trêu chọc nói: “Hôm đó trời mưa to, con không phát hiện sao? Khuôn mặt của nàng đã trở nên trắng bệch như thế nào! Hôm nay lại chủ động chọn lô sa tanh màu hoa lau đó, ta cũng không tiện vạch trần.

Nhưng mà khuôn mặt của trưởng tỷ con, thật đúng là tướng bạc mệnh.”
***
Chùa Pháp Hoa.
Hôm nay sắc trời hơi âm u, Thẩm Nguyên lại mang Bích Ngô đi chùa một chuyến, gặp một vị người quen cũ.
Trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương, có đặt hai chén trà xanh mát lòng mát dạ.
Đôi mắt của Niệm Không trong veo, ẩm ướt, thoạt nhìn đã có một tâm địa bi thương.
Tuổi tác của hắn cũng không lớn, nhưng đã là phương trượng của chùa Pháp Hoa.
Sau khi Thẩm Nguyên và Đồng Niệm Không nói vài câu trong phòng của khách hương nghỉ ngơi, Niệm Không liền đưa cho Thẩm Nguyên một cái vòng tay.
Sau khi Thẩm Nguyên tiếp nhận nó, Niệm Không liền ôn nhu nói: “Bần tăng vì ngươi làm ra một cái vòng tay này, bề ngoài của nó thì như vòng bạc bình thường, bên trong lại khắc kinh kim cương.

Ngươi mang vòng tay này bên người, là có thể trấn trụ được hồn phách.

Nhưng những triệu chứng khó chịu của Thẩm cô nương vẫn sẽ ở đó, xin thứ cho bần tăng bất lực với chuyện này.”

Thẩm Nguyên rủ mắt nhìn về phía vòng bạc, thì thấy bên trong vòng tay đó, quả nhiên có khắc chữ phật kinh nhỏ.
Mà hốc mắt của Niệm Không ửng đỏ, dưới mắt có màu xanh đen, vừa nhìn đã biết là thức rất nhiều đêm, vội vàng giúp nàng chế tạo bộ vòng tay trấn hồn này.
Thẩm Nguyên cảm kích trong lòng, sau khi đeo vòng bạc vào, dịu dàng nói: “Đa tạ phương trượng, Thẩm Nguyên vô cùng cảm kích.”
Niệm Không lại chuỗi cầm phật trong tay, lắc đầu: “Năm đó ở Dương Châu, Thẩm cô nương đã từng cứu bần tăng một mạng, những thứ này đều là bần tăng nên làm cho ngươi.”
“Chỉ là Thẩm cô nương nhớ kỹ, không nên tháo vòng tay này xuống, nếu không khi mưa dông đến, một khi hồn phách của ngươi rời khỏi thân thể, không cần bần tăng nhiều lời, Thẩm cô nương cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Nguyên vẻ mặt nặng nề gật gật đầu: “Ta sẽ nhớ kỹ.”
Niệm Không biết mọi chuyện xảy ra trên người Thẩm Nguyên, chỉ là Thẩm Nguyên không nói với hắn biết người có thể trấn trụ thân phận hồn phách của nàng.
Mệnh cách của người này cực kỳ hiếm thấy, số mệnh cũng cực mạnh, những vật tà, hung sát từ trước đến nay không thể đến gần cơ thể hắn.
Niệm Không hai tay chắp lại, hơi gật đầu, trong lòng cũng đoán được thân phận của hắn.
***
Lục Chi Quân đứng trước cửa sổ treo, nhìn xuống cảnh tượng ồn ào náo nhiệt của phố Tiền Môn.
Lúc Giang Phong vào phòng, đã thấy chủ tử nhà mình vươn bàn tay thon dài mà thấy rõ xương ngón tay.
Lập tức, một con bướm xinh đẹp màu xanh ngọc thực sự ngoan ngoãn rơi vào đầu ngón tay của hắn.
Năm Lục Chi Quân mười ba tuổi, phụ thân lão Quốc công bị gian thần vu khống, nam đinh từ trên xuống dưới của Lục gia đều bị lưu đày.
Sau đó Kỳ triều xảy ra nội loạn, hoàng đế ở kinh thành tự lo còn không xong, Lục Chi Quân đã cùng tam huynh của hắn gia nhập quân đội, cũng từng vì Đại Kỳ lập được quân công hiển hách.
Hắn xuất thân trong quân ngũ, cho dù là sau khi vào quan trường, vẫn thường dành thời gian để luyện tập võ thuật để rèn luyện thân thể.
Cho nên sức mạnh tay của nam nhân lớn hơn rất nhiều so với nam tử bình thường.
Lục Chi Quân chỉ cần hơi dùng chút sức, con bướm này sẽ lập tức vỡ vụn trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng Lục Chi Quân lại rủ mắt xuống, mặc cho con bướm này dừng lại trên đầu ngón tay mình, đôi mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng ấy khi nhìn về phía nó cũng rất có kiên nhẫn.
Liêu ca nhi ngồi ở một bên đang chống hai tay mập mạp che mặt, vẻ mặt có chút mệt nhừ.
Cửa gỗ lim song giao tứ phía[5] bị người nhẹ nhàng đẩy ra, phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu ca nhi dần dần trở nên hưng phấn, gọi: “Thẩm tỷ tỷ đến rồi!”
Giọng nói trong trẻo của cậu bé làm phiền con bướm.
Nó cũng bỗng nhiên bay ra khỏi đầu ngón tay của nam nhân.
Lục Chi Quân nghe thấy lời này, khóe môi lạnh lẽo lại có thêm một nụ cười như có như không.
__________________
Tác giả muốn nói:
Ngày mai đổi đôi 
(1) “Cuộc sống hàng ngày của xã hội nhà Minh”
[1] 

[2] Rễ sô đỏ:

[3] Bảo tâm hoàn:

[5] Cánh cửa gỗ lim song giao tứ phía:
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận