Cô không nhất thiết phải nhận công việc này vì đã có năm vạn Đài tệ tiền cọc trong tay.
Nấu giúp một bữa cơm lấy năm vạn, quả là rất may mắn!
Nhìn một đám người vùi đầu ăn cơm, Hoa Nội Kiều mỉm cười thỏa mãn.
Tuy không có ai bình luận tay nghề của cô nhưng nhìn bọn họ ăn lấy ăn để, liên tục xới cơm gắp thức ăn thì đủ biết họ thích đồ ăn cô nấu. Với cô như vậy đã là lời khen tốt nhất!
Cởi tạp dề màu hồng nhạt ra, gấp lại ngay ngắn rồi Hoa Nội Kiều tiện tay tháo luôn dây buộc tóc xuống.
Cô quyết định không quấy rầy bọn họ, cầm ba lô định đi về nhưng vừa bước ra khỏi nhà bếp đã đụng phải một bức tường thịt ấm áp.
“Á!”, cô xoa xoa cái mũi bị đau, mắt rưng rưng ngước lên, định xem là ai đi mà không thèm nhìn đường.
“Định đi đâu?”
Một gương mặt phóng to trước mắt cô. Nhìn đôi mắt giống mắt dã thú gần trong gang tấc kia, Hoa Nội Kiều bỗng cảm thấy mình không thể hô hấp được.
“Anh ta đứng phía sau mình từ lúc nào vậy? Còn nữa, cứ phải đứng gần như vậy à?”, cô nghĩ thầm. Không quen cảm giác áp lực đến nỗi không thở được nên cô lui lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trái tim không kìm chế được đập loạn lên.
“Về nhà.”, cô nói nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Tôi có nói cô có thể đi à?”, Khuông Huyền Tư khoanh tay, khó hiểu nhìn cô.
“Hả? Nhưng rõ ràng vừa nãy anh …”
“Rõ ràng làm sao?”
Rõ ràng đã nói tôi cút.
Cô chớp đôi mắt to tròn, im lặng nhìn anh.
Thực ra sau anh rể họ thì anh ta là người đẹp trai nhất cô từng gặp.
Cặp lông mày đậm khiến khuôn mặt anh toát lên vẻ khí phách và càn rỡ, đặc biệt là cái mũi thể hiện đúng cá tính cường ngạnh của anh. Dáng vẻ như vậy thật làm người khác không dám gây chuyện.
Cô rất nghi ngờ làm sao những người đang ở trong nhà bếp có thể cùng làm việc với anh.
“Không nhớ sao? Vừa nãy anh đã vứt bản hợp đồng đi rồi.”, cô nói nhỏ nhắc nhở anh, nhẫn nại mỉm cười, “Anh nói tôi và cô Khuông có giao hẹn cái gì thì cũng không có nghĩa lý gì cả.”
“Tôi đổi ý.”, anh vân đạm phong khinh nói, dường như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì – anh không trừng mắt với cô, không vứt bản hợp đồng càng không hét lên bảo cô cút đi.
“Cho nên anh quyết định giao công việc này cho tôi?”, cô hỏi lại, không so đo cử chỉ thô lỗ của anh.
“Không, tôi vẫn còn lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Lo lắng xem có thể đưa cô vào phòng tôi không.”
“Hả … Đưa tôi vào phòng của anh?”, đôi mắt trong veo mở to.
Tuy cô không muốn hiểu sai ý nghĩa của câu này nhưng … bình thường, đàn ông sẽ nói những lời thế này với một cô gái mình vừa gặp sao?
Cái này cũng được xem là quấy rối tình dục rồi chứ.
“Yên tâm đi, tôi không có chút hứng thú nào với cá khô đâu.”, dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Khuông Huyền Tư hừ nhẹ, cười nhạo cô tự mình đa tình.
Anh có đói khát cỡ nào cũng không ra tay với người xa lạ. Tuy không hiểu sao anh lại thấy cô hấp dẫn nhưng trước khi chắc chắn cô không phải gián điệp thì anh sẽ chỉ xem cô là người lạ.
Nói đi cũng phải nói lại, đây chính là là nguyên nhân khiến anh ghét phụ nữ, cái gì cũng hiểu sai được. Thật phiền phức!
Đầu mày nhíu chặt, đôi mắt đen của anh soi mói nhìn cô gái chỉ cao tới nách mình. Còn cô, chỉ có thể duy trì nụ cười cứng ngắc trên mặt và nắm chặt ba lô, cố gắng kiềm chế ham muốn đánh người của mình.
Anh ta dám so sánh cô với cá khô?
Cho hỏi cô có chỗ nào giống cá khô hả? Tuy chưa đến trình độ khiến người khác vừa nhìn là xịt máu mũi nhưng ít ra vẫn được 32C … Á, không phải! Đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là cách nói chuyện của anh ta có vấn đề!
Nghe cách nói của anh ta thì ai cũng sẽ hiểu nhầm thôi, thế mà anh ta lại bày ra bộ dạng không chịu nổi sự háo sắc của cô, thật đáng ghét!
Nhưng thôi, quên đi. Trời sinh cô tính tình rộng rãi, không so đo với anh ta làm gì ệt.
Cô ưỡn ngực, cố ý xem nhẹ chữ “ghét” hiện rõ trên mặt ai kia, dùng tốc độ nhanh nhất bước vòng qua anh để đi về nhưng cô vừa bước sang phải, anh ta cũng bước sang phải. Chưa từ bỏ ý định, cô liền bước qua trái, ai ngờ anh ta cũng bước qua trái theo cô.
Một trái một phải lại một trái một phải, chắc chắn là anh ta cố ý chặn đường.
“Xin lỗi, tôi muốn đi về, phiền anh nhường đường một chút được không?”, cô ngẩng đầu nhìn anh, lễ phép nói.
“Cô kia, cô bao nhiêu tuổi rồi?”, tất nhiên là có người nào đó tu dưỡng không bằng cô, vừa mở miệng đã hỏi thẳng điều phụ nữ kiêng kỵ nhất.
“Anh Khuông, tôi họ Hoa. Nếu anh gọi tôi là cô Hoa, tôi cũng không ngại đâu.”, cô mỉm cười đáp lại.
“Ít nói nhảm đi, rốt cuộc thì cô bao nhiêu tuổi?”, Khuông Huyền Tư cũng chẳng ưa cô “hỏi một đằng, trả lời một nẻo”.
Ăn no giúp anh khôi phục thể lực không ít nhưng đôi mắt khô và tinh thần mệt mỏi thì không đỡ hơn được. Không những thế, còn biết bao nhiêu việc đang chờ anh nữa kìa.
Bây giờ anh chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon nhưng đó hoàn toàn là chuyện không tưởng. Vừa nãy anh tranh thủ lên lầu kiểm tra mới phát hiện ra Khuông Toàn Cơ thực sự đã cầm ví và hộ chiếu đi.
Em gái thoải mái đi chơi, để cục diện rối rắm này lại cho anh.
Công ty thì đang lúc bận bịu, anh làm gì có thời gian đi tìm đầu bếp mới.
Huống chi ngoài nhiệm vụ nấu ăn, người đó còn phải đảm nhận “nhiệm vụ” cực kỳ quan trọng, đóng vai trò then chốt trong nguồn linh cảm của anh.
Tuy anh am hiểu việc vẽ ra các “nhân vật trò chơi”, phàm là nhân vật nam nữ hay yêu ma quỷ quái xuất phát từ tay anh đều có lực hấp dẫn đặc biệt nên các trò chơi mới bán được số lượng lớn, anh được mọi người tôn sùng là ông hoàng của thế giới trò chơi điện tử, là bạn tâm giao của trạch nam nhưng vậy thì sao chứ?
Không có linh cảm, tất cả đều là cái rắm!
Nếu để anh biết tên chết tiệt nào bắt cóc Khuông Toàn Cơ, nhất định anh phải đốt trụi lông của hắn!
Nhưng vẫn phải giải quyết xong chuyện quan trọng trước mắt đã. Nếu anh không muốn chết đói ngay trong văn phòng mình, thì dù có lo lắng đến thế nào cũng phải giữ cô gái này lại.
“Anh Khuông, trừ khi anh tôn trọng tôi đã nếu không tôi sẽ không bao giờ nói chuyện tuổi tác với anh.”, Hoa Nội Kiều không phải người dễ bị bắt nạt, dù anh luôn hung dữ như có thể ăn tươi nuốt sống người khác bất cứ lúc nào thì cô vẫn sẽ không lùi bước.
Ai cũng có quyền được tôn trọng, anh thật sự không nên nghĩ mình muốn làm gì cũng được mà đương nhiên, sự cố chấp của cô hình như đã chọc giận anh.
“Cô chỉ cần trả lời thôi!”, tiếng quát to một lần nữa thoát ra từ đôi môi gợi cảm kia.
Tiếng quát đinh tai nhức óc của anh khiến cô nhíu mày khó chịu. Ngay cả đám người đang mải mê ăn uống trong nhà bếp cũng bưng bát cơm vọt tới cửa.
Một đám người nhìn vẻ mặt vô tội của Hoa Nội Kiều rồi quay sang vẻ mặt hung dữ của Khuông Huyền Tư, im lặng đánh giá tình huống trước mắt. Sau đó tất cả đồng loạt chĩa nòng súng về phía ông chủ nhà mình.
“Ông chủ! Lễ phép, phải lễ phép nha! Đàn ông sao có thể quát tháo phụ nữ được, như thế là không lễ phép!”, Đinh Điềm Nhi cắn đuôi cá, lên tiếng quở trách đầu tiên.
“Đúng vậy! Tốt xấu gì thì cô Hoa đây cũng vừa cứu mạng anh, anh lại quát người ta như vậy là không tốt.”, Thẩm Thái cũng theo đà lắc đầu, vừa nói vừa nhai thịt.
“Đâu chỉ là không tốt, lấy oán trả ơn sẽ khiến người thần đều phẫn nộ đó, là lang tâm cẩu phế đó. Người như thế đáng bị trời phạt …”, người nào đó cũng nhảy ra phụ họa, tiếc là chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Câm miệng, quay lại ăn cơm của mấy người đi!”, Khuông Huyền Tư quát lại.
“Cơm tất nhiên phải ăn, nhưng ông chủ anh quát …”
“Tôi như thế nào?”, âm cuối cao thêm một bậc, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cả đám người, “Mấy người rảnh lắm hả? Thế thì đừng ăn cơm nữa, tất cả quay về làm việc cho tôi!”
“Cái gì?”, vừa nghe đến từ “làm việc” cả đám liền lui lại ba bước, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
Đùa gì vậy! Liên tục tăng ca gần một tháng làm bọn họ mệt sắp chết rồi, sức đâu mà tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp làm việc vĩ đại nữa.
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới máy tính là bọn họ liền muốn môn!
Hai mươi người bưng bát cơm, sau một hồi cân nhắc nặng nhẹ vẫn quyết định giữ mạng có vẻ quan trọng hơn. Thế nên sau khi quăng cho Hoa Nội Kiều một ánh mắt áy náy, cả đám người chạy như bay quay vào phòng, tiếp tục ăn cơm.
Thấy hiện trường đã được xử lý xong xuôi, lúc này Khuông Huyền Tư mới dời lực chú ý tới Hoa Nội Kiều.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày chờ cô trả lời nhưng một lúc sau, cô vẫn im lặng.
Cô lẳng lặng quan sát anh, đôi môi đỏ mọng luôn cong nhẹ thành nụ cười thanh nhã nhưng sự cố chấp của cô lại khiến người khác phát điên.
“Chết tiệt! Cô kia, cô câm điếc à? Sao không trả lời tôi?”
“Tôi đã nói rồi, trừ khi anh tôn trọng tôi nếu không thì xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện gì với anh cả.”, cô nghiêm túc nói.
“Tôi không tôn trọng cô chỗ nào?”
“Anh gọi tôi là ‘cô kia’.”
“Chỉ có thế thôi?”, mày nhíu càng chặt, đáy mắt anh lóe lên tia sáng, không thể tin được chỉ vì chuyện cỏn con thế này mà cô tốn mất hai mươi hai giây của anh.
Cô là con gái, anh gọi cô là “cô kia” thì có gì không đúng.
“Bỏ đi! Cô chỉ cần nói cho tôi biết cô có phải trẻ em dưới tuổi lao động hay không là được.”, anh thô lỗ gào thét, miễn cưỡng nuốt hai chữ “cô kia” xuống chỉ vì muốn cô nhanh nhanh đưa ra đáp án.
“Anh Khuông, tôi ĐÃ hai mươi tư tuổi rồi.”, cô cười nói vì anh đã nhượng bộ, nhưng cũng không vừa lòng chuyện anh nghĩ cô là “trẻ em dưới tuổi lao động”.
Để tránh phải nghe thêm những câu làm người ta giận dữ, cô lấy luôn chứng minh thư ra cho anh xem.
Cầm chứng minh thư, anh săm soi từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, nghiêm túc nhìn kỹ từng chữ từng số cứ như sợ có chỗ nào không đúng.
“Ở Đài Bắc? Sao lại chạy đến đây?”
“Bởi vì tôi và chị họ cùng kinh doanh “Dịch vụ phục vụ tận nơi”, danh tiếng cũng không nhỏ, xung quanh đây mọi người đều biết nên chắc anh cũng từng nghe qua rồi đấy.”
“Tôi chưa từng nghe qua.”, cực kỳ không nể mặt người khác.
“Thật sao?”, cô đỏ mặt xấu hổ, “Thật ra nó cách nơi này không xa lắm, ở ngay mấy phố ngoài …”
“Đó không phải trọng tâm.”, anh bỗng trả lại chứng minh thư cho cô. “Trong nhà có những ai?”, anh hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm.
“Người thân của tôi đều ở tại Đài Bắc, ở đây chỉ có tôi và chị họ. Nhưng nửa năm trước chị họ tôi đã kết hôn với Phân cục trưởng Hình nên bây giờ tôi ở một mình.”, Hoa Nội Kiều nhíu mày nói, bắt đầu khó chịu.
Người đàn ông này thật sự nên cải thiện thói quen nói năng ngay đi. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh ta ngắt lời cô ít nhất năm lần rồi đó.
“Phân cục trưởng Hình?”, mắt Khuông Huyền Tư sáng lên, cuối cùng cũng tìm thấy chút hứng thú.
“Nếu Phân cục trưởng Hình là anh rể của cô gái này thì cô ta có thể tin tưởng được, hơn nữa tay nghề nấu ăn của cô ta quả thật không có lời nào để chê.”, anh suy nghĩ kỹ càng rồi đưa ra quyết định, “Một ngày tôi ăn ít nhất năm bữa cơm.”
“Cho nên?”
“Từ giờ trở đi, lúc nào cô cũng phải chú ý điện thoại hoặc di động. Tuyệt đối đừng bao giờ để tôi không tìm được cô.”
Nói cách khác, anh ta đồng ý thuê cô?
Nhất thời Hoa Nội Kiều không biết mình nên vui hay buồn.
Nếu là một tiếng trước, chắc chắn cô sẽ rất vui mừng vì nhận được công việc này. Nhưng sau khi lĩnh giáo sự bá đạo và hung dữ của anh thì cô hơi do dự.
Có điều châm ngôn của cô là “Có cơ hội nhất quyết phải kiếm tiền, đừng chờ tới lúc không có tiền thì ngồi đó than thở”. Để giấc mơ mở quán cà phê nhanh chóng thành hiện thực, cô chấp nhận tất cả khó khăn thử thách!
Quái lạ!
Nhìn quần áo và cả quần lót bừa bãi khắp phòng, Hoa Nội Kiều thấy đây chắc chắn là phòng của đàn ông liền không nói năng gì, lập tức kéo hành lý lui ra tới cửa.
“Anh Khuông, không phải là anh nghĩ sai cái gì đấy chứ? Lúc trước tôi và cô Khuông giao hẹn là tôi ở chỗ của cô ấy.”
“Chính là chỗ này.”, Khuông Huyền Tư quay đầu, bất mãn trừng người nào đó đột nhiên chạy ra ngoài.
Cô gái này không nói tiếng nào đã chạy, chẳng lẽ là lâm trận bỏ chạy sao?
Không được, anh không cho phép!
Bây giờ sắp tới giờ ăn cơm trưa của anh rồi, nhất định phải giữ cô lại để còn cống hiến tay nghề cho anh.
“Nhưng mà chỗ này nhìn qua … không giống phòng của con gái.”, đâu chỉ là không giống, nếu để cô hình dung thì căn phòng này chắc chắn không phải cho người ở.
Rõ ràng là sofa lại để đầy quần áo nhăn nhúm và một đống sách. Chỗ nên để hoa tươi thì toàn là đồ ăn thừa. Còn sàn nhà thì bị hết bức tranh này tới bức tranh kia lấp kín. Thậm chí cô còn thấy hai con cá chết thối trong bể cá.
Nhìn khắp phòng khách chắc chỉ có mấy bức tường được tính là sạch sẽ, nhưng điều kiện duy nhất là nếu trên đó không có đủ loại áp phích.
“Tất nhiên không giống vì đây là nhà tôi.”, Khuông Huyền Tư vừa nói vừa đi tới chỗ cô, anh quyết định phải trông chừng cô cẩn thận để trưa nay không phải nhịn đói.
“Nhà anh?”, cô lén thở phào một hơi, yên tâm hơn một chút, “Vậy cô Khuông là ở phòng bên cạnh phải không? Tôi nhớ cô ấy có nói qua cô ấy ở sát phòng anh.”
Kéo theo hành lý, cô nhanh chóng dời tầm mắt khỏi căn phòng khách quá khủng bố này, không thể nào tin được lại có người biến nhà ở thành bãi rác thế này. Có trời mới biết trong cái chén để bừa trên bàn kia có bao nhiêu con gián đang bò qua bò lại.
“Nhà?”, Khuông Huyền Tư hừ lạnh, “Con bé kia từ nhỏ đến lớn chỉ biết tiêu tiền như nước , lấy đâu ra tiền mà mua nhà?”
Lời của anh khiến Hoa Nội Kiều thầm kinh hãi, nhất là cô phát hiện ra ngoại trừ thang máy sau lưng ra thì nguyên cả tầng này không thấy căn hộ thứ hai nào, lòng cô nổi lên cảm giác khó tả.
Khuông Huyền Tư dường như không phát hiện ra sự kinh ngạc của cô, tiếp tục chê bai em gái mình không thương tiếc.
“Lời con bé kia nói mà tin được thì heo mẹ cũng biết bay. Nhưng mà đúng là nó ở bên cạnh tôi, có điều cái đó chỉ là phòng thôi.”
Cái gì?
Hoa Nội Kiều trợn to mắt, bỗng cảm thấy thật choáng váng. Không ngờ ngoài chuyện tính tình hung dữ của anh trai ra, cô Khuông này còn lừa cô một vố nữa. Thật là …
Có điều cô cũng có chỗ sai, lúc sáng nhìn thấy thái độ khác thường của anh Khuông đây, đáng lẽ cô nên xác nhận lại mọi việc một lần nữa mới đúng. Chỉ vì năm vạn Đài tệ mà quên mất phải cảnh giác với người lạ, đúng là quá không cẩn thận.
“Cô còn muốn đứng đây bao lâu nữa? Nhanh đi cất hành lý rồi xuống lầu nấu cơm đi.”, cô còn chưa kịp than thở cho số phận bi ai của mình thì anh đã lên tiếng thúc giục.
Thời gian là tiền bạc! Anh không có thời gian để lãng phí với cô, bây giờ anh chỉ muốn ăn cơm, nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục làm việc, làm việc và làm việc.
Hít sâu một hơi, Hoa Nội Kiều kiên quyết lắc đầu, “Anh Khuông, tôi không thể nhận công việc này, rất xin lỗi.”
Tất cả những điều này hoàn toàn khác xa với điều kiện mà lúc trước cô và Khuông Toàn Cơ đã giao hẹn. Tốt xấu gì cô cũng là con gái được giáo dục đàng hoàng, sao có thể ở chung nhà với một người đàn ông độc thân được!
Huống chi, căn phòng kia hoàn toàn không thích hợp để ở.
Nhìn căn phòng dơ bẩn, cô không tự chủ được rùng mình một cái, cố gắng không nghĩ xem ngoài gián ra thì trong đó còn bao nhiêu “côn trùng” nữa.
“Đúng là cô đổi ý thật!”, anh quát lên, “Cô kia, đừng có thử thách tính nhẫn nại của tôi. Tôi cho cô năm phút, đúng năm phút nữa phải xuống dưới nấu cơm.”
“Anh Khuông, anh không thể không nói lý lẽ như thế.”, nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt, Hoa Nội Kiều lễ phép nói, “Lúc trước là cô Khuông gạt tôi, tôi có quyền từ chối thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng.”
“Cô không thể, hai người đã ký hợp đồng rồi!”
Bản hợp đồng kia làm hại cô mất rồi.
Nếu lúc trước tỉnh táo hơn một chút, có lẽ bây giờ cô sẽ không rơi vào tình trạng thê thảm thế này. Đợi chút đã, cô nhớ là anh ta đã vứt bản hợp đồng kia đi.
“Tôi có thể.”, cô cười, tự tin nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh đã vứt bản hợp đồng kia rồi.”
“Tôi đã nhặt lại.”, anh trừng mắt với cô. Bỗng dưng anh im bặt, hơi thở bạo liệt vừa rồi biến mất tăm.
Ánh mắt thâm trầm của anh không hề che giấu vẻ âm mưu tính toán.
Nụ cười tự tin vẫn hiện trên mặt nhưng Hoa Nội Kiều lại âm thầm run rẩy, cảm giác bất an ập đến.
“Anh nói dối!”, cô phản bác, không hề tin anh khôn khéo như vậy.
“Đừng bao giờ chất vấn lời nói của tôi!”, anh lạnh giọng cảnh cáo cô, ánh mắt sắc bén.
“Vậy bản hợp đồng kia viết cái gì?”, cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh cười lạnh, nói rõ ràng mạch lạc, “Điều thứ hai, công việc này có thời hạn một tháng. Điều thứ tám, nếu cô không muốn bồi thường gấp sáu lần số tiền thỏa thuận trong hợp đồng thì đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Nói xong, anh thật sự không lãng phí thêm một giây phút nào, lập tức đoạt lấy hành lý trong tay cô, ném thẳng vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Bây giờ xuống nhà bếp tầng dưới chuẩn bị cơm trưa!