Edit: LyA
Tuy cô nói muốn tìm Khuông Huyền Tư tính sổ nhưng tùy tiện chạy vào phòng tiếp khách cũng không tốt lắm. Có điều nếu không phát tiết được cục tức này thì thể nào cô cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
Đúng lúc Hoa Nội Kiều đang suy tính xem nên dùng lý do chính đáng nào để vào phòng tiếp khách tìm người thì cửa phòng lại mở ra.
Đứng sau cửa không ai khác ngoài Khuông Huyền Tư.
Anh sửng sốt nhìn cô rồi lập tức tươi cười, “Sao lại xuống đây?”
“Tôi không thể xuống đây sao?”, tuy đang tức giận nhưng vừa nhìn thấy anh Hoa Nội Kiều lại nhớ tới chuyện trên tầng lúc sáng, mặt cô nhất thời nóng bừng.
“Đương nhiên là được.”, anh thân thiết ôm eo cô, “Tôi đang muốn lên tìm em. Hôm nay em không cần nấu cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Tôi không đi!”, cô đẩy anh ra.
Anh nhíu mày hỏi, “Tại sao?”
“Anh còn dám hỏi! Anh đã làm chuyện tốt gì thì trong lòng anh tự biết!”, cô trợn tròn mắt, nói một câu lại đánh lên ngực anh một cái, không thèm kiền chế lửa giận trong lòng nữa nào ngờ trong phòng khách lại đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ.
Bọn họ đứng cạnh Khuông Huyền Tư dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô, dường như bị bộ dạng tức giận của cô dọa hết hồn.
Thấy có người lạ cô liền ngậm chặt miệng, cố gắng nuốt lửa giận vừa mới phát tiết được một chút xuống. Để vớt vát lại hình tượng cô còn mỉm cười cứ như người mới vừa đánh vừa mắng Khuông Huyền Tư lúc nãy hoàn toàn không phải cô.
“À … Xin chào, xin hỏi các vị dùng trà hay cà phê?”
“Phụt!”, người đàn ông không nhịn được bật cười nhưng lại bị cô gái bên cạnh thúc một cái nên đành phải ho khan để che giấu tiếng cười.
Thấy người ta muốn cười mà không dám cười, Hoa Nội Kiều càng quẫn hơn.
Thật ra bình thường cô tuyệt đối không bao giờ thất lễ như vậy, nếu không phải Khuông Huyền Tư quá mức quá đáng thì cô đã không tới mức “giận quá mất khôn”.
“Này, bọn họ uống xong rồi.”, Khuông Huyền Tư ngắt dòng suy nghĩ của cô, vẻ mặt hoàn toàn mất hứng.
Cô gái này sao chỉ quan tâm người khác mà không thèm quan tâm tới anh vậy? Còn nữa, tự dưng cười tươi như vậy làm gì? Rốt cuộc cô có biết cô là người của ai không vậy.
Anh duỗi tay muốn kéo cô vào lòng nào ngờ cô lại tránh đi.
Cô trừng mắt liếc anh rồi mỉm cười nhìn đôi nam nữ đứng cạnh cửa.
“Có phải tôi đã quấy rầy mọi người không?”
“Không đâu, chúng tôi vừa bàn bạc xong rồi.”, người đàn ông – cũng chính là Vương Thượng cười nói, khí chất tao nhã, nhìn qua rất hiền lành.
“Nhưng vẫn chưa thành công mà.”, cô gái cũng lên tiếng.
Người vừa nói là em gái của Vương Thượng – Vương Ái, một cô gái xinh đẹp. Gia thế tốt cùng tài ăn nói khiến Vương Ái luôn được các chàng trai chú ý tới, cũng nhờ đó mà chuyện làm ăn trên thương trường vẫn luôn thuận lợi cho tới khi gặp Khuông Huyền Tư cô ta mới biết cảm giác cam chịu là thế nào.
Khuông Huyền Tư thái độ vô lễ, nói chuyện không nhìn sắc mặt người khác nhưng anh lại là kỳ tài trăm năm mới gặp một lần, tài hoa cùng trí tuệ của anh đúng là thứ mà Hiên Viên bọn họ đang cần.
Cô ta còn tưởng loại đàn ông tự ình là hơn người này nhất định tầm mắt cũng rất cao, không ngờ anh lại thích loại cháo trắng rau dưa thanh đạm.
Thấy người đối diện cứ nhìn mình với ánh mắt săm soi, Hoa Nội Kiều trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.
“Hai người nên về đi.”, Khuông Huyền Tư bỗng hạ lệnh đuổi khách.
“Đàn em à, không cần vội vã đuổi khách như vậy chứ?”, dường như đã quen với tính tình thô lỗ của Khuông Huyền Tư, Vương Thượng vẫn cười nói như thường.
“Anh không biết tôi rất bận sao?”, Khuông Huyền Tư lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, thái độ cũng chẳng hòa nhã hơn khi nghe tiếng “đàn em” kia.
Anh vươn tay, gắt gao chế trụ cô gái nhỏ cứ muốn chạy trốn, sắc mặt trầm xuống. Còn Hoa Nội Kiều vì ngại có người ngoài ở đây nên không tiện kháng nghị hành động bá đạo này của anh nhưng cô cũng chẳng từ bỏ ý định.
Cô nhấc chân, hung hăng giẫm lên đôi giày da bóng loáng của anh.
Khóe mắt Khuông Huyền Tư hơi nheo lại nhưng không nói gì.
“Ừ, tôi biết cậu bận nhiều việc.”, Vương Thượng cười cười nhìn chân anh, “Không giới thiệu chút sao?”
“Không có gì để giới thiệu.”, Khuông Huyền Tư lạnh lùng từ chối.
Bàn chân cô lại tăng thêm lực, anh không phản kháng cũng không ngăn lại, cứ để cô tùy ý phát tiết lên chân mình.
“Cậu cũng quá khách sáo rồi, với giao tình của chúng ta mà cũng không giới thiệu ‘bạn gái’ cho tôi biết sao?”, Vương Thượng nhíu mày.
“Tôi không phải là bạn gái của anh ta!”, Hoa Nội Kiều lập tức phản bác.
Nhớ tới âm mưu của anh, cô vừa tức vừa thẹn, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt Khuông Huyền Tư đã biến đổi.
Ma trảo của anh vừa giơ ra, khuôn mặt của cô lập tức nằm gọn trong tay anh.
“Đừng có chọc giận tôi!”, anh cảnh cáo cô rồi mới nhìn qua Vương Thượng, “Dù anh có là đàn anh của tôi đi nữa thì tôi vẫn không đồng ý hợp tác với Hiên Viên.”
“Cậu không phủ nhận chuyện cô ấy là bạn gái cậu.”, Vương Thượng càng cười càng tươi, cứ như đã biết nhược điểm của anh.
“Tôi đã nói tôi không phải là bạn gái của anh ta mà!”, Hoa Nội Kiều vẫn sống chết phủ nhận, “Tôi là đầu bếp ngắn hạn ở đây, chỉ làm hết tháng này thôi!”
Tuy bọn họ suýt nữa đã làm chuyện không nên làm nhưng tất cả đều là âm mưu!
Huống chi anh chỉ bức cung cô, một câu thật lòng anh cũng chưa nói. Bây giờ lại muốn cô làm bạn gái anh?
Nghĩ cũng đừng có nghĩ!
“Này, câm miệng lại.”, Khuông Huyền Tư giận dữ ra lệnh, trên trán đã nổi lên một sợi gân xanh.
Cô chẳng thèm để ý tới sự tức giận của anh, quật cường trừng lại, “Tôi vốn không phải bạn gái anh.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong không trung hình như có tia lửa lóe lên, nhất thời trong phòng toàn mùi thuốc súng.
“Cô nói lại câu chết tiệt vừa rồi xem.”, anh gằn từng tiếng, ánh mắt hung ác có thể chém đứt đôi người cô.
“Tôi … tôi vốn không phải bạn gái anh.”, thấy anh thực sự tức giận, cô không tự giác rụt cổ lại, chân mềm nhũn nhưng vẫn lớn tiếng, “Tôi là tôi, tôi chỉ thuộc về bản thân, vĩnh viễn không thuộc về anh … á!”, cô còn chưa nói xong thì cả khuôn mặt đã đập vào ngực anh.
Cô cố gắng kháng nghị nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm” trong khi đó, mùi hương nam tính quen thuộc của anh đã tràn vào mũi cô.
Chuyện lúc sáng lại hiện lên trong đầu cô, thân thể mềm mại không khỏi run rẩy. Cô quơ tay quơ chân hết đấm lại đá lên người anh vì muốn thoát ly khỏi sự kiềm chế của anh cũng như những ký ức đó nhưng sức lực giữa nam và nữ đâu chỉ chênh lệch một chút, chốc lát sau cô chỉ có thể thở hồng hộc khuất phục trước “dâm uy” của anh.
Không còn âm thanh phiền lòng kia nữa, Khuông Huyền Tư mới vừa lòng mỉm cười nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, ý cười đã biến mất hoàn toàn.
“Tôi không đồng ý hợp tác nên tôi cảnh cáo anh trước, đừng có lợi dụng cô ấy.”, anh lạnh lùng nhìn Vương Thượng.
Vương Thượng tiếc hận thở dài, “Cậu vẫn khôn khéo như thế, nháy mắt đã nhìn thấu kỹ xảo của tôi, xem ra không thể mời cô gái bé nhỏ này một bữa cơm rồi.”
“Anh Khuông, dự án này chúng tôi đã mời anh nhiều lần, đối với anh mà nói là trăm lợi không có một hại, rốt cuộc thì anh không hài lòng chỗ nào?”, Vương Ái cũng hỏi. Cô ta không nhằm vào tình cảm như anh trai mà đưa ra câu hỏi về việc hợp tác.
“Không có chỗ nào không hài lòng, đơn giản là nó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.”, anh cắt đứt đường lùi của Vương Ái.
Vương Ái nhíu mày.
“Vậy anh cũng biết hiện giờ thị trường cạnh tranh kịch liệt, không ít công ty nước ngoài đã bước vào thị trường trong nước, thân là hai công ty khoa học kỹ thuật phần mềm lớn nhất Đài Loan, Vô Cực và Hiên Viên hợp tác là chuyện bắt buộc phải làm. Huống chi “hợp tác thì cùng có lợi, chia rẽ thì có hại”, đạo lý này không phải anh không hiểu tại sao …”
“Không là không, đừng có bắt tôi lúc nào cũng phải lặp lại lời mình.”, Khuông Huyền Tư không kiên nhẫn nói.
“Anh!”
“Ái Nhi, đừng nói nữa.”, Vương Thượng lắc đầu ý bảo em gái phải có chừng có mực nhưng cũng không ngăn được sắc mặt dần xấu đi của Vương Ái.
“Tuy tôi không biết rốt cuộc anh đang cố chấp cái gì nhưng chúng tôi sẽ không buông tha như vậy đâu.”, Vương Ái lạnh mặt, hất cằm khiêu khích anh.
“Tùy cô.”, Khuông Huyền Tư vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, thấy cô gái nhỏ trong lòng lại bắt đầu rục rịch anh đành ôm người bước nhanh tới thang máy, trực tiếp bỏ mặc hai anh em kia đứng tại chỗ.
Nhìn hai người biến mất sau cửa thang máy, Vương Ái quay sang anh trai mình.
“Tiếp theo nên làm gì đây?”
“Không làm gì cả. Việc cậu ta từ chối hợp tác là chuyện nằm trong dự kiến.”, Vương Thượng vẫn cười như cũ.
“Tuy rằng dự án hợp tác lần này chỉ là ngụy trang nhưng em thật sự nuốt không trôi cục tức này. Khuông Huyền Tư thật quá kiêu ngạo!”
“Cậu ta không kiêu ngạo được lâu nữa đâu. Ngô Thanh Đức đã trà trộn vào Vô Cực rồi, không lâu nữa thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta thôi.”, Vương Thượng sờ sờ cằm, mắt nheo lại.
“Chúng ta tới đâu ba lần cũng chưa lấy được tín nhiệm của Khuông Huyền Tư, toàn là được tiếp đón ở đây. Ngô Thanh Đức thật sự có thể thành công không?”
“Lấy thân phận trước mắt của tên đó chắc chắn có thể dễ dàng đi lại ở Vô Cực, nhưng vấn đề là phải lấy được thẻ ra vào phòng nghiên cứu phát triển.”
“Đúng là vấn đề lớn.”, Vương Ái lại nhíu mày. Vì Ngô Thanh Đức nhất thời sơ sẩy chạm mặt Khuông Huyền Tư trong siêu thị, kết quả là đả thảo kinh xà khiến Khuông Huyền Tư nâng cao cảnh giác, nên việc lấy thẻ ra vào đã khó lại càng khó.
Để giải quyết ấn đề này bọn họ đành phải mặt dày tới đây lần thứ ba vì muốn giải trừ tâm phòng bị của Khuông Huyền Tư, hơn nữa có thể lợi dụng giao tình đàn anh – đàn em lấy được sự tín nhiệm rồi mới có cơ hội làm giả thẻ ra vào, có điều người tính không bằng trời tính.
“Không lớn lắm đâu. Chẳng lẽ em không phát hiện ra cô gái vừa nãy đeo cái gì sao?”, Vương Thượng nở nụ cười giả tạo, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Rầm!
Mấy người đứng ở hành lang sợ hãi nhìn ông chủ nhà mình mạnh mẽ lôi thẳng một cô gái vào phòng họp mà không hề để ý tới sự phản kháng của người ta.
Tận mắt nhìn thấy cảnh cường bạo con gái nhà lành của ông chủ, bọn họ ngây ra không biết nên xông vào cứu người hay nên vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi làm việc.
Trong lúc bọn họ còn đang ngẩn người thì cửa phòng họp đột nhiên bật mở, Khuông Huyền Tư nghiêm trang đứng ở cửa rống lên, “Ngây người cái gì thế hả? Còn không mau đi làm việc đi!”
“A … dạ!”, bị tiếng rống của anh dọa, một đám người vội vàng chạy trối chết. Thấy bên ngoài đã thanh tràng xong Khuông Huyền Tư mới đóng cửa lại.
Anh xoay người, mặt mày sa sầm nhìn tư thế hai tay chống hông chuẩn bị mắng người của Hoa Nội Kiều.
Chưa có một cô gái nào có thể chọc giận anh, càng không có một cô gái không biết sống chết cứ chọc giận anh hết lần này đến lần khác nhưng tất cả những chuyện đó cô đều làm hết rồi!
Trái một câu “Không phải là bạn gái của anh ta”, phải một câu “Không thuộc về anh ta” của cô đã dễ dàng ép anh tới cực hạn, không kịp chờ thang máy lên tới tầng 10 anh đã tức giận đá văng cửa phòng họp ở lầu 5, khẩn cấp muốn nói chuyện rõ ràng với cô.
Một tiếng trước hai người bọn họ còn ở chung tương đối “vui vẻ” sao mà mới có một lát, cô đã biến thành người khác thế này? Hay là cô hối hận vì cùng anh …
“Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với em hả?”
“Anh còn dám hỏi!”, thấy bốn bề vắng lặng Hoa Nội Kiều liền trừng mắt, lập tức tính sổ với anh, “Sao anh có thể tính kế tôi?”
Ù ù cạc cạc nghe được câu hỏi của cô, Khuông Huyền Tư nhăn mày đến nỗi hai đầu mày gần như chạm vào nhau.
“Tôi tính kế em cái gì?”
“Anh dám nói không có?”, cô kiễng chân, mắt càng trừng càng lớn, “Tôi biết hết rồi. Hôm nay anh cố ý nghỉ ngơi vì muốn … muốn …”, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như gấc, không cách nào nói hết câu. “Tóm lại, mọi chuyện hôm nay đề là kế hoạch của anh hết!”
Cuối cùng Khuông Huyền Tư cũng bừng tỉnh đại ngộ.
“Ai nói cho cô?”
Chết tiệt, rốt cuộc là ai ngại mình sống lâu dám tiết lộ bí mật của anh?
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là sao anh có thể đối xử với tôi như vậy hả? Tôi tin tưởng anh mà anh lại … anh lại …”, nhớ tới biểu cảm mờ ám của Đại Hùng, nhất thời Hoa Nội Kiều không nói nổi nữa.
Tuy rằng ái ân nam nữ là chuyện bình thường nhưng thiếu nữ ôm ấp tình cảm lúc nào cũng thích mơ mộng, vừa nghĩ tới việc riêng tư của mình đã bị mọi người biết trước từ lâu cô liền cảm thấy rất khó chịu, rất mất mặt, rất tức giận!
“Chuyện đó không phải là tính kế. Bình tĩnh mà nghĩ thì nên gọi là quyến rũ mới đúng.”, nhìn hai gò má ửng hồng của cô, vẻ mặt anh dịu đi không ít và tảng đá đè ở ngực cũng nhất thời biến mất.
Hóa ra cô tức giận đến vậy là vì thẹn thùng chứ không phải hối hận.
Nghĩ đến đây Khuông Huyền Tư liền đắc ý cười.
“Câu … quyến rũ?”, thấy anh thản nhiên nói ra hai từ mờ ám như vậy mặt cô càng đỏ hơn, nhận ra cả hai đang đứng quá sát nhau cô vội vàng lùi lại. “Anh còn dám nói xạo? Rõ ràng anh đã sớm lên kế hoạch với bọn Điềm Nhi hết rồi nếu không làm sao Điềm Nhi vừa nhìn bộ đồ trên người tôi đã biết là do anh thiết kế.”, cô giậm chân, tức giận anh không nói thật nhưng không cách nào cản được trái tim đang đập dồn dập của mình.
“Tất nhiên là biết vì trước kia tôi đã thiết kế không ít ‘đồng phục’ cho Khuông Toàn Cơ. Đây vốn là quy củ ai ai cũng biết.”, anh vui vẻ nhìn nét mặt ngượng ngùng của cô.
Anh cười đắc ý bao nhiêu Hoa Nội Kiều càng tức giận bấy nhiêu.
Phản ứng của con người là thứ không thể nói dối. Biểu hiện thất thố của mọi người lúc cô tức giận ở văn phòng chính là bằng chứng tốt nhất nhưng đến bây giờ người đàn ông này vẫn không chịu nhận sai, thật là làm cô tức chết mà!
“Bây giờ anh vẫn muốn nói dối à? Vừa nãy Đại Hùng không cẩn thận đã lỡ miệng nói hết với tôi rồi!”, cô cố ý nói dối, giả vờ như nản lòng lắm rồi.
Hóa ra là tên Đại Hùng chết tiệt.
Nụ cười tự tin của anh biến mất trong nháy mắt.
Sự biến hóa nhỏ này đã làm lộ lớp ngụy trang của Khuông Huyền Tư, hình tượng vô tội anh cố gắng dựng lên đã tan rã.
“Sao không nói nữa?”, làm rõ chân tướng rồi Hoa Nội Kiều lại nhận ra mình không tức giận đến vậy.
Thấy giấy không thể gói được lửa được nữa, Khuông Huyền Tư cũng đành thản nhiên đối mặt với cô.
“Em tức giận vì việc nhỏ nhặt này?”, anh thở dài.
“Việc nhỏ nhặt? Anh nói đây là việc nhỏ nhặt?”, nỗi tức giận vừa hạ xuống của cô lại leo lên đỉnh điểm lần nữa, “Anh tự tiện mang chuyện giữa chúng ta đi tuyên truyền khắp nơi là việc nhỏ nhặt?”. Trừng mắt nhìn Khuông Huyền Tư, Hoa Nội Kiều rất muốn cởi giày ra đánh lên đầu anh.
“Em hưởng thụ nụ hôn của tôi lại sợ người khác biết quan hệ của chúng ta?”, anh nhíu chặt mày, thật sự không hiểu cô muốn gì.
“Tôi …”, không ngờ anh lại trả lời sắc bén như thế, Hoa Nội Kiều không khỏi lắp bắp, “Đó … đó không phải là trọng điểm.”
“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”, anh thành khẩn hỏi.
Cuối cùng cô cũng mở miệng nói ra vấn đề mình để ý nhất, “Anh không thương lượng trước với tôi!”
“Thương lượng?”, trán anh hiện lên vài nếp nhăn, “Ý của em là nếu tôi muốn làm chuyện đó với em thì phải mở một cuộc họp, thương lượng trước hành động sau?”, anh trừng mắt nhìn cô.
“Anh … rốt cuộc anh đang nói linh tinh gì thế hả?”, Hoa Nội Kiều đỏ bừng mặt, giọng cô thiếu chút nữa đã đạt tới quãng tám.
“Vậy em đang nói tới chuyện chết tiệt gì?”, Khuông Huyền Tư không hiểu được ý cô nên cũng dần mất kiên nhẫn.
Từ đầu tới đuôi cô toàn dùng vẻ mặt khó chịu đối với anh, lời nói lại không rõ ràng khiến anh cứ loạn hết cả lên.
“Tôi nói là tôn trọng!”, cô buồn bực nói, “Nếu anh tôn trọng tôi thì sẽ không tính kế tôi, sẽ chưa có sự đồng ý của tôi đã nói chuyện của chúng ta cho người khác.”
Đúng vậy, dù là chuyện này hay những chuyện trước đây anh vẫn luôn quá độc đoán, luôn chỉ nói những điều mình muốn mà chưa bao giờ để ý tới suy nghĩ của những người khác.
Lúc ấy vì hai người chỉ là quan hệ ông chủ – nhân viên nên cô nhẫn nhịn, nhưng bây giờ đã không giống lúc đó nữa nên tự nhiên cô cũng hy vọng anh tôn trọng mình.
“Vậy thôi?”, anh giãn mày, giọng điệu cũng thoải mái hơn.
“Đương nhiên không chỉ có vậy.”, thấy anh không còn dấu hiệu tức giận cô liền thừa dịp “rèn sắt lúc còn nóng” nói thêm vài chuyện, “Ngoài cái tính bá đạo không phân rõ phải trái anh còn thích quát tháo người khác, mới có vài lần mà tai tôi đau lắm rồi.”
Nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, Khuông Huyền Tư bỗng thấy mềm lòng. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Xin lỗi? Hả, cô có nghe nhầm không vậy? Anh xin lỗi cô?
Hoa Nội Kiều kinh ngạc trợn mắt, không ngờ anh lại đột nhiên dịu dàng như vậy. Không ngờ hóa ra anh ăn mềm không ăn cứng!
Con ngươi đảo vài vòng, cô tiếp tục giả vờ vừa ủy khuất vừa đáng thương.
“Còn nữa còn nữa, thói quen sinh hoạt của anh cũng không tốt, toàn quăng đồ lung tung thôi. Anh có biết vì dọn dẹp lại hết mà suýt nữa em đã bị thương không!”
Trước giờ chưa từng nghe cô nói qua chuyện này nên vừa nghe thấy, Khuông Huyền Tư đã khẩn trương đẩy cô ra.
“Em bị thương chỗ nào? Anh đưa em đi khám ngay bây giờ!”, anh vừa nói vừa ôm cô đi tới phía cửa.”
“Em nói là suýt nữa, suýt nữa mà!”, cô vội vàng lên tiếng cản anh, thân hình nho nhỏ cũng giãy dụa kháng nghị mới khiến anh dừng bước.
“Em chắc chắn thật sự không bị sao hết?”, anh lo lắng hỏi.
“Thật sự không sao hết.”, cô cười nhìn hai chữ “lo lắng” hiện rõ trên mặt anh nhưng vừa nhớ tới thói xấu của anh, cô lại không nhịn được nói tiếp, “Anh phải bỏ thói quen quăng đồ đạc đi đấy, nhất là quần áo. Rõ ràng còn có giỏ đựng đồ cơ mà …”
Khuông Huyền Tư trợn mắt nhìn cô gái nhỏ vẫn đang thầm thầm thì thì đủ các thói hư tật xấu của anh.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau thế nên mấy khuyết điểm nhỏ bé này anh có thể từ từ nghe, còn hiện tại thì hưởng thụ sự ngọt ngào của cô có vẻ quan trọng hơn.
Khuông Huyền Tư nhanh chóng cúi đầu xuống bịt cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng đóng mở của cô lại.