Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ


Edit: LyA
Sự kiện tranh cãi cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.
Thấy đôi vợ chồng son giảng hòa với nhau ai cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có mỗi Đại Hùng là ngày nào cũng khóc lóc thảm thiết.
Chỉ vì một phút lỡ miệng mà từ ngày đó Đại Hùng phải lâm vào bể khổ khôn cùng của địa ngục, không cách nào thoát ra được.
Nhờ có sự “chỉ đạo” tận tâm của Khuông Huyền Tư, mỗi ngày Đại Hùng đều có một đống việc phải làm cộng thêm thử nghiệm trò chơi và chế tác trò chơi phụ.
Vì khối lượng công việc khổng lồ đó nên đã hai ngày hai đêm Đại Hùng không được chợp mắt chút nào.
Hiện tại đang là giờ cơm trưa, mọi người trong văn phòng ai ai cũng vui vẻ phấn chấn chạy vào nhà bếp ăn cơm chỉ có mỗi Đại Hùng cô đơn lẻ loi tiếp tục ở lại chiến đấu cùng công việc, hơn nữa không biết bị làm sao mà mỗi một lỗi bug nho nhỏ sửa mãi vẫn không xong.
Ngoài ra, hoạt động suốt hai ngày hai đêm nên máy tính bắt đầu làm phản bằng cách lâu lâu lại “đứng hình” một lúc khiến Đại Hùng có cảm giác đang đi trên dây, áp lực cứ thế tăng theo cấp số nhân.
Không có chuyện gì thuận lợi lại thêm bụng réo liên hồi, bây giờ Đại Hùng chính là ví dụ điển hình cho danh xưng “Hùng” mèo thế nhưng chẳng có ai ló đầu ra từ phòng bếp an ủi cậu ta lấy một câu.
Bọn họ chỉ biết ăn và ăn, ăn xong phần mình còn tiện thể ăn luôn phần của Đại Hùng. Nhất định cơm trưa lại bị họ ăn hết sạch giống hai ngày trước.
Oa oa … Đại Hùng thật sự rất đáng thương, thế giới này thật lạnh lẽo mà!
Đúng lúc Đại Hùng đang bi ai cho bản thân thì một khuôn mặt tươi cười bỗng xuất hiện trước mắt cậu ta.
Để tiện nấu cơm nên Hoa Nội Kiều không mặc “đồng phục” do Khuông Huyền Tư chuẩn bị mà ăn mặc như thường lệ – tạp dề hồng nhạt bên ngoài váy hoa nhỏ.
Cô quan tâm nhìn hai quầng thâm đen thui vô cùng thê thảm dưới mắt Đại Hùng.
“Đại Hùng, anh khỏe không? Có cần tôi lấy cà phê cho không?”
“Tôi …”, Đại Hùng rơm rớm nước mắt nhìn gương mặt rạng rỡ đầy vẻ quan tâm lo lắng trước mặt, kích động kêu lên, “Oa … bà chủ à!
“Tôi không phải là bà chủ.”, Hoa Nội Kiều đỏ mặt nói. Cô và Khuông Huyền Tư vừa mới xác định quan hệ, đến bát tự còn chưa xem vì thế hai từ “bà chủ” này cô không nhận nổi.
“Oa oa, bà chủ à! Tôi đói lắm, đói sắp chết rồi. Tôi cầu xin cô giúp tôi một việc được không?”, Đại Hùng căn bản không thèm nghe lời cô nói, đôi mắt gấu mèo rưng rưng nước mắt đáng thương hệt như cún con bị ngược đãi.
“Tôi không phải bà chủ mà …”, Hoa Nội Kiều thẹn thùng phủ nhận nhưng thấy bộ dạng sắp phát điên của Đại Hùng, cô đành phải vội vàng sửa lại, “Được được, tôi giúp anh, anh đừng khóc nữa.”
Có sự cam đoan của cô Đại Hùng mới thở phào một hơi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cực kỳ thê thảm, “Cô đi canh chừng mấy người kia, đừng để họ ăn mất phần cơm trưa của tôi được không? Tôi sống hay chết đều nhờ vào bát cơm đó đó.”. Không ngủ lại không được ăn, cậu ta sẽ chết bất đắc kỳ tử mất!
“Được, tôi chắc chắn sẽ giúp anh bảo vệ cơm trưa.”, Hoa Nội Kiều vội vàng bảo đảm nhưng trong lòng lại sinh nghi.
Lúc trước dù bận đến mấy cô cũng chưa từng thấy Đại Hùng không ăn không uống đẩy nhanh tốc độ làm việc, càng không nói tới việc tăng ca hai đêm liên tiếp.
Bọn Điềm Nhi có thể tan làm đúng giờ, sao có mỗi Đại Hùng lại thê thảm thế này? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
Không được, cô phải hỏi Khuông Huyền Tư mới được, nếu cứ thế này sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Tuy Khuông Huyền Tư nhờ cô lên lầu lấy tài liệu nhưng còn một lúc nữa mới tới giờ họp, giải quyết chuyện của Đại Hùng có vẻ quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, Hoa Nội Kiều liền xoay người đi về hướng nhà bếp. Không may cô còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy một tiếng hét giận dữ khiến cô sợ hãi đứng sững lại.
Trong nhà bếp, Thẩm Thái trợn trừng mắt, vẻ mặt giận dữ như vừa nuốt phải mười cân thuốc nổ.

“Cái gì! Tên kia trà trộn vào đây rồi?”
Tiểu Diệp đứng cạnh đăm chiêu.
“Không thể nào, dù là nhân viên không quan trọng vẫn phải điều tra thân phận trước, Ngô Thanh Đức có tiền án hơn nữa lại là phản đồ của Vô Cực nên không có khả năng được tuyển dụng.”
“Nhưng nếu hắn dùng chứng minh thư giả thì sẽ qua được.”, Điềm Nhi lạnh lùng phân tích, hoàn toàn không còn vẻ mặt tươi cười thường ngày, “Tên kia không có chuyện gì không làm được.”
“Nhưng làm giả chứng minh thư không phải chuyện đơn giản, ngoài quan hệ còn phải có một khoản tiền không nhỏ, hắn vừa ra tù còn chưa tìm được việc làm thì sao có năng lực lớn vậy được.”, Tiểu Diệp phát hiện ra điểm khác thường liền cảm thấy trong chuyện này hình như có âm mưu khác.
“Mẹ nó, đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là tên kia hiện đang ở trong Vô Cực, chúng ta phải lập tức đi bắt hắn rồi hung hăng quần ẩu một trận.”, Thẩm Thái lại hét lên, mười ngón tay bị bẻ vang lên tiếng răng rắc đáng sợ, con nít ba tuổi mà nhìn thấy mặt cậu ta bây giờ đảm bảo sẽ khóc rống lên.
“Đúng, phải bắt lấy sau đó thiến hắn!”, những người khác đều đồng ý với Thẩm Thái, biểu cảm trên mặt cũng khủng bố y như thế.
Khuông Huyền Tư ngồi trước bàn ăn không nói lời nào nhìn mọi người anh một câu, tôi một câu nhốn nháo khắp phòng. Anh yên lặng cầm đũa gắp hết thức ăn trên bàn vào bát mình.
Nhìn anh lạnh nhạt như thế, Hoa Nội Kiều lại cảm thấy kỳ quái.
Tuy anh không hẹp hòi nhưng cũng không khoan dung đến mức đó, bình thường chỉ có anh bắt nạt người khác chứ khi nào tới lượt anh bị bắt nạt? Theo như lời Tiểu Diệp thì tên Ngô Thanh Đức kia là kẻ địch của Vô Cực, biết tin kẻ địch trà trộn vào địa bàn của mình mà còn có thể “khí định thần nhàn” ăn cơm vốn không giống tác phong của anh chút nào.
Có điều cái tên Ngô Thanh Đức này nghe rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi … A, đúng rồi! Cô nghĩ ra rồi!
Ba!
Hoa Nội Kiều vỗ tay, chạy bình bịch tới cạnh Khuông Huyền Tư.
“Anh Khuông, Ngô Thanh Đức có phải là tên tiểu nhân vô sỉ chúng ta gặp ở siêu thị lần trước không?”, cô chờ đợi nhìn Khuông Huyền Tư, chờ anh mỉm cười gật đầu nhưng đáp lại cô là tiếng hét còn to hơn tiếng sấm.
“Này, sao em còn ở đây hả! Không phải đã bảo em lên trên lấy đồ à?”
“Tại vì Đại Hùng nhờ em để lại ít thức ăn nên em mới quay lại.”, Hoa Nội Kiều bất ngờ bị hét liền nhíu mày, “Sao anh lại hét nữa? Em làm sai cái gì nào?”
Cô không sai mà người sai là bạn Đại Hùng sắp chết kia kìa!
Anh tìm cách đẩy cô đi chính là vì không muốn để cô biết chuyện này, ai ngờ Đại Hùng lại …
Khuông Huyền Tư cực kỳ tức giận cũng không muốn giải thích nhiều với cô.
“Chuyện này không liên quan đến em, ra ngoài mau!”, anh đứng dậy lôi kéo cô.
“Tại sao? Tên Ngô Thanh Đức kia em cũng gặp rồi, biết hắn khốn nạn đến mức nào nên em muốn biết …”
“Em không cần biết.”
“Nhưng …”
“Không có nhưng. Anh chỉ muốn tốt cho em, cứ nghe lời anh là được.”, nói xong anh liền ôm cô ra khỏi nhà bếp.
“Á! Không muốn! Anh muốn dẫn em đi đâu? Em không muốn ra ngoài!”
Anh không giải thích mà chỉ muốn cô nghe lời, đây rõ ràng là độc đoán!
Hơn nữa không phải hôm kia bọn họ vừa nói tới khuyết điểm của anh sao? Lúc đó rõ ràng anh còn xin lỗi cô, sao mới gặp chuyện anh lại bá đạo thế này chứ? Rốt cuộc là anh có thật lòng muốn sửa mấy khuyết điểm đó không đây!

Hành động bá đạo của Khuông Huyền Tư đã chọc giận Hoa Nội Kiều. Cô cố gắng giãy dụa, miệng cũng kháng nghị không ngừng nghỉ nhưng chẳng có tác dụng gì.
Khuông Huyền Tư vốn khỏe mạnh nên chỉ dùng một tay đã giữ chặt được cô, nắm đấm của cô đấm lên cơ bắp rắn chắc của anh chẳng những không ảnh hưởng gì ngược lại còn khiến cô bị đau.
“Khuông Huyền Tư, anh mau thả em xuống, anh không được đối xử với em như vậy, em còn phải giúp Đại Hùng giữ thức ăn!”, Hoa Nội Kiều bị đau tay liền ủy khuất hét lên.
Lúc này Đại Hùng đang kiểm tra máy chủ, vừa nghe thấy âm thanh ủy khuất của Hoa Nội Kiều kêu tên mình liền ngẩng đầu lên nhìn nhưng lúc thấy ông chủ nhà mình sa sầm mặt mày vác Hoa Nội Kiều trên vai, cậu ta lại chui xuống gầm bàn ngay lập tức.
Sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi? Nhìn bóng lưng cao lớn đi nhanh như gió, trên đỉnh đầu Đại Hùng hiện lên mấy dấu chấm hỏi to tướng nhưng không có can đảm nhảy ra ngăn cản Khuông Huyền Tư.
Trải qua lần giáo huấn trước, bây giờ Đại Hùng phi thường cố gắng áp dụng câu nói “im lặng là vàng” mọi lúc mọi nơi.
Tiếng kháng nghị dõng dạc biến mất rất nhanh ở cửa văn phòng. Xác định Khuông Huyền Tư chắc chắn đã đi khỏi, Đại Hùng mới dám chui ra nhưng có người còn nhanh chân hơn, đã chặn mất đường ra của cậu ta.
“Há há! Đại Hùng à, cậu xong đời rồi.”, một đám người di dời trận địa từ nhà bếp đến văn phòng, tất cả đều đứng trước mặt Đại Hùng cười hì hì.
Đại Hùng bỗng thấy tìm mình đập nhanh hơn vài nhịp, “Ý gì thế?”
“Ý là có khả năng tất cả các màn chơi phụ sau này đều do cậu làm.”, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đại Hùng, mọi người xấu xa cười to.
Khuông Huyền Tư thật sự khiêng cô lên tầng trên. Vì đề phòng cô xuống dưới nghe lén anh còn lấy luôn thẻ ra vào của cô, đem cô ngăn cách hoàn toàn với thế giới văn phòng bên dưới, dù cô có hét to thế nào anh cũng đều làm ngơ.
Hành động đó của anh đã vượt qua phạm vi hợp lý, thậm chí có thể dùng từ “vô tình” để hình dung.
Loại cảm giác bị giam lỏng này rất tệ hại nhưng vẫn chưa làm cô mấy đi lý trí.
Cái gọi là “thượng có chính sách, hạ có đối sách” chính là anh không cho cô biết, cô càng phải biết. Thế nên sau khi chắc chắn mình không vào được văn phòng nữa, cô liền lên lầu gọi điện thoại cho chị họ.
Nếu Ngô Thanh Đức có tiền án vậy thì không khó, chỉ cần anh rể họ xem lại hồ sơ một chút là biết ngay. Ân oán giữa Ngô Thanh Đức và Vô Cực vốn không phải bí mật cao cấp gì.
Nhưng so với điều này thì cô càng để ý tới lời của Khuông huyền Tư hơn.
Vì tốt cho cô? Sao anh phải nói vậy, rõ ràng cô là người ngoài cuộc cơ mà?
Cô và Ngô Thanh Đức vốn không thù không oán, ngay cả sự việc mất mặt của hắn ở siêu thị cũng không phải do cô làm, cùng lắm cô cũng chỉ là đồng lõa thế nên dù có muốn trả thù thì phải tìm đến Khuông Huyền Tư đã tống hắn vào tù chứ sao lại tìm cô?
Ngô Thanh Đức thật sự là tiểu nhân vô sỉ muốn trả thù việc lông gà vỏ tỏi này đi nữa thì hắn cũng không phải thần thánh, sao có thể nói trước chuyện gì được?
Đủ loại nghi hoặc xoay trong đầu nhưng Hoa Nội Kiều nghĩ mãi vẫn không nghĩ được. Tuy cái gì cô cũng không biết nhưng có thể khẳng định một điều, Khuông Huyền Tư chắc chắn đã biết được chuyện gì đó hoặc anh đã có kế hoạch đối phó từ lâu!
Để bức bách anh nói ra chân tướng, cô đã lập một kế hoạch hoàn hảo nên khi có tiếng mở cửa truyền tới phòng khách, cô lập tức kéo vali đã soạn đồ sẵn đi ra.
“Này, em đang làm gì vậy?”, quả nhiên vừa nhìn thấy cái vali trong tay cô, sắc mặt Khuông Huyền Tư liền trở nên khó coi.
Cô cố nén cười, giả vờ lạnh nhạt nói, “Tôi muốn về nhà.”
Khuông Huyền Tư cho rằng mình vừa nghe lầm.
“Em nói lại lần nữa xem.”
“Tôi nói tôi muốn về nhà.”, cô trừng mắt liếc anh, nhanh chóng kéo vali đi về phía cửa, lúc ngang qua người anh bánh xe còn không cẩn thận cán lên giày anh.

“Em không được đi đâu hết!”, anh vội vàng nắm lấy khuỷu tay cô, tay còn lại giật lấy vali.
“Tất nhiên là có thể!”, cô hất tay anh ra, “Dù sao tôi cũng chỉ là một đầu bếp nhỏ bé không đáng nhắc tới, ngoài việc nấu cơm ra chuyện gì cũng không được hỏi, tôi ở đây chỉ sợ làm chướng mắt anh!”
“Anh nói em chướng mắt lúc nào?”, Khuông Huyền Tư tức giận nói, gân xanh nổi rõ trên trán.
“Anh chưa nói nhưng anh dùng tiếng hét, dùng hành động, dùng ánh mắt không kiên nhẫn ngăn cách tôi với thế giới của anh. Nếu chuyện gì cũng phải nghe lời anh thì tôi còn ở đây làm gì nữa?”, cô hét lại rồi đoạt lấy vali trong tay anh, tiếp tục bước đi.
Thấy sự kiên quyết trong mắt cô, Khuông Huyền Tư không khỏi hoảng hốt nhưng anh không thể buông bỏ lòng tự tôn cao ngạo để đi cầu xin cô, chỉ có thể ra lệnh như mọi lần.
“Anh không cho em đi.”
“Hừ!”, Hoa Nội Kiều mặc kệ anh.
Cô hất cằm, tiếp tục kéo vali đi. Sắp ra tới cửa, một bàn tay đột nhiên cướp lấy vali của cô rồi ngay sau đó là một tiếng “ầm”.
Cô sợ hãi quay đầu lại nhìn nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô suýt khóc.
Tên đàn ông dã man này lại dám ném cái vali yêu quý của cô lên tường !
Cái vali kia tốn mất ba ngàn tệ của cô đó nha, dù anh có tức giận thế nào cũng không được phá hỏng ba ngàn tệ của cô chứ!
Ba ngàn tệ đổi lấy chân tướng sự việc, cái giá này cũng quá đắt rồi!
“Này, rốt cuộc em muốn gì đây?”, Khuông Huyền Tư đang hoảng nên không nhận ra một tia tiếc hận trong đôi mắt rưng rưng nước của cô, anh chỉ biết cô gái trước mặt này làm anh rất tức giận.
Nếu bây giờ anh không giữ chặt cô, nhất định cô sẽ cao chạy xa bay và không bao giờ quay đầu lại.
“Quên đi.”, Hoa Nội Kiều thở dài, tự nói không cần quá để ý tổn thất nho nhỏ kia, dù sao “chuyện nhỏ không nhịn, chuyện lớn không thành”, bây giờ chân tướng mới là ưu tiên hàng đầu. Thế nhưng tiếng thở dài của cô vào tai Khuông Huyền Tư lại biến thành biểu hiện của việc cô đã nản lòng thoái chí với anh.
Ngay cả nhìn cô cũng không tình nguyện nhìn anh một cái, dường như anh đang nghe thấy tiếng tim mình vỡ thành từng mảnh.
“Này, em đừng có bỏ cuộc nhanh như vậy, anh biết vừa rồi anh hơi quá đáng nhưng có nguyên nhân mà.”, anh lo lắng giữ chặt tay cô, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng chỉ có anh mới biết lúc này bản thân mình sợ hãi chừng nào.
Anh có thể vô tình đối mặt với mọi người nhưng chỉ có cô, dù thế nào anh cũng không muốn mất cô.
“Nguyên nhân?”, cô tiếp tục giả vờ u oán nhìn anh nhưng lại không giấu nổi ý cười, sợ lộ ra sơ hở cô vội vàng cúi đầu làm bộ lau nước mắt.
Tận dụng ưu thế mềm yếu trời sinh cộng thêm nhược điểm ăn mềm không ăn cứng của anh, cô tin chắc màn kịch này chỉ thành công chứ không có thất bại.
Có lẽ cô thiện lương, cô mềm yếu nhưng lúc cần thông minh, thật ra cô cũng rất thông minh!
“Này, anh biết anh có nhiều khuyết điểm nhưng em phải tin anh, hiện tại không phải anh cố ý mà là anh muốn bảo vệ em!”, quả nhiên Khuông Huyền Tư đã bị lừa.
“Bảo vệ em? Tại sao?”
“Vì …”
Kết quả, Khuông Huyền Tư nói tất tần tật mọi chuyện cô nghe.
Bao gồm chuyện anh thuê thám tử tư theo dõi Ngô Thanh Đức, chuyện Ngô Thanh Đức cấu kết với anh em họ Vương cùng mục đích, kế hoạch của bọn họ.
Hóa ra để xâm nhập vào phòng nghiên cứu phát triển phần mềm trò chơi, nhờ có sự trợ giúp của anh em họ Vương, Ngô Thanh Đức đã tạo thân phận mới lẩn vào Vô Cực dưới vỏ bọc nhân viên vệ sinh, bây giờ đang ẩn nấp ở một nơi bí mật tính toán thời cơ lấy trộm thẻ ra vào của cô để ăn cắp phần mềm.
Có điều anh em họ Vương giả dối cỡ nào cũng không ngờ được từ lúc bất ngờ gặp Ngô Thanh Đức ở siêu thị, Khuông Huyền Tư đã thuê thám tử theo dõi nhất cử nhất động của hắn để đề phòng, phát hiện âm mưu này là chuyện ngoài ý muốn.
Tuy cô đã từng nghe qua việc “đạo” ý tưởng nhưng không từ thủ đoạn như anh em Vương Thượng thì đúng là hiếm thấy.
Cũng phải nói lại, chỉ còn bốn ngày nữa là hết tháng mà cô nhớ lúc ở phòng tiếp khách cô đã nói với anh em Vương Thượng rằng mình chỉ làm đến cuối tháng, cho nên nói cách khác nếu bọn họ muốn trộm thẻ mật mã của cô thì chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian này!
Không trách được Khuông Huyền Tư không chịu nói cho cô, chắc chắn là anh muốn giải quyết xong trước khi cô biết.
Ài! Anh chính là người như vậy, chuyện gì cũng muốn gánh vác một mình, luôn dùng sự bá đạo để che dấu sự dịu dàng của mình nhưng anh cũng quá coi thường cô rồi, cô không phải kiểu người vừa gặp chuyện đã khóc lóc. Chẳng phải là để người ta ăn trộm thẻ ra vào thôi sao, có cần phải giấu cô kỹ càng như vậy không?

Cô đảo mắt vài vòng rồi nhìn Khuông Huyền Tư.
“Không được.”, cô chưa kịp nói gì anh đã nhanh chóng cự tuyệt.
“Em chưa nói gì hết nha.”
“Anh nói không được là không được.”, lạnh nhạt liếc cô gái trong lòng mình, Khuông Huyền Tư bắt đầu hối hận vì đã nói kỹ càng tỉ mỉ từng chi tiết.
“Nhưng mà bọn họ muốn trộm thẻ ra vào ‘của em’, nếu em không bị trộm thì anh muốn một lưới bắt hết anh em họ Vương thế nào?”, cô nói ra điểm quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch, ánh mắt hưng phấn.
“Anh sẽ dùng cách khác ‘đưa’ cho bọn họ.”
“Cách nào?”, cô tò mò hỏi.
“Anh có cách của anh. Tóm lại anh không phép em mạo hiểm.”, lần này anh không dám nói cho cô biết nữa. Dù chỉ có một phần mười vạn nguy cơ khiến cô nguy hiểm anh cũng sẽ ngăn chặn triệt để.
“Dù em không mạo hiểm thì chỉ sợ anh em họ Vương đã sớm sắp xếp biến em thành ‘sơn dương thế tội’ rồi. Nếu đã vậy, tương kế tựu kế để em bị trộm thật chăng phải dễ dàng hơn à?”
Cụm từ “sơn dương thế tội” này khiến chân mày anh nhíu chặt.
“Anh sẽ không để em bị thương.”, anh nghiêm mặt nói với cô.
“Tất nhiên em biết anh sẽ không để em bị thương.”, cô cầm tay anh, nhẹ nhàng mỉm cười, “Cho nên anh càng phải để em bị trộm. Em bảo đảm tất cả nghe theo anh, tuyệt đối không làm chuyện gì khác.”
“Này, đừng tranh luận chuyện này với anh.”, anh khăng khăng giữ nguyên phán quyết.
Thấy kháng án không có hiệu quả, Hoa Nội Kiều cười cười nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Không tranh luận thì không tranh luận, em đây tự mình làm là được.”
“Này, em muốn làm gì?”, hôm nay Khuông Huyền Tư đã bị cô dọa sợ hết lần này đến lần khác.
“À, anh rể họ nói dạo này có mấy công ty phần mềm bị ăn trộm không ít phần mềm thế nên đã thông báo trao thưởng mời nhân dân hỗ trợ phá án. Em nghĩ Ngô Thanh Đức có thể tái phạm cho nên em muốn …”
“Nghĩ cũng không được nghĩ!”, Khuông Huyền Tư hét lên, không dám tin cô vì ham tiền thưởng phá án mà mạo hiểm bản thân, “Em ngoan ngoãn ở lại đây cho anh, không cho phép nhúng tay vào. Nếu không chịu nghe lời anh lấy dây thừng trói em lại, tin không?”
Đối mặt với uy hiếp của anh, cô chỉ cười nói, “Nếu anh thật sự không để ý tới lời em thì cứ làm thử đi.”
Tuy mỗi lần tranh cãi anh đều chiếm thế thượng phong nhưng đó là vì anh chưa đụng tới giới hạn của cô nên cô có thể không so đo với anh. Còn bây giờ là việc liên quan tới “tiền”, dù thế nào cô cũng không nhượng bộ đâu.
“Em!”, Khuông Huyền Tư không ngờ cô lại lấy chuyện rời đi để uy hiếp lại mình, sắc mặt anh đen đến không thể đen hơn được nữa.
“Anh có Trương Lương kế của anh, em có thang trèo tường của em. Dù sao mục tiêu của chúng ta cũng giống nhau, thích thì hợp tác thôi. Anh thấy thế nào?”, cô dụ dỗ anh, ngữ điệu vừa ngọt ngào vừa uy hiếp.
Thấy thái độ kiên quyết còn hơn mình của cô, Khuông Huyền Tư cau chặt mày không nói gì.
Không khí trầm mặc.
Cô thở dài, thất vọng buông bàn tay ấm áp của anh.
“Được rồi, xem ra chỉ còn cách mỗi người một ngả thôi.”
“Không được đi!”, anh nhanh tay giữ chặt cô, vì áp chế sự tức giận mà toàn thân căng lên. Nhìn vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan của anh, cô cười khẽ rồi tự động ngồi xuống cạnh anh.
“Em cho anh thêm một cơ hội, rốt cuộc anh có muốn bảo vệ em không?”
“Em bảo đảm sẽ nghe lời anh?”, cô vốn không cho anh lựa chọn!
“Dĩ nhiên.”, Hoa Nội Kiều vui vẻ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận