Giang Yết cương quyết đòi nói chuyện với Đường Thi, Đường Thi đành phải đồng ý.
Anh dẫn cô đến một nhà hàng.
Khi bước vào bên trong có một người đàn ông ngồi đó và mỉm cười: “Chết tiệt, lúc đi là một người, bây giờ quay lại lại dẫn theo một người khác, Giang Yết, cậu không sợ suy thận mà chết sao?”
“Lão Phó, mắt của cậy không tốt, tôi sẽ giúp cậu mở mang tầm mắt.”
Giang Yết ghét bỏ tròn mắt lên với cậu ta: “Cậu có biết đây là ai không?”
Người đàn ông được gọi là Lão Phó nheo mắt quan sát Đường Thi một lúc lâu, sau đó anh ta kéo dài giọng ra: “Trông hơi quen quen….”
Giang Yết kéo Đường Thi ngồi xuống bên cạnh, sau đó trực tiếp nói: “Vợ cũ của Lão Dạ.”
“Chết tiệt.”
Phó Mộ Chung suýt nữa thì phun ra ngụm cafe anh ta vừa uống, sau khi cố gắng kiềm chế anh ta nuốt xuống một cách khó khăn rồi liếc nhìn Đường Thi: “Cô Đường sao?”
“Là tôi.”
Đường Thi trả lời một cách thờ ơ, giọng nói bình thản, nhưng không hề thiếu khí thế.
“Cô…vẫn ổn chứ?”
Năm năm trước, thực ra nhóm anh em tốt của họ cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Đường Thi bị Bạc Dạ tống vào tù với tội danh giết người, thậm chí một chút….đường lui cũng không có.
Chỉ là năm năm sau, khi nhìn vào Đường Thi đang ngồi trước mặt này, Phó Mộ Chung hơi nheo mắt lại.
Anh ta luôn cảm thấy Đường Thi đã thay đổi, nhưng có vẻ như cũng không thay đổi.
Điều không thay đổi là khí chất lạnh lùng và cao quý của cô, cho dù đã ngồi tù năm năm, nhưng cô vẫn là cô chủ nhà họ Đường xinh đẹp tài năng hơn người.
Nhưng thứ đã thay đổi chính là đôi mắt của cô.
Nó giống như một người già đã mục nát, không hề có sức sống và thê lương.
Dường như không còn chút hy vọng gì đối với thế giới này rồi….
Phó Mộ Chung ngẫm lại cũng đã hiểu ra, bị tổn thương sâu sắc như vậy, làm sao vẫn có thể yêu thế giới này được chứ?
Anh ta im lặng một lúc và tìm một câu mở đầu: “Cho nên…A Yết, cậu đưa cô ấy đến đây là vì….để làm gì?”
Giang Yết liếc nhìn Đường Thi và nói một cách thận trọng: “Tôi…đã đi điều tra cô, cái đó.
Dawn có phải là nghệ danh của cô không, Đường Thi?”
“Dawn sao?”
Phó Mộ Chung thốt ra một tiếng: “Nhà thiết kế Đồng Ân ngớ ngẩn đó sao….? Đường Thi, là cô phải không?”
Đường Thi nhìn họ với ánh mắt phòng bị, lông mày cô hơi nhíu lại: “Xin lỗi, không phải tôi.”
“Tôi…” Giang Yết mở to mắt nhìn cô với vẻ không thể tin được: “Sao có thể….? Rõ ràng tôi điều tra ra đó là cô…”
“Có lẽ là điều tra sai rồi.” Đường Thi hơi gập người xuống, để lộ một làn da trắng nõn mịn màng: “Tôi không phải là Dawn, các anh cần tìm cô ấy sao?
Phó Mộ Chung mím môi không lên tiếng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Công ty chúng tôi có một dự án muốn cô ấy thiết kế....”
Đường Thi thản nhiên nói: “Vậy tôi có thể cho các anh thông tin liên lạc với cô ấy.”
“Thật sao?” Giang Yết vẫn không dám tin, nhưng vì Đường Thi đã nói rằng cô có thể cung cấp thông tin liên lạc rồi, như vậy có nghĩa là cô ấy thực sự không phải là Dawn.
Lẽ nào là thông tin có sai xót sao?
Phó Mộ Chung đành tiếp lời: “Vậy làm phiền cô rồi, có chuyện gì có thể gọi vào số điện thoại trên danh thiếp cho tôi.”
Nói xong anh ta móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Đường Thi, Đường Thi vui vẻ nhận lấy sau đó đứng dậy: “Cũng không còn chuyện gì rồi nhỉ?”.
truyện teen hay
“Hết rồi, có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần đâu.”
Đường Thi hơi cúi mặt xuống và đút tay vào túi áo khoác, đôi chân thon dài bước về phía lối ra của nhà hàng.
“Chết tiệt...” Giang Yết nhìn vào lưng cô và lẩm bẩm: “Lạnh lùng quá, đã từng ngồi tù mà vẫn kiêu hãnh như vậy.”
Phó Mộ Chung khẽ nheo mắt lại và nhấp một ngụm cafe, bình luận một cách có ý vị sâu xa: “An Mật không bằng cô ấy.”.