Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


"Đường Thi."
Khi có tiếng người đàn ông gọi tên mình dứt khoát giống như cơn gió lướt qua rồi nhanh chóng dừng lại, lạnh lùng thấu xương, Đường Thi cười mà mắt dưng dưng: "Anh Bạc Dạ."
Cuối cùng cô cũng có dũng khí để đối mặt với anh.

Bạc Dạ tiến lên phía trước, Đường Thi lùi lại một bước, hai người vô tình đứng đối diện nhau, cô nói: "Anh Bạc Dạ, anh mà tiến lên nữa thì quá gần rồi."
Bạc Dạ đứng cách cô không xa, cười đầy ẩn ý: "Cũng đã từng gần gũi hơn rồi mà."
"Nhưng tôi đã quên rồi."
Đường Thi bình tĩnh ngăn anh tiến lại gần, lúc người phụ nữ cười lên, hồn nhiên ngây thơ như đứa trẻ, bỗng như trở lại về cái nhìn thoáng qua đầu tiên của hai người.

Nhưng Đường Thi lại nói: "Anh Bạc Dạ gọi tôi có việc gì không?"
Xa lạ như với người qua đường.

Bạc Dạ nắm chặt ly rượu trong tay, tựa như bóp chặt cổ họng của Đường Thi.

Một lúc sau, anh mới cất giọng: "Đường Thi, em thay đổi rồi."
Đúng vậy, tôi thay đổi rồi.

Nếu tôi không thay đổi, thì có lẽ tôi đã chết rồi.

Đường Thi cười lạnh, như đứng trước mũi dao, dù biết nguy hiểm gần kề, nhưng cô vẫn sẵn sàng chấp nhận tất cả: "Đều nhờ anh cả."
Vỏn vẹn bốn chữ, như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực Bạc Dạ, giữa hàng lông mày dần nhíu sâu, bằng một giọng điệu Đường Thi không thể hiểu, anh chậm rãi: "Em hận tôi sao?"
Đường Thi như nghe được câu chuyện vô cùng nực cười, khẽ cười thành tiếng.

Lâu sau, cô mới lắc đầu nói: "Bạc Dạ, bây giờ anh nói về chuyện hận hay không hận với tôi, câu hỏi này, anh không xứng."
Bạc Dạ run lên, Đường Thi bật cười rạng rỡ, chắc chắn cô chính là hào quang rực rõ chói mắt nhất, năm năm trước cô ấy như vậy, năm năm sau vẫn không hề thay đổi, cô vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi đàn ông, nụ cười của người phụ nữ quyến rũ, nhưng đáng tiếc nụ cười trong đôi mắt ấy lạnh lùng mà tàn nhẫn.

Cô nói: "Bạc Dạ, có một loại thù hận, hận đến tận cùng, đến mức còn hận hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa."
"Em đối xử với tôi lạnh lùng như sắt đá vậy."
Đường Thi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng lướt qua người Bạc Dạ, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhưng cô lập tức rút ra, trước mặt anh ôm lấy người đàn ông tình cờ đi ngang qua: "Độc thấm vào tận xương tủy, thì chỉ còn đường chết.

Anh hỏi tôi có hận không? Đương nhiên hận, lúc trước tôi yêu anh nhiều bao nhiêu, sau này tôi hận anh bấy nhiêu.

Nhưng bây giờ thì..."
Cô tiến lên ôm cổ người đàn ông, quay đầu nhìn ánh mắt như muốn nổ tung của Bạc Dạ, Đường Thi cười quyến rũ: "Bạc Dạ, thời gian không thể quay trở lại được, khi một người đã bị dồn đến bước đường cùng, thì trên thế giới này không gì có thể làm khó được cô ấy."
Ác quỷ mang tên hận thù ăn mòn lý trí của cô, khi những hơi ấm còn sót lại bị Bạc Dạ phá vỡ, khi con người đã rơi vào tuyệt vọng thì chẳng còn sợ hãi gì nữa.

Vì cô cũng chẳng còn gì để mất, vì vậy thứ gì cũng có thể mất đi, cô đã chẳng còn sợ hãi.

Con ngươi của Bạc Dạ co lại, đôi mắt đen hun hút như màn đêm sâu thẳm, giây phút này con ngươi của anh nổi lên cơn cuồng phong long trời lở đất trong ánh mắt, mênh mông cuồn cuộn, giống như muốn nuốt chửng hình bóng Đường Thi vào trong đó.

Tô Kỳ không nghĩ đến bản thân lại bị lợi dụng để khiêu khích người đàn ông khác.

Đường Thi thả lỏng tay khỏi cổ người đàn ông, hạ giọng nói: "Cảm ơn anh Tô Kỳ đã phối hợp."
Sau đó cô nhanh chóng quay người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của hai người đàn ông, đi ra khỏi đám đông, tựa như trước mắt chỉ là ảo giác.

Nhưng, nhưng...!
Nhưng có một nơi được gọi là trái tim đang đạp dữ dội trong lồng ngực Bạc Dạ, mỗi nhịp đập đều mang lại cảm giác khuây khỏa như bị kim châm đang chảy tự do trong máu anh.

Khí chất kiêu ngạo của tiểu thư nhà họ Đường năm năm trước đã trở lại rồi.

Với anh...!chỉ còn sự căm hận đến cùng cực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui