Bạc Dạ cúi đầu rồi nở nụ cười: "Anh đang giễu cợt tôi rằng tôi còn chưa từng có được đúng không?"
Lâm Từ không nói lời nào.
Bạc Dạ biết Lâm Từ rất kính nể Đường Thi, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Từ: "Anh nghĩ sao về chuyện Đường Thi bị bắt cóc?"
"Tôi không dám khẳng định điều gì cả." Lâm Từ cung kính mà kéo dài khoảng cách với Bạc Dạ: "Cậu Dạ thấy chuyện đó như thế nào thì chính là như vậy."
Cậu ta sẽ không giúp Đường Thi giải thích mọi chuyện với Bạc Dạ, chắc chắn Đường Thi cũng khinh thường chuyện này.
Nhìn cậu trợ lý của mình, Bạc Dạ nở nụ cười: "Tôi đã bắt hết tất cả những người có liên quan đến vụ này, chúng đều trả lời cùng một câu là vì nhìn thấy sắc đẹp nên mới nảy lòng tham, đến tận lúc ấy chúng mới ra tay bắt cóc Đường Thi.
Dù cưỡng bức, dụ dỗ hay tra tấn thì lời khai của chúng vẫn không thay đổi một chữ.
Thế nhưng Đường Thi vẫn nói rằng An Như chính là người lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.
Tôi chỉ muốn biết tại sao cô ấy cứ phải nói rằng người mưu tính chuyện đó chính là An Như?"
Lâm Từ rũ mi mắt: "Cậu Dạ, nếu đã nghi ngờ thì cậu tự mình đi hỏi cô Thi thì tốt hơn."
"Tôi hỏi?" Như thể Bạc Dạ đang được nghe một câu chuyện cười: "Đường Thi có xứng đáng để tôi đi hỏi không? Mà thôi, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Không có cô ấy thì tôi càng tự do."
Đúng, cô rời đi là rất đúng, chỉ có như thế thì anh mới được tự do.
Anh cũng muốn xem thử xem Đường Thi lấy dũng cảm ở đâu để nói An Như chính là kẻ chủ mưu trong chuyện này.
"An Như đi theo tôi năm năm, nếu thực sự có chuyện gì thì sao tôi có thể không phát hiện ra được cơ chứ." Bạc Dạ cúi đầu: "Sau khi An Mật qua đời, tôi luôn thay cô ấy chăm sóc An Như.
Đường Thi hận An Mật nên chắc vì lý do đó nên cô ấy mới ghét lây mà chĩa mũi dùi về phía An Như."
"Nếu trong lòng cậu đã tự lý giải như thế thì cậu không cần phải hỏi tôi nữa." Lâm Từ đứng ở một bên trầm ngâm rất lâu rồi mới nói: "Mong rằng sau này cậu Dạ sẽ không cảm thấy hối hận."
Hối hận? Anh hối hận ư?
Bạc Dạ lại cầm một cái ly khác lên rồi rót một ly rượu mới, anh nhẹ giọng nói, không biết là nói cho ai nghe: "Tôi sẽ không hối hận, cũng không thể nào cảm thấy hối hận được."
Nhưng...!Nhưng vừa nghĩ tới giọng đàn ông phát ra bên cạnh Đường Thi là Bạc Dạ lại cảm thấy bản thân mình bị bực bội vô cớ, anh chưa từng có cảm giác bực bội này.
Rõ ràng là cô đã ngủ rồi, giờ này muộn như thế nên chắc cô đang ngủ cạnh một người đàn ông khác.
Nghĩ như vậy nên Bạc Dạ không kiềm chế được ý muốn lao tới, bắt lấy hai người đang ngủ ở trên giường.
Năm năm trước, Đường Thi lúc nào cũng nói yêu anh, vậy mà tại sao...!tại sao tới bây giờ cô có thể nói đi là đi như vậy?
Cô đúng là một người vô cùng ác độc!
Bạc Dạ ngửa đầu uống cạn ly rượu nguyên chất, Lâm Từ ở bên cạnh yên lặng rót rượu giúp anh.
Kể từ hôm Đường Thi rời đi, đêm nào Bạc Dạ cũng dựa vào rượu mới có thể ngủ được.
Anh sợ lúc nằm mơ sẽ mơ thấy khuôn mặt của Đường Thi nên anh cứ chìm trong men rượu say khướt.
Rõ ràng năm năm trước người có lỗi chính là Đường Thi, rõ ràng cô đã phân rõ mối quan hệ giữa hai người rồi mà tại sao bây giờ anh lại có cảm giác như vậy?
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Bạc Dạ đạp đổ chai rượu, rượu chảy khắp sàn nhà, thoảng ra mùi gay gay mũi.
Vành mắt Bạc Dạ đỏ ửng lên, anh cầm chai rượu ném thẳng lên tường khiến nó rơi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Lâm Từ chỉ đứng ở một bên im lặng canh chừng anh, cũng không giúp anh thu dọn những mảnh vụn đó.
"Một người phụ nữ...!Chỉ là một người phụ nữ không quan trọng..." Bạc Dạ ra sức siết chặt những ngón tay: "Cô ấy dựa vào cái mà chỉ trích, tố cáo tôi! Không phải bây giờ cô ấy và người đàn ông khác đang ngủ trên giường với nhau đấy à!"
Vừa nghĩ tới cảnh Đường Thi và một người khác ngủ chung với nhau là Bạc Dạ đã muốn phát điên.
Còn chuyện gì, còn chuyện gì có thể khiến anh nắm giữ Đường Thi trong lòng bàn tay đây? Còn chuyện gì khiến anh có thể trói buộc cô lại, không cho phép cô chạy thoát?
Một ý nghĩ nào đó lóe lên trong đầu người đàn ông, anh lập tức nhìn về phía Lâm Từ rồi nói bằng giọng run rẩy: "Tra cho tôi xem bây giờ cha mẹ của Đường Thi đang trốn ở đâu.".