Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo


Tô Kỳ ngẩn người, anh ta giống như bị người khác khơi gợi lại những ký ức đã ngủ quên trong ý ức, anh ta ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Đường Thi, đột nhiên cảm thấy có chút...!Hốt hoảng.

Thế nhưng anh ta cũng không biểu hiện ra, chỉ cười nhạt một cái: "Đường Thi, cái miệng nhỏ này của cô, rốt cuộc đã dùng để lừa gạt bao nhiêu đàn ông rồi?"
Đường Thi không nói tiếng nào, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Cậu Tô à, tôi vẫn luôn không hiểu, từ khi mới bắt đầu, sao anh lại chọn sẽ dây dưa với tôi?"
Để cho cô bị anh ta lừa gạt, khiến cô tự nguyện buông bỏ hết tất cả sự phòng bị của mình, lại khiến cô phải chật vật để lộ nguyên hình.

Trong đầu Tô Kỳ nghĩ, tất cả những ấn tượng tốt ban đầu mà anh ta dành cho cô hẳn là bởi vì dáng vẻ xinh đẹp kia.

Trong mắt Đường Thi, Tô Kỳ là một mối nguy hiểm, là một người đàn ông khiến người khác không tự chủ được mà trở nên say mê.

Còn ở trong mắt Tô Kỳ thì gương mặt đó của Đường Thi lại khiến cho vô số đàn ông tán gia bại sản khi nhìn thấy cô cười.

Sự yêu mến này cũng chính là một căn bệnh, cảm giác tốt đẹp lúc ban đầu đó một khi biến mất sẽ nhanh chóng trở nên nguội lạnh.

Nhận thấy được sự yên lặng của Tô Kỳ, Đường Thi chậm rãi mỉm cười: "Xin lỗi, tôi chỉ đẹp mỗi cái xác này thôi." Còn linh hồn tôi thì chẳng thú vị chút nào.

Cái thế giới này cũng chẳng có gì thú vị, bao gồm cả cô.

Đường Thi cảm thấy cuộc đời mình giống như bị vùi lấp trong một vòng tuần hoàn chết, không ngừng cảm thấy đau khổ, không ngừng chịu đựng.

Nếu như ngay từ khi bắt đầu đã muốn cô phải luôn chịu đựng như thế thì biết tới khi nào ông trời mới bỏ qua cho cô đây?"
Cô đã chịu đựng đủ mọi sự khổ sở trên cuộc sống này rồi.

Tô Kỳ trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy, anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đó của Đường Thi, giống như có lời gì muốn nói với cô vậy.

Thế nhưng khi lời đã đến mép anh lại cảm thấy trên gương mặt đó của Đường Thi không có bất kỳ hy vọng sống nào nữa, thật vô cùng đáng tiếc, không hề có một chút nào.

Thật sự thì điều mà Tô Kỳ muốn nói chính là nếu như cô cần một người đàn ông thì có thể thử tìm tới anh ta.

Nếu như cô cần một đêm vui vẻ, buông thả bản thân mình thì anh ta sẽ vô cùng vui lòng mà cho cô, còn những thứ khác thì không làm được.

Từ trước đến giờ thì tư tưởng của những người nước ngoài cũng vô cùng cởi mở, giống như lần đầu tiên khi anh ta gặp cô, anh ta liền nhất kiến chung tình với cô vậy.

Thế nhưng cho tới tận bây giờ, anh ta vẫn chưa từng nói ra chuyện này.

Điều mà Đường Thi cần cũng không phải là thứ này.

Người đàn ông đó đứng dậy, trên mặt hiện lên một nụ cười bất cần.

Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy muốn nghiên cứu, tìm hiểu về Đường Thi như thế, chẳng qua chỉ là anh không nói mà thôi, thế nhưng anh ta không nói thì Đường Thi cũng không thể nào biết được, lúc Tô Kỳ rời khỏi đây cũng chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đường Thi nằm viện được một tuần thì xuất viện, ngày cô xuất viện, Khương Thích đã đến ôm cô khóc lóc một hồi.

Nước mắt nước mũi của Khương Thích đều dính hết lên quần áo của Đường Thi, cô ta khóc vô cùng thảm thiết: "Thi Thi à, tớ thật sự xin lỗi cậu..."
Đường Thi cười cười đẩy cô ta một cái: "Thế thì sao nào? Cậu định sẽ lấy thân báo đáp sao?"
Ánh mắt Khương Thích sáng lên: "Được đấy! Hai chúng ta cùng sống qua ngày được không?"
Đường Thi bị lời nói của cô bạn thân làm cho cả người nổi da gà: "Thế nhưng tớ vẫn còn cần đàn ông."
"Khốn khiếp!" Khương Thích đấm vào ngực Đường Thi một cái: "Tớ cũng vì cậu nên mới trở mặt với Diệp Kinh Đường đấy!"
Đường Thi cảm thấy có chút kinh ngạc, ánh mắt cô mở to: "Cái gì? Cậu từ chức rồi sao?"
"Đúng thế, tớ từ chức rồi."
Khương Thích chống nạnh: "Cậu dọn đến nhà tớ ở đi, không cần phải thuê thêm phòng làm gì.

Khóa trong ở nhà tớ cũng thay rồi, sẽ không có chuyện như lúc trước nữa đây.

Từ bây giờ hai chúng ta đều là những người thất nghiệp, phải hưởng thụ cuộc sống nhặt rác."
Đường Thi nói đùa: "Thế nhưng tớ với cậu không giống nhau, tớ còn có năm triệu mà Bạc Dạ đã cho tớ."
"..." Khương Thích nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Cũng có lý, tớ cảm thấy Diệp Kinh Đường không cho tớ mười triệu thì tớ cũng thiệt thòi thật đấy, ngày mai tớ sẽ đến công ty làm loạn."
"..."
"Thuận tiện sẽ đòi thêm một căn hộ và một chiếc xe."
"...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui