Hôm ấy khi Đường thi trở về nhà, cô phát hiện từ khi Khương Thích ra đi, cả căn nhà đều trở nên trống rỗng, mỗi ngày chỉ có cô và Đường Duy.
Khi Đường Duy hỏi chị Khương Thích đã đi đâu, Đường Thi bắt gặp ánh mắt ngây thơ của cậu bé, không thể nói ra những lời khiến cậu bé bị tổn thương được.
Cô chỉ có thể nói: "Đợi thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Đường Duy gật đầu và kiên nhẫn chờ đợi như thể cậu bé biết họ đang chuẩn bị làm việc gì lớn vậy, kiên nhẫn chờ đợi.
Và đêm hôm đó, một vị khách không mời mà đến đã gõ cửa nhà họ
Khi Đường Thi nhìn Bạc Dạ đang đứng trước mặt mình, cô ngẩn người ra.
"Anh..." Cô nhất thời không nói được gì cả, khi định thần lại được, cô trực tiếp đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn, Bạc Dạ vươn một tay ra, liền bị Đường Thi kẹp vào cửa!
Đường Thi thở phào nhẹ nhõm, cô biết rằng Bạc Dạ chắc chắn đã bị cô kẹp cho bị thương, nhưng cô không quan tâm đến điều đó, bây giờ cô không muốn nhìn thấy Bạc Dạ một chút nào, cô chỉ muốn nhốt anh ở bên ngoài thôi.
Tay của Bạc Dạ dùng sức duỗi ra trực tiếp mở toang toàn bộ cánh cửa, người đàn ông đứng bên ngoài cười chế nhạo, thu cánh tay bị đập vào cửa của mình lại, trên khuôn mặt thanh tú của anh không hề có vẻ đau đớn nào.
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, lạnh đến nỗi khiến cho trái tim của Đường Thi lạnh toát: "Nếu tôi muốn vào thì em có khóa thêm vài ổ khóa cũng không ngăn được tôi đâu."
Đường Thi nhìn anh qua khe cửa nhỏ: "Anh muốn làm gì?"
Bạc Dạ nhìn chằm chằm cô, nói: "Mở cửa ra."
"Anh đừng có mơ!"
"Đừng ép tôi đưa xe từ công trường đến đây để trực tiếp phá cái cửa này ra."
Cơ thể Đường Thi run lên: "Anh thử xem! Anh có giỏi thì phá cái cửa này đi!"
Cô khăng khăng muốn đóng cửa lại, Bạc Dạ khịt mũi, bước tới dùng sức mở rộng cánh cửa ra, sau đó Đường Thi không kiểm soát được mà bị lực của anh lay động, cánh cửa đột nhiên mở ra.
“Không được vào đây!” Đường Thi rống lên: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Khi Bạc Dạ bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô, anh chỉ cảm thấy tim mình lạnh toát, cô đã bài xích anh đến mức nào rồi chứ?
Bạc Dạ thấp giọng nói: "Đường Thi, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói chứ? Còn có chuyện gì để nói hả!"
Đường Thi lùi về phía sau: "Anh muốn gặp Đường Duy sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ giao thằng bé cho anh nữa.
Anh để cho thằng bé bị bắt cóc rồi ép đến mức nó phải nhảy xuống biển.
Anh căn bản không xứng để làm ba thằng bé."
Bạc Dạ cảm thấy ngực của mình như bị ai dùng dao trực tiếp đâm vào vậy.
"Anh...!anh chỉ muốn tìm bọn em để nói về chuyện lần trước..." Anh muốn nói rằng anh đã trách sai cô, muốn nói rằng thật ra An Như là người đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng trước đây anh hết lần này đến lần khác xem nhẹ cô ta.”
Anh muốn nói với Đường thi rằng, anh...!thực sự đến đây để xin lỗi.
Anh đã không còn can đảm để ép Đường Thi đưa Đường Duy quay về bên cạnh mình, anh rất sợ, rất sợ cô sẽ hận và bài xích anh.
Nhưng nhìn Đường Thi đang sợ hãi đứng trước mặt, Bạc Dạ nghẹn lời, anh không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, anh chỉ muốn đến đây...!để nói chuyện với cô, nói với cô rằng anh đã bắt An Như lại.
Đôi mắt Đường thi đỏ lên: "Bạc Dạ, tôi không còn gì để nói với anh nữa, chúng ta đều không còn trẻ nữa, không cần phải vòng vo như vậy nữa, thật là khó coi."
Cô đang mỉa mai bộ dạng lúng túng bây giờ của anh.
Trong lòng Bạc Dạ nghĩ rằng cô cự kỳ hận anh, nên không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của anh.
Người đàn ông do dự hồi lâu mới lên tiếng, loại biểu cảm này chưa từng xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng và quyết đoán của Bạc Dạ, duy nhất lúc này trên mặt anh mới lộ ra một chút hoảng sợ: "Cái đó...!Đường Thi, việc bắt cóc lần trước, anh muốn nói rằng..."
Anh còn chưa kịp nói xong, đã trực tiếp bị Đường thi ngắt lời
"Tôi không muốn nghe, mời anh rời khỏi đây.”
Chỉ chín chữ ngắn ngủi này đã đủ để đẩy anh ta vào địa ngục một cách dễ dàng!
Bạc Dạ cảm thấy hơi thở của mình đã có chút khổ sở, nói: "Đường Thi, em không thể nghe anh giải thích sao?"
“Nghe anh giải thích?” Đường Thi bật cười như nghe được một câu chuyện nực cười vậy: “Năm năm trước, lúc tôi nói không phải là tôi làm, anh đã từng nghe lời giải thích của tôi chưa! Bạc Dạ, anh không đáng để nói mình vô tội!”.