Bạc Dạ không biết ngày đó mình rời khỏi nhà của Đường Thi bằng cách nào, anh bị một câu cuối cùng kia của Đường Thi đánh cho thương tích đầy người.
Anh gần như đã trốn chạy, chạy ra khỏi nhà của cô, anh lái chiếc xe thể thao với tốc độ cao mà chạy như điên, cửa sổ bị ấn xuống, cơn gió bên ngoài thổi thẳng vào con ngươi của anh.
Bạc Dạ cảm thấy cả người mình đều đang run rẩy, ngực dâng lên cảm giác đau đớn co rút.
Khi anh lái xe về nhà, cả người nghiêng ngả lảo đảo như bị trọng thương, anh đẩy cửa nhà ra rồi đỗ ập xuống sô pha.
Sau đó anh chậm rãi cuộn mình lại, như một đứa trẻ trơ trọi, cuộn mình thành tư thế thai nhi còn trong cơ thể người mẹ, dùng sức siết lấy lớp áo trên ngực mình.
Anh như một tướng quân bị thua trận, ý thức cả người đã tan rã, anh run rẩy hít sâu, lại phát hiện thì ra mình đã đau tới cực điểm, ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn.
Bạc Dạ nhắm mắt lại, khóe mắt như có nước mắt lạnh như băng, trầm mặc thật lâu rồi người đàn ông này mới phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó, giọng anh bỗng nghẹn ngào.
Anh cho là mình không thèm để ý đến cô, anh cho là mình có thể thoải mái đối mặt, nhưng mà ánh mắt của Đường Thi lại độc ác như vậy, mỗi một chữ cô nói ra đều như lưỡi dao sắc bén lăng trì anh.
Anh như bị cắt xẻo ra, toàn thân cao thấp đau đớn kịch liệt.
Rõ ràng từ trước tới nay luôn không chú ý đến người phụ nữ này, rõ ràng anh hận cô, vì cái gì, khi anh phát hiện cô không thèm để ý đến mình, anh lại khổ sở như vậy?
Dục vọng chiếm hữu ti tiện của đàn ông lại làm anh thống khổ đến mức này sao?
Những ngón tay của Bạc Dạ gắt gao bấu vào nhau, nhưng cũng không cản được cơn run trên đầu ngón tay, anh cảm giác mình giống như mắc một trận bạo bệnh, những lời nói xúc phạm cô mà anh từng nói ra khỏi miệng, hiện tại đều quay ngược tác động lên trên người anh.
Anh phải nói mình hối hận như thế nào sao?
Anh không yêu cô, anh không yêu cô, nhưng mà tại sao anh lại đau đớn đến nhường này?
Đêm hôm nay có vẻ dài đến lạ thường, mỗi phút mỗi giây đều như đang hành hạ trái tim của Bạc Dạ.
Anh cảm thấy, nỗi đau khi mình mất đi Đường Thi, thậm chí đã vượt qua cả nỗi đau lúc trước khi anh mất đi An Mật.
Trải qua sự dây dưa cả đêm của Bạc Dạ, ngày hôm sau lúc Đường Thi rời giường đi làm thì đến muộn, cô nghĩ chắc sẽ bị trừ toàn bộ tiền lương chuyên cần, sau đó trở lại chỗ ngồi ngáp một cái.
"Thật hiếm thấy, hôm nay cô lại đến muộn cơ đấy."
Phương Phương ngồi một bên mà quay bút: “Tôi cứ nghĩ tới trễ là dành riêng cho Tiểu Tam Tam."
Vừa dứt lời, một người đàn ông đi trễ kéo chậm rãi bước chân, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ mà đi vào văn phòng: “Chào buổi sáng…"
"Chúc mừng anh, Tùng Tiểu Tam, anh lại đến muộn rồi."
Tùng Sam chỉ miễn cưỡng nâng mí mắt lên, sau đó đi đến trước bàn làm việc, nhanh chóng nằm xuống tiến vào trạng thái ngủ.
Tiểu Nguyệt Lượng ở bên cạnh đang gõ bàn phím vang lên cành cạch: “Lợi hại, cái này gọi là cùi không sợ lỡ này."
"Dù sao tháng nào tiền thưởng của anh ta cũng vượt qua lương cơ bản rồi còn gì."
Lục Khủng Long lắc lắc cái đuôi sau lưng đủng đỉnh đi tới: “Nữ thần mệt không? Uống một ly cà phê hòa tan đi này!"
Đường Thi bật cười, nhận lấy ly cà phê mà anh ta chia cho mọi người, sau đó mở máy vi tính ra, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, Diệp Kinh Đường sẽ tìm được phòng làm việc của bọn họ.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông này trong phòng tiếp khách, cô muốn trực tiếp xoay người rời đi, nhưng Diệp Kinh Đường lên tiếng gọi cô lại, cô chỉ có thể dừng lại.
"Tiểu Nguyệt Lượng nói có người tìm tôi, tôi không ngờ lại là anh."
Cô cũng không ngồi xuống, cứ đứng ở đó, nói ngay vào điểm chính: “Giám đốc Diệp tìm tôi có chuyện gì không?"
Diệp Kinh Đường liếc nhìn Đường Thi một hồi, hình như muốn nhìn ra chút lỗ hổng từ trên mặt của cô, nhưng mà biểu cảm của Đường Thi thật sự quá tự nhiên, anh tìm không ra một tia khác thường nào cả.
Người đàn ông này chỉ có thể trầm giọng mà nói: “Khương Thích đi đâu rồi?"
Đường Thi trả lời bằng sự trầm mặc như cái chết.
Anh ta chậc một tiếng, không nhịn được lại hỏi một lần: “Khương Thích đi đâu rồi? Sự kiên nhẫn của tôi hữu hạn…"
"Cô ấy đã chết rồi!"
Đường Thi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Diệp Kinh Đường: “Anh muốn tìm cô ấy? Để làm gì? Tặng vòng hoa sao? Hay là đốt tiền vàng mã?"
Cặp đồng tử màu hổ phách kia của Diệp Kinh Đường chậm rãi co rút thành hình lỗ kim, theo bản năng, anh ta phản bác: “Không có khả năng!"
"Không có khả năng? Cũng qua đầu thất rồi." Đường Thi cười lạnh: “Khương Thích không có thân nhân, hậu sự là một mình tôi tổ chức, bài vị của cô ấy còn để ở nhà tôi.
Như thế nào, lương tâm anh cắn rứt nên muốn tới thắp nhang hay sao?"
Diệp Kinh Đường cảm thấy một luồng hơi lạnh bò dọc theo sống lưng của anh ta, chậm rãi, chậm rãi trườn lên trên..