Sau khi họp báo kết thúc, các phóng viên cuối cùng cũng tập trung toàn bộ sự chú ý vào Đường Thi, người đang vướng phải vô số scandal gần đây, nhưng tất cả đều như đã ngầm hẹn với nhau đều im lặng không lên tiếng, đợi khi cuộc phỏng vấn kết thúc, mới chuyển sự chú ý sang cô.
Ông Vương ra hiệu Đường Thi lên sân khấu, Đường Thi tiến lên một bước
cúi đầu chào mọi người.
Đường Thi trong mắt mọi người có phong thái tao nhã, cử chỉ khéo léo, trang điểm trang nhã, cũng không căng thẳng, chật vật như vừa làm chuyện gì sai trái.
Cô cười rạng rỡ và nói với phóng viên: “Xin chào, tôi là Dawn đến từ phòng làm việc của” Hình Thành Tình Yêu.””
Một câu nói, hơi thở của tất cả mọi người đều ngừng lại.
Đường Thi cười nhìn bọn họ: “Tôi biết gần về chuyện liên quan đến tôi, trên mạng có rất nhiều lời đồn đại không biết đúng sai ra sao, tôi xem qua vô số phiên bản, có người nói tôi là phạm nhân giết người năm năm trước, có người nói tôi và Giang Tuệ Ngọc có ân oản cá nhân, cũng có người nói tôi không từ thủ đoạn quyến rũ đàn ông muốn trèo đến cửa nhà hào môn, hư hư thực thực, vô số cách nói truyền tai nhau.
Hôm nay, vừa hay mượn dịp này, tôi muốn đem chuyện này cùng nói với mọi người.”
Thần kinh của Bạc Dạ trở nên căng thẳng, biết được Đường Thi sẽ thú nhận quá khứ của cô ấy trước rất nhiều người như vậy, anh còn căng thẳng hơn cả cô.
Anh sợ quá khứ được nói ra từ miệng Đường Thi, là quá khứ anh từng khinh bỉ nhất, nhưng hiện tại lại là hối hận nhất.
Đường Thi khẽ mỉm cười, các phóng viên bên dưới đều giơ máy ảnh lên, khoanh chân ngồi xuống ghế sô pha trên sân khấu.
Cùng với đó, tư thế ngồi cũng rất chuẩn mực, thoạt nhìn là một người phụ nữ có học thức, điều này cho thấy phẩm chất văn hóa của cô không hề thấp.
Đường Thi ngẩng cao đầu, ba phần kiêu ngạo, bảy phần thân thương, đây chính là ánh mắt mà chỉ cô chủ của nhà họ Đường năm năm trước mới có thể có được, tài hoa hơn người, khí chất cao quý, trong sáng thanh cao mà không kiêu ngạo.
“Tôi biết rằng mọi người luôn có rất nhiều suy đoán về danh tính thực sự của tôi, tôi cũng nhìn thấy những bình luận về những chuyện mà cô Giang Tuệ Ngọc đã làm tôi.Đối với điều đó, có người hỏi tôi tại sao không đi công kích cô ấy, lời giải thích của tôi đối với điều này là, không cần thiết, không đáng.
Đối với những bình luận rõ ràng mang theo sự công kích bôi nhọ bạn, tôi cảm thấy không cần thiết cùng những người đó tranh luận cao thấp, bởi vì như vậy có khác nào đang kéo nhân phẩm của bản thân xuống thấp đâu.
”
Đúng vậy, Đường Thi cô từ trước đến nay đều không chấp chuyện vụn vặt, những thứ cô nắm chắc trong tay, nhất định là những thứ vĩnh viễn thuộc về cô.
“Về việc tôi dụ dỗ cậu chủ thứ 3 nhà họ Phó, lại còn câu dẫn cậu chủ Dạ, về những chuyện này.
Mọi người có thể nghĩ xem, trước tiên khi phòng làm việc của chúng tôi vẫn chưa đưa ra thị trường, chẳng có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả, tại sao khi vừa đưa ra thị trường, đợi đến khi phòng làm việc của chúng tôi nổi tiếng rồi, đột nhiên lại có người bắt đầu chĩa nòng súng vào tôi vậy? Bởi vì đằng sau tôi là cả một phòng làm việc trò chơi ‘Hình Thành Tình Yêu,chỉ cần tôi có chút vết nhơ gì, cả một phòng làm việc đều bị liên lụy, đây rất có khả năng là một kế hoạch của phe đối thủ, tôi nói như vậy, mọi người đều hiểu rõ rồi chứ?”
Cô rất thông minh, khéo léo, không giải thích chính diện mà ngược lại đẩy thêm một số lý do khiến suy nghĩ của mọi người bị lệch đi, dẫn dắt logic của mọi người theo một chiều hướng khác, khiến tầm mắt của bọn họ từ chỗ ‘Những scandal này rốt cuộc có phải thật không? chuyển thành ‘Những scandal này tại sao lại bị lộ ra
Cô đưa ra một quan niệm mơ hồ không rõ ràng, dẫn đến việc bạn bè truyền thông cho rằng đó là do phòng làm việc của trò chơi ở trên thị trường rất hot nên mới bị bôi nhọ, trong tiềm thức họ nghĩ rằng đó là đây là chiêu trò cạnh tranh của đối thủ.
Đường Thi không cần một chữ nào để giải thích sự thật của những scandal, mà để cho các phóng viên tự hình dung và biến nó thành một cuộc cạnh tranh thương mại
Nói xong, Đường Thi hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn về phía phương tiện truyền thông bên dưới: “Tôi đã giải thích xong những gì tôi muốn nói.
Về phần scandal, về phần Giang Tuệ Ngọc, tôi không muốn để ý nhiều đến nó, mọi người có lẽ cũng hiểu là tại sao rồi.
Những thủ đoạn bôi nhọ thấp kém như vậy, tôi đếm nhìn cũng không muốn nhìn, các vị nếu có thắc mắc gì, vẫn có thể tiếp tục đưa ra, tôi có thể giải đáp, đều có thể nói hết với mọi người.”
Cô nói chuyện một cách hoàn hảo không có một kẽ hở nào, ngầm thay đổi quan điểm của mọi người một cách hoàn hảo, khiến cho những người vốn muốn hỏi về scandal đem những lời đó chuyển thành câu hỏi tại sao phòng làm việc lại bị bôi nhọ.
Vậy nên mọi người dồn dập đưa ra câu hỏi: “Khi phòng làm việc được thành lập lúc đầu có gặp khó khăn gì không?”
“Khó khăn? Vẫn là có.” Đường Thi quay mặt lại, đối mặt với ống kính máy quay bên trái, khá là thân thiện: “Ban đầu chúng tôi cần rất nhiều vốn đầu tư để hỗ trợ việc nghiên cứu và phát triển các dự án chương trình khác nhau để kêu gọi đầu tư, cũng đã từng vay vốn, chính là tìm những ông chủ của các công ty lớn có hứng thú với trò chơi của chúng tôi, nhìn thấy được triển vọng của chúng tôi trong tương lai.
Đương nhiên cũng từng bị nhiều người từ chối, nhưng sau đó vẫn có người cảm thấy có thể thử, một lần nữa phê chuẩn quỹ ngân sách cho chúng tôi.”
Bị người khác từ chối.
Đây chính là đang nói đến Bạc Dạ sao?
Đôi mắt của Bạc Dạ hơi nheo lại, nhìn Đường Thi ngồi trên sân khấu phát trực tiếp, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này quả thực có một ánh mắt loại mê người, hút hồn khiến ai cũng bất giác đổ dồn ánh mắt vào cô, cười tủm tim.
Tại sao năm năm trước anh không phát hiện ra?
Hay là nói rằng sau năm năm, cô đã trải qua bao nhiêu khó khăn như vậy, tái sinh từ đống tro tàn, đã hoàn toàn rũ bỏ sự rụt rè trước đây, mới có thể thu hút ánh mắt của người khác như vậy?
Ngồi trên sân khấu, Đường Thi rõ ràng không sợ gì cả, không có một chút bối rối nào khi đối mặt với những câu hỏi mà các phóng viên từng người từng người lần lượt đặt ra.
Lời nói của cô vô cùng tỉ mỉ đến mức người ta không thể tìm ra một chút sơ hở.
Phương Phương ở dưới khán đài trầm trồ cảm thán: “Trước đây khi tôi là tay tin, thích nhất là moi móc lời nói, thích tỉa tót từng câu từng chữ, nhưng những lời này của Đường Thi quả thực là không thấy được một lỗ hồng nào.
”
Tùng Sam lắng nghe, ánh mắt trầm xuống.
Sau đó, có người hỏi về mối quan hệ giữa Đường Thi và Giang Tuệ Ngọc, Đường Thi vẫn điểm nhiên cười nói: “Thực ra, tôi bà cô YOYO không hề thân.”
YOYO là nghệ danh tiếng anh của Giang Tuệ Ngọc.
Phóng viên hơi khó hiểu: “Vậy tại sao cô ấy lại ở trên Weibo nhắc đến cô nhiều như vậy? Giữa hai người có phải là có chuy gì riêng không?”
Đường Thi giả vờ suy tư, trầm ngâm hồi lâu: “Tôi nói thật với anh, thực ra bản thân tôi cũng không biết rõ là tại sao vô duyên vô cớ lại bị cô ấy mắng, hơn nữa còn mắng kinh khủng tới như vậy.
Trước đây khi cùng cô ấy quay tiết mục phỏng vấn đó, cô ấy ở trường quay còn đối xử xa cách với tôi, tất cả tiết mục hễ là câu hỏi tôi đưa ra, cô ấy đều một mực không trả lời tôi.
Có lẽ trước đây tôi đã làm gì đó đắc tội đến cô ấy, cho nên mới dẫn đến tính tình của cô ấy bị bộc phát như vậy.
”
Lời thì nói như vậy, như ý tứ trong lời nói chính là, Giang Tuệ Ngọc nhắm vào Đường Thi không phải ngày một ngày hai, người ta hoà nhã cùng làm tiết mục với cô ta, cô ta tự dưng không nhìn người khác vừa mắt mà thôi.
Phóng viên hỏi: “Vậy thì cô có biết chút gì nội tình bên trong không?” Đường Thi sắc bén hỏi lại: “Đây là nói về nội tình bên trong cái gì?”
Phóng biên bởi móc không thành, hậm hực ngậm miệng lại, lúc này có người thận trọng nói: “Có người nói… cô… cô và cậu chủ Bạc từng là vợ chồng, bị… bị Giang Tuệ Ngọc chen vào, cho nên năm năm trước đã ly hôn…
Ngay khi câu này nói ra, Đường Thi và Bạc Dạ thay đổi sắc mặt.
Bạc Dạ lập tức nhìn sang, trong mắt hiện lên sát ý, thấp giọng nói với Lâm Từ: “Phong sát tòa soạn này đi.”
Lâm Từ cúi đầu, nhanh chóng thi hành: “Hiểu rồi.”
Nhưng không ngờ, Đường Thi lại chính diện trả lời, không hề né tránh chủ
“Đúng vậy.”
Cô nói như vậy.
“Tôi và Bạc Dạ quả thực đã từng là vợ chồng, Đường Thi đó của năm năm về trước, chính là tôi.”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều xôn xao.
Cô hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra, mọi người đã thấy khóe mắt cô ửng đỏ.
Rõ ràng là cô đang hoảng sợ và sợ hãi, nhưng cô vẫn bộc bạch hết nỗi đau của mình trước mặt công chúng, cho đến khi đau đớn vô cùng.
Trái tim của Bạc Dạ như bị thắt lại, lời nói ra khỏi miệng Đường Thi như có sức mạnh có thể giết người.
Anh giống như không tin được, gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trên sân khấu, hơi thở bất giác dồn dập.
Anh luôn cho rằng Đường Thi trốn chạy đoạn năm tháng đó, trốn chạy tất cả mọi chuyện với anh, nhưng không ngờ rằng lại ở một nơi công cộng như đề.
thế này, đem những chuyện đã qua của bản thân đau đớn xé ra, như thế… đang tự mình hại mình,
“Giữa tôi và cậu chủ Bạc trước kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đó chỉ là chuyện của năm năm trước.Tôi rất cảm ơn năm năm trước anh ấy đã cho tôi một gia đình, cũng cảm ơn sau này khi chúng tôi đi đến bước đường cùng rồi, anh ấy cho tôi một con đường sống.
Về phần Giang Tuệ Ngọc, ở đây tôi thay cô ấy làm sáng tỏ.
Năm năm trước, hôn nhân giữa tôi và Bạc Dạ, cô ấy không hề chen vào.
”
Ai đó dưới khán đài đang lau nước mắt.
Thật là một cô gái tốt bụng, còn giúp người phụ nữ nói xấu mình thanh minh.
“Tôi và Bạc Dạ có lẽ là do duyên phận đã hết, cho nên hôn nhân kết thúc.
Mọi người cũng nhìn thấy rồi, hôm nay cậu chủ Bạc cũng có mặt tại đây.
Nhưng không cần sợ, chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại.Tôi hôm nay có thể một lần nữa đứng trước máy quay, có thể một lần nữa đối diện với mọi người, có thể thấy cuộc đời tôi đã một lần nữa mở ra rồi, những chuyện đã qua, vậy cho nó qua đi.
”
Lời nói của cô vô cùng chua xót, đem những đau khổ mà bản thân phải chịu đựng năm năm trước từ bỏ rồi, cởi mở rộng lượng như vậy ngồi trên sân khấu, đối diện với phóng viên truyền thông bên dưới cười nhạt nói một câu, vậy cho nó qua đi.
Người phụ nữ kiên cười đến nỗi khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Tất cả giới truyền thông đều im lặng cho đến khi Đường Thi nhẹ giọng hỏi: “Có có câu hỏi nào nữa không? Nếu không có, tôi xuống trước đây.”
Chuyện này được truyền hình trực tiếp trên mạng, đám phóng viên đều nhao nhao nghĩ đi nghĩ lại, câu nói trước đó của Đường Thi rơi vào cảm xúc âu sầu, còn có người sụt sịt,đem theo giọng rưng rưng hỏi: “Cô Đường, sau đó cô có kết hôn thêm lần nào không?”
Đồng tử của Bạc Dạ co rút dữ dội.
Chỉ thấy người phụ nữ trên sân khấu cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi sống cuộc đời này, từng đau khổ, từng đấu tranh, từ đầu đến cuối đời người dài như vậy, điều kiêu hãnh đáng giá nhất không nên là tình yêu.
”
Một người phụ nữ thật biết nhìn thấu cuộc đời.
Bạc Dạ cảm thấy trái tim mình co thắt, sau đó là cơn đau đớn vô cùng, giống như một con dao gỉ sắt đang cố gắng găm sâu nghiền nát lông ngực của anh, một cảm giác dồn dập dâng lên, là dục vọng chiếm giữ và cướp đoạt điên cuồng của anh.
Anh không muốn quá khứ tan theo mây gió, anh muốn Đường Thi nhớ anh cả đời, cho dù là hận anh!
Sau đó Đường Thi bước xuống, Bạc Dạ điên cuồng tìm kiếm cô trong đám đông, giống như một đứa trẻ lạc ba mẹ đang tìm kiếm cô giữa đám đông, nhịp tim của anh tăng mạnh, máu như chảy ngược, lúc này nếu không tìm được cô, có thể cô sẽ làm lại một cuộc đời mới, sẽ không liên lạc với anh nữa.
Trong đám đông, Đường Thi và Tùng Sam đang mỉm cười, anh bước tới nắm lấy cổ tay cô.
Từng câu từng chữ của người đàn ông, đều là xuất phát từ trái tim: “Đường Thi.
Chúng ta qua lại như trước đây đi.”
Đường Thi thấp giọng liếc nhìn Bạc Dạ: “Cậu chủ Bạc, giữa chúng ta không có lựa chọn quay lại như trước này đâu.”
Bạc Dạ như bị sét đánh ngang tai, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, vẻ mặt đau đớn, kinh ngạc như một đứa trẻ.
Cô nắm tay Tùng Sam, nói với Bạc Dạ.
“Người trên đời này yêu tôi, đều liều mạng muốn có được tôi, muốn làm tổn thương tôi, muốn khiến tôi đau khổ, muốn tôi phải chết, muốn biến tôi thành ác quỷ.
Còn tình yêu của anh với bọn họ lại khác nhau.
Sự bắt đầu của năm năm trước, thời khắc anh cưới tôi, tôi liền hiểu được rồi.
Biến tôi thành kẻ điên không phải là sự vô tình của anh, là do tình yêu sâu đậm của tôi đối với anh mới khiến bản thân tôi biến thành một kẻ điên cầu xin đều không thể được, vùi lấp bản thân vào vực sâu.
Bạc Dạ, anh không yêu tôi, là tôi yêu quá nhiều rồi.
”
Lời nói rõ ràng vô cùng yếu ớt, nhưng lại như nhát dao cứa vào tâm hồn anh.
Nếu như yêu nhiều hơn, không bằng kịp thời dừng tổn thương lại, đem những tình yêu còn sót lại, dùng để yêu bản thân.
Đường Thí mìm cười nhìn Bạc Dạ, xa cách, mà lạ lẫm: “Bạc Dạ, buông tay.”
Trong thế giới của người trưởng thành, tất cả tình yêu đậm sâu đều là bí mật, người nào rung động trước tiên, mãi mãi đều là người chịu tổn thương nhiều nhất.
Hãy chăm sóc tốt cho trái tim của mình, đừng bao giờ dễ dàng trao cho bất kỳ kẻ nào, cho dù tâm hồn có bị huỷ hoại rồi, vậy thì khâu vá lại, dùng thời gian để chữa lành.
Bạc Dạ cảm thấy giây phút này mới chính là bước đến đường cùng.
Không biết bao nhiêu lần bị lời lẽ sắc bén của cô đâm vào, đều không thể đau đớn tê dại như lần này được.
Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt Đường Thi: “Trên đời này không có người phụ nữ nào yêu anh hơn tôi.
Nếu không tin anh đi ra cửa mặc sức nhìn xem! Nhưng mà Bạc Dạ, anh cũng phải nhớ lấy, tình yêu không có đường nào để bước tiếp này của tôi, là do chính anh không cần nó.”
Bất kỳ câu nói nào cũng đã vô ích rồi, bắt đầu từ câu cô nói trên sân khấu quên quá khứ đi.
Ánh mắt của Bạc Dạ vô cùng hoảng loạn, đau khổ, lấy cái gì ra, anh lấy cái gì ra đề cứu vớt tình yêu của bọn họ đây?
Đường Thi xoay người, khoác tay Tùng Sam, bóng lưng của cô đọng trong mắt anh: “Em đi đi, tôi cũng đâu có luyến tiếc em.”.