Đường Thi khi đến vịnh Đế Cảnh xuống xe rất nhanh, cô một mình lau nước mắt từ trong xe của Bạc Dạ đi ra, Bạc Dạ ở đằng sau đuổi theo, nhưng cô rất nhanh đã chạy đến thang máy, trực tiếp đóng cửa thang máy lại.
Bạc Dạ dựa theo phản ứng, xuống xe càng nhanh càng tốt, đóng sầm cửa lại rồi hét lớn: “Đường Thi!”
Giọng nói của người đàn ông bị gió thổi tới tai của Đường Thi, nhưng Đường Thi hoàn toàn không để ý đến anh, trực tiếp ấn nút đóng cửa thang máy.
Khoảng cách giữa cánh cửa dần dần thu hẹp lại, cô ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó đóng lại, biến mất hoàn toàn.
Bạc Dạ đang đứng ở cửa thang máy như mất hết sức lực, gần như chưa phản ứng kịp.
Đường Thi chạy quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng…
Cô rột cuộc sợ anh nhiều đến thế nào?
Nhưng Đường Thi đã đi thang máy đến cửa nhà cô, khi cô mở cửa, một người đàn ông đi theo sau cô, đưa tay ra, và giữ lấy những ngón tay run rẩy của cô ấy.
Đường Thi cả người run lên, sợ là Bạc Dạ đã đuổi lên tới cửa, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Tô Kỳ.
Tô Kỳ còn có một cái vali bên cạnh, rõ ràng là vừa mới trở về, về đến nhà liền thấy Đường Thi đứng ở cửa, rõ ràng là có tâm trạng không tốt.
Nhưng sau đó anh lại nhìn thoáng qua nước mắt nơi khóe mắt Đường Thi, trong lòng đột nhiên có chút áy náy: “Em sao vậy?”
Đường Thi không ngờ lại gặp anh ta ở lối đi trước cửa nhà, Phương Phương nói anh ta đã ra nước ngoài rồi, vậy chắc chắn anh ta cũng không biết mình trước đó đã trải qua những chuyện gì.
Anh vạn dặm mệt mỏi quay lại, giờ đây đứng trước mặt cô, hỏi cô một câu, em bị sao vậy.
Từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi cô có đau không hay đau bao nhiêu.
Hứng chịu nhiều lời chửi mắng như vậy, có buồn không?
Cô đột nhiên khóc, chua xót, cảm xúc dâng trào.
Trước mặt Tô Kỳ, nước mắt không kìm được mà rơi.
Nhìn thấy cô khóc, Tô Kỳ cảm thấy cả trái tim đau nhói, người đàn ông thở gấp: “Đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao cô lại chạy tới một cách vội vàng như vậy, tại sao cô lại run rẩy như thế này?
Đường Thi không nói mà chỉ khóc, như một đứa trẻ không nơi nào trốn, cuối cùng cũng tìm được nơi để gửi gắm cảm xúc của mình, rồi đặt nó xuống khóc thật to.
Nước mắt của cô rơi trên mu bàn tay Tô Kỳ, cảm giác bỏng rát.
Tô Kỳ toàn thân cứng đờ, sau đó bắt đầu luống cuống, không biết nên như thế nào an ủi cô: “Em đừng khóc,chết tiệt… không làm chuyện gì sai, quang minh chính đại, lần này tôi không có làm chuyện gì có Đường Thị…” với em,
Đường Thi vẫn còn đang khóc nức nở, trên người cô vẫn đang mặc một chiếc áo khoác dạ mỏng, Tô Kỳ chú ý tới quần áo xộc xệch bên trong, ánh mắt thâm thúy.”Bị người ta bắt nạt sao?”
Đường Thi lau nước mắt lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không có gì, tôi đi vào trước.”
Tại sao cô lúc nào cũng hung hăng như vậy! Rõ ràng là khóc thành bộ dạng như thế này rồi, nhưng đến xảy ra chuyện gì cũng không nói với anh ta! Tô Kỳ hừm một tiếng, rồi nắm lấy tay cô không cho cô mở cửa bước vào.
Trước khi Đường Thi kịp lên tiếng, cơ thể nóng bỏng của dã dựa sát vào, thậm trí khi cô đang chưa kịp phản ứng lại, một đôi môi mỏng manh đã từ từ tiến đến, điên cuồng mà nhanh chóng mà chạm đến đôi môi của cô.
Khoảnh khắc đó, giống như bị chạm vào tâm hồn.
Đường Thi toàn thân run rẩy kịch liệt, cô muốn đẩy Tô Kỳ ra, nhưng người đàn ông không để cho cô tự do, cho dù cô có dùng cách nào tay Tô Kỳ vẫn kẹp chặt cổ tay cô, giống như bị xiềng xích, không thể thoát ra.
Cô sợ hãi trước Tô Kỳ hung dữ như vậy.
Đôi mắt tinh nhanh và đáng sợ như con thú hoang, Tô Kỳ trước nay đều luôn tươi cười tán tỉnh mọi loại phụ nữ, chỉ số EQ cao, nhưng trước nay đều không cần dùng đến tình yêu.
Một người đàn ông luôn bất mãn, chơi đùa với thế giới, nếu như khi nghiêm túc rồi, sẽ đáng sợ đến thế nào?
Đường Thi không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực của anh, vừa muốn quay mặt đi, nhưng Tô Kỳ lại nhéo cằm cô lại.
Giọng nói bị bóp nghẹt của anh ở bên tai cô, giống như quỷ dị thì thầm:
“Đường Thi…”
Anh ta gọi tên cô khiến cô toàn thân run lên.
“Đừng như vậy…” Đường Thi gắt gao đầy anh ta ra, Tô Kỳ lùi về phía sau, còn cố ý dùng ngón tay cọ xát, lại bị Đường Thi cắn chảy máu khóe môi.
Hương vị của cô, thật là đẹp.
Đường Thi hai mắt đỏ hơn, một cái tát trực tiếp rơi xuống trên mặt Tô Kỳ..