Bạc Dạ nghĩ như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt thậm chí còn lạnh lẽo hơn, anh chậm rãi nói với Lâm Từ: “Cô ta thích cứng chọi cứng với tôi, vậy thì cứ làm theo cô ta đi, tôi muốn xem xem cô ta kiên trì được bao lâu!”
Đường Thi biết được các sản phẩm thiết kế của cô ở trên mạng đã bị xóa là hai ngày sau đó.
Đường Dịch tức đến run người: “Anh phải đi tìm cậu ta để nói lý lẽ!”
Đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: “Anh, anh đừng bốc đồng, như vậy không phải khiến Bạc Dạ được xem trò vui sao!”
“Sao cậu ta có thể đối xử với em như vậy!”
Đường Dịch hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất: “Em đã vất vả mang thai 10 tháng sinh con cho cậu ta, bị cậu ta làm nhục phải ngôi tù, sao cậu ta có thể đối xử với em như vậy!”
Đôi môi của Đường Thi cũng run lên: ‘Không.....anh, chúng ta nhất định vẫn còn hy vọng...”
Không thể từ bỏ sự chống cự, không thể....giao Đường Duy cho anh ta!
*****
Ngày hôm sau, Bạc Dạ vẫn đi làm như thường lệ.
Khi anh vừa vào đến văn phòng, Lâm Từ từ cửa bước vào, đôi lông mày nhướn lên: “Cậu Bạc...có người nói muốn gặp anh.”
“Là ai?”
“Là....một cậu bé.”
Lúc này, Đường Duy đang đứng trước cửa văn phòng và đang chiến đấu với mấy trăm câu hỏi của thư ký bên ngoài.
“Cháu nói rồi, cháu muốn vào trong tìm bố!”
“Ai mà biết được cháu có phải con rơi ở bên ngoài không.” Nữ thư ký khinh bỉ nói: “Tôi đã gặp nhiều người giả làm người phụ nữ của Tổng giám đốc Bạc rồi, bây giờ ngay cả giả mạo con trai anh ấy cũng xuất hiện luôn rồi.
Nhóc con, ai đã dạy cháu vậy, có phải mẹ cháu muốn quyến rũ Tổng giám đốc Bạc không?”
“Mẹ cháu không yêu thích gì Tổng giám đốc Bạc cả!” Đường Duy có chút tức giận, khuôn mặt đỏ hết lên: “Nhưng cháu đúng là con của trai của Bạc Dạ!”
“Trông cũng hơi giống, chỉ dựa vào điểm này mà dám lên đây giả vờ lừa đảo, nhỏ như vậy mà cũng thật tâm cơ....”
Nữ thư ký đã trực tiếp đuổi cậu bé ra ngoài: “Cô không ra tay đánh trẻ con, nhưng đứa trẻ ghê gớm như cháu, đúng là phải ăn đòn.”
“Cô nói ai là đứa trẻ ghê gớm?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau, khiến cho nữ thư ký kinh ngạc, khi quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Bạc Dạ đang đứng đó với một vẻ mặt lạnh lẽo, trợ lý Lâm Từ đứng ở một bên và cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Mồ hôi lạnh trên trán nữ thư ký ngày càng nhiều: “Tổng giám đốc...đứa trẻ này nói dối rằng cậu ta là con trai của anh, tôi....”
“Là con trai tôi, có chuyện gì sao?”
Bạc Dạ cười khẩy: “Xem ra thư ký của tôi đã rất có bản lĩnh rồi, dám mắng con trai tôi là tạp chủng, một ngày nào đó có phải sẽ giẫm lên đầu tôi không?”
“Tổng giám đốc Bạc! Tôi không dám!” Nữ thư ký bắt đầu run lên vì sợ hãi, sắc mặt trắng bệch: “Ban đầu tôi không biết, Tổng giám đốc, anh rộng lượng.....”
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai, bây giờ hãy đi nhận lương của cô đi.”
Bạc Dạ cười khẩy, sau đó không thèm nhìn cô thư ký nữa mà bước lên trước đưa Đường Duy đang bị chắn ở bên ngoài vào trong, sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, anh lập tức thay đổi thái độ và mỉm cười với cậu bé: “Nghe nói con tìm bố?”
Đường Duy nhìn vào khuôn mặt của Bạc Dạ, đây là bố của cậu, hai người đàn ông một lớn một nhỏ giống như từ một khuôn đúc ra, tạo hóa đúng là thần kỳ.
Đôi khi sức mạnh của huyết thống chính là mạnh mẽ như thế.
Đường Duy và Bạc Dạ đứng bên cạnh nhau, không có ai nghi ngờ thân phận của cậu bé, khuôn mặt giống Bạc Dạ như đúc của cậu đã đủ để chứng minh tất cả.
“Đúng vậy, con muốn tìm bố.”
Bạc Dạ mím môi và nhẹ nhàng nói: “Liên quan đến chuyện của mẹ con sao.”.