Gió thoảng qua tai Đường Thị, giây tiếp theo chào đón cô chính là miệng biển lớn nuốt chửng lấy thân hình gầy yếu của cô.
Nước rơi xuống từ tàu du thuyền trong thời tiết lạnh giá như vậy, nước biển lạnh buốt, Đường Thi bị nước biển lạnh giá bao bọc, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị nước vào hết mũi.
Cảm giác ngứa ngáy và ngột ngạt ập đến, Đường Thị vất vả giấy dụa, mơ hồ nghe thấy phía trên có người gọi mình, nhưng cả người đều mất đi sức lực.
Muốn bơi ngược lên, nhưng tôi không ngừng trôi xuống dưới Đúng lúc này, một bóng người mạnh mẽ lao xuống nước, giống như một mũi tên bản vào đại dương đen tối, xuyên qua đại dương mênh mông, bơi về phía cô, sau đó nắm lấy cô và ghì chặt cô.
Đường Thi bị sặc mấy ngụm nước biển, vị mặn khiến cô choáng váng, vừa lao ra khỏi nước biển liền ngẩng cao đầu, ho dữ dội.
Người bên cạnh cô cũng nối trên mặt nước, vừa tát vào lưng cô vừa nói: “Không sao chứ?” Đường Thi vẫn đang ho khan, phổi cũng gần như ho không ra hơi, cô và Tô Kỳ đang ngâm cả cơ thể trong nước, hơi lạnh ập đến, lạnh thấu xương, cô run rẩy: “Chân của tôi… hình như như bị chuột rú.”
“Bị lạnh cóng rồi, đợi chút đưa cô lên” Tô Kỳ vươn tay lau mặt, giọt nước trên mặt rơi xuống trượt xuống chiếc cảm nhọn trở lại đại dương.
Gương mặt trắng bệch trông nhợt nhạt trên nền đêm, nhưng đôi mắt sâu như biển, Đường Thi dường như nhìn thấy có chất lỏng chảy từ đầu này sang đầu kia của đồng tử, đó là mỹ cảm lộng lẫy.
Mái tóc vàng ướt dính vào trán anh, Tô Kỳ nâng mái tóc lên, thở hổn hển nói: “Không sao là tốt rồi”
Dưới bức màn đêm, đường chân trời và bầu trời đêm xa xăm tạo thành một đường thẳng, xuyên thủng vùng tối này chỉ có một ngọn hải đăng sáng chói, cô và Tô Kỳ bơi trên mặt nước tát, có người đang hô: “Nói cho tôi vị trí”
“Anh… anh..” Tô Kỳ trực tiếp hắt hơi một cái: “Hướng chín giờ của anh!”
Có người ở đằng kia đặt thuyền kayak xuống và lái về phía họ, Tô Kỳ vỗ nước cho anh ta biết vị trí, rồi quay lại nhìn Đường Thi: ” Cô có thể bơi chứ?”
Đường Thi chỉ vào chính mình: “Bản năng tự cứu căn bản vẫn còn.
Tôi không phải thứ ngốc nghếch tay trói gà không chặt đâu”
Tô Kỳ trợn tròn mắt: “Tốn công kích động rồi, còn muốn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả cô còn biết bơi.”
Đường Thi cũng hắt xì một cái: “Lạnh quá, mùa đông ở dưới nước lạnh quá, tôi rất hâm mộ những người bơi lội mùa đông đó…”
“Nhiệt độ ở dưới nước tốt hơn một chút” Tô Kỳ cúi đầu xuống, lộ ra bên ngoài nửa khuôn mặt: “Chủ yếu là thân trên ở trên mặt nước, nước trên người bốc hơi lên, nhiệt độ thấp hơn.
” Anh ta nói xong liền vùi mặt xuống nước phun ra một đám bọt nước.
Đường Thi cười, vừa ngụp xuống vừa cười, quả thực dưới nước ấm hơn: “Anh có thể nghiêm túc hơn không, tôi đây là bị rơi xuống nước đấy”
Tô Kỳ vừa nói vừa sủi bọt khí: “Cô đây là từ trên xuống dưới không nhìn ra được một chút hoảng loạn nào, tốt xấu gì cũng phải kêu cứu mạng mấy tiếng chứ? Qua đây, anh trai biểu diễn một chút.
”
Đường Thi vừa cười vừa tát mặt nước, vốn dĩ là bị rơi xuống nước, kết quả là hai người đều biết bơi, trở thành một trò hề mà không có gì nguy hiểm cả, khi chiếc thuyền kayak cuối cùng cũng chạy đến, ông Vương và Lục Khủng Long liền nhìn thấy Đường Thi đang vui vẻ.
“Hả, cô rơi xuống biển còn vui vẻ vậy sao? ”
Đường Thi nói: “Bớt lắm mồm đi, đỡ tôi một chút.” “Vậy sao không tự mình bơi về, còn đế tôi phải thả thuyền ra cứu cô.
Nhân viên còn không hăng hái bằng tôi”
Ông Vương vươn tay tóm lấy Đường Thị, Lục Khủng Long đi tới vồ lấy Tô Kỳ: “Đúng vậy, mấy nhân viên kia vừa định xuống, thì đã ông Vương cướp lấy thuyền rồi, ông ấy nói, người của tôi, tôi đến cứu, người khác đứng sang một bên! Tôi thấy, Bạc Dạ đứng ở bên đó giống như bị mất hồn vậy, tất cả nhân viên trên truyền thì phòng làm việc của chúng ta là chạy nhanh nhất! ”
“Ông còn có lúc ngầu như vậy sao?” Đường Thi từ dưới nước leo lên thuyền, lúc lên khỏi mặt nước, cơn lạnh đột ngột bao trùm khiến cô rùng mình Lạnh quá, lạnh quá Tô Kỳ cũng được Lục Khủng Long kéo lên bờ, đang quấn khăn tắm nói với Đường Thi: “Lạnh không? Sà vào lòng tôi cho ấm”
Đường Thi mỉm cười, rồi lại đá Tô Kỳ xuống biển một cái.
Cô nhướng mày, khuôn mặt ướt át với nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt trắng nõn, dung mạo hơn người, như một đoá hoa xinh đẹp vừa mới nở, trong đôi mắt đó giống như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
Nhìn thấy Tô Kỳ lần thứ hai rơi xuống nước, cô cười với anh: “Còn dám giở trò không?” Tô Kỳ hất hơi trên mặt nước: “Người đâu! Cứu mạng! Tôi sai rồi! Này sao mấy người lại lái tàu đi rồi? Đường Thị, đừng đi! Mang theo tôi với!!”.