Đường Thi không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy, cô chỉ có thể bướng bỉnh mà đi tìm, có lẽ ai đó có thể giúp cô...cô không thể nhận thua nữa.
Mãi đến khi trời gần tối, khi một lần nữa cô bị một công ty luật từ chối, cô mới nhận ra có một số kết cục có thể đã được định sẵn ngay từ khi mới bắt đầu.
Nếu đối thủ là Bạc Dạ, cô chỉ có một kết cục là thua cuộc.
Đường Thi ngồi bên vệ đường với đôi mắt đỏ hoe.
Cô móc điện thoại ra và muốn gọi cho Bạc Dạ.
Mục đích không phải muốn nói chuyện với anh, mà là muốn nghe giọng nói của Đường Duy.
Nhưng khi rút điện thoại ra rồi, cô lại dừng động tác lại, không đành lòng cất vào túi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy một lần nữa, không sao....hôm nay không có, ngày mai nhất định sẽ có!
Phó Mộ Chung lái xe đi ngang qua trung tâm thương mại tình cờ nhìn thấy Đường Thi ngồi bên vệ đường.
Anh ta nhướn mày, liền chọn một nơi đỗ xe rồi từng bước đi đến chỗ Đường Thi.
Mãi cho đến khi có một bóng người đổ xuống bên cạnh Đường Thi mới phản ứng lại.
Cô tự giác đứng cách xa anh ta một chút, sau khi đứng vững mới hờ hững nói: “Cậu Phó.”
“Sợ tôi vậy sao?”
Phó Mộ Chung cười: “Đừng mà, lần trước tôi chỉ là muốn giúp Bạc Dạ và cô....”
Cô và Bạc Dạ? Haha, cần người giúp đỡ sao?
“Năm năm đó có vẻ cô sống không tốt lắm?” Phó Mộ Chung muốn tìm một chủ đề, nhưng vẻ mặt của Đường Thi rất thờ ơ, rõ ràng là không muốn nghe anh nói nhiều.
Người đàn ông chỉ có thể nói câu xin lỗi: “Được rồi, lần trước xin lỗi cô, là tôi đã lừa cô, đã nói công ty chúng tôi muốn tìm cô hợp tác, nhưng thực ra là Bạc Dạ muốn tìm cô....tôi xin lỗi, cô tha thứ cho tôi có được không?”
Đường Thi lúc này mới khẽ mỉm cười: “Được rồi, Cậu Phó tìm tôi có chuyện gì không?”
Chết tiệt, xa cách như vậy sao!
Phó Mộ Chung nheo mắt và bước lại chủ động kéo gần khoảng cách với cô: “Tôi thấy cô ủ rũ đứng ở đây, đã gặp phải chuyện gì rồi sao?”
Đường Thi không nói gì, hồi lâu mới đưa tay vén tóc ra sau tai và lạnh lùng nói: “Tôi tìm luật sư.”
“Luật sư?” Phó Mộ Chung chết lặng vì câu nói của cô: “Có chuyện gì mà phải tìm luật sư?”
“Liên quan đến đứa trẻ, tôi và Bạc Dạ phải ra tòa.”
Đường Thi nghiến răng: “Anh ta đơn phương đưa đứa trẻ về nhà họ Bạc, nhưng nó cũng là con của tôi!”
Phó Mộ Chung không ngờ rằng giữa Bạc Dạ và Đường Thi sẽ xảy ra chuyện như thế này, anh cũng trầm mặc suy nghĩ một lúc: “Rất khó giải quyết, tôi nói thật với cô, ở Hải Thành này, bao gồm toàn bộ Thành Phố A, muốn thắng kiện Bạc Dạ còn khó hơn là lên thiên đường.”
Mặc dù Đường Thi đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy những lời của Phó Mộ Chung, trái tim vẫn run lên: “Nhưng thân là mẹ nó, tôi đã chiếm tất cả các bên có lợi.....”
“Cho dù cô có lợi hay không có lợi, kiện tụng với Bạc Dạ.....” Phó Mộ Chung lắc đầu: “Đừng nghĩ đến việc giành phần thắng.”
Ánh sáng trong đôi mắt của Đường Thi mờ đi, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Vậy sao? Nhưng....tôi không muốn từ bỏ con trai mình, đó là tâm sức của tôi....”
Vẻ mặt Phó Mộ Chung có chút không đành lòng, chỉ có thể thở dài: “Cô hãy nghĩ tích cực một chút, đứa trẻ đi theo Bạc Dạ, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, Bạc Dạ sẽ không đối xử tệ với nó đâu.
Điều kiện của nhà họ Bạc tốt hơn, đứa trẻ cũng sẽ không phải chịu khổ.....cô vẫn còn trẻ, đừng chết vì Bạc Dạ, vẫn sẽ có khởi đầu mới....”
Không biết tại sao anh lại khuyên Đường Thi nhanh chóng nghĩ thông suốt, thoát khỏi Bạc Dạ.
Nhưng cuối cùng đôi mắt của Đường Thi vẫn đỏ lên: “Đối với tôi mà nói, đứa trẻ ở bên cạnh tôi mới là tốt nhất, không có nó, tôi kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ?”
Phó Mộ Chung nhìn Đường Thi với ánh mắt sâu thẳm: “Tôi không nói cô nhất định phải bỏ rơi đứa trẻ, Đường Thi.
Cô có thể đến nhà họ Bạc thăm nó, cũng có thể chơi đùa với nó....nhưng....cô phải thoát ra khỏi cái xiềng xích mà đứa trẻ mang đến cho cô, cô hiểu ý tôi chứ?”
Khuôn mặt Đường Thi lộ rõ vẻ sững sờ, Phó Mộ Chung nhìn chằm chằm vào sự thay đổi biểu cảm của cô và cười: “Đây mới là cô chủ nhà họ Đường kiêu ngạo năm đó.”
Năm chữ cô chủ nhà họ Đường giống như mũi kim đâm vào trái tim Đường Thi, cô luôn cảm thấy có một nỗi đau đang lan sâu trong cơ thể mình.
Cô nhìn Phó Mộ Chung với đôi mắt đỏ hoe, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Cảm ơn anh, cậu Phó.
Mỗi lần anh đều mang đến những câu nói khiến tôi sáng tỏ thông suốt.”
Lần trước cũng là anh ta nói, có những vết thương, cần được nhìn thấy ánh mặt trời.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, Đường Thi mời Phó Mộ Chung đi ăn tối, anh rất vui vẻ đồng ý: “Tôi có thể chọn một nhà hàng đắt được không?”
Đường Thi chớp mắt: “Bạc Dạ đã cho tôi 500 vạn, mời anh một bữa cơm là chuyện nhỏ.”
“Ồ, nhanh như vậy đã nghĩ thông muốn tận hưởng cuộc sống rồi sao.”
Phó Mộ Chung cười, sau đó chỉ vào một nhà hàng đồ Nhật trong trung tâm thương mại, hai người cùng nhau bước vào và nghe thấy mấy tiếng thì thầm xung quanh.
“Thấy không, người đàn ông đó đẹp trai quá....”
“Cả hai người đều rất quen mắt, có lẽ là phú nhị đại, không biết đã nhìn thấy ở đâu rồi.”
Đường Thi bước vào trong cửa hàng với đôi giày cao gót và một chiếc áo khoác gió, dưới tiết trời se lạnh như vậy thực sự nó hơi mỏng, nhìn vào khiến người ta cảm thấy cô đang rất lạnh.
Bắp chân thon thả bước đi vội vã, đủ để thấy rằng cô rất mạnh mẽ.
Khi bước vào trong, nhân viên phục vụ đều sững sờ khi thấy ánh hào quang của hai người, một lúc sau mới hỏi: “Xin hỏi hai người có hẹn trước không?”
Đường Thi lắc đầu: “Không, tùy ý chọn một chỗ ngồi hai người là được rồi.”
Người phục vụ vừa nhìn đã biết hai người là người có địa vị, làm sao dám tùy tiện tìm bừa một chỗ.
Thế là trực tiếp dẫn hai người vào phòng riêng, sau khi ngồi xuống, họ mang dụng cụ ăn đến rồi lại rót nước.
Sau đó đưa menu lên.
Phó Mộ Chung lật vài trang và cười: “Tôi rất thích đồ ăn Nhật Bản.”
Đường Thi đang trộn mù tạt và nước tương, cũng khẽ cười: “Không ai là không thích.
Tôi còn nhớ, năm năm trước, kỷ lục của tôi là ăn hết 22 phần tôm ngọt....”
Cánh tay đang lật menu của Phó Mộ Chung bỗng dừng lại, anh mở to mắt ra nhìn cô: “22 phần sao?”
Đường Thi càng cười tươi hơn: “Mỗi phần 6 con.”
Chết mất! Cô ấy thích ăn uống như vậy sao?
Thế là đến khi gọi món, Đường Thi đã trực tiếp gọi mười phần sashimi cá hồi và mười phần tôm ngọt, khi đồ ăn được bê lên hai mắt cô sáng rực.
Quả nhiên là đồ ăn ngon có khả năng chữa lành trái tim của mọi người!
Phó Mộ Chung nhìn Đường Thi ăn mà dở khóc dở cười, anh liền tìm đại một chủ đề và hỏi: “Kỷ lục ăn lần trước của cô, là ăn cùng với ai vậy?”
Động tác của Đường Thi cứng lại, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Cùng với....Bạc Dạ.”
Khi những ký ức hàng ngày của năm năm trước tràn về, cơ thể của Đường Hoan khẽ run lên.
Cô đã từng cùng với người đàn ông đó, có rất nhiều kỷ niệm khiến cô cảm thấy ngọt ngào, nhưng cuối cùng cô phát hiện ra chỉ là bản thân tự mình đa tình mà thôi..