Vào thời điểm đó, Bạc Dạ cũng đang ăn tại một nhà hàng đồ Nhật cao cấp ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Ngồi đối diện anh là một người phụ nữ có nụ cười dịu dàng.
Trong khi ăn, cô thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn anh.
Bạc Dạ hừ một tiếng, cau mày nói: “Ăn đi, không cho phép cô nhìn tôi.”
“Bởi vì anh Dạ đẹp trai mà.”
Người phụ nữ nhỏ bé ngồi đối diện mỉm cười ngượng ngùng, khiến cho toàn thân Bạc Dạ nổi hết gai gà gai ốc lên: “Cô có thể bình thường một chút không, đừng gọi tôi là anh Dạ nữa.”
“Anh không vui à?”
Tô Phi Phi bĩu môi: “Ra ngoài một lần với em mà rắc rối như vậy sao? Nếu không phải ông em hẹn anh, có phải anh sẽ từ chối đúng không?”
Động tác của Bạc Dạ bỗng dừng lại, anh ngước lên nhìn đối phương: “Thực tế, nếu như không phải ông cô hẹn, tôi sẽ không quan tâm đến cô.”
Đôi mắt của Tô Phi Phi đỏ lên, kèm theo đó là một sự tủi thân: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy....em thích anh nhiều như vậy....”
Bạc Dạ nhìn đối phương với thái độ lười biếng và thờ ơ, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Tô Phi Phi lẩm bẩm: “Em thích anh như vậy, anh có thể đáp lại em một chút không?”
Trong tâm trí của anh tự dưng xuất hiện hình ảnh của Đường Thi năm năm trước.
Ở bên ngoài kiêu căng tự phụ, nhưng khi ở nhà lại đối xử với anh rất dịu dàng và kiên nhẫn.
Lần nào trong mắt cô cũng mang theo sự kỳ vọng, kỳ vọng anh sẽ đáp lại cô.
Nghĩ đến đây, những ngón tay của Bạc Dạ bất giác siết chặt lại, sau đó nói: “Cô Tô cảm thấy, cô muốn một sự đáp lại như thế nào?”
“Ở bên em có được không?” Tô Phi Phi trực tiếp mở lời: “Nhà họ Tô em có thể giúp anh, không hề có bất lợi với anh.”
Bạc Dạ cười khẩy: “Cô cảm thấy tôi cần phải dựa vào một người phụ nữ sao?”
“Không....không phải vậy!” Tô Phi Phi có chút bối rối: “Em...em nghe nói Đường Thi ra tù rồi, em sợ cô ta lại đến bám lấy anh, cho nên em có thể giúp anh như một lá chắn, anh ở bên em có được không?”
Bạc Dạ cong môi cười, khuôn mặt của người đàn ông có thể gọi là hoàn hảo, nhưng đáng tiếc đôi mắt lại giống như một hồ nước không đáy, và không ai biết anh đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi từ chối.”
“Tại sao!” Tô Phi Phi nghe thấy lời tỏ tình của mình bị từ chối liền nổi tính tiểu thư: “Có phải anh chê em không đủ tốt không? Người phụ nữ như Đường Thi năm năm trước sao có thể so với em được! Bạc Dạ....”
“Tôi ăn no rồi, hóa đơn cũng thanh toán xong rồi, nếu như cô muốn gọi thêm đồ, cứ việc ký tên của tôi.”
Bạc Dạ đứng dậy: “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, sau này đừng mượn danh nghĩa của ông cô hẹn tôi nữa.
Ông ấy vẫn còn một chút địa vị trong lòng tôi, đừng vì cô mà làm nó bị san bằng.”
Sắc mặt Tô Phi Phi trắng bệch, dường như không thể tin rằng một cô gái kiêu ngạo như cô lại bị Bạc Dạ từ chối....ban đầu cô nghĩ rằng lần này mình có thể giành được anh.
Thế là cô liền vứt đũa xuống và đứng dậy chạy theo: “Em...em đưa anh về nhà!”
“Không cần đâu.” Bạc Dạ liếc nhìn cô một cách lạnh lùng: “Tôi có chân có tay tự biết lái xe.”
Tô Phi Phi đi thang máy cùng với anh, sau đó đi đến bãi đậu xe, cô không quan tâm mọi thứ mà trực tiếp ngồi vào trong xe của Bạc Dạ: “Vậy....em sẽ đi cùng anh một đoạn!”
Bạc Dạ ngồi ở ghế lái liếc nhìn Tô Phi Phi và thở dài: “Tôi sẽ không đưa cô về nhà đâu, cho nên hãy từ bỏ suy nghĩ này đi.”
Chết tiệt, thế là bị nhìn ra rồi sao?
Tô Phi Phi nghiến răng: “Vậy em sẽ đi về nhà cùng anh, sau đó bắt taxi về!”
“Tùy cô.” Người đàn ông nhún vai, như thể không muốn dây dưa với cô thêm một chút nào.
Thái độ lạnh lùng và vô tình này khiến cho Tô Phi Phi có cảm giác thất vọng.
Người đàn ông nào sẽ từ chối cô chứ? Chỉ có Bạc Dạ thôi!
Thế là cô cứ ngồi ở hàng ghế sau như vậy.
Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đúng lúc Đường Thi và Phó Mộ Chung đã ăn xong và đang đi bộ ở bên đường, mấy người cứ lướt qua nhau như vậy.
Tô Phi Phi ngồi trong xe lẩm bẩm: “Người đó...rất giống Đường Thi.”
Bạc Dạ đột nhiên đạp phanh và quay lại hỏi cô: “Cô nói cái gì?”
Tô Phi Phi lại lắc đầu, có lẽ sẽ không gặp cô ta ở đây đâu, sao có thể trùng hợp như vậy? Thế là cô nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy ở bên đường có một người phụ nữ rất giống Đường Thi.....đang đứng cùng với Cậu Phó.”
Đường Thi và Phó Mộ Chung sao?
Tâm tư của Bạc Dạ khẽ trầm xuống, nhưng anh không nói rõ mà tiếp tục lái xe, khi về đến nhà, anh thực sự đã làm như những gì vừa nói, ngay cả việc đưa Tô Phi Phi về anh cũng lười đưa mà đi thằng vào trong.
Ai mà biết được Tô Phi Phi này mặt dày đi theo anh, có vẻ như muốn làm khách ở nhà anh.
Bạc Dạ không chịu được nữa, đang định quay lại và đuổi cô đi thì không ngờ Tô Phi Phi hét lên và chỉ vào dáng người nhỏ bé đang ngồi trên sofa: “Đây....đây là con anh sao?”
Đường Duy quay đầu lại và nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Phi Phi.
Tô Phi Phi lại lên tiếng: “Giống anh quá!”
Bạc Dạ đứng chặn ở cửa không cho cô đi vào: “Cô có thể về và báo cáo với ông cô rồi đó.”
“Em không muốn anh Dạ....” Tô Phi Phi bị chặn lại ở đó, bắt đầu hét lên gọi người: “Dì Sầm có trong đó không, dì Sầm! Cháu là Phi Phi, hôm nay cháu đến thăm dì đây!”
“Đã bảo rồi đừng gọi tôi là anh Dạ....” Trên trán của Bạc Dạ bắt đầu có gân xanh nổi lên, sao người phụ nữ này lại không biết an phận đến thế! Năm đó Đường Thi đâu có phiền phức như cô ta!
Sầm Tuệ Thu đang trên tầng hai tỉa hoa, Tô Phi Phi hét lên một lúc lâu mà bà vẫn không xuống.
Đường Duy liền nhảy xuống khỏi ghế sofa và chạy đến trước mặt cô hỏi: “Cô là ai?”
“Cô là bạn gái mới của bố cháu.”
“Đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con!”
Bạc Dạ cuối cùng đã tức giận: “Tô Phi Phi, cô có thể giữ ý một chút không!”
Đôi mắt Tô Phi Phi đỏ lên: “Ý anh là em không dè dặt sao?”’.
||||| Truyện đề cử: Phúc Lợi Sau Khi Ngủ |||||
Bạc Dạ cười khẩy: “Cô nghĩ sao?”
Đường Thi năm năm trước có thể bỏ xa cô ta!
Đường Duy nhìn Tô Phi Phi một cách lanh lợi, sau đó nói với Bạc Dạ: “Cậu Bạc, khẩu vị của chú xuống cấp rồi.”
Bạc Dạ bất lực: “Cô ta thực sự không phải....”
“Được rồi, cháu sẽ miễn cưỡng tin tưởng chú.” Đường Duy mỉm cười ngọt ngào và quay sang nói với Tô Phi Phi: “Bác gái này, bác chặn ở cửa nhà cháu làm gì vậy, muốn đột nhập vào nhà sao?”
Lúc đó Bạc Dạ liền bật cười! Hãy lắng nghe vốn từ vựng của con trai anh xem, đặt câu với từ vựng gì đây!
Tô Phi Phi câm nín trước những lời của Đường Duy, một lúc lâu sau mới nói: “Cô....bố cháu đã mời cô đến đây.”
Bạc Dạ khoanh hai tay trước ngực.
Đường Duy cũng đứng lên một cái giá nhìn cô.
Hai bố con đứng cạnh nhau, trên khuôn mặt của hai bố con một to một nhỏ đều viết đầy chữ “Xả, tiếp tục xả, tôi xem cô tán hưu tán vượn thế nào.”
Tô Phi phi dù có cố chấp hơn nữa cũng không thể chịu được, cô hét lên với Bạc Dạ bằng đôi mắt đỏ hoe: “Em sẽ không từ bỏ đâu! Sớm muộn anh cũng phải hối hận!” Nói xong liền quay người rời khỏi biệt thự, Đường Duy ở bên trong với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Nếu đổi lại là mẹ cháu, chắc chắn sẽ không vô văn hóa như vậy.”.