Đường Thi mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Cô mơ những người mà mình từng gặp trong quãng đời này.
Từ ban đầu cha mẹ anh trai mình, những phạm nhân trong ngục giam năm năm, Đường Duy, Phó Mộ Chung, Tô Kỳ, người trong phòng làm việc, cuối cùng dừng lại trên một gương mặt.
Đó là gương mặt tinh xảo lạnh lùng, có đôi mắt tối om như màn đêm.
Đường Thi muốn tỉnh lại, nhưng không thể khống chế bộ não của mình, dường như đầu óc không nghe lệnh của cô, vẫn đắm chìm trong ngủ say.
Cô không thể mở mắt, không thể nhúc nhích.
Thậm chí cô cảm thấy trạng thái của mình rất phù hợp với người thực vật.
Ý thức đã tỉnh lại, thậm chí thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Nhưng cô không thể mở mắt, không thấy bất cứ thứ gì, liên tục mơ thấy ác mộng, lần lượt rơi xuống vực sâu.
“Cô ấy bị sao vậy?”
Một tuần sau, Bạc Dạ nôn nóng đứng trong văn phòng Giang Lăng.
Anh vẫn ăn mặc chỉnh chu, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng: “Cô ấy đã hôn mê một tuần.”
“Thân thể cô ấy đang dần hồi phục.” Giang Lăng đưa một điếu thuốc cho Bạc Dạ.
Anh ta là bác sĩ, bình thường không hút thuốc lá, chỉ khi nào thật sự gặp phải áp lực không thể giải tỏa thì mới hút thuốc, có thể thấy lúc này tâm trạng của anh ta không vui vẻ.
“Nhưng bộ não của cô ấy vẫn rơi vào hôn mê.” Giang Lăng phun ra làn khói, sau đó quay sang nhìn Bạc Dạ: “Lão Dạ, tôi nói thật, lần này anh làm không đúng chút nào.”
Há chỉ là không đúng? Bởi vì là bạn của Bạc Dạ nên Giang Lăng mới nể mặt anh.
Bạc Dạ không nói chuyện, im lặng thật lâu, châm điếu thuốc nhưng không hút, cứ thế mặc cho nó cháy trên đầu ngón tay, giống như đang thiêu đốt sinh mệnh của mình.
Sau này Giang Lăng hút xong điếu thuốc, thuốc lá của Bạc Dạ cũng cháy xong, hai người mới ngẩng đầu đối diện.
Bạc Dạ lên tiếng, giọng khàn khàn: “Vậy anh nói… Tôi nên làm sao bây giờ?”
“Đường Thi có thể tỉnh lại hay không, hai chúng ta đều không thể quyết định”
Giang Lăng dụi tắt thuốc lá vào gạt tàn: “Bạc Dạ, cô ấy chặn nhát dao thay anh”
Bạc Dạ không lên tiếng, hốc mắt lại đỏ ngầu.
“Chân tướng ngồi tù năm đó đã điều tra sao rồi?” Giang Lăng ngẩng đầu: “Cho dù không có bằng chứng chủ yếu thì manh mối khác cũng có thể chứng minh Đường Thi vô tội đúng không?”
Bạc Dạ không lên tiếng, đầu óc đau đớn.
Anh không dám nghĩ tới chuyện này.
“Thừa nhận đi Bạc Dạ, anh sai rồi, sai hết rồi.” Giang Lăng nhìn anh, thấy người bạn xưa nay kiêu ngạo của mình biến thành thế này, anh ta không biết nên an ủi như thế nào.
Có lẽ vốn không nên an ủi, tất cả đều là tội nghiệt mà lúc trước Bạc Dạ gây ra.
Đúng, là lỗi của anh, nhưng anh… Phải bù đắp như thế nào đây?
Giang Lăng như nhìn thấu suy nghĩ của Bạc Dạ.
Anh ta mỉm cười xót xa: “Lão Dạ, có những lúc đã muộn rồi.
Việc duy nhất anh có thể làm là đánh thức Đường Thi, sau đó rời đi, cách xa cô ấy.”
Anh ta nói rất uyển chuyển.
Nói trắng ra chính là anh cút đi, cách Đường Thi càng xa càng tốt.
Phạm lỗi thì phải trả giá đắt, nhưng nếu lỗi lầm lúc trước là bị vu oan thì sao? Vậy thì kẻ đã khiến cô thừa nhận cái giá cũng phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
Bạc Dạ nhớ lại, Đường Thi ngồi tù năm năm, gánh vác tội giết người năm năm, tay bị đánh gãy ngón út, trên cổ tay mấy chục vết sẹo, sau này một mình nuôi con, mất hết người thân… Chỉ cần một trong số những điều đó cũng đủ để khiến người khác bị đè chết..