Nhưng Đường Thi không chết, còn kiên cường sống sót.
Cô như con gián đánh mãi không chết, cố gắng sinh tồn, mà mỗi lần Bạc Dạ lại muốn đạp lên lưng cô, chỉ muốn đạp gãy sống lưng cô.
Bây giờ thì sao? Đúng như anh mong muốn, Đường Thi bị gãy một cây xương sườn, hơn nữa còn ở gần trái tim nhất.
Cô vốn dĩ không cứng cỏi như thế, cứng đến mức có thể gánh vác tất cả oan ức và đau đớn.
Thì ra cô cũng có lúc yếu ớt, yếu ớt đến mức chỉ cần chạm vào đã đổ máu…
Bạc Dạ không lên tiếng, bầu không khí im lặng đầy chết chóc.
Giang Lăng nói: “Mấy ngày nay anh ngồi bên giường trò chuyện với cô ấy đi.
Bạc Dạ, Đường Thi vẫn có thể nghe thấy.”
Bạc Dạ chợt ngẩng đầu, như bị điện giật: “Tôi.
Còn có thể quay lại sao?”
“Việc anh cần làm bây giờ là cố gắng đền bù cho cô ấy.” Giang Lăng tặc lưỡi: “Nhưng hình như Đường Thi không hiếm lạ anh đền bù.”Đúng thế, trước khi hôn mê, cô ấy đã nói cô ấy muốn anh nợ mình, tốt nhất là nợ đời đời kiếp kiếp, bị đóng đinh trên thập tự giá.
Đường Thi chặn nhát dao giúp anh là vì suy nghĩ này sao? Hốc mắt Bạc Dạ đỏ bừng, sao cô ấy lại hung ác đến thế? Thà đổ máu bị thương cũng muốn mình nợ cô ấy.
Cô ấy không sợ chết sao?
Nhìn vẻ mặt Bạc Dạ, Giang Lăng đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương.
Bị cái gọi là chân tướng che mắt bao lâu nay, thế nên khi dần dần vạch trần sự thật, anh yếu ớt như trang giấy, chạm vào là biến thành tro bụi.
Thì ra chính nghĩa mà anh kiên trì bao lâu nay đều là giả, thì ra người mà ăn căm hận bao năm qua lại không phải là người nên thừa nhận tất cả.
Người bị oan đáng thương, kẻ phạm sai lầm càng đáng thương.
Anh phạm phải sai lầm không thể xoay chuyển, kết quả phát hiện thì ra kẻ tội ác nặng nề nhất lại là chính mình.
Bóng lưng Bạc Dạ cứng đờ như pho tượng.
Sau này Giang Lăng mới nói với anh: “Bạc Dạ, tôi đã khuyên anh rất nhiều lần… Nhưng anh chưa từng nghe”
Bạc Dạ không đáp lời, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
Đường Thi hôn mê hai tuần.
Bạc Dạ phái người đi đón Đường Duy.
Đường Duy biết mẹ mình xảy ra chuyện thì lập tức chạy tới bệnh viện, thấy mẹ sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, trên người dán đầy dây nhợ, ngón tay cũng được gắn với máy cảm ứng, cậu bé lập tức đỏ mắt.
Thấy Bạc Dạ ngồi bên cạnh giường bệnh của Đường Thi, ánh mắt Đường Duy tràn đầy căm hận như có thể chảy ra máu.
Bạc Dạ lập tức đứng dậy, muốn lên tiếng, lại nghe Đường Duy khóc kêu: “Rốt cuộc ông còn muốn gì nữa?!”
Anh bị con trai chất vấn.
Trái tim Bạc Dạ như bị đâm trúng, lại dùng sức quấy một vòng, đau đớn khiến anh cảm giác ngực mình đã đẫm máu.
Đường Duy vừa khóc vừa đến gần giường bệnh, đẩy đảm người hầu kia ra.
Bảo mẫu lo lắng kêu: “Cậu chủ nhỏ…”
“Đừng gọi tôi là cậu chủ nhỏ!” Đường Duy lau nước mắt, hung tợn ngoảnh đầu: “Tôi không thèm làm cậu chủ nhỏ, tôi cũng không phải là cậu chủ nhỏ nhà các người! Cút về bên cạnh chủ nhân của các người đi! Tôi không cần mấy con chó như các người!”
Còn nhỏ mà đã thành thạo mắng chửi như thế.
Bạc Dạ đau đớn: “Duy Duy, những người này là ba phái đến chăm sóc cho con…”
“Chăm sóc?” Đường Duy ngẩng đầu đối diện với Bạc Dạ, rõ ràng là cùng huyết thống, nhưng bây giờ lại trở mặt làm kẻ thù.
“Ông không xứng chăm sóc tôi! Cái mà ông gọi là chăm sóc chính là biến mẹ tôi ra nông nỗi này sao?.